Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47 - 48

Phiên bản Dịch · 2868 chữ

Chương 47

Thư Hoán lúng túng, bộ váy này của cô nếu không có giày cao gót thì chân chỉ ngắn một mẩu thôi, chưa kể đến gương mặt lem nhem của cô. Cô không ngờ trước khi đi còn không có cơ hội để lại ấn tượng tốt cho Từ Vĩ Trạch nữa.

Anh vốn đang cười, định nói gì đó, thấy gương mặt như mèo của cô rồi lại nhìn vào trong, nụ cười vụt tắt, nói với vẻ ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi, em định đi đâu?”.

“Không… không có, ngày mai…”

“Đi đâu?”

“Campuchia…”

“Ủa, đến đó làm gì?”

“Có Angkor Wat.”

Cũng được xem là đối đáp trôi chảy. Từ Vĩ Trạch không hỏi nữa, chỉ cười cười: “Sao đi du lịch cũng không nói cho anh biết? Gần đây anh cũng rảnh, cùng đi chẳng phải cũng sẽ tiện hơn hay sao?”.

“Em thích đi một mình hơn.”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô, rồi cười đưa tay định đặt lên vai cô. Nhưng ngón tay chỉ hơi chạm vào người, Thư Hoán như phải bỏng, tránh ra ngay.

Hành động đó khiến cô cũng thấy hối hận. Đặt tay lên vai vốn là động tác rất tự nhiên của hai người, cô đã phản ứng quá đáng.

Nhưng từ khi không thể trốn tránh sự thực rằng cô đã thích anh thì mọi thứ anh làm, cô đều trở nên đặc biệt nhạy cảm. Đừng nói là tiếp xúc cơ thể, mà ngay cả nhìn mắt anh, ngửi thấy hương bạc hà trên người anh là cô đã như mất hồn. Tựa như mắc phải một loại bệnh kỳ quái không có thuốc chữa vậy.

Tay Từ Vĩ Trạch ngượng ngùng dừng lại hai giây trong không trung rồi rụt lại, sau đó anh cười cười: “Gấu Hoán, sao anh thấy như em đang trốn tránh anh?”.

Thư Hoán như ăn trộm bị bắt quả tang, lập tức hoảng hốt: “Làm gì có…”.

“Vậy tối nay sao em đến bar rồi không chơi gì mà vội đi ngay?”

“… Em sực nhớ ra phải về thu dọn đồ đạc nên…”

Từ Vĩ Trạch im lặng rồi bỗng nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh”.

Thư Hoán hoảng hồn, bướng bỉnh cuối đầu thấp xuống. Với tâm trạng hiện nay, chỉ cần nhìn vào mắt anh thì mọi thứ sẽ bị anh nhìn ra, như thế thì cô sẽ hổ thẹn đến mức không muốn làm người nữa.

Tay anh bỗng vươn ra, giữ lấy mặt cô. Thư Hoán không thể kháng cự lại bàn tay anh.

“Có phải em…”

“Em ghét anh nhất!”

Trong lúc cùng đường, chỉ có nói câu ấy mới giữ lại chút tự tôn cho cô.

Từ Vĩ Trạch nhìn cô rồi mới cười nói: “Anh lại làm chuyện gì khiến em ghét sao?”.

Thư Hoán chẳng còn cách nào khác, chỉ đành khuỵu xuống thảm, quay lưng lại với anh.

Từ Vĩ Trạch thử xoa đầu cô.

Sự vuốt ve dịu dàng ấy cho cô chút can đảm cuối cùng. Thư Hoán lẩm bẩm nói qua kẽ ngón tay: “Em… anh…”.

“Gì thế?”

“Em thích anh…”

Quả nhiên đáp lại cô là sự im lặng. Cô không nhìn thẳng vào mặt anh, đúng là quá tốt.

“Tuy trong lòng anh đã có người yêu mến nhưng… cô ấy vẫn chưa nhận lời yêu anh, anh có thể suy nghĩ đến em không?”

Đó là những lời phải dùng hết can đảm mới nói ra được, bao nhiêu rụt rè, xấu hổ, cô đều bất chấp.

“Tuy em không thể so sánh với cô ấy, nhưng, em…” Cô cũng không biết bản thân có ưu điểm gì hơn người nữa, “Em thích anh hơn cô ấy…”.

Lời này nói ra thì ngay cả bản thân cô cũng thấy vô vọng. Cô chỉ có điểm này thắng được cô gái ấy.

Nếu bị từ chối thì dù sao vé máy bay ngày mai đã mua rồi, cô có thể chạy mất tăm tích trong chốc lát. Biến mất khỏi anh một thời gian, đến khi anh quên hết những chuyện nực cười về cô thì cô mới có thể quay lại.

Từ Vĩ Trạch mãi cũng không làm gì, chỉ dịu dàng xoa đầu cô.

Nghĩ đến sự dịu dàng này là thương hại, nước mắt Thư Hoán không kìm nổi nữa. Sau đó cô nghe anh nói: “Anh rất bất ngờ”.

Tuy là một câu trả lời kỳ quặc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với “xin lỗi”.

“Anh không cảm nhận thấy em thích anh.”

Thế ư? Nói thế thì nỗi đau, sự kiên nhẫn và sự che giấu của cô cuối cùng đã không lãng phí.

“Anh nghĩ, liệu em có nhầm lẫn không, thực ra em đối với anh chỉ là tình cảm bạn bè, nhất thời tưởng lầm là một thứ gì đó…”

Câu này nghe quen quá.

Nhưng không còn tâm trạng nghĩ nữa, Thư Hoán lắc đầu nguầy nguậy.

“Không phải tình bạn à?”

Thư Hoán lại lắc đầu.

Giọng anh có vẻ khổ sở: “Nhưng anh thật sự không cảm thấy. Gấu Hoán, có phải em đang đùa anh không?”.

Thư Hoán đành chùi sạch nước mắt nước mũi vào tay, ngẩng lên, đôi mắt sưng như quả hồ đào biểu thị sự thành thật với anh.

“Em có thể chứng minh với anh về chữ ‘thích’ của em không?”

Thư Hoán đứng lên, đỏ hoe mắt cố kiễng chân, Từ Vĩ Trạch cũng biết phối hợp mà cúi đầu xuống, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, tuy chỉ có hai giây.

“Chỉ thế thôi sao?”

Cái… cái gì mà “chỉ thế thôi”… T_T

Cả đời cô, đến tay đàn ông cũng chưa chủ động nắm chứ đừng nói là ra sức hôn, với cô đó là một chuyện dũng cảm hiếm hoi trong đời.

Từ Vĩ Trạch sờ môi, có vẻ suy nghĩ: “Vẫn không có cảm giác là được thích”.

“…”

“Anh và cô gái kia cũng đã hôn nhau, hơn nữa còn nhiều hơn thế này, mà ngay cả bước cuối cùng cũng làm rồi.”

Haizzz, cô… cô và anh cũng thế mà. Tuy chỉ có một lần. Nhưng chắc là anh đã quên rồi.

“Nếu em chỉ thế này thì anh nghĩ anh bó tay.”

Sự vô tình của anh dịu dàng và khách sáo quá.

“Em… em” Cô có thể làm nhiều hơn, chẳng hạn như chủ động hiến thân gì đó, chưa biết chừng Vĩ Trạch vì cảm động sẽ suy nghĩ đến cô. Cô thích anh đến thế, từ bỏ tự tôn cũng có thể làm được.

Nhưng tình cảm giành giật được liệu có đáng tin?

“Thôi… vậy, em… em chỉ nói bừa, xin anh đừng quan tâm.” Là do cô không tự lượng sức, “Anh… anh về đi”.

“Này.”

Nghe giọng Từ Vĩ Trạch có vẻ thất vọng: “Cô bé này đúng là… sao không mắc câu chứ?”.

Thư Hoán vẫn chưa phản ứng kịp. Hoàn toàn mù mờ, chỉ nhòe nhoẹt nước mắt nhìn anh.

“Phải thế nào thì em mới chủ động cởi quần áo anh đây?”

“…”

“Người anh yêu, em nghĩ là ai?”

“…”

Bị anh nâng mặt lên, nhìn vẻ mặt và nghe giọng anh, Thư Hoán đờ người.

Từ Vĩ Trạch nghiến răng nhéo má cô: “Em cũng không nghĩ xem anh còn quen cô gái nào mà lại có sinh nhật vào ngày hôm đó nữa à?”.

Thư Hoán dần dần vỡ lẽ: “Anh… anh…”.

“Tất nhiên, anh nhờ em làm bánh kem thì cũng hơi tranh thủ, lợi dụng. Sau này anh sẽ thay đổi, cần bao nhiêu bánh kem anh cũng cung cấp không hạn chế số lượng.”

“Anh… anh…”

“Nhưng dù sao em cũng phải chủ động hơn chứ, đã ra hiệu đến nước này rồi, hiếm khi anh chiếm thế thượng phong, em không thể để anh vui hơn được sao? Thịt đã dâng tận miệng, em không thể đi thêm một bước, đút cho anh được hả?”

Thư Hoán vừa định nói thì môi đã bị khóa chặt. Trong mấy phút đó, cô không nhúc nhích nổi. Lần thứ tư được hôn, trước Từ Vĩ Trạch, cô vẫn không có chút sức kháng cự nào, chỉ mặc anh đẩy răng ra, đầu lưỡi khéo léo lách vào, chạm vào cô, sau đó quấn quýt sâu hơn. Sức mạnh và hơi ấm của đôi môi ấy và cả sự quấn quýt của lưỡi đều khiến cô run rẩy không ngừng.

Lần này cô hoàn toàn bị hôn đến choáng váng xây xẩm, ngay cả váy bị cởi ra từ lúc nào cũng không biết. Môi và tay anh như có ma lực, vuốt ve cô có phần thô bạo, cô không thể suy nghĩ chứ đừng nói là phản kháng.

Đến khi bị Từ Vĩ Trạch đặt lên giường, nhìn anh cới áo, ý thức ra mình đã rơi vào trạng thái “mặc người ăn thịt”, Thư Hoán ra sức giãy giụa như dê con sắp bị sói xơi tái, cố gắng trốn tránh chuyện tiếp theo đó: “Từ… Từ Vĩ Trạch, em vẫn còn điều muốn nói, anh… anh đừng làm bậy…”.

Chương 48

Tử Vĩ Trạch vẫn làm bậy, mà còn làm đến mấy lần.

Khi cô tỉnh dậy trong sự xấu hổ và cơn đau khắp cơ thể, mặt trời đã ló dạng. Thời tiết đẹp đến khó tin, ánh nắng chiếu qua khung cửa khiến gian phòng tràn ngập ánh sáng. Thư Hoán chỉ có thể bất lực vùi mặt vào trong chăn, cuộn tròn người vào đó, nhất quyết không ra.

Từ Vĩ Trạch vừa đưa một tay ra, cô đã đánh anh túi bụi, anh đành hiền lành chịu đựng, dỗ dành: “Ngoan nào, Gấu Hoán…”

“Tránh ra, anh là đồ khốn!”

Từ Vĩ Trạch chỉ có thể mặc cô xả giận, ôm cô vào lòng: “Ừ, là lỗi của anh, anh là kẻ xấu. Chúng ta đi tắm nhé!”

Nhớ đến tối qua bị đùa giỡn, Thư Hoán rất đau khổ: “Anh cút ngay. Đồ lừa đảo! Đồ cầm thú!”

Từ Vĩ Trạch lại không hề cảm thấy áy náy mà lại trông rất vui vẻ, chấp nhận hết: “Ừ, anh là cầm thú, ngoan nào Gấu Hoán…”

Thư Hoán xấu hổ rúc vào trong chăn, Từ Vĩ Trạch đành ôm cả đống lùng nhùng đó lên.

“Chúng ta quen nhau nhé, Gấu Hoán”

Làm… làm gì có ai làm bậy rồi còn bàn bạc đến việc quen nhau đâu?

“Em không thèm.”

Chăn bị kéo ra, Thư Hoán nước mắt lưng tròng nhìn vào đôi mắt chân thành của anh.

“Tại sao?”

Thư Hoán cắn môi không nói.

“Cho dù bây giờ em vẫn chưa thích anh lắm, chỉ cần em thích một chút thôi, chúng ta cũng có thể bắt đầu từ từ. Anh có thể chờ.”

“…”

“Chẳng lẽ không thích chút nào à?”

Thư Hoán dần đỏ mặt, mắt rưng rưng: “Anh… cơ thể anh xấu quá!”

Tử Vĩ Trạch dở khóc dở cười: “Hử? Em đúng là người đầu tiên nói thế đấy.”

Vóc dáng anh cao lớn, tay chân dài, hoàn toàn so sánh với siêu mẫu, làm gì có bộ phận nào kém sắc đâu.

“Thì xấu chứ sao, cơ thể đàn ông khó coi quá! T_T”

Tuy Thư Hoán đã lớn, kiến thức cũng không phải không có, mà còn tự cho là phong phú nữa, nhưng khi đối diện với “vật thật” ở ngoài đời thì cho dù không phải là lần đầu tiên cũng vẫn khiến cô khiếp đảm. Cơ thể anh đúng là hung khí, đầy ắp tính tấn công mạnh mẽ.

Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Cơ thể đàn ông đều như thế…. Những người khác chỉ xấu hơn anh thôi, nên em cứ chọn anh đi.”

“Vậy em không cần đàn ông nữa.T_T”

“Thật không cần à? Chẳng lẽ anh chưa làm em lên đỉnh…”

Thư Hoán lấy gối úp lên mặt anh khiến anh không nói được nữa.

Tử Vĩ Trạch cười, gỡ gối ra, sau đó nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng khiến chiếc chăn cứ từ từ trượt xuống trong sự giằng co giãy dụa của cô.

“Anh thấy chúng ta vô cùng ăn ý mà, em tuyệt đến nỗi anh không ngừng lại được, Hơn nữa, lúc đó nghe giọng em, sao giống…”

“Anh còn dám nói!”

“Ban đầu em nói ‘đừng’, nhưng về sau cứ ôm lấy anh, còn nói là…”

Thư Hoán tức muốn khóc: “Em… em không có nói, anh đúng là đồ mặt dày!”

“Anh nói thật mà. Em không thấy kĩ thuật của anh rất…”

“Đừng nói nữa mà!T_T” Thật không lọt tai nổi.

Đối với cô, mức độ đó quá khoa trương, chưa chính thức quen nhau mà đã làm hết rồi. Cô muốn quen nhau nhưng lại không có quan hệ gì đến thể xác, chí ít ban đầu cũng là tình cảm trong sáng chứ.

Thành ra thế này, tuy có vẻ Tử Vĩ Trạch thích cô thật đấy, nhưng cái “thích” này chẳng có cảm giác an toàn chút nào cả.

Cuối cùng Tử Vĩ Trạch cũng tha cho cô, không bức cô nữa, chỉ hôn lên trán cô: “Ngoan, dù sao đi nữa em cũng phải tắm đã, chắc không đến nỗi muốn ở trên giường cả ngày chứ.”

Thư Hoán một tay giữ khư khư chiếc chăn hộ thân, một tay đẩy anh ra: “Em có chân, anh tránh ra.”

Tử Vĩ Trạch ngoan ngoãn buông tay, Thư Hoán quấn trong chăn cố gắng bò xuống giường hệt như một con sâu róm, suýt nữa thì ngã sấp mặt, Tử Vĩ Trạch thuận thế đón lấy, sau đó bế thẳng cô vào phòng tắm.

“Quấn chăn thế này làm sao tắm? Ngoan buông tay ra.”

“Anh… anh làm gì thế! Đồ… đồ khốn, ban ngày ban mặt, anh… anh lại…”

Một tiếng đồng hồ sau khi được bế ra khỏi phòng tắm, Thư Hoán càng rũ rượi hơn, nước mắt lưng tròng: “Anh… anh là đồ khốn…”

Cô để mặc anh ăn thịt, bị bắt nạt đến mức không đáp trả lại được.

“Ngoan nào, đừng giận nữa.”

Thư Hoán lấy áo choàng che mặt.

“Anh thật lòng muốn giúp em tắm thôi, nhưng… anh là đàn ông khỏe mạnh, lại rất yêu em nên cơ bản…”

T_T Ban ngày ban mặt thế này, để cô đi chết đi cho rồi.

Lần này dù thế nào đi nữa, cô cũng trốn trong chăn không chịu ra. Tử Vĩ Trạch dỗ dành một lúc lâu mà cô vẫn không chịu nhúc nhích cứ như rùa ruột cổ.

Tử Vĩ Trạch bỗng nói: “Đúng rồi Gấu Hoán, chẳng phải em muốn đi Campuchia sao?”

Đống chăn đó như động đậy một chút.

“Vé máy bay là hôm nay phải không? Bây giờ? Liệu có kịp không?”

“…”

“Nếu là vé giá rẻ thì không thể đổi cũng không thể trả lại được, vậy không lấy lại được tiền rồi.”

“…”

“Vé máy bay có thể bỏ qua, còn khách sạn em đã đặt à? Tiền đặt cọc chắc không thể trả lại rồi.”

Một phút sau, Thư Hoán bò ra khỏi chăn, giữ chặt áo choàng tắm, tai và mặt đều đỏ bừng: “Em… em muốn thay quần áo, anh quay người… không anh đi ra ngoài!”

“Anh nhìn thấy rồi…” Tử Vĩ Trạch đỡ lại một cái gối, “Thôi được, anh ra ngoài là ok chứ gì, ngoan, đừng giận nữa.”

Khi Thư Hoán chậm chạp ra khỏi phòng ngủ với cách mặc an toàn là quần jeans và áo pull dài, Tử Vĩ Trạch cũng không rảnh rỗi, anh đang chiên hai quả trứng ốp lếp cho cô, nướng bánh mì và hâm lại sữa.

“Nào, ăn gì trước đi, nếu không lát nữa ngồi xe đến sân bay sẽ khó chịu đấy.”

Thư Hoán ngồi xuống ấm ức ăn sáng. Bị giày vò quá đáng, Tử Vĩ Trạch cũng không làm gì mà cô cũng căng thẳng: “Anh đừng đến đây.T_T”

Tử Vĩ Trạch nhìn cô, vẫn là nụ cười dịu dàng: “Ừ, anh không đến. Không phải lúc nào anh cũng nổi cơn thú tính đâu, em đừng sợ quá!”

Thư Hoán cũng thấy anh dường như có phần bị tổn thương. Cô thích anh, nhưng…

“Anh… cái đó… có thể nào… nhỏ một chút không?”

Tử Vĩ Trạch phun trà, sau đó cười nói: “Cảm ơn.”

Thư Hoán thẹn quá hóa giận, mắt rưng rưng: “Em có nói khen anh đâu!T_T”

Nụ cười của Tử Vĩ Trạch càng ngày càng rạng rỡ: “Anh biết, đó là lỗi của anh!”

Thư Hoán gần như sup sụp: “Em… em phải đi tìm anh trai anh!”

Tử Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Wow, một câu của em cùng lúc làm đả thương hai anh em anh đấy.”

“…”

“Vừa phản bội anh, vừa tỏ ý kích thước của anh ấy rất an toàn…”

Thư Hoán tức muốn chết, nước mắt đầm đìa: “Anh… anh là đồ lưu manh, cút đi…”

Bạn đang đọc Gấu ơi! Giúp anh! của Lam Tiểu Mị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.