Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lần đầu gặp Kangsung! Lee Shiho phát uy.

Phiên bản Dịch · 3491 chữ

Chương 17: lần đầu gặp Kangsung! Lee Shiho phát uy.

Khi đến nơi Kangsung , Rae Won cùng những người khác đều biểu hiện kinh ngạc, khi mà mọi thứ trước mặt giờ đã là một đống đổ nát, một tòa cao ốc bỏ hoang mấy chục tầng giờ đã chỉ còn là một đống gạch vụn, với những cốt thép lòi ra ngoài do vụ sập.

Kangsung khuôn mặt già nua lạnh lùng nhìn Rae Won, “Thế này là sao? chính phủ quản lý chất nổ như này ha!”

“Xin lồi ngài Kangsung, tôi sẽ cho điều tra vụ này ngay lập tức.” Rae Won cúi đầu xin lỗi.

Nhưng một thứ khiến họ lo lắng nhất đã xuất hiện, khi mà dường như mọi thứ đã kết thúc và Kangsung cùng Rae Won bước vào trong đống đổ nát để kiểm tra tỉ mỉ.

Một tiếng sáo vang lên, tiếng sáo mặc dù mang âm điệu du dương của gió, nhưng nó lại lạnh như là tử thần âm ti hiện về vậy, bởi nó mang theo một luồng sát khí , cùng với áp lực vô hình đè nén, khiến ai cũng cảm giác mình nhỏ bé.

Tất cả nhìn về phía hàng rào chắn xung quanh tòa cao ốc, phía trên cao kia, cũng tầm mấy chục mét, trên một cái cọc sắt nhỏ, một bóng người toàn thân diện đồ đen như ninja, quần áo, nhất là 2 đầu của chiếc khăn quàng cổ đen bay phấp phới dưới ánh trăng.

Từ thân thể người này phát ra áp lực khổng lồ. Và đó chính là anh Main của chúng ta :V~~ (Ra sân cũng trang bức tí :V~~)

Tất cả những người ở đây đều không dám có bất cứ hành động gì , chỉ là lẳng lặng chờ đợi, đợi người đồ đen kia có hành động.

Một lúc Tiêu Minh tấu xong khúc nhạc, hắn dừng lại, thu sáo vào trong rương đồ, ánh mắt lẳng lặng quét qua hiện trường cùng mấy người ở dưới.

Lúc này Rae Won sợ bị hiểu lầm gì, liền lập tức chấp 2 tay , đối với Tiêu Minh ở trên cao, cung kính nói.

“Vị tiền bối này, xin ngài đừng hiểu lầm, chúng ta cũng chỉ là đến để điều tra, mọi việc ở đây hoàn toàn không liên quan đến chúng ta a! mong ngài chú ý suy xét.”

Chỉ là Tiêu Minh vẫn không lên tiếng, vẫn im lặng nhìn bọn họ.

Kangsung nhìn này là nóng ruột, hắn cũng vội chắp tay cung kính.

“Tiền bối, tại hạ là Kangsung, thân tín của Minh Chủ Murim, hôm nay cũng chỉ là thấy dộng tĩnh ở đây lớn nên mới cùng người này qua đây điều tra, hoàn toàn không liên quan đến chuyện phát sinh ở đây.”

Lúc này Tiêu Minh mới lên tiếng: “Chuyện này ta biết, ta đến đây chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, kẻ ở trong này chết hoàn toàn là tự làm tự chịu, hắn vốn là muốn bẫy cừu nhân ở đây, muốn dùng thuốc nổ giết kẻ kia, nhưng cuối cũng lại chết bởi cái bẫy của mình, hoàn toàn không phải là do kẻ khác hại hắn, còn tên bị chết là ai ta cũng không quan tâm.”

“Ra vậy, đa tạ tiền bối đã cất công chỉ điểm.” Cả Kangsung cùng Rae Won đều kinh ngạc, sau đó lên tiếng cám ơn. Bọn họ cũng không dám truy vấn kẻ còn lại kia là ai, ngộ nhỡ chọc giận tiền bối, về phần này về sau tự tìm hiểu cũng được.

Tiêu Minh nhẹ nhàng gật đầu một thoáng, sau đó ánh mắt hắn liền khóa lại trên người Kangsung.

Bị nhìn đến Kangsung cảm giác rùng mình, nhưng cũng không dám nói gì.

Chỉ thấy Tiêu Minh dưới ánh mắt mọi người ở đây biến mất, trong tích tắc xuất hiện ở trước mắt Kangsung, hắn khuôn mặt vẫn bịt kín như một Ninja, tay phải thì đang vuốt cằm nhìn Kangsung Suy ngẫm.

Còn mọi người ở đây kể cả Kangsung cùng Rae Won, trong nháy mắt dâng lên mồ hôi lạnh, thật sự là một tốc độ quá nhanh, bọn họ hoàn toàn nhìn không ra Tiêu Minh đã di chuyển như thế nào, này nếu là muốn giết bọn họ, quả thật là như bóp một con kiến.

“Ừm Ngươi là sử dụng thái cực quyền sao, ta cảm thấy một luồng nhu khí thái cực lan tỏa trong người ngươi.” Nghiền ngẫm một lúc Tiêu Minh rốt cục lên tiếng.

“Tiền bối quả thực là cao nhân, Tại hạ quả thật là tu luyện thái cực quyền, nhưng so với tiền bối cũng chả ra sao, mong tiền bối đừng chê cười.” Mặc dù nghe thanh âm Tiêu Minh có vẻ còn rất trẻ , nhưng chỉ khiến cho Kangsung kinh ngạc thiên phú của Tiêu Minh, chứ không có dám chút nào thất lễ.

“A quả thật vậy, ta có cái này cho ngươi, nó là một bảo vật đối với Người luyện thái cực quyền, có nó tu vi của ngươi nhất định sẽ tăng mạnh.” Nói Tiêu Minh từ trong rương đồ bí mật móc ra một sợi dây chuyền, bên dưới có treo một khối cổ ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, tấm cổ ngọc trên mặt đầy hoa văn điêu khắc , chỉ có một lỗ nhỏ để xỏ sợi dây đi qua.

Khối cổ ngọc này là “Thái Cực Tổ Phù”, là Tiêu Minh trong lúc cày quái rơi ra được, chỉ cần giữ nó trong người, người chủ có thể dựa vào tâm niệm đi vào trong đó, trong đó co lưu trữ linh hồn của Trương Tam Phong, tổ sư thái cực quyền, chỉ cần gặp ông ta sẽ được chỉ dạy về thái cực.

Nhưng vật này đối với Tiêu Minh là hoàn toàn vô dụng, hắn cũng không có cần học skill theo cách đó a!

Nay gặp người có duyên, thì cho người ta , xem như là tạo phúc.

Bắt Lấy khối ngọc trong tay, Kangsung lướt qua nhìn cảm thấy khối ngọc này rất quý giá, nhưng cũng không biết nó dùng như thế nào. Nhưng hắn vẫn là cung kính tạ ơn.

“Đa tạ tiền bối hậu lễ, tại hạ sau này nhât định sẽ báo đáp.”

Tiêu Minh chỉ là cười lớn một tiếng rồi biến mất. Lưu lại mấy người ở đây đầy người mồ hôi lạnh, nãy giờ từ đầu tới cuối bọn họ đều bị khí thế của Tiêu Minh gây cho áp lực lớn lao.


Lại đến ngày hôm sau, liên minh võ lâm giờ đây đã biết được nguyên nhân cái chết của Song Giju, cùng biết đoán được người cùng hắn giao thủ là ai. Hiện tại đã bắt đầu ráo riết hội họp để cùng liên hệ với Tiêu Minh được phép mở rộng tìm kiếm trong khu vực, nhưng chuyện này vẫn cần phải mấy ngày.

Tiêu Minh vẫn tiếp tục cuộc sống học đường của mình.

Hôm nay có một cái mới là một anh chàng tên Alex lái xe lamborghini đến trường xin làm bảo vệ, cái tên này vừa nhìn là đã biết là một người bên trong võ lâm, theo như cốt truyện thì đây là tên phế nhất nhóm người Yi Shion.

“Woa, Sư Phụ!” Đang đi dọc hành lang, Tiêu Minh bất ngờ bị một đôi tay mềm mại ôm từ phía sau, cảm xúc phía sau còn rất là mềm mại tuyệt vời, Tiêu minh cũng biết trước là Le Shiho lén tiến tới phía sau, nhưng vẫn làm bộ không biết, mà cái cảm giác mềm mại bởi bộ ngực cỡ E cup của Lee Shiho cũng rất là thoải mái nha.

“Shiho à! Ta chỉ đồng ý chỉ dạy cho cô, chứ đâu có nhận cô làm trò, đừng có gọi ta là sư phụ đi, với lại ngươi bộ dáng này , rất dễ để người khác hiểu lầm .” Mặc dù rất hưởng thụ nhưng Tiêu Minh vẫn giả ra chính nhân quân tử.

]

“Hừ không cho gọi thì không cho gọi, nhưng mà người khác hiểu lầm thì kệ a! ta cũng không ngại quen với một soái ca cơ bắp , lại mạnh mẽ như ngươi đây.” Lee Shiho đầu tựa lên vai Tiêu Minh, lè lưỡi tinh nghịch.

“Đừng làm rộn, nói đi tìm ta có việc gì?”

“Ây! Đúng là không có tí hài hước, chỉ là hôm nay có trổ tài làm một chút bánh kem muốn mời Shi Woon ngươi đến thưởng thức nha, được không?” Shiho thả ra hai tay, luồn người qua phía trước mỉm cười yêu mị đối với Tiêu Minh.

“Bánh kem? Cũng được đi thôi” Tiêu Minh cũng gật đầu đáp ứng cô nàng.


Bên trong phòng y tế, Lee Shiho giờ này đã khoác vào bộ áo khoắc trắng của bác sĩ, nói thật với bộ đồ áo, váy ngắn trẻ trung của Le Shiho, giờ lại khoắc ngoài thêm áo bác sỹ quả thật là để cho người ta cảm giác muốn phọc máu mũi.

Nhưng Tiêu Minh một chút đó nhẫn nhịn vẫn phải có, muốn câu được cá, cần người kiên trì nha :V!

Tiêu Minh đang nhẹ nhàng thưởng thức bánh mà Le Shiho chuẩn bị cho mình, cô nàng này lấy một chiếc ghế đặt đối diện, ngồi ngược ghế, 2 tay dặt lên lưng ghế, rồi kê đầu lên, thả ra bộ tóc xõa dãi, nghịch ngợm mỉm cười ngắm Tiêu Minh ăn bánh.

“Khặc khặc! Shiho cô cũng đừng có nhìn ta như vậy được không, chẳng lẽ trên mặt ta có dính bánh kem sao?” Tiêu Minh buồn bực lên tiếng trách cứ.

“Nhìn dáng vẻ ngươi ăn cũng rất đẹp trai, ta không nhịn được muốn ngắm tiếp a!” Lee Shiho mỉm cười đáp.

Lúc này hai người đang trò chuyện thì cửa phòng y tế bị mở ra. Một tên thanh niên đầu cột như quả dứa, bước vào phòng, đó chính là Alex, vừa mới đến hôm nay.

“Yo! Shiho à ta rất nhớ cô” Hắn vừa vào phòng đã đem lực chú ý hướng về Shiho, nói rồi một mạch lao vào, muốn nhân cơ hội để xàm sỡ cô nàng.

Nhưng đã có chuẩn bị, Alex vừa lao tới cách khoẳng 1 mét, đã bị Lee Shiho tàn nhẫn phi thẳng cho một cước vào mặt, khiến hắn bay thẳng vào tường, rồi “Ầm” một tiếng vang mạnh chứng tỏ Lee Shiho lực đạo cú đã là ra sao, Alex văng người đập úp mặt xuống sàn.

Đối với cái tên dê cụ này Tiêu Minh là hắn không có chút thương hại nào, nếu Shiho không đá hắn dập mặt thì Tiêu Minh cũng động thủ.

Hắn biết là đàn ông thì có máu dâm nhưng mà “Dâm” cũng phải có kiểu cách đàng hoàng như chính hắn mới được, chứ dâm một cách hạ lưu như thế quả là làm nhục “Dâm Giới”, chẳng những ăn không được mà còn phải tai vạ nha.

Một lúc sau, sau khi được Lee Shiho ban phước trị vết thương cho, Alex đầu quả dứa lúc này mới chú ý đến xung quanh.

Hắn mắt nhìn Tiêu Minh, vừa một bên nói nhỏ với Lee Shiho. “Shiho! Cái tên nhóc này là ai vậy?”

“Ăn nói cho cẩn thận, ngay cả Cửu Long cũng không đánh thắng được cậu ta đâu.” Lee Shiho lạnh giọng.

“Hả cửu long cái tên điên đó hắn ở đây sao?” Nghe đến từ “Cửu Long” Alex như là bị sét đánh ngang tai, giật mình đứng daiạ ôm đầu kinh sợ, hét lên.

Nhưng rồi hắn phát giác ra được có gì đó sai sai: “À mà chờ đã, Cửu long không đánh thắng được, cái tên nhóc này sao” Hắn vừa chỉ Tiêu Minh vừa ngạc nhiên nói.

Lee Shiho gật đầu xác nhận, Chỉ là Alex lập tức cười phá lên, “ha ha ha! Đùa gì vậy, chỉ tên nhóc này cũng đòi đánh thắng được cửu long sao, Shiho à cô cũng không nên pha trò như vậy chứ không vui đâu.”

Nói rồi hắn quay đầu thách thức nhìn Tiêu Minh: “e nhóc ta thách ngươi đánh thắng được ta đấy, ha ha ha!”

Chỉ là hắn vừa nói ra Lee Shiho cười trên sự đau khổ của người khác, mà Tiêu Minh thì đã tốc độ cao biến mất trong tầm mắt 2 người, tiến tới một chưởng vỗ vào trên người Alex khiến hắn lại lần nữa đụng tường, chỉ là lần này bât tỉnh nhân sự.

Lee Shiho nhìn này cũng chỉ cười lắc đầu, nội tâm thầm nghĩ “Ta đã cảnh báo rồi mà người không tin.”


Giữa trưa Tiêu Minh tay cầm bát mỳ Ramen to tướng , ngồi trên Mái nhà hành lang, vừa ăn vừa nhìn ra phía giữa tầng thượng, nơi có một bóng hình mảnh khảnh đang tạo hình thù kì quái dưới sàn.

Han Chun Wo thì ở một bên hút thuốc , lưng dựa vào thành cửa hành lang, bộ dáng trêu tức, nhìn về phía bóng hình kia.

“Thế này đã được chưa? Shi woon à!” Lee Shiho ai oán kêu lên.

Nàng bây giờ dựa theo phương pháp của Tiêu Minh, đang mô phỏng lại thế hổ nằm, Hổ nằm khác với người nằm, bộ dáng bây của nàng giữ này giờ cũng được 30 phút, nói thật là nàng cũng đã mỏi xương cốt lắm rồi.

“Chưa được, vị trí xương cốt vẫn còn cứng, vẫn chưa dịch chuyển theo tạo hình đúng, để lâu một tí cho xương ép vào đúng vị trí đi.” Tiêu Minh vừa húp sột soạt vừa lạnh lùng chỉ đạo.

“Ah! Lại nữa à! Thật là mỏi chết à!” Le Shiho ai oán kêu lên.

“Mỏi cũng mặc kệ, muốn mạnh thì phải khổ nha, ta ngày trước còn phải luyện khổ hơn thế này nhiều, ít ra ngươi còn được nằm nha, mặc dù… đây không phải là kiểu người nằm , ha ha… Có khi nào luyện xong trở thành hổ cái luôn cũng nên ha ha…” Han Chun Wo ở một bên phì ra khói thuốc dài châm chọc.

“Ngươi !... Ngươi mắng ai là hổ cái!” Le Shiho phát hỏa hét lên.

“Ta chỉ bảo có thể thôi nha, là ngươi tự mình nhận.” Han Chun Wo trêu tức.

“Ngươi!... ta không nói chuyện với ngươi nữa. Hừ!...”

“Ha ha!...” Han Chun Wo cùng Tiêu Minh đều phì cười bộ dáng tiểu nữ sinh của Le Shiho, nói gì a! hai người bọn hắn là rất yêu thích hành hạ Mỹ nữ nha. Là đàn ông ai mà chẳng có cái máu biến thái này đây :V~~.

“thầy Chun Wo! Hôm qua vọ nổ kia là có liên quan đến thầy sao?” Lúc này Tiêu Minh chuyển chủ đề hỏi Han Chun Wo.

“Cái này thì đúng mà! Mẹ nó hôm qua đúng là suýt chết, may mà ta nhanh chân chạy không thì bị nổ banh xác! mẹ nó mấy tên Murim này cũng quá điên đi.” Han chun Wo cũng không có dấu diếm, kể lể.

“Xem ra kẻ thù của thầy vẫn nhiều ha, dùng cả tới thuốc nổ mà, Cửu Long danh tiếng vẫn thật là lớn, ha ha!...” Tiêu Minh trêu đùa nói.

“Mẹ nó! Bởi vậy mới nói nổi tiếng quá cũng khổ, cái này ai hiểu thấu cho đây Ah!...” Han Chun Wo bộ dáng tự yêu mình một chút, lấy tay vò đầu biểu thị sầu khổ :V~~.

Đợi thêm 1 tiếng dồng hồ nữa, khi mà xương cốt của Le shiho đã có dấu hiệu bắt đầu vào vị trí. Tiêu Minh nhảy xuống chạy xung quanh nàng , ngồi xuống ngắm nghía, thực ra là hắn cũng đang tận dụng cơ hội tăm tia cặp ngực cỡ E, nhưng vẫn làm ra vẻ đàng hoàng đang kiểm tra tư thế với xương cốt :V~~.

Kiểm tra một hồi, Tiêu Minh mới lên tiếng: “Cỡ mấy đây?...”

“Hả?...” Đang làm ra tư thế hổ Rình mồi , Lee Shiho , nhất thời chơi kịp hiểu được câu hỏi của Tiêu Minh, nhưng khi nàng chú ý đến cặp mắt của Tiêu Minh, lại nhìn lại bộ ngực mình thì chợt hiểu ra, khóe miệng nâng lên một vòng cười, bắt đầu lại nũng nịu nói:

“Ah! Là 32E, mà Shi Woon cũng hư quá đi, lại hỏi trực tiếp như vậy! Nhưng mà có thích không Shi Woon ? Ta có thể cho ngươi ừo thử nha!”

“Được, Được sờ thử thật sao?” Tiêu Minh nhất thời hưng phấn.

“E hèm!” Lúc này đang ở đàng xa Han Chun Wo rốt cục không chịu được, tằng hắng báo hiệu.

“Ừm! Ta chỉ là nói đùa chút, đừng hiểu lầm!” Bị giật mình, máu batê tụt xuống, Tiêu Minh lấy lại một bộ nghĩa chính ngôn từ biện giải.

Thấy bị phá đám , Le Shiho quay đầu lại lườm Han Chun Wo, rõ ràng nàng đang cố câu dẫn Yi Shi Woon có được hay không A! con hàng này lại nhảy vào phá đám kế hoạch của nàng, bảo sao không khó chịu.

“Này hổ cái, đừng có nhìn ta như vậy, ta cũng không phải là con mồi!” Han Chun Wo một mặt ghét bỏ, chẳng thèm nhìn, nói ra.

“Đã bảo không được gọi ta là hổ cái!” Lee Shiho cả giận hét lên.

“Rồi rồi!...” Tiêu Minh lên tiếng bãi bình.

“Ừm thầy Chun Wo, giờ thầy thử tiếp với Shiho mấy chiêu đi?”

“Ha!... Đánh hổ cái ta vẫn sẵn sàng đây!” Han Chun Wo bóp bóp tay răng răng, biểu thị không nương tay.

“Hừ, đánh mấy tên đàn ông vô tâm là ta thích nhất!” Le Shiho cũng không chịu yếu thế đáp lại.

Bắt đầu Han Chun Wo lao vào, định như lúc trước, trảo bắt vào mặt Le Shoho , ép xuồng sàn, một trảo hết trận, nhưng bất ngờ Le Shiho như là phản xạ, cúi người xuống, tay cong thành trảo, chạy dưới sàn nhà, có thể nhìn thấy là có cả nội lực ở trên đầu ngón tay, khi mà những chỗ nàng chạy qua đều hiện ra đấu tay năm ngón lõm xuống sàn nhà.

Han Chun Wo hơi bị bất ngờ, lập tức quay người lại nhìn theo, thì chỉ thấy cô nàng đã đổi hướng chạy mà quay lại đang dùng sức bật từ cả tứ chi phóng lên trước mặt Han Chun Wo, một trảo vỗ xuống, Han Chun Wo phản xạ nhanh cấp tốc lùi lại, nhưng cùng bị dính một chút, rách một phần áo, đủ để thấy tốc độ của cú trảo vừa rồi của Le Shiho.

“Hừ ! Cửu long cũng chẳng gì hơn cái này.” Nắm một phần áo rách chiến lợi phẩm trên tay, Le Shiho dương dương tự đắc.

“Hừm , chỉ là ăn may một trảo cũng đi khoe mẽ!” Han Chun Wo một mặt ghét bỏ, khoanh tay, cũng không có tiếp tục tiến công.

Nhưng nói thế nhưng hắn cũng thật bất ngờ không ngờ mấy cái tư thế kỳ quái kia, thật sự có thể khiến cho tốc độ của Le Shiho nhanh đến vậy, hơn nữa còn toát ra một phần khí thế, lúc này khi mà cô nàng tung đòn, hắn có cảm giác như là đang đối đầu với mãnh hổ thật sự.

“Hừ, loại không biết nhìn hàng, vẫn là võ công của Shi Woon nhà ta lợi hai, Shi Woon à, chúng ta tập tiếp đi không có để ý đến hắn.” Hừ lạnh một tiếng, Lee Shiho quay người chạy tới ôm lấy tay Tiêu Minh, kẹp nó trong bộ ngực, nũng nịu nói.

“Ừ , Ừm, xem ra là tiến bộ rất nhanh, chúng ta tiếp tục học!” Tiêu Minh lên tiếng khen ngợi.

“Vẫn là Shi Woon nhà ta có ánh mắt, ai như kẻ nào kia” Le Shiho vừa nói vừa lè lưỡi chế giễu Han Chun Wo.

“Hừm, không có việc gì nữa ta đi!” Không muốn bị 2 người này làm bẩn mặ, Han Chun Wo châm lấy một điếu thuốc rồi rời đi. Hắn tối hôm qua bị lỡ hẹn, giờ lại thấy người ta ân ái, trong lòng rất là bức bối.

Nhìn Han Chun Wo bộ dáng khó chịu Tiêu Minh cũng chỉ là cười trừ để cho hắn đi.

~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!~~~~~~~~~

Dạo này đi làm về muộn nên người mệt k có sức làm nhiều ae thông cảm nhé ~~~~

Bạn đang đọc Game Thủ Đời Thực của Võ Hồng Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bodoipl96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.