Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào trong

Phiên bản Dịch · 1219 chữ

Chương 8: Vào trong

Tiếng sỏi đá lăn dưới bánh xe vang vẳng trong tai Charlie lúc cô dừng xe. Cô bức ra rồi quan sát khung cảnh xung quanh. Bầu trời mang một màu xanh sâu và sẫm với những vệt sáng còn sót lại của hoàng hôn ngoe nguẩy chạy về phía tây. Sau những đường phân cách đã phai màu ở bãi đậu hiện lên một tòa nhà trông thật quá . Từ đống đỗ nát đó trỗi lên vô vàn những ngọn cỏ và thanh bê tông đua nhau chọc thủng bầu trời . Màn đêm dài che phủ bãi đỗ , mặc cho những cây cột đèn bất lực đứng nhìn . Từ xa trông căn nhà như đền thờ bỏ hoang, chôn dùi trong rừng cây màu hắc, nơi ánh sáng của thành phố không rọi tới được. Charlie ngó nhìn Jessica vừa ngồi trong xe vừa ló đầu ra cửa sổ .

“ Đúng chỗ này không vậy ? ” Jessica hỏi.

Charlie khẽ lắc đầu, cái cảnh tượng trước mắt quá xa lạ đối với cô. Cô thì thầm : “ Tao không biết,”

Charlie đang đứng lặng thì Carlton và John đến.

“ Cái đéo gì đây ? ” John cẩn thận xuống xe rồi chằm chằm vào tượng đài trước mắt. “ Ai có đèn pin không ? ” cậu hỏi.

Một luồng sáng chớp tắt chớp mở phát ra từ bộ chìa khóa của Carlton. Cậu cầm nó lên ve vẩy một hồi .

“ Hay. ” John lẩm bẩm, có vẻ chán chường.

“ Khoan. ” Charlie nói, rồi vòng ra sau cốp xe cô. “ Dì luôn bắt tao đem theo một đống dụng cụ phòng trường hợp khẩn cấp.”

Dì Jen, nhân hậu nhưng nghiêm khắc, đã dạy Charlie rằng khả năng tự lo cho bản thân mình là quan trọng nhất. Cổ bắt Charlie học cách thay bánh xe, kiểm tra dầu nhớt rồi còn cả hiểu biết về động cơ xe trước khi trao cho Charlie chiếc Honda cũ màu xanh của cô . Trong cốp xe, một cái hộp màu đen kế cái kích, lốp xe dự phòng và cái xà ben nhỏ chứa một tấm vải dài, một cái đèn pin loại cảnh sát hay dùng, nước chai, ngũ cốc dạng thanh kẹo, que diêm và pháo sáng. Charlie chộp lấy cái đèn pia và Carlton xí một thanh ngũ cốc.

Họ gật đầu đồng ý với nhau rồi đi vào khu vực quanh tòa nhà, Charlie cầm chịt cái đèn pin soi thẳng đường phía trước. Nhiều chỗ trong căn nhà đã gần hoàn thiện, song sàn nhà chỉ toàn đất và đá chông chênh, lỏm chỏm. Charlie chúi đèn xuống đất thì thấy lấp ló đâu đây vài bụi cỏ, bụi nào bụi nấy cao mấy thước.

“ Lâu rồi chưa ai xới đất .” Charlie nói.

Tòa nhà rộng mênh mông, tốn nhiều thời gian để có thể kiểm tra từng ngõ ngách. Ít lâu sau thì màu xanh đậm của bầu trời được thay thế bằng bầu trời đêm lốm đốm những đám mây và ngôi sao ánh bạc. Bề mặt của tòa nhà phủ lớp bê tông nhẵn mượt cùng với những cánh cửa sổ cao hơn tầm mắt .

“ Họ xây được nhiêu đây rồi bỏ giữa chừng thiệt hả trời ? ” Jessica nói.

“ Carlton,” John nói, “ Mày thiệt tình không biết gì hả ? ”

Carlton nhún vai một cái thật mạnh.

“ Tao nói rồi, tao biết là người là có xây, nhưng ngoài cái đó ra thì tao không biết gì nữa hết. ”

“ Làm vầy chi vậy ? ” John quét mắt qua những hàng cây như thể những cái hốc đó đang đáp lại ánh nhìn của cậu. “ Nhà gì mà dài dữ. ” John nheo mắt lại rồi trông ra sau vách tường của tòa nhà dường như trải dài đến đường chân trời. Cậu lại ngó mấy cái cây như thể để đảm bảo rằng đằng sau chúng không có căn nhà nào khác. “ Không, nó đã ở đây mà. ” Cậu đặt tay lên bề mặt của miếng bê tông nhạt nhẽo. “ Đâu mất tiêu rồi.”

Sau một hồi, cậu ra hiệu cho bọn họ, quay lưng lại với tòa nhà rồi bỏ đi.

Charlie bất đắc dĩ đi theo bọn bạn. Họ đi mãi cho đến khi những chiếc ôtô của họ lại vào trong tầm mắt.

“ Xin lỗi tụi bây nha ; tao tưởng ít nhất cũng có cái gì đó còn sót lại. ” Carlton mệt mỏi nói, quảnh lại đằng sau nhìn.

“ Ừ ” Charlie nói. Cô biết là chuyện sẽ thành ra như thế này, nhưng cảnh quán Freddy’s trở về với cát bụi vẫn khác lần bất ngờ và dữ dội đối với cô. Cái cú shock đó vượt quá sức chịu đựng của cô , đôi lúc, trong trí óc cô, đến mức cô muốn chôn vùi, đốt bỏ những kí ức gợi cô nhớ đến nơi đó, cả xấu lẫn đẹp . Giờ đây ai đó đã bứng nó khỏi nền đất, và cô cảm thấy bị xâm phạm. Đáng lẽ cô mới là người có quyền quyết định làm gì với nơi đó. Ờ,đúng ồi, cô nghĩ , làm như mày có tiền để mua và bảo trì nơi đó như dì Jen.

“ Ê, Charlie ” John gọi tên cô như thể cậu ta đã nhắc đi nhắc lại nãy giờ.

“ Xin lỗi ” Cô nói. “ Mày đang nói gì ấy nhỉ ? ”

“ Mày muốn đi vào trong không ? ” Jessica nói.

Charlie không ngờ rằng nãy giờ nghĩ không ra cái hành động đơn giản đó, nhưng mà cũng đâu trách họ được bởi vì tụi nó đâu có quen phạm pháp. Cái suy nghĩ đó như là một sự giải phóng và cô hít một hơi thật sâu, rồi vừa thở ra vừa nói. “ Sợ gì.” Cô nói, suýt phá cười. Cô vác cái đèn pin. Tay cô mỏi nhừ. “ Ai muốn thay tao dẫn đường không ? ” Cái đèn pin ve vẩy trước mặt họ như một con lắc .

Carlton cầm lấy đèn và để ý thấy nó nặng đến mức nào.

“ Sao cái này nặng vãi thế ? ” Cậu nói rồi chuyền nó qua cho John. “ Của nợ này bây giờ là của mày. ”

“ Cảnh sát hay dùng loại đèn pin này,” Charlie nói một cách hờ hệt. “ Dùng làm vũ khí đánh người cũng được.”

Jessica nhăn mặt. “ Dì mày gắt vãi, hử ? Xài nó như vậy bao giờ chưa ? ”

“ Chưa, nhưng sẽ tới lúc thôi ” Charlie nháy mắt rồi nửa giỡn nửa thiệt nhìn John một cách đe dọa, để rồi John đáp lại bằng một nụ cười ngượng.

Cái cổng khổng lồ bị phong ấn bởi cửa sắt kiên cố, chắc người ta có ý để như vậy tạm thời rồi gỡ xuống khi xây dựng đã hoàn tất. Dù sao đi nữa thì cũng không khó để tìm cách khác vào bởi có nhiều chồi sỏi và cát dựa vách tường dẫn lên khung cửa sổ mở.

Bạn đang đọc FNAF:SILVER EYES (DỊCH Full) của Scott Cawthon và Kira Breed Wrisley
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.