Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Ngoại truyện: Tạm Biệt Mùa Hè - Chương 3

Phiên bản Dịch · 2650 chữ

Câu chuyện về tuổi học trò luôn gắng liền với biết bao kỉ niệm, đôi khi kí ức hiện về trong một bản nhạc, một bức ảnh, một nhành phượng vĩ và cũng có thể mang hình hài của một cái sân.

Trường chuyên Lương Văn Chánh có một sân bóng rổ, kiêm sân bóng chuyền... sân tập thể dục. Cái sân có chuyện của nó, câu chuyện nhỏ thôi, như chuyện của năm cậu học sinh chúng tôi chẳng hạn.

Sau một chầu nước mía hoành tá tràng, thằng Nam được kết nạp vào nhóm tứ huynh đệ, mà phải đổi tên chứ nhỉ. “Bây giờ gọi là ngũ đại hiệp, tên ấy rất hợp với dáng dấp hào hoa của tao” Đại dõng dạc tuyên bố. “Từ nay ngũ đại hiệp thề một lòng vào ăn ra uống… hì ” Nguyên mỉm cười, xoa xoa cái bụng. “Ăn… ăn cái đầu heo…lúc nào cũng ăn…” Ngọc cốc đầu thằng Nguyên. “Thôi thôi… tụi bây dẹp vụ đặt tên đi, có đứa nào muốn chơi bóng rổ không?” Nam búng tay, cả nhóm hào hứng gật đầu.

Chiều chủ nhật, ngũ đại hiệp kéo đến trường, nhưng có một vấn đề nho nhỏ, bọn tôi không mang theo bóng, Nam có tới hai trái nhưng về nhà nó lấy thì xa quá, theo cao kiến của Nam, chúng tôi sẽ mượn bóng từ phòng dụng cụ của trường. Nói là mượn nhưng thực ra là thế này, Nguyên lân la bắt chuyện với bác bảo vệ, Ngọc canh chừng cánh phải, Đại cánh trái, Nam làm ghế cho tôi trèo vào phòng dụng cụ qua một cửa sổ nhỏ, lấy bóng, sau đó lại trèo ra…dễ ẹt.

Buổi chiều gió biển thổi mát rượi, cái sân nhỏ có năm thằng choai choai hì hục giành nhau một quả bóng, hì hục chạy rồi ném. Nói về tài nghệ bóng banh thì Nam là số dách, cứ năm quả ném thì có bốn trái vào rổ, tôi ném cũng tàm tạm nhưng dẫn bóng như đứa trẻ lên ba, Đại và Ngọc thì ôm bóng mà chạy, bị thằng Nam la oai oái, Nguyên mập chỉ có ăn là giỏi, mỗi lần nó ném trái bóng bay như có cánh, cả buổi nó bị phạt đi nhặt bóng cả chục lần. So sánh về tài chơi bóng với thằng Nam thực quả là điều vô cùng ngớ ngẩn.

“Ha ha I win” Nam mỉm cười, trong khi cả bọn nằm vật ra sân thở hổn hển. Thế đấy, một buổi chiều sặc mùi mồ hôi, mệt và vui. Trên tầm mắt chúng tôi là một khoảng trời rộng, trong xanh với mây trắng, nhưng chỉ cần đưa bốn ngón tay lên là có thể thu trọn, … cảm giác ấy … cảm giác được sống trọn với một khoảng trời vui tươi… bạn nào đã từng … “Mày tập bọn tao chơi bóng rổ nhé Nam?” Tôi hỏi và nghe tiếng thở của 4 thằng bạn. “Ừ…chiều nào không học, tao tập cho” “Mày dạy tao cái chiêu luồng bóng qua hai chân nữa nhé … tao thấy chiêu đó đỉnh à” Đại “Mày dạy ném bóng … tao …tao ném bóng nữa…” Nguyên nói trong tiếng thở gấp. “ Bọn mày chăm chỉ theo tao học đạo kiểu gì cũng có ngày xưng bá” Nam cười. “Chiều mai bắt đầu nhé…” tôi hào hứng. “Không được rồi … chiều mai tao đi học toán” Ngọc thở dài. “Tao cũng vậy…” tới lượt Đại lắc đầu. “Vậy chiều mốt…” tôi lại hỏi. “Tao phải đi học thêm Tiếng Anh…” Nguyên. “Còn tao và thằng Ngọc đi học Hóa” Đại thở ra. “Quái nào … tụi bây chăm học từ hồi nào vậy…mà có nghe nói tụi mày học thêm đâu?” tôi không khỏi ngạc nhiên. “Mày không nghe cô Hương nói về chuyện thi cử, chuyển trường sao…gì chứ đang học trường chuyên mà bị đuổi đi, nhục mặt lắm … ba má tao hôm qua nghe kể lại, nhất quyết bắt tao đi học thêm … để xem nào (thằng Ngọc bắt đầu đếm) … nói chung là kín lịch rồi.” “Tao cũng thế” cả Đại và Nguyên đồng thanh với âm vực não nề.

Những nhiệt huyết đang rạo rực của chúng tôi bỗng lặng đâu mất, bản thân tôi cũng thấy sờ sợ, không phải sợ chuyển trường, mà sợ phải xa những đứa bạn cùng lớp, xa nhóm ngũ đại hiệp, sẽ chẳng còn những buổi chiều chơi bóng, những hôm cúp tiết đi chơi game … Ngôi trường tôi luôn chán ghét lại có lắm điều khiến lòng tôi lưu luyến kì lạ. Nhưng cứ nghĩ tới cái thành tích học tập thấp lè tè của mình làm tôi chẳng khỏi xót xa. “Nếu tụi bây bận buổi chiều và buổi tối thì tập vào khoảng 5h đến 6h30, chen đó chắc là được phải không?” Nam hỏi. “Ừ được đó …” Đại hứng khởi trở lại. “Nhưng giờ đó tao chưa ăn” Nguyên kêu khổ. “Mày thì lúc nào chẳng ăn … né giờ thiêng tập bóng ra được không?” Ngọc quát.

Thở phào nhẹ nhõm, không biết tương lai ra sao, nhưng ít nhất trước mắt vẫn sẽ còn những trận bóng, cuộc đời học sinh cũng không quá nghiệt ngã. “Tụi mày có nghe gì không?” thằng Đại, dị nhân thính giác, bỗng nhiên ngồi dậy, vểnh tai nghe ngóng, làm cả bọn hết sức hồi hộp. “Gì vậy mày?” Ngọc hỏi nhỏ. “Tiếng nhạc…theo tao” Đại nói xong, liền chạy thẳng.

Cả bọn chưa hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao cũng cắm đầu chạy theo nó. Đến khi đứng dưới hiên hội trường, chúng tôi mới nghe rõ tiếng nhạc hip hop phát ra từ bên trong, cả nhóm bám tay vào cửa sổ trèo lên, từng cặp mắt hiếu kì dòm vào trong, trên sân khấu là đội văn nghệ nữ đang nhảy hip hop theo phong cách kpop, động tác uyển chuyển, khỏe khoắn và sexy. Chẳng cần đoán già đoán non, cũng có thể biết cả 5 thằng chúng tôi đang nuốt nước bọt ừng ực. Nguyên là đứa lên tiếng đầu tiên, nó bắt đầu đếm. “Thứ 2 từ trái sang là số 17, 11 sử địa, chị này có 1 cái răng khễnh” “Em thứ 3 tứ phải qua là số 20, 10 chuyên văn, em này cực thích màu hồng nhé” … Nó kể hết từng đứa, đến con bé cuối cùng thì im re, trong khi đó là con nhỏ “ngon” nhất trong nhóm. “Đó là em nào vậy mày?” thằng Đại sốt ruột giục Nguyên. “Tụi mày không nhìn ra sao…đó là Thảo Trang” Nguyên lí nhí. “Hả…Thảo Trang” cả nhóm đồng thanh. “Con bé đáng ghét” hằng ngày tác phong nghiêm túc, buộc tóc đuôi gà, đeo kính cận bỗng lột xác thành một hot girl nhảy nhót tưng bừng, hết sức thu hút, thật là quá đỗi xa lạ, vô cùng mới mẻ. Cả bọn vẫn đực mặt ra, chẳng đứa nào tin cô bạn thường ngày chúng gọi là “bà già” lại là Thảo Trang, mặc dù đến 99% phần trăm đều phải công nhận cô bạn cùng lớp rõ là rất xinh. “Nguyên này…”Ngọc hỏi. “Sao…?” “Mày nhớ thêm vào danh sách của mày Thảo Trang nữa nhé” “Chắc rồi…” “Thứ hạng phải cao … nhá mày” Đại chêm vào. “Tất nhiên rồi”.

“Bọn kia…làm cái gì trên đó” tiếng quát sặc mùi chết chóc của bác bảo vệ là đứt đoạn tâm tưởng của chúng tôi, tất thảy nhảy phóc xuống rồi vắt giò lên cổ mà chạy, lúc qua phòng dụng cụ, tôi chuyền bóng cho Nam, nó búng tay, trái bóng trở về vị trí cũ.

Sáng hôm sau, mới 5h00 tôi đã bật dậy, mồ hôi đầm đìa, kì thực cả đêm tôi bị Thảo Trang hành mệt nghỉ, thật là đứa ác nhơn ngay cả trong giấc ngủ cũng phá, chẳng là tôi mơ mình đang đi trên hành lang thì bắt gặp một nhỏ rất “ngon lành” đang tính gạ gẫm làm quen, mới say “này cưng ơi” nhỏ bất ngờ quay lại, nhan sắc biến đổi tức thì thành bà chằng Thảo Trang vừa dữ dằn, vừa cáu kỉnh, nhỏ sắn tay áo lên, cuộn cuốn tập lại đánh tôi tơi bời, vừa đánh vừa mắng, “tán gái nè … lười nhát nè … thật là ấu trĩ …gì hả … cưng à … này thì cưng”. Mơ mà cứ như thật, làm tinh thần tôi một phen vô cùng hoảng loạn.

Chẳng dám ngủ lại, tôi dậy luôn, ra đường tản bộ lúc sương sớm còn chưa tan. Lần đầu cảm nhận được sáng sớm ở thành phố mới thanh bình làm sao, ngõ vắng, đường vắng, chỉ có bước chân thật khẽ, tiếng xe đạp đằng xa vọng lại. Tôi đi mãi, trong sự thích thú, tâm tưởng lại nghĩ về Thảo Trang, nhưng lần này là sự háo hức chen lẫn hiếu kì. Khi tia nắng đầu tiên len mình qua tán cây, tôi dừng lại ở cửa hàng hoa nhà cô Phương Vy, cô em cũng dậy thật sớm, đang ngắm ngía mấy chậu hoa, tôi tựa cằm vào bờ rào gỗ, khẽ hỏi. “Hoa gì vậy?” “Hoa …” Tiểu Vy nhìn tôi ngạc nhiên sen lẫn bối rối “ Hoa Dạ Yến Thảo” “Có thơm hông?” “Phảng phất một chút … Hôm nay chắc quả đất lộn ngược rồi … đại huynh dậy sớm đột xuất” Tiểu Vy mỉm cười. “Con người … cũng phải thay đổi chứ” “Ai có thể khiến anh thay đổi?”

Tôi không trả lời, thoáng nghĩ đến “con nhỏ đáng ghét”với một chút không thoải mái.

Lớp A2, vốn chẳng phải lớp chuyên, hàng tuần luôn xếp chót trong bảng thành tích học tập toàn trường, trong lớp chỉ có ba mống được gọi là ngôi sao sáng, hai Hoàng vô địch toán nhờ có bố là giáo viên dạy toán, Tịnh Tậm vô địch Anh Văn, Thảo Trang thì giỏi toàn diện các môn, còn đám tân binh còn lại chẳng có chút thành tích.

Ngày đầu tiên của hai tháng ôn luyện trước kì thi sinh tử vô cùng nhộn nhịp, các nhóm “cùng tiến” chụm đầu học điên cuồng, đứa hỏi công thức này, đứa lẩm bẩm định lý nọ, đứa tụng từ vựng, có đứa lơ ngơ ngáo ngáo vì chẳng biết nhồi cái gì vào đầu. Còn tôi vẫn gặm bánh mì thủng thẳng đá đít thằng Nguyên một cái, vỗ tay với thằng Nam, quẳng cặp lên bàn rồi lim dim một giấc bù lại tối qua. Trên bảng, Thảo Trang đang viết một đề hóa học gì đó mà tôi cam đoan nó biết tôi chứ tôi không biết nó.

Khi Thảo Trang vừa trở về chỗ thì thằng Ngọc từ đâu xốt xoắn hỏi. “Thảo Trang, hướng dẫn mình cách giải bài này với…” “Để mình xem … giải thế này nhé…” Hai người họ từ tung electron rồi chuyển sang hứng nơtron, nghe nhức cả đầu. Nhưng điều đặc biệt chẳng phải việc thằng Ngọc đi hỏi bài, mà vì cái giọng ngọt như mía lùi của nó. “Thảo Trang, bạn giỏi quá, thật khiến người khác ngưỡng mộ …” “Có gì đâu, bài này cùng dạng với bài ở lớp cô Hoa” “cô Hoa dạy thêm Hóa phải không?” “Ừ …” “Nếu thế mình phải đi học mới được … Có chỗ nào không hiểu, mình lại hỏi Thảo Trang nhé” Thằng Ngọc vừa đi khỏi, thì Nguyên Mập khệ nệ ngồi xuống ghế. “Thảo Trang ơi … bài này khó quá ” Sau thằng Mập tới lượt Đại “ca”. “Có bài này … Thảo Trang xem giúp mình giải đúng không?”

Rõ ràng bọn này đã bị Thảo Trang cho ăn buồn mê thuốc lú, nên mới nồng nhiệt như thế, ngũ đại hiệp thành lập hôm qua, hôm nay đã bị bọn nó hủy hoại hết tư cách, thật là mất mặt hết xức. Nếu không phải giả vờ ngủ quá đạt, tôi đã mắng tụi nó một trận nên thân.

Đang ôm cục tức, thì sau lưng Thảo Trang dùng cuốn tập chọc chọc vào lưng tôi, thấy tôi không lay chuyển, Thảo Trang đập một cái thật mạnh, làm tôi giật nảy người. “Cái gì vậy ?” “Sao cậu lúc nào cũng ngủ vậy…bộ đêm qua cậu học cả đêm à?” “Ai cũng học như cậu thì thế giới loạn mất, cũng phải có mấy đứa ham ngủ như mình để cân bằng lại hiểu không.” “Thật là ngớ ngẩn” “Có chuyện gì không…không thì tớ ngủ tiếp à” “Đang giờ truy bài … cậu mau lấy sách bài tập Hóa ra” “Chỉ có vở và sách giáo khoa thôi” “Nếu vậy thì cậu chép mấy bài trong sách bài tập của mình rồi về nhà làm … ngày mai mình sẽ kiểm tra.” “Tớ không có thời gian … tối nay tớ còn một bộ Phong Vân cần luyện, một án Conan cần phá…thực sự không có thời gian đâu” “Đó toàn là những thứ vô bổ…cậu không nên phí phạm thời gian một cách ấu trĩ như thế …” “Nhưng tớ thích” “Ngày mai, có tiết Tiếng Anh, nếu không có bài giải, mình sẽ báo cáo lại với cô Hương” “Cậu giỏi nhất là báo cáo mà” tôi thở dài ngao ngán khi è cổ chép ngắn gọn mấy bài tập. “Nhưng nếu mình không làm được” tôi ngỏng cổ lên hỏi. “Thì cậu chép bài giải trong sách” “Thế còn nghe được …” tôi cười thầm. “Mình không thích con trai không có ý chí…” Thảo Trang chẳng thèm nhìn tôi, nhưng cái nét mặt khó ưa khiến tôi chọt dạ, lòng tự trọng bị dội một gáo nước lạnh tê tái.

Tối đó, quả nhiên tôi bận thật, lần đầu tiên từ khi lên cấp 3, tôi làm bài cật lực, nhưng kiến thức mấy tháng qua bị truyện tranh, game và bóng đá chiếm chỗ gần hết, khiến tôi thực sự vất vả mới làm xong được 4 trong 5 bài Thảo Trang cho, bài cuối cùng tôi không giải nổi, cũng không chép bài giải.

Hôm sau, vẫn bộ mặt thiếu ngủ tôi gục đầu xuống bàn. Giờ truy bài, Thảo Trang lấy cuốn tập đập đập mấy cái vào lưng, chẳng nói câu nào tôi rút quyển bài tập, đưa ra sau. “Cậu chỉ làm đúng 2 bài …” Thảo Trang lại tiếp tục đập vào lưng, khiến tôi phải quay lại, giương bộ mặt sầu thảm ra vẻ khó hiểu. “Không phải đó chứ…cậu xem kĩ lại coi, mình làm được 4 bài mà…” “Cậu làm được 4 bài nhưng có 2 bài giải sai…xem này nhé…” Thế là tôi phải cố gắng mở to hai mắt để nhìn cho rõ, đến khi tường tận, tôi đành tặt lưỡi chống chế. “Như thế là tốt lắm rồi, ít nhất mình cũng giải gần đúng…” “Thôi được, xem như cậu đã có cố gắng…nhìn chung cũng không quá đần độn đâu nhỉ?” Thảo Trang mỉm cười lém lỉnh. “Đừng xem thường đây nhé…nếu tớ cố gắng thì ngay cả cậu cũng không phải là đối thủ” “Đừng chỉ nói nhé….cậu chứng minh đi?” Thảo Trang giương mặt thách thức, thật là vô cùng đáng ghét.

Kể từ ngày đó, bài tập Thảo Trang giao cho tôi ngày càng nhiều thêm, mỗi ngày 5 bài, nhưng nếu tôi không giải được bài nào, thì hôm sau sẽ cộng dồn lên, cứ cái đà đó, tưởng chừng tôi sẽ chết ngộp trước khi chứng minh được mình tài giỏi thế nào.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.