Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Lúc về đến nhà, Quang Thanh sờ tay vào túi thì thấy điện thoại báo có tin nhắn mới. Cậu mở điện thoại ra đọc, vừa đi lên phòng vừa đọc những dòng chữ từ số máy được lưu trong danh bạ với cái tên ngộ nghĩnh: Rắc Rối!

Sms 1, From Rắc Rối. “Này, anh đi thật đấy à? Em còn chưa giải quyết chuyện với anh xong đâu đấy!”

Sms 2, From Rắc Rối. “Im lặng có phải là ngầm đồng ý không? Em thường mặc định như thế!”

Quang Thanh mỉm cười. Cô nàng này luôn khiến cậu thấy thú vị. Rõ ràng đây chỉ là cách để một cô gái tiếp cận với một chàng trai mà thôi, nhưng sự ngoan cố, cứng đầu vẫn còn thể hiện qua từng câu chữ. Nếu nói Quang Thanh không quan tâm gì đến Đan Lê thì không hẳn vậy. Bởi lẽ qua những lần nói chuyện, chính cô bé lại cho cậu thấy những gì mình đang tìm kiếm. Cảm giác muốn che chở và bảo vệ khi bên cạnh Thảo Nhi là một cảm giác không an toàn. Mặc dù cậu biết mình sẽ luôn có thể làm tốt điều đó, nhưng chính từ trong suy nghĩ của cậu đã xác định được rằng cô bé này không thuộc về mình, cũng giống như tình cảm của cậu bao ngày qua đã bị thả trôi.

Còn… cảm giác khi đối diện với Đan Lê. Hầu hết là cảm giác thú vị và trong những tình huống gây cười. Sự ngang ngạnh nơi cô bé đã vô tình để lại ấn tượng trong lòng Quang Thanh. Nhưng đó cũng chỉ là những cảm giác ban đầu mà thôi. Chỉ đơn thuần là quý mến, là bắt đầu thấy sự đặc biệt trong sự hiện diện của cô bé. Đó hẳn không phải là thứ tình cảm nào khác lớn hơn, xa xôi hơn.

Sms 1, From Quang Thanh: “Nhóc à, anh quên chưa báo với nhóc là anh đi du học nhỉ? Thế mà nhóc biết thì hay thật đấy!”

Sms 2, From Quang Thanh: “Nếu em muốn giải quyết chuyện gì với anh, thì hẹn ngày mai nhé. Vườn sau trường, không gặp không về. Ký tên: QT”

Quang Thanh reply lại hai tin nhắn của Đan Lê. Nhưng một hồi sau không thấy trả lời. Có lẽ cô bé đã ngủ rồi. Quang Thanh mỉm cười, trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh đầu tiên khi trong trí nhớ của cậu xuất hiện cô nàng mang tên Đan Lê. Đôi má hây hây hồng, thở mệt nhọc, tay nắm chặt lấy tay Quang Thanh để kéo đi, hiên ngang giữa sân trường. Giọng nói nhanh, gấp gáp, lanh lảnh như sợ ai đó nói tranh mất, tay chống hông và khi ra lệnh thì cằm hất lên.

Quang Thanh ngồi lại bàn học, sắp xếp gọn sách vở của chương trình học lớp 12. Có quá nhiều những kỉ niệm với thầy cô, bạn bè. Đúng là cậu luôn ao ước được đi du học, nhưng khi đạt được rồi, có học bổng trong tay, tự nhiên thấy bao nhiêu thứ cảm xúc ngổn ngang. Hình như ai đó sắp đi xa cũng sẽ có tâm trạng như vậy. Là cái cảm giác muốn níu kéo tất cả kỉ niệm đẹp đẽ nhất, là muốn đóng khung lưu lại mọi thứ, là muốn mình vẫn còn tồn tại trong cuộc sống thường nhật của mọi người, trong suy nghĩ của tất cả những người cậu yêu thương. Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, thời gian vẫn luôn vận hành theo đúng hành trình của nó, không mảy may muốn chờ đợi ai hay giục giã ai cả. Quang Thanh nhoẻn cười, với tay tắt đi chiếc đèn học, cậu đến với một giấc ngủ say không mộng mị.

Cùng lúc đó, Đan Lê cũng nói lời chào cô bạn thân, tha cho Thảo Nhi được đi ngủ sớm. Phần vì ái ngại, phần vì thấy trong lúc nấu cháo điện thoại với bạn đã có báo tin nhắn mới. Chưa biết ai nhắn tin vào giữa đêm giữa hôm nhưng Lê hy vọng là Quang Thanh. Phải, rất hy vọng. Cái tên ấy cứ quay cuồng trong đầu, cả điệu cười nhếch mép có vẻ tự kiêu của anh chàng này nữa. Tim Lê chẳng hiểu sao cứ rộn lên một cách khó hiểu.

Đọc xong hai tin nhắn đến, Lê mỉm cười, cầm điện thoại áp vào người và hít thở một hơi sâu. Ngỡ như là một giấc mơ vậy. Quang Thanh cho Đan Lê một cái hẹn. Như cái cách mà cô bé đã hẹn Quang Thanh trước đây. Niềm vui âm ỉ cứ thế theo cô nàng trong cả những giấc ngủ đêm.

“Quang Thanh ơi là Quang Thanh, để xem anh có chạy được em không? Anh càng chạy, em càng đuổi theo. Vì em rất ngang bướng mà.” Lê tự nhủ, kéo chăn lên cao, trùm kín đầu, cười khúc khích với chính mình.


Thảo Nhi ngáp dài một cái, đặt điện thoại xuống bàn, ngồi vuốt ve con sâu nhỏ một lúc. Kể ra thì cũng rất buồn ngủ rồi đấy, nhưng sau khi nói chuyện với Lê thì lại thấy tỉnh như sáo sậu. Có nhiều chuyện bất ngờ quá đỗi, cô bé e rằng khi đặt mình xuống giường cũng chưa chắc đã ngủ ngay được vì những dấu hỏi chấm cứ bay vòng quanh.

Bất chợt, sms từ một người có tên là Quá Khứ: “Sắp sang ngày mới rồi, em vẫn chưa cho anh câu trả lời.” Thảo Nhi nhoẻn cười, thấy mắt mình hơi nặng những giọt nước trong. Nhưng lần này, không phải là khóc lóc vì ấm ức và tủi thân nữa, mà vì những rung động đã khẽ hát từ con tim. Tình đầu không dễ phai, hẳn vậy, và cảm xúc tràn về từ những bước chân quay lại của người con trai ấy. Một lọ sao thủy tinh đầy ắp như sự ăn năn, hối lỗi của Minh. Một sự rụt rè lo lắng ánh lên qua đôi mắt biết cười. Cả cái hôn rất nhẹ khẽ mơn man trên trán dưới ánh đèn vàng vọt. Thảo Nhi cảm nhận rất khẽ giọt nước đang lăn trên bầu má. Giọt nước mắt của hạnh phúc, của niềm tin được lấp đầy. Và nụ cười của cô bé cũng lấp lánh trong gian phòng nhỏ hệt như những ngôi sao giấy óng ánh.

“Ngày mai anh không cần đến đón em đi học đâu :)” Sau khi send đi tin nhắn, Thảo Nhi sửa lại tên lưu trong danh bạ điện thoại ấy thành: “<3 Hiện Tại” Một lúc đủ lâu để cảm nhận được sự bối rối từ phía người nhận sms, lại thêm một tin nhắn mới đến máy của Thảo Nhi. “Vậy là em không cho anh cơ hội.” Thảo Nhi biết ngay con người này sẽ nhắn lại như thế mà. Rõ ràng là đã bị cô bé dọa cho đến mức lú lẫn rồi. Kể ra, những lúc được lên mặt bắt nạt Minh như thế thì Thảo Nhi cũng thấy thích thú lắm. Niềm vui nho nhỏ cứ khe khẽ lan trong tim. Khiến tim cô bé nhảy nhót mãi thôi.

“Anh ngốc thế, chẳng phải được nghỉ Tết từ hôm nay sao? Mai có đi học đâu mà đòi qua đón em đi học :p” Có thể tưởng tượng ra cảnh mặt Minh méo xệch chuyển sang cười haha vì sung sướng và tự chế giễu sự ngốc nghếch của mình. Rõ ràng là trong phút chốc cậu đã bị tình cảm làm mờ đi lý trí, không đoán được ra ngày mai là ngày nghỉ, bắt đầu ột kỳ nghỉ lễ dài và đặc biệt trong năm. Cũng chính ở những giây phút này mà Minh ý thức được rõ hơn bao giờ hết sự quan trọng của Thảo Nhi đối với mình. Sự chờ đợi bao giờ cũng có ý nghĩa riêng của nó. Nếu không phải vì lần vấp ngã này, nếu không phải vì sự quyết định chia tay của Thảo Nhi, chắc chắn Minh sẽ không đủ tỉnh táo để nhận ra được đâu là tình cảm đích thực của mình. Và ý nghĩa của những lát cắt thời gian trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Phải thú thực rằng trong những ngày bị Thảo Nhi giận hờn, Minh dành phần nhiều thời gian để nhớ về những kỉ niệm ấy. Đôi khi không cố ý, chỉ vì vô tình mà có những khoảnh khắc thuộc về kỉ niệm của hai người làm Minh thấy mình cũng là một đứa con trai yếu lòng.

“Ờ. Anh quên mất. Hic, bị em làm cho rối trí mất rồi còn đâu :”) ” Minh bấm send đi một tin nhắn mà hai tai đỏ dừ lên vì ngại ngùng. Thật ra, tình yêu có vị gì thế nhỉ? Là ngọt ngào khi hạnh phúc bên nhau, là cay đắng của nước mắt khi chia lìa, là một chút chua cay khi giận hờn vu vơ, khi chờ đợi trong thấp thỏm. Và còn là một vị rất khó tả khi một lần nữa nắm bắt được hạnh phúc trong lòng bàn tay. Người ta vẫn nhắc đừng nên giữ hạnh phúc trong tay quá chặt, cũng đừng quá hờ hững. Giống như khi nắm một nắm cát trên tay, nếu quá chặt thì tự bao giờ cát đã trôi theo kẽ ngón tay mà đi mất, còn quá hững hờ thì chẳng phải là mất hết ngay từ khi chưa bắt đầu hay sao?

Minh nhăn nhó, gãi đầu gãi tai khi thấy trong đầu mình hôm nay bỗng dưng nhiều triết lý đến lạ lùng. Nhưng những triết lý ấy ngẫm đi ngẫm lại thấy đều đúng cả. Cậu cười mình, cười cái điện thoại rung lên báo tin nhắn mới từ số máy quen thuộc.

“Thôi nhé, em đi ngủ đây. Mai còn đi chơi với Lê nữa ^^ Anh cũng ngủ sớm đi nhé!

~ Em yêu anh, chàng trai bồng bềnh ạ! ~”

Hôm sau, tại vườn trường đã diễn ra một cảnh tượng đẹp hơn cả những giấc mơ ^^ Chính là cảnh mà các cô các cậu hay thích xem và trầm trồ trong những bộ phim Hàn Quốc. Đó là những chùm bóng bay màu hồng, màu xanh, màu trắng, là một anh chàng đẹp trai với ánh mắt biết cười, là một cô nàng dễ thương đang ửng hồng đôi má chờ đợi.

Nhưng…

Nếu như trong các bộ phim, người cầm bóng và ngỏ lời sẽ là anh chàng đẹp trai với ánh mắt biết cười ấy.

Nếu như trong các bộ phim, người nhận lời sẽ mỉm cười vì hạnh phúc và vỡ òa bằng những cái ôm thật chặt là cô gái dễ thương có đôi má ửng hồng ấy.

Bạn đang đọc Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh ạ của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.