Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gần tới lúc.

Phiên bản Dịch · 1223 chữ

Chương 6 : Gần tới lúc.

“ Biết nói gì với cha mẹ nó bây giờ ?” Jessica hỏi.

“ Carlton, từ đó giờ mày có gặp họ không ? ” Charlie hỏi.

“ Hiếm khi lắm, ” cậu nói “Thỉnh thoảng chào hỏi vài câu, thế thôi. ”

“ Tao không ngờ họ vẫn ở Hurricane, ”, Jessica nói, ý không tán thành việc này . Charlie chả nói gì, nhưng nghĩ sao họ có thể rời đi ?

Thi thể Michael vẫn đang mất tích. Sao họ có thể không hi vọng rằng ngày nào đó cậu bỗng nhiên trở về, dù việc đó viễn vông đến mức nào đi nữa ? Sao họ có thể rời mái ấm duy nhất mà Michael biết ? Nếu vậy thì họ đã hoàn toàn từ bỏ Michael.

Có lẽ họ muốn nói rằng mình đã chấp nhận Michael đã mất qua việc thành lập học bổng này.

Charlie biết rõ rằng họ đang ở nơi công cộng, và nói về Michael thật không phù hợp. Họ vừa là người trong và ngoài cuộc. Đám bạn này đã gần gũi với Michael hơn mọi người hiện diện trong nhà hàng này nhưng ngoại trừ Carlton ra thì ai khác trong nhóm cũng không còn là người dân của Hurricane

Họ không thuộc về nơi này .

Cô nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên tấm khăn lót bàn trước cả khi cô nhận ra mình đang khóc, rồi cô nhanh chóng dụi mắt, cuối đầu xuống ghế, mong rằng chưa ai nhận thấy. Khi cô ngẩn lên, John trông có vẻ như anh ta đang ngắm nghía cái thìa của mình, nhưng cô biết rằng cậu đã thấy cô khóc.

Cô thầm cám ơn cậu vì đã không cố vỗ về cô .

“ John, mày còn viết văn không ? ” Charlie hỏi.

John đã tuyên bố rằng cậu ta là một tiểu thuyết gia hồi 6 tuổi, vì cậu bắt đầu học đọc và viết hồi 4 tuổi, trước cả nhóm 1 năm. Năm lên 7 cậu đã hoàn thiện tiểu thuyết đầu tiên của mình và ép mọi người trong gia đình và bạn bè anh nhận xét cái tác phẩm đầy lỗi chính tả và những bức họa vô hồn . Charlie nhớ rằng cô đã cho tác phẩm đó 2 sao. John phì cười khi nghe câu hỏi.

“ Giờ thì tao biết từ nào có chữ nào, ” cậu nói. “ Éo tin được mày nhớ luôn ớ. Thực ra thì tao vẫn viết văn đấy. ” cậu tỏ ý định muốn nói thêm nhưng dừng giữa chừng.

“ Mày viết thể loại gì ? ” Carlton hỏi. John cúi đầu nhìn tấm trải , gần như nói chuyện với cái bàn.

“ Um, truyện ngắn , đa phần là vậy. Năm ngoái tao có một tác phẩm được công bố. Nó chỉ là một cuốn tạp chí thôi, không có gì hay.” Họ tỏ vẻ ấn tượng, cậu ngước lên, hơi đỏ mặt nhưng thích thú.

“ Chủ đề của cuốn tạp chí là gì vậy ? ” Charlie nói, rồi John lưỡng lự.

Trước khi John có thể mở miệng, hoặc định đoặc được rằng có nói hay không, bà bồi bàn bưng đồ ăn đến. Họ đã chọn những món trong thực đơn ăn sáng như cà phê, trứng, thịt xông khói và bánh kép vị việt quất xanh cho Carlton. Những món ăn màu sắc sặc sỡ trong tràn đầy hi vọng, như là khởi đầu mới của ngày. Charlie cắn miếng bánh mì nướng, bọn họ ăn trong im lặng ít lâu.

“ Ê, Carlton, ” John bỗng nhiên nói. “Quán Freddy’s dạo này sao rồi ? ”

Carlton suỵt John rồi hồi hợp nhìn Charlie, còn Jessica thì nhìn lên trần. Mặt John đỏ hỏn, và Charlie vội nói.

“ Được mà Carlton, tao cũng muốn biết. ”

Carlton nhún vai, lấy nĩa chọt chọt cái bánh kép .

“ Người ta đánh đổ nó rồi xây nhà vào chỗ đó ” cậu nói.

“ Họ xây cái gì cơ ? ” Jessica nói.

“ Chỗ đó giờ có gì ? Người ta xây cái gì khác hay chỉ đánh đổ nó thôi ? ”

John hỏi, rồi Carlton lại nhún vai , nhanh như thể đó là thói quen khi hồi hợp của cậu.

“ Tao nói rồi mà, tao đéo biết. Nó ở sâu trong trung tâm miếng đất đó, khó lòng thấy được hơn nữa tao cũng chưa đi điều tra . Có thể ai đó đã thuê nó, và tao không biết họ đã làm gì với chỗ đó . Người ta chặn không cho ai vào nhiều năm rồi để xây dựng cái gì đó . Đâu ai biết cái quán còn trên đất đó hay không. ”

“ Tức là có khả năng nó vẫn còn ở đó ? ” Jessica nói, hào hứng ngoài mong đợi.

“ Tao ĐÃ BẢO, tao đéo biết, ” Carlton nói.

Charlie cảm thấy ánh đèn huỳnh quang rọi xuống mặt, đột nhiên quá chói sáng. Cô cảm giác như mình đang trần trụi. Cô chưa ăn được gì nhiều, nhưng cô lại bật dậy từ chỗ ngồi, lấy một vài tờ tiền nhàu nát từ trong túi của cô và bỏ chúng lên bàn.

“Tao ra ngoài trong một chút”, cô nói. “ nghỉ giải lao hút thuốc ” Cô vội thêm vào. Mày có hút thuốc đéo đâu . Cô vừa tự mắng mình vì lời nói dối vụng về vừa vội vàng đi ra, chen lấn qua một gia đình bốn người mà không nói lời xin lỗi và bước vào màn đêm lạnh lẽo.

Cô đi đến xe của mình và ngồi trên mui xe, miếng kim loại hơi mốp khi chịu đựng sức nặng của cô. Cô hít thở dồn dập không khí mát lạnh như thể đang uống nước, và nhắm đôi mắt lại.

“Kiểu gì người ta cũng nhắc đến chuyện đó, mày biết mà ”, cô ấy tự nhắc nhở mình. Cô đã tập trên đường đến đây, cách buộc mình phải suy nghĩ tích cực, về những kỷ niệm tốt đẹp, cười và nói, “ nhớ cái hồi ? ” Cô nghĩ mình đã chuẩn bị tốt. Nhưng tất nhiên cô đã sai, chứ sao nữa, cô ấy chạy ra khỏi nhà hàng như một đứa trẻ mà ?

“ Charlie ? ”

Cô mở mắt ra và thấy John đang đứng cạnh xe, cầm áo khoác ra trước mặt cậu như muốn bảo cô mặc vào .

“ Mày bỏ quên áo khoác nè ”, cậu ấy nói và cô bắt mình mỉm cười với cậu.

“ Cảm ơn,” Charlie nói. Cô cầm lấy nó rồi quàng qua vai, rồi trượt qua trên xe mui xe cho cậu ngồi.

“ Thứ lỗi cho hành động ban nãy ” , cô nói , và trong ánh đèn mờ ảo của bãi đậu xe , cô có thể thấy cậu đỏ cả mặt . Cậu lên mui xe cùng cô , cố tình ngồi cách cách nhau ra.

“ Tao chưa học được cách suy nghĩ trước khi nói. Lỗi tại tao ." John ngắm bầu trời vừa lúc máy bay bay qua đầu.

Charlie mỉm cười một cách thật tự nhiên .

Bạn đang đọc FNAF:SILVER EYES (DỊCH Full) của Scott Cawthon và Kira Breed Wrisley
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.