Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Thân Ngạc Tổ

2292 chữ

- Huỳnh Hoặc trở thành Khổ Hải lớn nhất thế giới, toàn bộ sinh mệnh nguyên tỉnh này đều trở thành Táng Tiên Địa, tất cat di tích đều bị nuốt vào trong Ma Hải Nhãn. Bổn tọa khổ công cổ thủ tại đây hai mươi mấy năm, mắt thấy sắp sửa đi vào được, lấy ra tiên táng dùng để chứng đạo sau này, lại chỉ trong nháy mắt bị ngươi làm hỏng, tất cả đều trở thành công cốc hết.

Âm thanh to lớn ù ù vang lên, phá vỡ cả không gian, vang vọng trong trời đất, giống như tiếng sấm, vô cùng đỉnh tai nhức óc.

Ngạc Tổ mặc dù rất giận giữ, nhưng thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh và lạnh lùng, hai mắt dõi theo về phía hắn, hai con ngươi màu đỏ máu tràn ngập vẻ tàn khốc và vô tình. - Con cá sấu to lớn kia, lão yêu mà kia!

Diệp Phàm cũng kêu to, trong lòng hắn tràn ngập vẻ thù hận. Chưa nói tới năm đó hắn đã mất đi nhiều cố nhân tại đây dưới tay tên này, cho dù là khi chạy trốn tới Bắc Đẩu Tinh Vực thì cũng không được sống yên ổn, khiến hắn tràn ngập đau đớn trong lòng, giữa bọn họ có một mối sinh tử đại cừu. - Nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí….Thật là có thiên ý hay sao, chẳng lẽ là trời cao đang đền bù cho ta, đưa tới đây một tiên liệu quý giá nhất này!

Trong mắt đỏ như máu, lạnh như băng của Ngạc Tổ xuất hiện gợn sóng, sau đó chậm rãi tan chảy, phát ra tiếng cười to như sấm.

Diệp Phàm đối mặt với tên Yêu Thánh này, tận đáy lòng sinh ra cảm giác vô lực, muốn giết nó nhưng lại không đủ sức, hắn nắm chặt nắm tay lại. - Hai mươi mấy năm trước đã đi được xa như vậy, bây giờ ngươi vẫn sống quay lại đây, thật sự nằm ngoài dự kiến của ta!

Con cá sấu thượng cổ to lớn cười lạnh, trong lớp sương mù màu đen chỉ lộ ra một hình dáng mơ hồ, thân thể khổng lồ có thể so được với cả ngọn núi cao. - Yêu ngạc, ngươi hại nhiều đồng học của ta, tại sao phải làm như vậy?

Diệp Phàm rống to.

Ánh mắt Ngạc Tổ giống như đang nhìn một con sâu cái kiến, liếc xuống hắn, không có một chút cảm xúc dao động nào, nói:

- Đối với mấy côn trùng như vậy thì ta cần phải tính kế gì hay sao, chỉ tiện tay mà làm thôi.

Lời của hắn là thật, tới cảnh giới này rồi, đối với những phầm nhân năm đó thì đúng như lời nó nói, chỉ tiện tay mà giết thôi, ngay cả việc hóa ra một luồng nguyên thần đi vào trong quan tại cổ bằng đồng thau cũng là như vậy.

Diệp Phàm cảm thấy đau xót, rất nhiều đồng học đã chết đi, căn bản là không được Ngạc Tổ để vào trong mắt, người ta chỉ cho là vừa mới đạp chết vài con kiến, không thèm quan tâm, cũng chưa để lại chút gì trong lòng cả. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ngươi không có tự mình đi lên quan tài cổ bằng đồng thau hay sao?

- Ta không rời đi, một là bởi vì thứ bên trong quan tài cổ bằng đồng thau kia. Hai là bởi vì Thích Ca Mâu Ni đang đợi tiên duyên trong Huỳnh Hoặc Ma Hải Nhãn ngàn năm mới mở một lần này Nói tới đây, ánh mắt đỏ như máu của Ngạc Tổ trở nên lạnh lùng. Diệp Phàm đã phá hỏng đại sự, khiến cho sát khí của hắn bốc lên tận trời.

Đột nhiên, mười vạn thanh thiên kiếm bay lên, phát ra âm thanh boong boong hữu lục, chấn động cả trời đất, đó là từng miếng vảy cá sấu, bắt đầu xoay quanh người hắn, hóa thành một cái áo giáp.

Trong một tiếng kim loại va chạm, một tấm hắc kim giáp trụ mặc trên người Ngạc Tổ, hắn hóa thành hình người, cao lớn hùng vĩ, thân cao hai thước, từng bước đi xuống.

Đây là một trung niên khôi vĩ, khí thế bức người, giống nhưu một Ma Thần cái thế, từng bước một đi về phía trước, quanh thân có các luồng sương mù màu đen đang lượn lờ, áp bách người khác tới mức hít thở không thông.

Khác với Thần Ngạc nhìn thấy Bắc Đẩu Tinh Vực, hiện giờ toàn thân hắn được bao phủ bởi tấm áo giáp màu đen, lóe ra ánh kim loại sáng bóng lạnh lẽo, ngoại trừ mái tóc đen rậm rạp và đôi mắt đỏ như máu kia, còn lại toàn thân nó được bao phủ bên trong lớp áo giáp này.

Đây là Thánh Y truyền đời!

Có thể tế luyện ra Thánh Y truyền lại đời sau, đó là nhân vật cực kỳ đáng sợ, nhất là loại Yêu Thánh có thể vượt qua tinh vực này, cho dù là ở Bắc Đẩu cũng khó có người nào thu nhập được nó. - Vì sao ngươi lại bị trấn áp như vậy, có phải ngươi đến từ tinh cầu màu lam trong vuncg tinh vực này không>

Trong lòng Diệp Phàm vừa tràn ngập hận ý, vừa có rất nhiều nghi vấn.

- Hai ngàn năm trước, ta thiên tân vạn khổ vượt qua tinh không đi vào viên màu tinh cầu mà lam kia, tìm kiếm cổ tiên, lại không ngờ tới bị Thích Già trấn áp!

Ngạc Tổ nhắc tới chuyện cũ, đôi mắt lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, tuy nhiên cảm xúc của hắn vẫn không chút dao động nào, vẫn luôn vô tình và lạnh lùng. - Ngươi có biết tại sao hiện nay tinh cầu màu lam kia đã không cso người tu hành không?

Mặc dù Diệp Phàm hận không thể lập tức ăn thịt uống máu tên này, nhưng hắn lại càng muốn hỏi ra nhiều bí mất thượng cổ hơn.

- Ta tình cờ gặp được một đoạn tinh không cổ lộ, đi ngược lại, truy tìm bí mật về tiên mà tới đây, lại bị nhốt lại!

Sát ý trong đôi mắt Ngạc Tổ trở nên tăng vọt, có hình ảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông hiện lên, tiên huyết cháy đầm đìa, vừa nhìn đã biết trong những năm tháng khi xưa, hắn đã từng tiêu diệt không biết bao nhiêu sinh linh rồi. - Ngươi cũng biết bí mật của chín con rồng kéo quan tài cổ bằng đồng thau kia sao?

Diệp Phàm khó được nhìn thấy một Yêu Thánh thượng cổ, hiện tại gần ngay trước mặt, hắn rất muốn nhanh chóng tìm được lời giải cho các bí mật này. - Tiểu tử, ngươi cũng thật là nhiều lời đó, để ta tiễn ngươi ra đi thôi, vừa nãy đã thỏa mãn rất nhiều vấn đề của ngươi rồi!

Sát khí của Ngạc Tổ bốc lên, thân thể nhẹ nhàng chấn động, khiến cho trời long đất lở.

- Chậm đã, ngươi cũng biết rằng ta đi ngược mà về đây, ta biết được tất cả mọi chuyện về Thích Ca Mâu Ni, chỉ cần ngươi nói cho ta biết các bí mật đó, ta liền nói cho ngươi chuyện tại một tinh không khác!

Diệp Phàm kêu tô, vì giải thích nghi vấn, hắn chỉ đành kéo dài thời gian.

- Chín con rồng kéo quan tài, thần bí mà xa xôi, cả đời ta cũng chỉ gặp được có hai lần. Lần đầu tiên là năm ngàn năm trước. Ở trên một viên sinh mệnh nguyên tinh đã vỡ nát tại chỗ sâu tỏng tinh vực, ta nghĩ rằng mình sắp chiếm được cơ duyên to lớn, muốn đánh mở nó ra, lại thiếu chút nữa đã vứt đi đạo hạnh một đời tại đó, cửu tử nhất sinh mà trốn được ra!

Con cá sấu to lớn thời thượng cổ này nó với giọng buồn bã.

- Rốt cuộc thì nó đã tồn tại được bao lâu rồi….!

Diệp Phàm tự nhủ, trong lòng rung động.

Chưa nói tới chín con rồng kéo quan tài, chỉ riêng thọ nguyên của Ngạc Tổ cũng đủ để dọa người, năm ngàn năm trước đã sống trên đời rồi, mà toàn bộ lịch sử lại ghi vào Trung Quốc cổ cũng không xa xưa tới mức đó.

Đương nhiên, không cần phải nói nhiều tới đoạn thời gian xa xưa đó, tới bây giờ thì không cần kể lại tỉ mỉ hắn cũng biết được, trên trái đất nhất định đã từng tồn tại một thời đại Thần – Ma tranh đấu. - Ngươi rốt cuộc sinh ra ở đâu, tỏng vũ trụ cô quạnh này có mấy viên sinh mệnh nguyên tinh, chúng có liên hệ gì với nhau, đoạn cuối của tinh không cổ lộ là ở nơi nào, trên đời có tiên tồn tại hay không….!

Diệp Phàm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn biết đáp án rõ ràng. Nhưng Ngạc tổ lại lạnh lùng cười, nói:

- Tiểu tử, vấn đề của ngươi rất nhiều, ta trực tiếp đập nát nguyên thần của ngươi, tinh luyện trí nhớ, sẽ lập tức biết hết về Thích Ca Mâu Ni và con đường phía trước, ta không rãnh nghe ngươi ồn ai nữa rồi!

Nói tới đây, nó vươn ra một bàn tay to lớn, chộp về phía trước, "ầm" một tiếng chấn sụp cả vòm trời, bàn tay to lớn màu đen mạnh mẽ ép tới.

Diệp Phàm biến sắc, đây là một Yêu Thánh, cho dù là một trăm, một ngàn người như hắn tới đây cũng không làm được gì cả, chênh lệch cảnh giới quá lớn, cho dù có tiên thai đến đây thì cũng đều vô dụng.

Hắn nhanh chóng chấn động cái đinh, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, bảo hộ hắn rất nhiêm mặt, đồng thời chuẩn bị đánh ra một kích đáng sợ.

Bàn tay to lớn màu đen kia hiển nhiên cũng là muốn bắt lấy cái đinh này, đối mắt tiên liệu vô song như vậy thì tới cả Đại đế cổ cũng đều phải động lòng, huống chi là Ngạc Tổ, hắn đã sớm không nhịn nổi nữa rồi.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt hiện lên, Cửu Sắc Hỏa Diễm bay ra ngập tời, ngay tại chỗ bao phủ bàn tay to lớn màu đen kia, ra sức thiêu đốt.

Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, bàn tay to lớn màu đen của Ngạc Tổ biến thành ngọn lửa, cháy mãi không tắt, hơi nóng khiến cho cả các đầm nước bên cạn Hải Nhàn màu đen cũng bốc hơi khô cạn.

Diệp Phàm lập tức lấy ra Huyền Ngọc thai, muốn vượt qua hư không mà chạy trốn, nhưng trận thai này ngay lập tức bị đập nát, trở thành bột mịn. - Một tên nhân loại nho nhỏ, vậy mà lại gây ra thương tổn tới ta…!

Giọng nói của Ngạc Tổ lạnh như băng, tay hắn bị thương không biết thế nào, liên tục thi triển đạo tắc, cuối cùng cũng gian nan mà dập tắt được ngọn lửa cháy trên đó - Ngươi đã hại chết nhiều cố nhân của ta như vậy, hôm nay ta phải tính sổ với ngươi!

Diệp Phàm cũng bất chấp mọi giá, chuẩn bị tế ra một đòn sát thủ.

- Trong mắt ta thì các ngươi chỉ là một đám côn trùng mà thôi, cần gì phải suy trước tính sau, tiện tay để ra một luồng nguyên thần đi tới Bắc Đaaur, nói thật thì bổn tọa cho tới bây giờ vẫn còn chưa coi các ngươi là gì cả, một đám kiến hôi như các ngươi thì ta thò tay ra đã có thể diệt sạch cả vài ức.

Giọng nói của Ngạc Tổ mang theo một tia khinh miệt.

- Vào một ngày, ngươi sẽ bị người mà ngươi cho là con kiến đó đạp nát dưới lòng bàn chân!

Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn muốn tế ra đòn sát thủ, nhưng bây giờ vẫn còn đang là ban đem, trời còn chưa sáng, chỉ sợ hắn còn chưa đợi tới lúc đó thì đã ngã xuống rồi. - Thể chất của ngươi rất đặc biệt, cũng có vận mệnh không tầm thường, ngay cả nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí, loại tiên liệu kinh thế mà cả Đại đế cổ cũng đều nhìn mà thèm này mà ngươi cũng có, hôm nay ta giết ngươi, đoạt lấy tất cả căn cơ của con kiến nhà ngươi!

Ngạc Tổ lạnh lùng nói.

Đột nhiên, từng đợt thiện xướng truyền đến, giống như có chư thiên Bồ Tát và Cổ Phật đang tụng kinh, các loại phù văn dày đặc chiếu ra, ánh sáng màu vàng chói lọi chiều tới nơi này, chiếc thuyền cổ quanh màu vàng đang xoay quanh Ma Hải Nhãn đột nhiên đi về phía nơi này Năm trăm Kim Thân La Hán, tất cả đều là da bọc xương, toàn thân phát ra luồng thần huy lấp lánh, vốn bị cho rằng đèu đã tọa hóa rồi, nhưng lúc này bỗng nhiên có một vị Thần tăng mở mắt. - Ngươi là vị Cổ Phật trong Lôi Âm Tự kia, vậy mà vẫn còn sống ư!

Ngạc Tổ kêu to.

Bạn đang đọc Già Thiên của Thần Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 26
Lượt đọc 1657

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.