Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

12. Viên đá vô dụng

Tiểu thuyết gốc · 2658 chữ

“Chậc, Elysia thật là may mắn. Có thể thoát khỏi nơi ẩm mốc này”.

Vừa khệ nệ bê ra một đống đồ đạc lỉnh kỉnh nào chai lọ thuỷ tinh, nào vạc, nào bếp đèn dầu, vài quyển sách sờn gáy...Pattrick than thở.

Nó thực sự đem chiếc chìa khoá cô đưa cho đi mở thử từng phòng. Mất gần nửa tiếng đồng hồ, Pattrick mới tìm ra căn phòng nhỏ của cuối hành lang. Elysia chọn căn phòng này vì nó có một lỗ thông gió thông lên phía khu vườn ở mặt sau lâu đài.

“Cũng không nhiều đồ đạc lắm đâu nhỉ?” Pattrick nhìn đống đồ đạc nằm trên sàn nhà và vài bộ quần áo còn vứt bừa bãi khắp trên giường, nó đánh giá.

Đúng vậy, thật sự thì tài sản của Elysia chẳng có mấy, hầu hết là mấy món quà mà Edna tặng vào các dịp sinh nhật.

Pattrick quơ quần áo và bỏ vào một chiếc túi bằng vải gai. Như vậy, nó có thể tận dụng rương quần áo để đựng mấy món đồ lỉnh kỉnh kia. Và, tuy hơi nặng một chút, nó chỉ cần phải đi một chuyến di nhất để chuyển số đồ đạc này lên căn phòng mới của cô.

Cẩn thận lấy khăn lau chùi sạch sẽ mấy món đồ, Pattrick mở rương quần áo ra. Nó dự định sẽ chuyển hết số quần áo còn lại vào trong túi gai, và những món đồ không bám bụi bẩn sẽ đặt vào rương quần áo. Nó không ngờ trong rương, quần áo vẫn chất cao đến hơn nửa.

“Ôi, con gái, suốt ngày áo áo váy váy thôi” Pattrick chống nạnh, bắt chước giọng mỉa mai của bà quản gia, nó bĩu môi nói.

Nhưng ngay khi vừa túm lấy đống quần áo kia, Pattrick nhận ra, trong rương không nhiều quần áo như nó tưởng. Thứ làm cho nó nghĩ như vậy hoá ra lại là một hòn đá trơn bóng màu đen vằn đỏ.

“Thứ quái quỉ gì đây” Pattrick nhấc hòn đá lên ngắm nghía.

“Elysia thật quái đản” nó tự lầm bẩm một mình trong căn phòng cũ “ai lại đem nhặt một hòn đá để vào rương quần áo chứ”

Lèm bèm một lúc, nó nhanh chóng bỏ hòn đá vào trong túi gai cùng với quần áo. Sau đó, cẩn thận gói ghém đồ đạc cho vào trong rương và đậy nắm lại.

Đeo túi gai, nặng trĩu cả vai vì hòn đá quái dị, Pattrick bặm môi dùng hai tay bê hòm gỗ lên trước ngực. Trước khi ra khỏi phòng, nó lấy chân đạp vào cánh cửa và đóng sầm một cái thật mạnh.

Khệ nệ bê đống đồ đạc qua dãy hành lang ẩm thấp vì thiếu ánh mặt trời, Pattrick lên tới sảnh. Rồi, theo trí nhớ, nó tìm được chiếc cầu thang cẩm thạch sau vài lần quẹo trái phải để đi lên lầu ba. Trên đường đi, nó gặp vị Tu sĩ Gwyn, ông ta vẫy tay bảo nó không cần phải cúi chào. Pattrick rất cảm kích người đàn ông đáng kính này, chỉ có điều, ánh mắt ông ta nhìn nó thật lạ.

“Phòng số 1, phòng số 2, phòng số 3, đây, phòng số 4 đây rồi” Pattrick vừa thở hổn hển vừa tự nói một mình.

Đá đá chân vào cửa, nó quên mất lúc này Elysia đã không còn là một cô hầu gái giống như nó, Pattrick gào toáng lên:

“Eli, Eli, mở cửa ra. Nặng muốn chết em rồi”

Đằng sau cách cửa, tiếng cười nói bỗng im bặt rồi lại ré lên khoái chí. Rồi tiếng chân chạy bộp bộp và cánh cửa đã mở ra.

Elysia nhìn thằng bé trán mướt mồ hôi với một vẻ tội nghiệp:

“Đặt xuống đi, Pattrick. Để chị bê giúp em”

Ra vẻ cứng rắn, Pattrick lấy hơi rặn từng tiếng:”Chị tránh ra thì có, em là đàn ông, như này nhằm nhò gì”

Nhin cánh tay gầy khẳng khiu đang nổi gân xanh vì sức nặng, Elysia vừa thấy thương vừa buồn cười. Với một điệu chào duyên dáng như cách hai người thường trêu chọc nhau, cô nhường bước cho Pattrick.

“Để ngay đó được rồi Patt” Elysia chỉ một chiếc bàn ngay trước giường.

“Cao quá” Pattrick rướn lên hết sức nhưng không tới. Bê chiếc rương đi một quãng dài khiến tay nó yếu đi, nó phải để tựa chiếc rương lên thắt lưng cho đỡ mỏi.

“Vậy đặt xuống đất là được”

Không còn ra vẻ như mình mạnh mẽ lắm, Pattrick vội vã cúi xuống đặt chiếc rương lên mặt sàn. Chiếc quai túi tụt xuống khuỷu tay nó khiến cho hòn đá kỳ lạ kia rơi cái cộp một cái.

Đúng lúc này, Elysia vừa chạy ra đóng cửa phòng rồi quay lại, thấy viên ngọc bí mất của mình cô hốt hoảng la lên.

“Patt, ai cho em bỏ nó ra khỏi rương”

“Không bỏ ra lấy chỗ đâu mà để đồ. Chị giữ toàn thứ quái dị không” Pattrick cự nự.

“Pattrick, từ giờ em phải gọi Eli là tiểu thư và đừng có nói trống không như vậy chứ” Edna đang nằm bò trên giường, ló đầu ra nghiêm mặt nhắc nhở.

“Ơ vâng, thưa tiểu thư Edna” Pattrick xịu mặt xuống. Nó còn đang mong được khen ngợi vì chuyển đồ rất nhanh nữa kìa. Không ngờ lại bị mắng.

Elysia nhặt hòn đá nhét lại vào trong túi quần áo, cô ngẩng lên nhìn Edna xoa dịu.

“Không sao mà chị Ed, chúng em vẫn thường nói chuyện với nhau như vậy. Phải không, Patt”

Thằng bé gật gật đầu nhưng không dám nhìn Edna. Vị tiểu thư lớn tuổi nhất trong nhà, rất tốt bụng và cũng rất nghiêm khắc với đám người hầu.

Thấy vẻ mặt tội tội của Pattrick, Edna mỉm cười nói với nó: “Không sao, nhưng lần sau em hãy nhớ là chỉ được nói chuyện như vậy khi chỉ có em và Eli thôi nhé. Còn trước mặt mọi người, nhất là bà bếp, tốt nhất hãy gọi cô ấy là Tiểu thư Eli”

“Vâng, thưa tiểu thư” thằng bé ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười.

“Làm tốt lắm, Pattrick” Edna nháy mắt một cái vui vẻ, với tay ra khỏi giường xoa đầu nó, cô bảo:

“Giờ thì chị và Elysia còn bận nói chút chuyện. Hôm nay còn rất nhiều đồ để dành cho buổi dạ yến, em hãy xuống bếp và nói với Calliope chuẩn bị cho mình một bữa ăn cỡ Kỵ sĩ. Nguyên văn như vậy, bảo với bà rằng đó là yêu cầu của tiểu thư Edna. Đi đi, nhóc”

Thằng bé mừng quýnh lễ phép chào tạm biệt hai người rồi nhảy chân sáo, chạy tót ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, như chợt nhớ ra điều gì, nó ngó đầu qua khe cửa, giọng lí nhí:

“Eli...Tiểu thư Elysia, chị có thể xin ngài Maximus cho em chuyển tới căn phòng cũ của chị không. Em thích cái cửa sổ”

Elysia vẫn chưa quen với việc làm vị tiểu thư thứ sáu của lâu đài này. Cô đưa mắt nhìn Edna hỏi ý kiến. Edna gật đầu tức thì.

“Hãy dọn đồ của em đến đó và báo cho Calliope, nếu như bà ta hỏi, đó là yêu cầu của tiểu thư Elysia” cô nháy mắt trêu chọc.

“Và của cả tiểu thư Edna nữa” Elysia ngại ngùng thêm vào một câu.

Pattrick sướng phát run lên, nó không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, phải tìm bà bếp ngay thôi. Trước khi đóng cửa, lần này không còn quên điều gì nữa, thằng bé nhìn hai người và nói với một vẻ hồn nhiên: “Elysia, tiểu thư Edna, cảm ơn. Em yêu hai chị nhiều lắm”

Khi tiếng chân Pattrick đã không còn vọng lại, Elysia quỳ xuống tấm thảm ở giữa phòng. Cô cẩn thận bỏ mấy món đồ đạc ra khỏi rương và đặt viên ngọc màu đen vào trong đó.

“Đó là thứ gì vậy, Eli?” Nằm úp mình trên giường, hai chân giơ lên đung đưa trong không khí, Edna tò mò nhìn viên ngọc.

“Không có gì” Elysia lúng túng đáp.

“Eli, giữa chị em ta không có gì bí mật, nhớ không?” Edna hờn dỗi ngồi bật dậy.

“Xì, lúc em thay đồ chị cũng nhìn thấy rồi. Em còn gì bí mật nữa đâu” Elysia phụng phịu lảng đi.

Câu nói của Elysia làm Edna cười ré lên. Nhổm dậy kéo Elysia ngồi kế bên mình, trên thành giường. Ôm lấy em gái, cô trêu chọc:

“Thật không? Còn một chỗ chị chưa thấy qua?” Nói đoạn, cô chị luồn tay vào váy Elysia.

“Ednaaaa” Elysia lại gào lên như thường lệ “chị thật tởm quá đi”

Cô giãy nảy lên, vùng vằng thoát ra khỏi chiếc giường. Đứng bên cạnh, Elysia đỏ mặt chỉnh sửa lại chiếc váy, đang bị tốc ngược lên lộn xộn không thể tả.

“Thôi nào, nói chị nghe đi” Edna nắm tay cô kéo lại ngồi ngay ngắn bên cạnh mình.

Nhìn Edna với một ánh mắt ái ngại, sau một thoáng chần chừ, Elysia cuối cùng cũng nói ra:

“Em nhặt được nó ở trong rừng hoang sáng nay. Em nghĩ nó là một viên ngọc”

Edna nghe vậy lại cười ré lên. Cô ôm bụng cười cho đến khi ho sặc sụa mới dừng lại. Chỉ vào tảng đá đen xì nằm thù lù trong chiếc rương cũ kỹ: “Eli, em thật sự nghĩ rằng có người đã đánh rơi một viên ngọc to cỡ vậy trong rừng hoang mà họ không nhận ra sao?”

“Em đâu có biết được. Chỉ là muốn đem nó qua tiệm trang sức ngoài phố, biết đâu lại đáng giả cả trăm đồng vàng thì sao?” Elysia nũng nịu đáp lại.

“Ôi, Eli ngốc nghếch của chị. Chị xem thử được chứ”

“Đương nhiên, Ed. Của em cũng là của chị” Elysia vui vẻ đáp. Việc để cho Edna nghĩ rằng cô có điều gì đó giấu diếm khiến Elysia cảm thấy rất xấu hổ. Vì Edna chưa từng giấu cô chuyện gì. Kể cả những điều thầm kín nhất; những bí mật không ai biết. Cả chuyện bản thân thích nữ giới kỳ quặc của mình, Edna cũng đều chia sẻ với cô.

Edna cầm viên ngọc lên. Nâng nó bằng một tay như thể đang ước lượng.

“Metabolismus” cô lẩm nhẩm.

Nhíu mày một cách khó hiểu và rồi lại giãn ra đầy bất ngờ, Edna đưa “viên ngọc” cho Elysia và kết luận:

“Nó thật kỳ quái. Nhưng chắc chắn không phải một viên ngọc”

“Vì sao chị biết?” Elysia ngạc nhiên hỏi.

Giơ những ngón tay mảnh dẻ quý phái, Edna thông thái giải đáp: “Thứ nhất, nó nóng mà chất ngọc thì thường mát. Thứ hai, ngọc đem lại cảm giác mát lạnh bởi nó hấp thu nhiệt lượng. Bởi vậy các pháp sư thường lựa chọn các loại đá quý và ngọc thạch để tích trữ năng lượng ma thuật. Chị vừa thử truyền nội lực vào đó, nhưng thậm chí nó còn có chút kháng lực đối với năng lượng được truyền qua. Chỉ là một viên đá được đánh bóng một cách cẩn thận mà thôi”

Nhìn viên ngọc, giờ đây là một hòn đá đen thui vô dụng, Elysia chán nản nói: “Vậy mà em cứ tưởng có thể đem nó đổi lấy vài đồng vàng cơ đấy”

Edna lại cười, cô vuốt mái tóc dài màu xám trắng của Elysia và bảo: “Ôi em gái yêu quý, em lại quên mất mình đã là Công nương xứ Elanradis rồi sao”

“Em vẫn chưa quen với việc này. Mới chỉ có vài giờ đồng hồ thôi mà Ed” Elysia lúng búng trong miệng.

Như thể chợt nghĩ ra điều gì, Edna lập tức vặn hỏi: “Eli, em cần nhiều tiền lắm sao?”

Một thoáng bối rối, Elysia cúi gằm mặt che đi hai gò má trở nên ửng hồng của mình, cô lí nhí: “Em muốn trở thành một Mage. Với cả, khi đến Lidon, có thể tự mình trang trải cuộc sống của mìn thì tốt hơn. Em mắc nợ ngài Maximus quá nhiều rồi”

“Phải gọi là cha” Edna quở trách, rồi cô dịu giọng lại, nhẹ nhàng nói: “Đừng suy nghĩ như vậy nữa em gái của chị. Chúng ta đã là một gia đình”

“Vâng, em biết rồi” Elysia nhoẻn miệng cười, dù cho khoé mắt có chút hơi ướt vì cảm động.

Lảng sang chuyện khác, Elysia giơ hòn đá lên và hỏi: “Nhưng nó thật kỳ lạ phải không Ed. Nó đẹp, bóng và còn tỏa ra hơi ấm nữa”

“Ồ, chị chắc là pháp sư quái quỷ nào đó trong lúc rảnh rỗi đã dùng phép thuật mài dũa một tảng đá. Rồi sau đó bỏ vào trong rừng hoang để trêu chọc dân thường” Edna nhún vai bình luận, điều mà cô tin chắc là như vậy.

“Không phải đâu Ed” Elysia thích chí nhìn vẻ mặt tự mãn của cô chị, lè lưỡi trêu chọc.

“Đồ ngốc, chị dám cam đoan là như vậy” Edna khẳng định.

“Nó rơi ra khỏi một khối cầu hắc ám, trong lúc em đang tập luyện thần chú mới nghĩ ra sáng nay. Chắc chắn không phải là do người khác đem bỏ nó vào rừng” Elysia khoái chí đáp.

“Thật sao?” Edna có chút lo lắng. Là một Phù thuỷ, cô rất nhạy cảm với những đồ vật bất ngờ xuất hiện trong một câu thần chú mới lạ, đặc biệt là những đồ vật liên quan tới những thứ hắc ám.

“Em thề đó, chị Ed” Elysia gật gật đầu, vẫn còn hớn hở vì phán đoán sai lầm của cô chị.

Edna thì không có tâm trạng vui vẻ như vậy. Sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng. Cô hỏi: “Em đã tập phép gì Eli? Câu thần chú đó như thế nào?”

Elysia ngỡ ngàng nhìn cô chị. Thật hiếm khi nào Edna nghiêm túc đến như vậy, nhất là khi hai chị em ở cùng nhau.

Sau khi thuật lại mọi chuyện một cách thật tỉ mỉ, và cả câu thần chú thất bại kia, Elysia tò mò hỏi: “Edna, sao mặt chị nghiêm trọng quá vậy? Chỉ là một câu thần chú vô dụng thôi mà”

Edna, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Vẫn giữ vẻ nghiêm nghị hiếm thấy, cô căn dặn: “ Lần sau đừng có liều lĩnh thử nghiệm như vậy. Em có biết rằng, một Phù thuỷ, có khi phải mất tới 5 năm mới có thể tự sáng tạo ra một câu thần chú cho riêng mình. Đừng đùa giỡn với phép thuật, Eli”

Lè lưỡi tinh nghịch, Elysia nhanh nhảu đáp: “Em biết rồi Ed.”

Không quen với một Edna nghiêm túc đến vậy, Elysia đánh trống lảng: “Vậy đó, bây giờ thì chị nghĩ nó là gì hả Ed?”

Lườm Elysia một cái cảnh cáo, Edna cầm lại viên đá và sử dụng một thần chú khác:”Videor”

Viên đá vẫn im lìm bất động.

“Ortu”-Edna tiếp tục.

Chẳng có gì xảy ra cả.

“Nó đúng là một hòn đá. Có lẽ do tự nhiên mài dũa. Và câu thần chú của em đã vô tình đem nó đến” Edna kết luận.

Elysia thất vọng nhận lại viên đá đen. Cô áp mặt vào nó. Ngoài hơi ấm ra, hòn đá này cũng giống như bao viên đá bình thường vô dụng khác.

Quẳng nó vào một góc dưới chân giường, Elysia ôm lấy Edna và đòi cô kể tiếp câu chuyện còn dang dở về Học viên Magiske khi nãy.

Bạn đang đọc Era est Draco - Kỷ nguyên loài rồng sáng tác bởi flameandleaf
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi flameandleaf
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.