Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

Hành lang ngắn đến thế mà tưởng chừng dài vô tận đối với An Thiên Bảo, bên tai anh chẳng còn lại âm thanh gì, mặc dù bên ngoài gió vẫn thổi từng cơn gào thét trong tuyết trời lạnh lẽo, mùa đông đương thời cai trị, thần mùa đông khoát áo lông cừu ngồi dưới gốc cây tuyết tùng thưởng thức bình rượu ấm áp của ông bạn mùa Hạ để lại.

Ông buồn lắm, vì bọn họ: Xuân - Hạ - Thu - Đông không thể ngồi lại bên nhau, mở tiệc, ăn uống no say. Họ là bốn vị thần nhưng mỗi người vẫn cô đơn trong cái tuổi xế chiều. Lão Xuân thẫn thờ hóa phép cho mần cỏ, chồi xanh bung mình làm bạn. Ông bạn hạ tối ngày chỉ biết nóng nảy cầm rượu đi lang thang tìm họ hàng mặt trời tâm sự. Tội nhất vẫn là Thu, anh bạn thân với ông nhất nhưng chưa lần nào gặp mặt, ông ấy ngồi lặng lẽ trên nhành phong đỏ rực mà ngủ gà ngủ gật, làm cho lá thông đỏ bị cưỡng ép rời cành. Còn tôi, mùa Đông cô độc, tuyết phủ dày lắm, trên người tôi rất lạnh, để có người ở gần tôi phải khoát lên mình áo lông cừu mong rằng sẽ làm cho tôi bớt lạnh, tôi uống rượu ấm, rồi thì tan chảy, chảy rồi cứ thế mà đông lại. Ông vẫn nghĩ: "Tại sao Xuân Hạ Thu Đông không thể gặp nhau".

Nhưng lạnh có lạnh bằng lòng An Thiên Bảo đang lạnh? Hỏi anh nên tin điều gì đây? Tin người bên trong kia là đứa em gái ruột anh yêu nhất, thương nhất sao? Phải chăng đang chờ anh là một con ác quỷ đầy máu tươi chợt vồ lấy và nuốt trọn linh hồn của mình đi.

Từng bước, từng bước, tiếng gót chân chạm sàn gạch nặng nề vẳng vào chính tai anh. Cô bé trong kia là ai? Trong đầu anh là những suy nghĩ rối rấm, một mớ hỗn loạn pha thêm chút vui mừng nhưng lại có một bàn tay vô hình nào đó bóp lấy chiếc mũi làm anh nghẹt thở, buộc chính mình phải hít thật sâu. Không khí căng tràn vào phổi giành lấy phần lo lắng, bất an, xua tan nổi niềm thầm kín.

Lại có tiếng nói phát lên, nghe như tiếng hờ khóc tỷ tê:

- Anh hai, hai ơi... Em lạnh lắm.

Anh nhíu mày, nghi ngờ:

- An vy? Là An vy?

Tay đã chạm vào cửa, làm sao để có can đảm mở ra đây? Anh sợ? Không! Anh không sợ mình mất mạng chỉ là anh không muốn mình hy vọng quá nhiều rồi thất vọng bấy nhiêu. Biết mấy ai có thế thấu hiểu cảm giác của anh không?

Gia đình hạnh phúc bỗng chốc vỡ tan, đứa em mà anh lấy cả tính mạng để sủng ái và yêu chìu lại chết ngay trước mắt mình. Chiếc xe ô tô mà bạc kia nhưng tia chớp nhoáng rạch ngang bầu trời đêm, mưa ào ào tuông xối xả, ngã ba khu nhà là con đường đen ngòm, một bé con tuổi lên 10, áo hồng bay phất phới trong đêm, cơ thể em lượn thành một đường cong rồi lặng lẽ đáp xuống đường với ánh sáng chớp trắng chớp đen xé rách mảnh trời đêm.

Cậu bé cứ đứng đấy, hai chân đã mền nhũng, hai mắt mờ nhoè rồi gào khóc thất thanh. Người ở đâu? Ai có mặt ở đấy? Không ai cả! Chỉ mình cậu. Cậu ôm em gái mình vào lòng, tay cậu, cả mặt và cả tim cậu cũng chảy đầy máu đỏ tươi.

Mưa đang rơi, giọt mưa hắt lên mặt cậu làm cho người ta không tài nào có thế đoán được, rốt cuộc đó là nước mưa hay là nước mắt.

Cái ôm ấm áp của người anh làm sao xua tan hết sự chết chóc, làm sao sưởi ấm trái tim đang dần yếu ớt. Rồi thì.. Em ấy đã mãi rời bỏ tôi.

"Cạch" cánh cửa mở ra. Anh bước vào. Đi tới. Ngồi xuống. Rồi... Ôm chầm lấy người con gái kia. Nếu có chết anh cũng muốn một lần được gặp lại đứa em gái song sinh.

"Hờ... Hờ... Ha ha... Há há há..."

- Thiên Bảo... Nhìn kỹ tôi là ai!

Thiên Bảo hừ một tiếng.

- Thanh Nhã... À, không phải, tôi nên gọi cô là Dạ Dược mới đúng.

Vừa nói ai vừa đẩy cô ta ra, đứng phắt dậy, cách xa vài mét.

- Cô vẫn chưa chết? - Anh híp mắt nhìn ả.

Dạ Dược cười nhếch mép tà mị, đôi môi đỏ tươi như máu hé mở: - Chưa!

- Có làm ngươi thất vọng không? Nhưng... Lại đậy, gần ta một tý. Ta cho ngươi sờ vào trái tim này. Nó đang thoi thóp, thoi thóp... Từ từ sắp ngừng lại. Và... Ngươi có muốn sờ không?

Cô ta đứng dậy, từng bước lại gần Thiên Bảo, cầm lấy tay anh, đặt lên ngực mình, ngước mắt hỏi:

- Sao rồi có cảm thấy em gái ngươi chưa? Cô ấy sắp đi rồi, nói lời tạm biệt đi nào. Ngoan, Nói Tạm Biệt đi.

Môi lạnh phả hơi vào tai Thiên Bảo, lời nói thật yêu mị, tưởng như lời yêu ma quyến rũ, dẫn dắt con người vào cõi chết.

Hai tay anh nắm chặc, mắt nhìn chằm chằm cô ta như thế nếu cô ta có động thủ, anh lặp tức dùng vũ lực để giải quyết. Như hiểu được ý nghĩ nực cười này của anh, Dạ Dược nghiêng đầu đáng yêu, mỉm cười.

- Suy nghĩ của ngươi thật đơn giản. Cái xác không hồn này giam giữ ta mười mấy năm rồi, nói thật thì ta cũng có tý sợ nó rồi. Ngươi giúp ta giải thoát lẽ ra ta nên cám ơn người nhưng ngại quá...

Cô ta hất tay đang đặt trên ngực mình ra, xoay lưng trở lại nơi vừa nằm. Một làn khói màu đen đỏ xuất hiện từ trên đỉnh đầu Thanh Nhã rồi nó nhạt dần cuối cùng là biến mất hẳn.

Thiên Bảo sửng sờ, đảo mắt liết nhìn xung quanh, u linh kia hoàn toàn không thấy bóng đâu cả.

Anh thử cử động thân người nhưng lại không động được, cơ thế như bị cái gì đó quấn chặc tựa như xúc tua của con bạch tuột khổng lồ siết chặt, cảm giác nham nhám như vảy rắn quấn khắp người, lạnh thấu xương.

_____ Hết chương 18 _____

Bạn đang đọc Em vẫn thuộc về tôi sáng tác bởi Đôraêmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.