Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Ngoại truyện: Tạm Biệt Mùa Hè - Chương 1

Phiên bản Dịch · 2080 chữ

Lớp 10A2, trường THPT Chuyên Lương Văn Chánh… Câu chuyện bắt đầu từ một buổi sáng nọ, cái nắng thật là khó chịu, quạt trần quay vù vù, tiếng bút bi trên giấy sột soạt, những tiếng thở nhè nhẹ đầy căng thẳng và gấp gáp. Cô Hương trên tay lăm lăm cây thước gỗ, lia cái nhìn xuống dưới lớp, tập trung, hoàn toàn tập trung … không khác gì một tay bắn tỉa đang rình con mồi của mình xuất hiện.

Một nam sinh tóc xoăn đảo đôi mắt 180o quanh căn phòng, bình thản xoay cây bút trên hai ngón tay rồi kéo ra từ hộc bàn một quyển sổ tay nhỏ ghi chi chít những từ vựng và ngữ pháp tiếng Anh, cậu ta bắt đầu hí hoáy viết.

Bỗng có cú hích từ phía sau, tôi chẳng tỏ ra nao núng, tiếp tục cúi gằm, miệng làu bàu “con bé đáng ghét”

“Cậu lại sử dụng tài liệu?” tiếng hỏi vừa đủ để tôi nghe thấy, tôi liền giơ ngón tay giữa lên ngang vai. Ngay sau đó là một cú hích khác, lần này mũi bút đâm vào giữa lưng, tôi nghiến răng chịu đau, quay đầu lại với đôi mắt téo lửa, con bé kia vẫn giữ khuôn mặt “thanh niên nghiêm túc” đáng ghét không chịu được.

“Cốp..cốp” – cây thước gỗ của cô Hương gõ nhẹ lên đầu tôi, nhưng cảm tưởng nó như tiếng đại bác – “Minh … lần này thì em có chạy đằng trời” cô Hương cười lạnh, rút ra từ ngăn bàn cuốn “bí kíp vượt ải”, tôi ngẩng đầu lên, cố nặn ra vẻ mặt rưng rưng tội nghiệp.

“Dạ…Em nộp bài ạ” tôi cầm bài làm giang dở đưa cho cô Hương, rồi đứng lên tự giác đi ra khỏi lớp, không quên ném cái nhìn căm phẫn và uất ức về phía Thảo Trang. Nhìn theo tôi là mấy chục con mắt, trong đó có lẽ cảm thông nhất là nhóm tứ huynh đệ: Đại, Ngọc, Nguyên.

Cái bọn vô ơn bội nghĩa ấy, đã thống nhất là lúc kiểm tra tuồng bài giải cho tôi vậy mà chẳng thấy đâu, đành lòng phải dùng tới hạ sách, để giờ đây bách nhục xuyên tâm. Đây là lần thứ hai trong tháng này tôi bị tóm gáy và ném ra ngoài hành lang.

Giữa có nắng của một ngày xui xẻo, tôi tựa lưng vào tường rầu rĩ nhìn gió vi vu thổi qua những những đóa phượng cuối hè, suy nghĩ vẩn vơ về tương lai ảm đạm của mình.

Thực ra, tôi có muốn học trường chuyên đâu, mọi chuyện chỉ vì tôi là học sinh giỏi văn cấp tĩnh, cái danh hiệu chẳng bổ béo ấy làm phụ mẫu một mực ép tôi thi vào trường chuyên cho bằng được, vậy là thi, kết quả tôi không đậu vào chuyên văn (cố tình bỏ giấy trắng) và còn thiếu 1.5 điểm nữa mới đậu vào lớp kề chuyên, nhưng oái ăm thay vì là học sinh giỏi cấp tỉnh nên tôi được cộng 1.5 điểm và thế là bị đẩy vào ngôi trường này.

Với một học sinh ham chơi hơn ham học thì học trường chuyên chẳng khác nào đi tù, một nhà tù, nơi tất cả bạn tù đều cam tâm, tình nguyện và vui vẻ cải tạo … tại sao chứ, tại sao lại để tuổi thanh xuân trôi qua một cách hết sức vô vị trên những trang giấy trắng. Tôi tuyệt nhiên không đồng tình với quan điểm học sinh đến trường chỉ để học, tôi tự đặt cho mình một ranh giới rõ ràng với mấy đứa kính cận trong lớp và trong trường, luôn tìm kiếm tiếng cười trong mỗi tiết học, luôn tiêu hết sức lực vào giờ ra chơi và làm những trò náo loạn điên điên khác trong trường.

May mắn là tôi cũng kết bạn được với những người bạn thực sự, thằng Đại, tự là Gấu Lửa, một game thủ có số má của Võ Lâm Truyền Kỳ; thằng Ngọc, một fan cuồng của kẻ hủy diệt, nó tập thể hình và mơ một ngày trở thành diễn viên phim hành động; thằng Nguyên, nhiều chuyện, hay xía vào chuyện người khác … và nó thích ăn, ăn tất cả cái gì có thể ăn được….vậy nên nó rất mập.

Lý tưởng sống của chúng tôi chẳng có gì sai trái, chúng tôi muốn sống hết mình, để tuổi thanh xuân tươi đẹp trôi đi thật ý nghĩa, nhưng than ôi thầy cô đâu có hiểu lý tưởng ấy, họ chỉ xem chúng tôi là cậu học trò nghịch ngợm, phá phách và vô kỷ luật.

Trong lớp chúng tôi ngồi hai tổ khác nhau, 3 thằng kia tổ 3, cùng ngồi bàn cuối, riêng tôi tổ 1, ngồi cách đó 2 dãy bàn, xung quanh toàn là bọn con gái lắm chuyện, nhưng chẳng chuyện trò gì được với tụi nó, cái bọn chỉ giỏi bép xép với lớp trưởng hai Hoàng về tính “hiếu động” của tôi, làm cho tuần nào tôi cũng bị cô Hương chủ nhiệm phê bình.

Đáng ghét nhất trong số ấy là Thảo Trang, con nhỏ mặt mũi cũng được, nếu không nói là xinh xắn, duy chỉ có tính cách “bà già” không thể tả. Mỗi sáng, khi tôi còn mắt nhắm mắt mở, lếch tha lếch thếch, miệng ngậm bánh mì, quẳng cặp lên bàn, ụp mặt xuống định đánh một giấc thì Thảo Trang đã cầm trên tay cuốn sổ đen, kẹp theo cây bút màu hồng, đoan đả giáo huấn.

“Cậu đã làm bài tập toán chưa?” “Chưa” tôi hờ hững đáp “Vậy còn lý?” “Chưa” “Thế còn Tiếng Anh” “Thứ 5 mà có Tiếng Anh à” – tôi ngạc nhiên. “Hôm nay là thứ 6” “À…kệ đi” “Sao bạn không chăm chỉ học hành vậy hả?” Thảo Trang nói với giọng bực bội. “Là tớ không muốn thôi, nếu tớ mà chăm chỉ học hành thì chắc chắn là giỏi hơn cậu đó” “Sao lại không muốn?” “Không vui” “Thật là ấu trĩ” nhỏ quẳng cho tôi một cái nhìn thất vọng, ngày nào cũng thế, đúng vào giờ truy bài, lớp phó học tập kiêm văn thể mỹ Thảo Trang với tính kiên trì luôn hỏi han tôi từng đó câu, chì chiết từng đó chuyện. Dường như chừng đó sự hành hạ là chưa đủ, vào giờ kiểm tra hễ thấy tôi copy hay xem tài liệu là nhỏ lại phá, khi thì đạp chân, lúc thì chọc bút vào lưng. Tính tôi độ lượng từ bi, hết lần này đến lần khác tha thứ, nhỏ được nước càng lúc càng quá quắt, hôm nay lần thứ hai tôi bị nhỏ hại phạt đứng ngoài hành lang, không thể nhận nhịn được nữa, phen này nhất định phải cho nhỏ một bài học, để cho con nhỏ nhiều chuyện ấy không còn lo chuyện bao đồng nữa.

Tôi đang tính kế hại người thì bị phân tâm bởi Thúy Anh, hoa khôi lớp chuyên Anh, không biết tâm hồn nhỏ để đâu mà làm rơi cả xấp giấy bay tung toé trên hành lang, một cây bút máy màu đen lăn đến chân, tôi nhặt lên, đang tính tiến đến giúp nhỏ nhặt giấy, tiện thể làm quen, đúng lúc đó, thằng Hưng, chuyên Toán, từ trong nhà vệ sinh đi ra sốt sắng chạy tới, nhặt lấy nhặt để. Vậy là tôi dẹp luôn ý định cao đẹp, tiếp tục dựa tường, bụng thầm rủa kẻ phá bĩnh tơi tả hoa lá.

Thúy Anh là con bé xinh nhất lớp 10 chuyên Anh và xếp thứ 3 trong thập đại mỹ nhân của trường, đó là kết luận của thằng Nguyên, nó có một cuốn sổ chuyên chấm điểm các người đẹp. Trong cuốn sổ đó, tất cả nữ sinh loạt vào tầm ngắm của nó sẽ bị phân tích chi tiết như cách một kỹ thuật viên IT phân tích phần cứng, phần mềm của một chiếc máy tính. Vòng 1, 2, 3, chiều cao, cân nặng, tóc màu gì, suôn, tết bím hay đuôi gà … vân vân và vân vân. Mỗi thông số sẽ được Nguyên chấm điểm, đôi khi nhóm tứ huynh đệ cùng tham gia với một sự hào hứng kì lạ, đến mức việc cho 7 hay 8 điểm cho vòng 1 cũng khó ngang với việc trả lời câu hỏi con gà hay quả trứng có trước, thậm chí dẫn đến cãi vã.

Quay lại với Thúy Anh, thông số cơ bản của nhỏ như sau: vòng 1 – 9 điểm, vòng 2 – 9 điểm, vòng 3 – 10 điểm, chiều cao – 1.68 m, cân nặng – 48 kg (thế quái nào mà thằng Nguyên biết về cân nặng nhỉ? … khó quá – bỏ qua), gương mặt – 9 điểm. Xét về tính cách, theo đánh giá khách quan của chúng tôi, Thúy Anh thuộc nhóm học sinh ngoan hiền nhưng mắc hội chứng mơ mộng, có thể vì học nhiều quá chăng? Bằng chứng là rất hay bắt gặp nhỏ cười một mình và dường như đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có riêng nhỏ với niềm hạnh phúc bí ẩn.

Với những thông số vượt trội đó, Thúy Anh xếp thứ 3, trở thành mục tiêu theo đuổi của hầu hết con trai trong trường, đâu đâu nhỏ cũng được săn đón, thậm chí có tin đồn thằng nào đó bên lớp 10 Sinh, vì quá ái mộ mà yểm bùa Thúy Anh để nhỏ yêu nó, thật giả thế nào không biết, chỉ có Thúy Anh sợ quá nghỉ học mấy hôm, còn bọn con trai lớp Sinh bị toàn trường tẩy chay, bị liệt vào nhóm biến thái cần tránh xa.

Nhân đây cũng phải nhắc đến thằng Nguyên, khi danh sách mỹ nhân của nó có tên Phương Vy, tức là Tiểu Vy, em gái kết nghĩa của tôi được xếp thứ 7, chừng đó là đủ để ngày ngày Nguyên chạy theo nịnh nọt, mua chuộc tôi hòng tiếp cận với Tiểu Vy. May mắn có cô em xinh đẹp nên từ ngày đó cái ăn cái uống của tôi chẳng phải lo, nhưng luôn lo sợ một ngày kia cô em ngây ngô sẽ xiêu lòng trước thằng mập háo sắc.

Ôi thôi, tôi đã lạc đề đi đâu mất rồi… tôi sẽ quay lại ngay đây, lúc này ở hàng lang có một học sinh hư đang ấm ức nhìn hai học sinh ngoan, thằng con trai ân cần giúp đứa con gái, còn đứa con gái nhẹ dạ nhận lấy sự giúp đỡ ấy. Lúc cặp đôi khó ưa ấy đi ngang, Thúy Anh khẽ liếc nhìn tôi, nhưng tôi chẳng để tâm, mặt vẫn tưng tửng, lưng tựa vào tường, miệng huýt sáo nho nhỏ làm ra vẻ chẳng có chuyện gì trong khi sau lưng tôi đã kịp giấu cây bút vào túi quần. “Hưng ơi … bạn có nhìn thấy cây bút của mình không?” nhỏ lo lắng. “Mình không thấy… có khi bạn để trong lớp” Hưng cười. “Mình nhớ là cầm theo mà … để mình về tìm lại xem … cảm ơn Hưng nhé” Thúy Anh mỉm cười. “Đâu có gì …” Hưng gãi gãi đầu, ra điều hạnh phúc lắm. “Xì …” tôi nhếch mép “cũng thường thôi”, nhưng kì thực trong lòng tiếc hùi hịu cơ hội bị tước mất... cứ đợi đấy.

Tiếng trống tan trường vang lên, từ trong lớp thằng Đại xách giúp chiếc ba lô của tôi chạy ra, nhào tới túm cổ. “Đừng buồn chiến hữu … ra quán Sky (quán game) làm vài hiệp xả xuôi” “Chiến luôn … sợ mày à” “Mày làm gì mà dạo này con Trang phá mày dữ vậy?” Ngọc hỏi thăm. “Đếch biết … nhưng cứ đợi đấy” “Đi chơi game thì mày không về cùng Phương Vy à?” Nguyên tiu ngỉu. “Nó về một mình …” tôi đáp gọn lỏn.

Sân trường huyên náo, những tà áo trắng thấp thoáng dưới tàn phượng vĩ, báo hiệu một mùa tươi xanh đã bắt đầu.

P/s: tác phẩm này gửi tặng những người bạn, thầy cô và mái trường xưa.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.