Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 4900 chữ

Cowboy đứng trên bậc thềm trước hiên nhà, chờ Melody mở khóa cửa trước. Anh muốn đảm bảo cô vào nhà an toàn trước khi quay lại lều. Anh muốn ngủ một chút- đủ để tỉnh táo-và sau đó anh sẽ đóng gói hành lý, qua trạm xăng và tiến vào đường cao tốc, xin ai đó đi nhờ về hướng Boston. Khi đã tới thành phố, anh sẽ lấy vé đến sân bay Logan. Khi mặt trời lên, anh sẽ cất cánh và quay về căn cứ.

Harvard đã nói với anh hầu hết Alpha Squad đã quay lại Virginia. Sau rất nhiều tiếng chửi thề và rên rỉ, Fi đã sẵn sàng trao đổi với Joes Cat về buổi tập chống khủng bố. Có vẻ như Fi là những giữ quy tắc với sự hiểu biết rằng chương trình sẽ diễn ra trên một thử nghiệm duy nhất.

Mặc dù vậy, chương trình đào tạo kết hợp SEAL/Fi sẽ chưa diễn ra cho đến mùa xuân-tháng năm hoặc tháng sáu là sớm nhất.

Điều đó khiến cho Alpha Squad sẽ có thời gian dài để chuẩn bị. Nhưng trong thời gian chờ đợi, dĩ nhiên, họ sẽ đi bất cứ đâu họ muốn trong thời gian đó.


Mặt trăng đang lên phía trên những ngọn cây, và ánh sáng bạc của nó khiến gương mặt Melody mang mộ vẻ tinh tế như nó vốn thế khi cô đẩy cửa và sau đó quay lại đối mặt với anh. "Chúc ngủ ngon."

"Em biết đấy, em thật sự rất đẹp."

Cô nhắm mắt lại. "Jones, chúng ta kết thúc rồi. Chúng ta đã thỏa thuận. Không cần anh phải-"

"Yeah, anh biết." anh ngắt lời. "Anh nhận ra rằng tại sao anh nói thế. Anh không phải lo lắng thêm nữa về việc em sẽ hoảng loạn và bỏ chạy. Quỷ thật, anh không thể dừng lại được. Anh có thể nói rằng mặc kệ em nghĩ gì, em vẫn là người phụ nữ quyến rũ nhất anh từng biết."

Cô cố gắng khiến giọng mình có chút bông đùa. "Phải, chắc chắn rồi, anh là lính SEAL. Sau khi dành tất cả khoảng thời gian đó dưới đại dương, không có gì lạ là anh sẽ bị thu hút bởi một người sẽ nhắc anh nhớ về một con cá voi."

Cowboy không cười. "Em biết những điều sẽ nhắc nhở anh về-?"

"Một cái lều xiếc?"

Anh từ chối nỗ lực tỏ ra hài hước của cô. Anh tiếp tục như thể cô chưa nói gì. "Em nhắc nhở anh về lần làm tình nóng bỏng nhất, mạnh mẽ nhất anh từng có trong đời. Mỗi lần trông thấy em, anh nghĩ về điều chúng ta đã làm để khiến em trông như vậy. Anh nghĩ về việc đã khóa mình trong cái phòng tắm đó với em trên chiếc 747. Anh nghĩ về cách em khiến em cảm nhận, về thực tế là lần đầu tiên trong cuộc đời anh, anh thề có Chúa là anh không quan tâm rằng anh không mang bao cao su."

Anh hạ giọng. "Anh nghĩ về cách em hôn anh khi em đạt cực khoái, em đã không khóc. Anh nhìn vào em, Melody, và anh nhớ mỗi cái vuốt ve, mỗi cái chạm nhẹ, mỗi nụ hôn. Anh nhìn em, và tất cả những gì anh có thể nghĩ là anh muốn đến tệ hại một cơ hội nữa để làm tình với em như vậy thêm lần nữa."

Melody im lặng, chỉ nhìn chằm chằm anh với đôi mắt mở to.

"Vậy" Cowboy nói. "Giờ thì em biết rồi đấy."

Cô vẫn không nói một lời. Nhưng dù vậy, cô không bỏ chạy.

Anh bước một bước về phía cô, và sau đó thêm bước nữa, và cô vẫn không di chuyển. "Anh có lẽ nên ra khỏi đây-không, anh biết là anh phải ra khỏi đây, nhưng anh nhận ra rằng anh đang cực kỳ thành thật, anh sẽ nói với em rằng anh đã dành tất cả những tuần lễ chết tiệt vừa qua để muốn em đến phát điên. Anh muốn em và anh nghĩ là anh cần em, nhưng hôm nay anh nhận ra rằng muốn và cần không giống nhau. Cần sẽ không bao gồm cả tình dục, phải không? Không thật sự. Bởi vì hôm nay anh cần em nhiều hơn bất kỳ ai anh từng, và em ở đó vì anh." Anh gượng ười. "Và em biết gì không? Chúng ta vẫn mặc đủ quần áo trong suốt quãng thời gian đó."

Anh chạm vào tóc cô, chạm và sự mềm mại của má cô. "Nhìn anh" anh nói "Quay lại chuyện của em. Chúng ta đã đạt được một sự hiểu biết, một thỏa thuận. Chúng ta có một tình bạn đơn thuần, và anh vẫn dường như không thể quay đi. Anh vẫn muốn em hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng muốn."

Cô run rẩy. Anh biết rõ ràng đến chết tiết rằng hôn cô không phải là một hành vi hào hiệp, lịch lãm, nhưng anh không thể giữ mình không hạ xuống miệng cô.

Cô có vị quá ngọt ngào, quá hoàn hảo. Môi cô rất ngọt, mời gọi một cách tinh tế. Anh kéo cô lại gần hơn và ép cô dựa vào anh. Anh yêu cảm giác về cô bên dưới tay anh, yêu cách cô thở dài và tan chảy vào anh khi anh hôn cô lần nữa sâu hơn, dài hơn, nhưng chậm rãi và nhẹ nhàng.

"Vào trong đi" cô thì thầm. Đôi mắt cô mơ màng và mềm mại khi cô nhìn chằm chằm vào anh. "Làm ơn?". Ngón tay côn quấn quanh mái tóc anh, và cô kéo mạnh đầu anh xuống để hôn anh lần nữa.

Cô đang hôn anh.

Cowboy biết anh nên quay người và bỏ đi. Anh biết chẳng có gì thay đổi cả. Anh vẫn sẽ rời đi vào ngày mai. Nhưng quỷ thật, có khả năng cô làm điều này bởi vì anh sẽ đi.

Anh miễn cưỡng phá vỡ nụ hôn của cô. "Mel, em có chắc không?"

"Có"

Có. Đó không phải là điều anh cần nghe đến lần thứ hai.

Cô nắm lấy tay anh và kéo anh vào nhà. Cô không nói lời nào khi cô dẫn anh về phía cầu thang lên phòng ngủ.

Cowboy cảm thấy buộc phải lên tiếng. "Em yêu, anh không có cái bao cao su nào cả. Một lần nữa."

Cô nhìn lại anh. "Jones, anh không thể khiến em mang thai được đâu." cô nói "Một lần nữa."

"Tuy nhiên, anh đã đọc về cuộc tranh cãi lớn khi phụ nữ mang thai nên hay không quan hệ trong tháng thứ 8 và thứ 9 của thai kỳ." anh nói với cô. "Những người đồng tình nói trừ khi có nguy cơ cao khi mang thai, còn không thì không vấn đề gì. Bên cạnh đó một số ít người dường như nghĩ rằng quan hệ tình dục không có sự bảo vệ sẽ tăng nguy cơ nhiễm trùng cho em bé."

Cô bước vào phòng mà không cần bật đèn và giờ đang đứng đó dưới ánh trăng, nhìn chằm chằm vào anh. "Thỉnh thoảng, em nghĩ anh hơi quá nhiệt tình với đống nghiên cứu đó đấy. Ví dụ như, khu vườn của em. Nó trông như thể sẵn sàng cho một mùa đông ở Siberia. Tất cả những gì em thật sự cần chỉ là ai đó nhổ mấy cái cây đã chết và rải ít lớp phủ bên trên." Một nụ cười làm dịu lại những lời cô nói. "Dù vậy, cảm ơn anh đã chăm sóc nó."

"Không có gì. Nhưng phải" anh đồng ý. "Anh chắc chắn đã đọc nhiều hơn những gì anh nên đọc về sự nguy hiểm tiềm tàng trong kỳ mang thai. Tiền sản giật. Chúa ơi. Chỉ cần nghĩ về nó cũng khiến anh sợ muốn chết."

Chết tiệt, anh rất lo lắng. Anh muốn cô quá lâu, nhưng giờ tất cả những gì anh có thể làm là đứng đây và nói chuyện. Yada, yada, yada. Anh dường như không thể im lặng. Anh hắng giọng, chống lại sự thôi thúc để hỏi cô về huyết áp của cô. Cô ấy khỏe. Anh biết cô khỏe. Trừ việc ốm nghén không ngừng cô đang bị, thì cô khỏe mạnh. Melody không phải người có nguy cơ cao khi mang thai. Anh đã thảo luận với Brittany, và cô ấy đã trấn an anh. Cô ấy là một y tá, cô aaysbieets.

Anh hắng giọng một lần nữa. "Anh có nên khóa cửa phòng em không?"

Melody gật đầu. "Làm ơn."

Cánh cửa có một chiếc móc khóa kiểu cũ, và anh khóa chặt nó. Nó sẽ không mấy hiệu quả đối với một cuộc đổ bộ của đám đông, nhưng đối với sự riêng tư, nó sẽ khá hiệu quả. Khi anh quay lại, cô đang đóng rèm. Không có ánh trăng, căn phong rất rất tối. Anh bật đèn.

"Oh" cô nói "Làm ơn đừng."

Anh tắt nó đi. Cô có căn phòng tối-tối gần như ở dưới độ sâu 175 feet trong mỏ đá. "Mel, anh sẽ cần kính hồng ngoại để có thể trông thấy em."

Cô cất giọng kỳ lạ, chìm trong bóng tối phía bên kia căn phòng. "Đó cũng là một ý tưởng."

"Ôi, thôi nào. Em không chú ý đến lời nào anh đã nói dưới hiên nhà sao?"

"Có" cô nói. "Và nó đã dẫn anh đến tận đây. Nó rất...tuyệt. Nhưng...Anh có biết trang bìa tạp chí Vanity Fair mà Demi Moore đã chụp khi mang thai không?"

"Ý em là bức ảnh cô ấy khỏa thân đó á?"

"Yeah, Mang thai và khỏa thân. Cô ấy trông tuyệt đẹp." Cô dừng lại. "Em không trông giống thế."

Cowboy cười lớn. "Làm sao anh biết được?"

Cô cũng cười. Tiếng cô cười như tiếng nhạc ngân xuyên qua anh trong bóng tối. "Quan điểm của anh mới là chính xác."

"Thế nào nếu chúng ta bật đèn phòng tắm? Không quá sáng?"

"Thế nào nếu anh đến đây?"

Đó là lời mời mà anh không thể từ chối. Anh di chuyển về phía cô, cảm thấy nhiều hơn là trông thấy cô đang trèo lên giường.

Anh với tới cô, với sự bùng nổ của niềm vui, phát hiện ra rằng trong bóng tối cô đã cởi đồ. Từng mảnh cuối cùng đã biến mất.

Đó là một sự ngạc nhiên, khi anh chạm vào cô, anh nhận ra rằng khi đèn tắt và căn phòng cực kỳ tối, những giác quan khác của anh được nâng cao. Làm tình trong bóng tối theo cách này không chính xác là những gì anh muốn, nhưng nó sẽ cực kỳ, cực kỳ tuyệt.

Anh hôn cô, làn da cô mịn màng bên dưới những ngón tay khám phá của anh. Ngực cô đầy, nằm trên chiếc bụng căng phồng của cô đang mang con họ.

Cô rên rỉ khi anh hôn cô nhiều hơn, sâu hơn, lấp đầy miệng cô với lưỡi anh và bàn tay anh đang khám phá sự mềm mại của ngực cô. Núm vú cô cứng ngắc ép vào lòng bàn tay anh, cảm giác nóng bỏng đến tuyệt vời.

Và rõ ràng, nó có cảm giác thật tuyệt từ giới hạn của Melody.

Cô kéo giật áo bên dưới thắt lưng quần anh, trượt tay xuống và trượt các ngón tay dọc theo cơ bắp của ngực anh khi họ đang quỳ trên giường cô.

"Anh không biết được em đã muốn chạm vào anh như thế này bao nhiêu lâu rồi đâu." cô thì thầm. "Tất cả những tuần qua quan sát anh chạy quanh mà gần như không mặc gì..."

Cowboy phải cười. Toàn bộ quãng thời gian đó, anh đã nghĩ rằng cô đã gần như miễn dịch với tất cả những thứ chết tiệt anh nghĩ ra để làm lợi cho mình.

Anh vuốt bàn tay nhẹ nhàng xuống bụng cô, lấy làm lạ về cách mà nó có thể lớn lên bên dưới cơ thể cô. Phần còn lại của cô vẫn rất mảnh mai. Thật sự là vậy, cô đã lên thềm vài cân từ hồi ở Paris, nhưng anh nghĩ cô gầy hơn trước. Cô có cảm giác thật tuyệt bên dưới bàn tay anh-quá mềm mại và cực kỳ, cực kỳ nữ tính. Anh căng mắt để quan sát cô trong bóng tối, nhưng mặc dù mắt anh đã cố điều chỉnh, anh vẫn không trông thấy thứ chết tiệt gì.

Cô hôn anh khi cô kéo mạnh áo anh, giật nó ra khi cô nói. "Em cảm thấy như thể mình là người duy nhất khỏa thân ở đây."

"Đó là bởi vì đúng như thế. Và, phải trung thực là, anh thích nó. Có một gợi ý thật sự của luật chủ-tớ cho nó" anh trêu chọc. Anh cúi đầu xuống để đưa một bên núm vú cứng lại của cô vào miệng khi tay anh khám phá thấp hơn, quét lên bên dưới đường cong của bụng cô, những ngón tay anh chạm vào sự mềm mại trong những lọn quoăn của cô. Lướt một đường qua đó. Cô đã sẵn sàng cho anh, trơn mượt với sức nóng và ham muốn, và khi anh chạm vào cô, đầu tiên nhẹ nhàng, sau đó mạnh hơn, và sâu hơn, cô bám vào anh.

"Ông chủ và nô lệ, huh?" Giọng cô thở ra khó khăn. "Trong trường hợp đó-nô lệ, cởi quần áo anh đi."

Cowboy bứt ra. Chết tiệt, anh không thẻ có đủ cô gái này. Anh kéo mạnh chiếc áo qua đầu sau đó hôn cô, kéo cô trở lại với anh trên giường, cẩn thận, cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng.

Anh cảm thấy những ngón tay cô đang mò mẫm với thắt lưng quần anh, và anh đang bị tra tấn, chỉ bởi cô vừa quét một đốt ngón tay lên anh khi cô làm việc để giải thoát anh. Không thể nào cô để cô có thể tìm ra cách cởi chiếc thắt lưng chắc chắn đó trong bóng tối thế này, và có lẽ là ngay cả trong ánh sáng.

"Jones."

Anh cúi xuống bằng một tay và mở khóa.

"Cảm ơn anh" cô thì thầm.

Dường như là vô tận khi cô cởi nút. Và anh đang rất bị kích thích, dường như đã cả cuộc đời khi cô kéo khóa xuống và rồi?...

Cô không chạm vào anh. Chết tiệt, cô không chạm vào anh. Thay vào đó, cô kéo cả quần ngoài và quần short của anh xuống, để anh lại gào thét với nhu cầu, thèm muốn cái chạm của cô, và yêu từng phút một cách cô luôn khiến anh phải suy đoán.

Melody cởi từng chiếc giày của anh, và anh ước rằng nó không tối đến chết tiệt như thế. Anh muốn nhìn thấy.

Anh tựa người trên khuỷu tay khi anh giúp cô kéo chân ra khỏi quần. "Em yêu, có chiếc bao cao su nào không?"

Cô đóng băng "Anh không đùa đấy chứ?"

"Không. Anh...chỉ muốn bảo vệ em và con."

Anh cảm thấy cô ngồi xuống cạnh anh trên giường, cảm thấy cô chạm vào chân anh, ngón tay cô đang lần theo từ bắp chân đến đầu gối anh lên đến đùi. "Phần lớn đàn ông sẽ không nghĩ đến thực tế là họ không thể khiến em mang thai hơn được nữa.

Những ngón tay cô đang vẽ vòng tròn chậm rãi trên đùi anh. Anh với tới cô, nhưng cô đã nghe tiếng anh di chuyển và lùi lại. Cảm thấy những ngón tay cô một lần nữa, lần này là dưới mắt cá chân anh. Anh chưa bao giờ nhận ra rằng được chạm vào mắt cá chân lại có thể thổi bùng lên ham muốn đến vậy. Anh cố gắng liếm ướt đôi môi đang khô khốc. "Phần lớn đàn ông sẽ không hoàn toàn trở nên hoang tưởng bằng cách đọc tất cả các cuốn sách về mang thai trong thư viện."

"Phần lớn đàn ông sẽ không thấy phiền." Cô hôn lên phía trong đầu gối anh, miệng cô mềm mại và ẩm ướt và mát lạnh so với nhiệt độ đang bốc khói trên làn da anh.

Cowboy với tới cô lần nữa, nhưng lần nữa, cô lại không ở đó. Anh phải di chuyển từ từ, tìm kiếm cô cẩn thận trong bóng tối đen kịt. Anh không muốn đánh động cô bằng cách di chuyển quá nhanh và bắt trượt. Bên cạnh đó, anh thích trò chơi cô đang chơi quá nhiều để mà muốn nó kết thúc.

Nhưng nó đang sắp kết thúc. Chỉ trong vài giờ nữa, mặt trời sẽ lên phía trên đường chân trời, và đêm nay sẽ kết thúc. Và anh sẽ bò ra khỏi giường, ra khỏi sự mềm mại của Melody, bước khỏi phòng, ra khỏi ngôi nhà này. Anh sẽ ra ngoài đóng gói đồ đạc và rời đi. Trò chơi kết thúc.

Thật mỉa mai. Thực tế rằng nó sẽ kết thúc có thể là lý do duy nhất để Melody làm tình với anh đêm nay. Có thể chỉ vì anh đã nói với cô rằng anh sẽ không ở lại đã khiến cô có thể cho phép mình cùng anh lần này.

Nhưng với mỗi nụ hôn, mỗi chái vuốt ve, mỗi cái chạm nhẹ, anh đã ước rằng anh có thể tiếp tục trò chơi điên rồ này mãi mãi.

Mãi mãi.

Cô lại chạm vào anh, và lần này anh đã sẵn sàng cho cô. Những ngón tay anh đóng lại quanh cánh tay cô khi anh nhẹ nhàng kéo cô lên, tìm kiếm miệng cô, bằng miệng anh, cơ thể cô với nhwngxngons tay anh, quấn chân họ vào nhau. Sức nặng sự kích thích của anh đang ép lên chiếc bụng căng tròn của cô.

Cô di chuyển chậm rãi, uể oải, hôn lên cổ anh, tai anh, đó là vị trí nhạy cảm bên dưới quai hàm luôn khiến anh phát điên và khiến anh không muốn gì hơn là chôn mình trong cô mãi mãi.

Mãi mãi.

Trong quá khứ, từ đó khiến anh sự gần chết. Nó có nghĩa là giống hệt nhau, thiếu sự đổi mới. Nó có nghĩa là trì trệ, tẻ nhạt, một cuộc đời lặp đi lặp lại vô tận, sự mờ nhạt những màu sắc rực rỡ của sự tươi mới-thay vào đó là màu xám ảm đạm, cũ kỹ.

Nhưng Cowboy có thể là một lính SEAL mãi mãi mà không bao giờ sợ rằng mình sẽ trở thành nạn nhân của số phận như vậy. Ngay cả khi anh có bao giờ mệt mỏi với việc nhảy ra khỏi một chiếc máy bay phản mực, Joe Cat sẽ có Alpha Squad cùng HALO jumps-nhảy khỏi một chiếc máy bay tại độ cao lớn, nhưng không mở dù cho đến đúng lúc. Và nếu anh có mệt mỏi vì điều đó-anh sẽ làm vài điều chết tiệt mang lại sự kích thích khi adrenaline đổ xô trong người anh-sẽ luôn là các khóa học bồi dưỡng Alpha Squad, phá hủy trong nước, hoặc ở Bắc Cực, sa mạc, rừng già, hoặc...

Sự thật là, anh có thể là một lính SEAL mãi mãi bởi vì anh khong bao giờ biết được điều gì sẽ tới.

Cowboy đã luôn nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy tất cả phụ nữ đều như nhau. Làm sao anh có thể đồng ý dành phần đời còn lại của mình với chỉ một người, khi anh không bao giờ biết chắc ai có thể bước vào cuộc đời anh bất cứ lúc nào? Làm cách nào anh có thể sống sót với tình trạng trì tệ vô tận của lời thề ngay cả khi sự cám dỗ luôn chực chờ nhảy xổ vào anh?

Nhưng khi anh đánh mất mình trong nụ hôn ngọt ngào của Melody, anh thấy bản thân thay vì hỏi làm thế nào anh có thể tồn tại trong sự thất vọng liên tục khi tìm kiếm gương mặt cô trong đám đông, mặc cho thực tế rằng anh biết một cách chết tiệt rằng cô ở cách anh đến 2000 dặm. Làm cách nào anh có thể sống sót sau mỗi lần bị dồn vào góc, đối mặt với những người phụ nữ đẹp, những người muốn cùng anh-những người mà anh chẳng muốn làm gì với họ, những người chỉ là sai lầm khi mà thực tế rằng họ không phải Melody?

Cô lùi lại khỏi anh, tự mở mình ra với tay anh, nâng hông lên để đẩy ngón tay anh vào sâu hơn bên trong cô. Ngón tay cô lướt dọc chiều dài của anh, ngang qua bụng, nhưng không hoàn toàn chạm vào anh.

"Em đang khiến anh phát điên." anh thở ra.

"Em biết." Anh có thể nghe thấy nụ cười trong giọng cô.

"Anh muốn em đến tệ, em yêu, nhưng anh sợ sẽ làm tổn thương em." Giọng anh khàn đi.

Cô lùi lại. "Anh có phiền không nếu em ngồi lên anh?"

Phiền á? Cô có thật sự nghĩ anh sẽ phiền không? Nhưng rồi anh nhận ra cô đang cười trong sự im lặng sững sờ của anh.

"Nhưng đầu tiên..." Cô chạm vào anh và tâm trí anh nổ tung với sự sung sướng nóng bỏng khi cô hôn anh một cách thân mật nhất. "Anh nghĩ sao nếu như em làm thế này trong kho gọi anh là Harlan." cô tự hỏi. "anh sẽ học cách liên kết các cảm xúc tích cực với việc sử dụng tên anh được không?"

Cowboy không biết nên khóc hay cườu.

"Harlan" cô nói. "Harlan. Harlan. Harlan. Anh biết đấy, em chưa bao giờ thật sự nghĩ về nó trước đây, nhưng em thích cái tên đó."

Anh chỉ có thể thì thào. "Anh cũng thích"

Melody cười lớn. "Wow, dễ thật đấy. Em nghĩ là em vừa phát triển một kỹ thuật tẩy não mạnh mẽ. Tốt hơn là không nên để kẻ thù nào của Mỹ thật sự đặt tay-để nói-lên nó, hoặc chúng ta sẽ gặp rắc rối."

"Yeah, nhưng nó sẽ không hiệu quả với bất kỳ ai khác ngoài em."

Melody im lặng một chút. "Well, thật ngọt ngào làm sao." cô lên tiếng. Anh có thể nói từ giọng điệu của cô rằng cô không tin anh.

Anh chống người lên một khuỷu tay. "Melody, anh nghiêm túc đấy."

Cô đẩy anh xuống, ngồi vào gữa hai đù anh. "Chúng ta sẽ không tranh luận về việc này." cô nói với anh, với lấy cái gì đó. Anh nghe thấy âm thanh ngăn kéo được mở, và sau đó cô di chuyển trở lại. "Chúng ta chỉ...giả vờ rằng chúng ta sẽ làm điều này một cách đúng đắn."

"Nhưng-"

"Làm ơn đi?" Anh cảm thấy cô chạm vào anh, bao lấy anh bằng một cái bao cao su.

"Mel, chết tiệt, nếu như em có thể nhìn vào mắt anh-"

"Im lặng và hôn em đi, Jones."

Đó là yêu cầu mà anh không thể từ chối. Và khi cô di chuyển lên trên, với sự uyển chuyển, chậm rãi, bao bọc quanh anh với sự chặt chẽ nóng bỏng của cô, anh không thể làm gì hơn là rên rỉ tên cô.

Anh muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn đẩy sâu vào bên trong cô. Anh muốn lật cô lại và thúc vào cô, nhanh và mạnh, theo cách mà anh biết cô rất thích. Anh muốn bật đèn và nhìn vào mắt cô. Anh muốn quan sát khi cô lên đỉnh, quan sát cái nhìn vô cùng gợi cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô khi anh đưa cô lên cao hơn bao giờ hết.

Thay vào đó, anh nằm ngửa. "Mel, anh sợ di chuyển." Giọng anh thì thầm như giấy nhám trong bóng tối.

"Vậy thì em sẽ di chuyển." cô thì thàm lại, làm điều đó.

Anh gần như suýt ngất.

Cowboy nghiến răng để không nâng hông mình lên để gặp cô. Nó không giống bất cứ điều gì trong toàn bộ cuộc đời anh. Không phải trong phòng tắm của chiếc 747. Không phải ở Paris. Không phải ở bất cứ đâu.

"Nhưng anh muốn-"

Cô đẩy người xa hơn lấp đầy anh, và anh nghe thấy mình rên rỉ. "Thôi nào" cô giục anh "Em hứa là em sẽ không để anh làm đau em, em hứa là phụ nữ mang thai ở khắp nơi trên thế giới đều làm tình như thế này, ngay lúc này..."

Sự chuyển động dài, chậm rãi của cô mang anh gần ra khỏi cô trước khi anh chìm sâu trở lại.

Và ngay lúc đó, khi Cowboy thúc mình lên để gặp cô, điệu nhảy ngọt ngào nhất, cuối cùng anh cũng biết sự thật.

Anh muốn trở về nhà với người phụ nữ này mỗi tối trong phần còn lại của cuộc đời anh.

Anh muốn mãi mãi, và anh biết rằng mãi mãi với Melody sẽ hấp dẫn và thú vị như tương lai của anh với SEALs, bwoir vì, sự thật là-anh yêu cô.

Anh yêu cô.

Và anh biết ngay tại thời điểm ở Paris, khi Melody hôn chào tạm biệt anh và nói với anh đừng viết thư, đừng gọi, đừng gặp lại cô, cô vừa rất sai và vừa rất đúng. Cô sai vì đã không cho họ một cơ hội để được ở bên nhau. Cô đã sai vì không cho sự đam mê trở nên sâu sắc hơn. Nhưng cô cũng đã đúng khi nói với anh rằng tình yêu thật sự cần nhiều hơn chỉ là sự nóng bỏng và ham muốn thông thường. Bởi vì trong khi cảm xúc của anh dành cho cô được sinh ra trong sự nguy hiểm và thu hút cùng cơn sốt mạnh mẽ của sự tin cậy và nhu cầu tuyệt vọng, nó không phải tình yêu cho đến khi anh ở đây, mỗi ngày, ở Appleton, U.S.A, rằng những cảm xúc thật sự đã phát triển.

Anh yêu cô, nhưng không phải vì cô cần anh. Trên thực tế, một trong những lý do anh yêu cô quá nhiều bởi vì cô đã từ chối rằng cô cần anh.

Anh yêu tiếng cười của cô, sự thẳng thắn của cô, sự trung thực, lòng nhân ái dịu dàng của cô. Anh thích cái nhìn xa xăm trong mắt cô khi cô cảm nhận con họ đạp. Anh yêu cách cô quyết liệt ủng hộ chị gái mình. Anh tuyệt đối yêu sự can đảm của cô khi cô đứng trước câu lạc bộ những người phụ nữ bảo thủ của Appleton và thông báo mình mang thai. Anh yêu việc ngồi trước hiên nhà cùng cô và nói chuyện với cô.

Anh yêu màu xanh của thiên đường trng mắt cô và sự ngọt ngào của nụ cười cô.

Và anh đặc biệt yêu thích việc làm tình với cô.

"Oh, Harlan." cô thở ra khi anh cảm thấy sự giải phóng của cô, và anh biết mà không chút nghi ngờ rằng anh sẽ vui sướng một cách tuyệt đối với cái tên của mình.

Anh tuyệt vọng bám vào vách đá của sự kiểm soát khi anh đạt đến cao trào của mình, và khi Melody siết chặt hơn, đôi tay anh với tới bộ ngực cô, anh cảm thấy mình đang rơi tự do, anh thấy chóng mặt, mất phương hướng.

Và rồi anh nổ tung trong một chuyển động chậm rãi. Quả cầu lửa của niềm vui phóng vọt qua anh, thiêu đốt anh, khiến anh muốn khóc.

Melody hôn anh, và vị ngọt của đôi môi cô cho anh nhiều hơn thế.

Và rồi, hai tay Melody luồn trong tóc anh, đầu cô gối lên vai anh, với đứa con chưa sinh của họ ở giữa, Cowboy bắt đầu quay lại với thực tế.

Anh sẽ đi vào buổi sáng. Cô không muốn kết hôn với anh, không cần anh, không yêu anh. Không thể dừng lại, mặc dù anh không chắc nó có quan trọng không. Không có bất cứ điều gì anh có thể làm để bảo vệ anh khỏi sự đau khổ thật sự này.

Nhiều như anh muốn cô, cô sẽ hạnh phúc hơn mà không có anh.

Melody lăn người khỏi anh, sau đó nhích lại gần hơn với anh, vòng tay quanh anh. "Làm ơn hãy ôm em." cô thì thầm.

Trung úy Harlan Jones kéo cô lại gần, khớp hai cơ thể họ với nhau theo kiểu úp thìa.

Anh sẽ ôm cô đêm nay. Nhưng ngày mai, anh sẽ để cô đi. Anh biết anh có thể làm điều đó. Anh đã từng làm những điều khó khăn trước đây.

Anh là một người lính Hải quân SEAL Hoa Kỳ.

Bạn đang đọc Everyday, Average Jones của Suzanne Brockmann
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.