Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 591 chữ

Tôi đã chờ đợi năm năm, cuối cùng thì cũng gặp lại anh, chỉ là, tôi không còn là một Lu cuồng nhiệt và nông nổi như ngày ấy nữa.

Ly cà phê vơi còn một nửa, màu đen lóng lánh thỉnh thoảng lại phản chiếu vài tia sáng vụt qua. Ngoài kia mưa bay nhè nhẹ, lướt trên từng ngọn gió lạnh lẽo, tô thêm vài nét thê lương cho góc phố vốn đã đìu hiu giữa chốn Hà Thành. Người lác đác, bước chân vội, đôi tay không ngừng xoa vào nhau mong có được chút hơi ấm, mà như vẫn chưa đủ, má họ ửng hồng. Tôi đợi anh đã gần hai tiếng, thả ánh nhìn qua ô cửa kính khép hờ, tựa như đang mong ngóng, tựa như không. Anh, liệu có đến…

Quán vắng khách, mang nét tiêu điều như dòng chữ xiêu vẹo trên cái bảng treo lủng lẳng trước cửa ra vào: “Lặng”. Tôi hay đến quán vào những ngày căn bệnh tự kỉ lại lần mò gặm nhấm tâm trí. Mỗi người có một cách để tạm quên nỗi buồn, tôi chọn im lặng. Có lẽ vì thế mà tôi chọn quán cà phê nhỏ này, nó nằm trong một góc phố, chìm nghỉm trước hàng hà những cửa hàng lấp lánh, như một kẻ đến lúc xế bóng ngắm nhìn mọi thứ nhộn nhịp mà tựa phù du đang trôi qua trước mặt. Hôm nay tôi vẫn gọi cà phê đen, không đường, để nhấm nháp cái vị đắng đót trên đầu môi, nhưng không phải cho nỗi buồn trôi đi như mọi khi, mà để cố ghìm lại những cảm xúc đang trực vỡ ra trong cái bọc mà tôi mất năm năm để tạo nên, trong lúc chờ đợi một người.

Chiếc điện thoại vẫn lạnh ngắt suốt từ khi tin nhắn cuối cùng ấy đến, tôi không dám đọc lại lần nữa nội dung của tin nhắn đó, nhưng những dòng chữ như ảo như thực cứ trôi bồng bềnh trước mắt, thỉnh thoảng lại khiến lồng ngực thắt lại. “Anh đang ở Hà Nội, gặp anh nhé!”. Tôi đã phải mất hơn một tiếng để soạn được một tin nhắn trả lời, nói thời gian và địa điểm gặp. Phải, một tiếng ột câu nói, nhưng là cả năm năm ột quyết định.

Kim ngắn của chiếc đồng hồ treo tường trong quán đã gần chỉ đến số năm, mưa cũng nặng hạt hơn, cà phê chỉ còn lại vài giọt đọng trên thành cốc, tôi vẫn im lặng ngồi đó chờ đợi. Một lúc sau thì quán lên đèn, vì ngoài kia bóng tối đã sụp xuống như một chiếc áo choàng ai đó lỡ đánh rơi làm phủ kín bầu trời. Tháng mười hai, gần cuối đông rồi, thời gian cũng co lại để tránh cái giá rét miền Bắc. Cái chuông treo trước cửa lại lần nữa rung lên, âm thanh khô khốc, không vang vọng, nhưng đủ phá vỡ bầu không khí ngưng đọng trong quán. Anh đến, đảo mắt xung quanh tìm kiếm, cho đến khi nhìn thấy tôi. Anh gượng cười, hơi gật đầu chào tôi rồi chầm chậm tiến tới. Tóc anh phủ một lớp li ti những giọt mưa nhỏ, nhìn xa xa như đang phát ra thứ ánh sáng kì dị. Đôi mắt đen như giọt cà phê, vẫn khó đoán như ngày nào. Dáng anh nhỏ, càng thêm gầy trong chiếc áo khoác dày cộm, rộng thùng thình.

Bạn đang đọc Em Xin Lỗi Vì Vẫn Ở Đây của Không Tên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.