Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuổi Già Đáng Sợ Của Nguyên Thiên Sư

3291 chữ

- Ngươi muốn vào Tử sơn thật sao?

Trương Ngũ Gia đã sớm biết được ý định của Diệp Phàm, biết mình làm thế nào cũng không ngăn cản hắn được. Lão bèn thở dài một hơi, nói: _

- Ngươi chờ một chút.

_ Lão xoay người đi vào trong căn nhà đá, không lâu sau dùng sức kéo một cái rương gỗ nặng nề có màu sắc ố vàng từ trong ra, vừa nhìn đã biết cái rương gỗ này là đồ cổ, niên đại rất xưa. _ - Đây là cái gì?

_ Diệp Phàm cảm thấy không hiểu. _

- Trước khi tiến vào Tử sơn, vị tổ tiên ngàn năm trước của ta đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, đây là một chút đồ vật người lưu lại.

_ Trương Ngũ Gia phá khóa sắt rồi mở rương gỗ ra. Nhất thời có mùi gỗ mục truyền ra, cũng không biết cái rương này đã được bao nhiêu năm, mấy thanh gỗ bên trong cũng bị mục nát rồi. _ - Đây là...

_ Đầu tiên Diệp Phàm thấy được một bộ quần áo bằng đá.

Không sai, đây là một bộ quần áo bằng đá được tạo thành bằng cách xuyên chuỗi những khối đá nhỏ lại với nhau, chất phát tự nhiên, các khối đá được xếp lên nhau rất chỉnh tề. _ - Làm như vậy để làm gì?

_ Cái áo bằng đá này được làm bằng thủ công, trông rất tinh tế, chắc chắn người làm nó đã chú tâm rất nhiều.

Trương Ngũ Gia lấy bộ quần áo bằng đá ra, dùng tay vuốt thẳng rồi nói: _

- Đây là bộ quần áo do chính vị tổ tiên đó tự tay làm, nhưng cuối cùng lại lưu ở đây.

_ Diệp Phàm cầm bộ quần áo bằng đá trong tay, không cảm giác được bộ quần áo này có gì đặc biệt. Mấy khối đá nhỏ này có thể thấy được ở bất cứ nơi nào tại Bắc vực được, vì đây chính là lớp da đá đặc biệt bao bọc bên ngoài nguyên.

Lớp da đá này có thể ngăn cản tu sĩ dùng thần thức dò xét, không thể nào xuyên thấu được. Vì thế, bất kỳ nguyên thạch nào còn chưa được cắt ra thì không thể biết rõ là bên trong có nguyên hay không, cũng nhờ lý do này mà việc đổ thạch mới hưng thịnh.

Diệp Phàm tin chắc, chỉ cần hắn muốn là có thể bóp nát bộ quần áo da đá này một cách dễ dàng, bộ quần áo này không có tác dụng gì với hắn. _

- Đừng có xem thường bộ quần áo bằng da đá này, nó không phải là phàm vật, bên trong có linh tính cường đại.

_ Dường như Trương Ngũ Gia có thể nhìn thấu tâm tư của hắn. _

- Nó có linh tính?

_ Diệp Phàm dùng thần thức cảm ứng cẩn thận, nhưng vẫn không phát hiện được gì đặc biệt. _

- Đây cũng không phải là da đá bình thường.

_ Trương Ngũ Gia dùng tay vuốt phẳng, lộ vẻ yêu thích không nỡ rời tay, nói: _

- Đây là lớp da đá bao bọc bên ngoài thần nguyên, cũng là tài liệu mà các Nguyên Thiên sư rất thích.

_ - Đây là da đá bao bọc thần nguyên?

Diệp Phàm cầm bộ quần áo da đá đến sát gần mình, cẩn thận quan sát nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì. _

- Khác nghề như cách một dãy núi, ngươi là tu sĩ, tất nhiên không hiểu được bộ quần áo bằng da đá này trân quý thế nào.

_ Trương Ngũ Gia trải rộng bộ quần áo này ra, nói: _

- Bất cứ người khai thác nguyên nào cũng mong ước có một bộ quần áo da đá nhu vậy. Bọn họ suốt ngày ở dưới đất đào nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện hay vật không tốt. Mà những bộ quần áo được làm bằng da đá bao bọc thần nguyên như thế có thể trừ tà được, giúp người mặc tránh được những đồ vật không sạch sẽ.

_ Diệp Phàm gật đầu. Chỉ một thoáng mà hắn đã nghĩ tới rất nhiều việc, lúc đó hắn chỉ ở trong khu nguyên của Diêu Quang Thánh Địa một thời gian ngắn, nhưng lại có rất nhiều việc quỷ dị xảy ra, tự nhiên biết bên trong mỏ nguyên hung hiểm thế nào. _ - Lớp da đá bao bọc thần nguyên có linh tính kỳ lạ, có thể tránh được những đồ vật không sạch sẽ...

_ Dựa theo những gì Trương Ngũ Gia đã nói, bởi vì lớp da đá này cùng tồn tại với thần nguyên nên đã có chút linh tính của thần nguyên, có thể làm người mặc lên tránh được việc hung hiểm, gặp gỡ điều cát tường.

Trong cái rương gỗ này còn có một cái nón cũng bằng da đá, có thể che cả khuôn mặt lại. _

- Ngươi nhất định phải mặc bộ quần áo bằng da đá này vào, còn phải mang theo cả cái nón này nữa. Cả bộ có thể giúp ngươi che giấu được khí tức toàn thân, mặc dù nó không chắc chắn, nhưng lại có thể giúp ngăn cách ngươi với ngoại giới...có lẽ tránh được các sinh vật không tốt trong Tử sơn.

_ Trương Ngũ Gia cẩn thận dặn dò.

Diệp Phàm bồn chồn trong lòng, nói: _

- Không phải các sinh vật mạnh mẽ trước Thái Cổ đều bị phong ở trong thần nguyên sao?

_ - Không có ai nói được những chuyện xảy ra trong Tử sơn, cứ cẩn thận thì tốt hơn. Thật ra ta vẫn muốn nói câu nói kia, thật không hi vọng ngươi vào đó mạo hiểm.

Quả thật Diệp Phàm cũng thầm nói trong lòng một chút: "Ta cũng không muốn vào sâu trong Tử sơn, chỉ cần tìm được " Nguyên Thiên thư " là sẽ lập tức quay về, ta không muốn làm kinh động sinh vật nào còn sống đâu." _ - Còn có vài món này nữa, ngươi cũng mang theo đi.

_ Trương Ngũ Gia lấy một cái hoa tai bằng đá từ trong rương gỗ ra, nói: _

- Đây cũng là đồ do tổ tiên Trương gia ta luyện chế, nếu như thật sự có yêu tà nào dòm ngó đến ngươi, nói không chừng nó còn có tác dụng.

_ Keng!

Trương Ngũ Gia rút một thanh đao bằng đá ra, vỏ đao bằng gỗ đã sớm mục nát, vừa rút đao ra là vỏ đao cũng bị nát bấy.

Đao này dài khoảng hai thước, trên mặt đao có khắc các hình họa mặt trăng mặt trời ngôi sao, ngoài ra còn có vài hình họa có chút kỳ dị. _

- Khi đi vào trong đó, có lẽ ngươi sẽ nhìn thấy một chút đồ quỷ dị kỳ quái. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ngươi đừng có đối chiến.

_ Vẻ mặt Trương Ngũ Gia ngưng trọng, nói: _

- Dù là quỷ hay là cái gì, nếu như nó không chủ động công kích ngươi thì hãy tạo ảo giác tránh nó. Ngươi có thể dùng đao này để mở đường.

_ Diệp Phàm bị mấy lời nói này làm cho sợ hãi. Mặc dù trước đây Trương Ngũ Gia có vài lần khuyên răn, hắn không để tâm lắm, nhưng lúc này lại không thể không chú ý.

Cuối cùng Trương Ngũ Gia lấy ra một cái tinh bàn (1), nói: _

- Cái tinh bàn này được truyền thừa cho đến thế hệ ta, bên trong có ẩn chứa thần lực của nhiều ánh sao. Ngươi hãy cất nó cho kỹ, có thể vào thời điểm mấu chốt sẽ có công dụng bất ngờ. Nếu như rơi vào bên trong quỷ mỏ, nó sẽ giúp ngươi tìm được đường đi.

_ Diệp Phàm thật sự không biết nói gì nữa, nhiều đồ như vậy làm hắn cũng rối tung lên, thầm nói: _

- Ta cũng muốn hỏi lão nhân gia ngài một câu, rốt cuộc là ngài đang trợ giúp ta hay là làm ta sợ đây, sao càng nói càng làm ta phát run vậy?

_ Quần áo bằng đá, hoa tai bằng đá, thanh đao bằng đá, cái tinh bàn cũng bằng đá. Tất cả đều được làm bằng lớp da đá đặc biệt bao bọc thần nguyên, tuy nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng lại có linh tính bên trong. _ - Lão nhân gia, rốt cuộc vị tổ tông đầu tiên của ngài đã đi nơi nào, cũng ở trong thôn này yên hưởng tuổi già sao?

_ Vị tổ tông đầu tiên Trương gia là một Nguyên Thiên sư, có thể nói đây là một kỳ nhân. Bởi vì từ xưa đến nay, khắp Bắc vực này cũng chỉ có mấy người là Nguyên Thiên sư mà thôi.

Diệp Phàm đã nhiều lần hỏi Trương Ngũ Gia về quá khứ của Nguyên Thiên sư, nhưng Trương Ngũ Gia lại trả lời rất mơ hồ. Chỉ nói là Nguyên Thiên Sư biết quá nhiều bí mật của nguyên, nên về già sẽ gặp chuyện không tốt. _ - Việc sống chết của người là một bí ẩn.

_ Lão nhân lắc đầu. _

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

_ - Vô tận năm tháng trươc, ở Bắc vực đã từng xuất hiện năm vị Nguyên Thiên sư, nhưng khi già đi lại gặp những chuyện rất quỷ dị. Vị tổ tông đầu tiên của Trương gia ta cũng không ngoại lệ. _ - Chuyện quỷ dị gì?

_ Diệp Phàm hỏi. _

- Khi đến già, người nhìn thấy rất nhiều đồ vật không sạch sẽ, nhưng người khác lại không nhìn thấy. Người nói đó là vận mệnh cuối cùng của Nguyên Thiên sư.

_ - Đồ không sạch sẽ?

Diệp Phàm giật mình. _

- Đúng, cuối cùng người đã biến mất, không biết đi nơi nào. Vào đêm người rời đi, phía bên ngoài có một cơn gió lốc toàn là lông mao, rồi có tiếng gầm thét cảu sinh vật đáng sợ, kéo dài nguyên một đêm.

_ - Lão nhân gia, ta cũng không dễ bị hù dọa như vậy đâu. Nếu như ngài muốn khuyên ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải vậy... _

- Ta không có hù dọa ngươi, toàn bộ là sự thật. Tổ tông đầu tiên của Trương gia đúng là cứ như thế biến mất. Dao Trì Thánh nữ biết được, từng đi khắp Bắc vực tìm người, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, nàng đã đích thân xây một ngôi mộ chôn quần áo và di vật của người.

_ Trương Ngũ Gia thở dài một hơi.

Đây chính là một kỳ nhân từng làm cho các đại Thánh Địa phải tái mặt a, nhưng lúc chết lại không minh bạch, tâm tư Diệp Phàm bây giờ cũng rất phức tạp. _

- Chẳng lẽ không có đầu mối nào sao?

_ - Vào đêm hôm đó, Trương gia ta có một trẻ nhỏ bốn tuổi đi theo vị tổ tông đầu tiên, nhưng bị kinh sợ đến nỗi thành si ngốc.

Trương Ngũ Gia lắc đầu, nói: _

- Phải chữa trị hơn nửa năm, người đó mới bình thường lại được. Hắn có nói...

_ - Hài tử đó nói gì?

Thấy lão nhân ngừng lại, Diệp Phàm nôn nóng hỏi tới. _

- Hắn nói trong đêm đó thấy cánh tay của lão tổ tông toàn là lông mao, còn nhìn thấy một sinh vật hình người đi qua đi lại ngoài cửa sổ. Hắn mới nhìn một chút thì lão tổ tông đã biến mất rồi.

_ - Lão nhân gia, ngài đừng có dọa người như vậy chứ, ngài biết rõ là ta muốn vào Tử sơn mà. _

- Những điều này là lời mấy vị tổ tông truyền xuống, ta chưa từng nói với ai bao giờ.

_ Trương Ngũ Gia lắc đầu.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, cảm thấy vùng đất màu nâu đỏ này thật sự có quá nhiều điều thần bí, nhiều chuyện còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn. _

- Thực lực Nguyên Thiên sư thế nào?

_ - Ngươi đang hỏi chiến lực sao? _

- Vâng!

_ Diệp Phàm gật đầu _

- Vị tổ tông đầu tiên của Trương gia thời còn trẻ đánh ngang tay với Dao Trì Thánh nữ.

_ Trương Ngũ Gia bình thản nói.

Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, một người như vậy tuyệt đối là kỳ nhân. Không ngờ chiến lực của Nguyên Thiên sư lại mạnh mẽ đến thế, khó trách Dao Trì Thánh nữ trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn. _ - Sau khi trở thành Nguyên Thiên sư, có thể trấn định long mạch, phong tỏa thần nguyên. Ta thấy họ không muốn cường đại cũng khó a.

_ Trương Ngũ Gia nói như thế.

Cuối cùng đã đến lúc Diệp Phàm lên đường. _

- Diệp tiểu ca, chừng nào ngươi trở lại?

_ Vương Xu tiễn đưa, người này cũng không biết Diệp Phàm muốn đi Tử sơn, cho rằng Diệp Phàm sẽ đi xa. _

- Yên tâm đi, mấy ngày nữa sẽ về. Đến lúc đó sẽ mang bọn ngươi đi đổ thạch, làm cho bọn Thánh Địa kia phải tái mặt, rồi thắng được Thánh nữ nữa...

_ - Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn (1) _

- Ta nói cho ngươi nhiều thứ như vậy, sao ngươi chỉ nhớ câu này?

_ Diệp Phàm giật mìh. _

- Ta sợ ngươi không trở lại...

_ Nhị Lăng Tử gãi gãi đầu.

Diệp Phàm cảm thấy không khí có hơi trầm lắng, bèn cười cười rồi phất tay về sau. Hắn nhanh chóng đi xa, nháy mắt không còn thấy gì nữa.

Theo như những gì Trương Ngũ Gia nói, muốn vào trong Tử sơn thì chỉ có thể xâm nhập từ chín nhánh long mạch. Phải đi ở dưới lòng đất hướng về ử sơn, sau đó phá đất để vào trong.

Nếu như có người nào lỗ mãng trực tiếp động thủ ở bên ngoài Tử sơn, người này không khác gì đang tự đào huyệt cho mình.

Diệp Phàm lựa chọn nhánh long mạch ở chính đông để tiến vào, bởi vì vị tổ tiên ngàn năm trước của Trương gia cũng đi con đường này.

Đồng thời trong lòng hắn luôn tụng niệm thiên kinh cổ được ghi lại trong cái quan tài bằng đồng xanh kia, thỉnh thoảng lại khắc hạ vài chữ lên tiểu đỉnh được tạo thành bởi khí mẹ vạn vật. Trong hai tháng vừa rồi, hắn vẫn luôn làm như thế.

Mặc dù những chữ khắc hạ lên không thể tồn tại lâu được, rất nhanh sẽ biến mất. Nhưng hắn vẫn không ngừng khắc hạ. Bởi vì hắn muốn cho tiểu đỉnh của mình ngày càng mạnh hơn, tiểu đỉnh đó là chỗ trông cậy lớn nhất hiện giờ của hắn. Ngay cả lúc hư không nát bấy, hắn ẩn thân bên trong đỉnh cũng có thể tránh được một kiếp.

Phía trước Diệp Phàm bây giờ là một sơn lĩnh nguy nga hùng vĩ, trông như một cái sừng rồng vắt ngang phía trước.

Dãy sơn lĩnh cao lớn này hoàn toàn trụi lũi, mặt đất xung quanh chỉ có một màu nâu đỏ, không hề có cỏ cây nào mọc lên. Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy ở dãy sơn lĩnh này còn có một màu tím nhạt, gần giống với Tử sơn ở trung tâm.

Dựa vào những gì Trương Ngũ Gia nói, mấy nhánh long mạch này đã sớm bị đào rỗng, dưới đất có một con đường nối thẳng tới Tử sơn.

Diệp Phàm cũng không nôn nóng đến mức trực tiếp động thủ đánh xuyên qua cả vùng đất, rồi thâm nhập vào. Hắn không muốn làm như vậy, vì rất có thể điều đó sẽ tạo nên hậu quả không tốt.

Hắn kiên nhẫn tìm kiếm, rốt cuộc phát hiện được một cổ mỏ. Vị tổ tiên ngàn năm trước của Trương gia đã đi theo đường này tiến vào.

Diệp Phàm mặc bộ quần áo bằng da đá vào, nhất thời có cảm giác gió thổi không lọt, khí tức quanh thân cũng bị ngăn lại, không tiết ra ngoài một chút nào.

Hắn đeo tinh bàn ở ngay trước ngực, tay nắm thanh đao bằng đá, còn hoa tai thì đeo vào lỗ tai. Sau đó hắn lặng lẽ bay xuống phía dưới, hắn cẩn thận từng chút từng chút một, không phát ra một tiếng động.

Diệp Phàm âm thầm đo độ sâu, cảm thấy rất giật mình. Bởi vì hắn rơi xuống khoảng ba ngàn thước thì mới chạm tới đáy mỏ.

Cái cổ mỏ đen nhánh này đã được mở từ mấy vạn năm trước, trong đây tràn ngập khí tức của năm tháng, làm cho cảnh vật chung quanh vô cùng yên ắng.

Diệp Phàm nhẹ nhàng đi tới, hắn không sử dụng thần lực mà từng bước từng bước đi, tinh tế cảm nhận mọi vật ở đây.

Việc nơi này có liên quan đến Đại Đế cổ đại làm cho hắn cảm thấy áp lực trầm trọng, hắn chưa bao giờ cẩn thận như vậy.

Cứ như vậy, Diệp Phàm đã đi xa được hơn mấy dặm, cổ mỏ càng lúc càng tối đen. _

- Thứ gì?

_ Đột nhiên Diệp Phàm cả kinh, bởi vì ở trước có tiếng vang như tiếng vỗ cánh, hình như có một sinh vật hình người đang vỗ cánh bay tới. _

- Ta vừa mới vào được một chút mà đã gặp chủng tộc trước Thái Cổ rồi sao?

_ Diệp Phàm thầm hô to, cảm thấy mọi việc không ổn chút nào. _

---------------------------

_ (1) tinh là ngôi sao, bàn là cái khay: theo mình nghĩ tinh bàn ở đây là một đồ vật có hình tròn như cái mâm, bên trên có khắc các hình ngôi sao lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. (2) Dịch Thủy là tên một con sông, nay nằm gần Hà Bắc.

Đây là một câu chuyện từ thời sáu nước phân tranh, khi đó nước Tần binh hùng tướng mạnh tấn công tới nước Yến, nước Yên nguy trong sớm tối. Tráng sĩ Kinh Kha vì muốn báo ơn tri ngộ của Thái tử Đan, nên quyết tâm đi ám sát Tần vương. Vào ngày ra đi, Thái tử Đan, cùng các tân khách và mấy người bằng hữu của Kinh Kha đến đưa tiễn, toàn bộ đều mặc quần áo màu trắng mũ trắng ( đồ tang). Khi đó Cao Tiệm Ly đã dùng trúc làm nhạc, Kinh Kha lại có hứng hát lên một câu: "Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn" ( có nghĩa: cơn gió đìu hiu thổi trên dòng sông Dịch Thủy rét lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại) Kinh Kha vừa hát vừa bước đi, không quay đầu lại nữa. Để lại cho hậu nhân một câu thơ bi tráng.

Bạn đang đọc Già Thiên của Thần Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 48
Lượt đọc 2651

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.