Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3 : Cô nghĩ cứ như vậy là rời đi ?

Phiên bản Dịch · 1164 chữ

Chương 3 : Cô nghĩ như vậy mà rời đi ?

Xe ngừng ở trước cổng , cô bật đèn xe lên

Người ở phía không có động tĩnh gì, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tiếu Thịnh Kỳ đã dựa vào cửa sổ xe an an tĩnh tĩnh ngủ rồi, Đường Tân nhấp môi, lại nhẹ giọng nói: "Tới rồi, xuống xe thôi anh ."

Hắn không có phản ứng gì, Đường Tân đợi một hồi mới mở cửa xe ra đi xuống hàng ghế sau đỡ hắn lên .

Toàn bộ trọng lượng của người đàn ông này hết thảy đè lên vai cô , Đường Tân cắn chặt răng đỡ hắn tới trước đại sảnh. Ấn chuông cửa nhưng không ai đáp lại, cô thử lại thêm vài lần cuối cùng cũng phải lấy chìa khoá trong túi hắn.

Không phải lần đầu tiên cô bước vào phòng hắn, chỉ là nhớ lại dĩ vãng đã từng có người khác đỡ hắn vào phòng như thế , cô chỉ có thể đứng từ bên ngoài nhìn vào

Vào bên trong phòng , bật đèn lên

Cố hết sức đỡ người bên cạnh vào phòng ngủ bên trong, đặt hắn lên được giường mới bắt đầu thở hỗn hễn. Nhìn người trên giường , trong mắt cô loé lên vài tia nhớ nhung, không cách nào che giấu được cảm xúc tận đáy lòng mình nhìn người trên giường

Trong phòng không ai khác ngoại trừ hai người.

Thừa dịp hắn ngủ rồi, Đường Tân mới có cơ hội ở chỗ này xem xét mọi thứ, từ trên lầu đến dưới lầu, vật dụng trong nhà bài trí quá mức đơn giản.

Trong phòng vệ sinh cũng chỉ có mỗi một cái bồn rửa mặt, cô nhìn thoáng qua liền lại về tới phòng, dùng khăn lông thấm nước ấm nhẹ nhàng xoa lên mặt hắn.

Cuối cùng cởi bỏ nút thắt áo hắn, Đường Tân mặt nhịn không được ngượng chín mặt , cô rõ ràng có thể cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực rắn chắc của hắn.

Khăn ướt đụng tới bộ ngực hắn, Tiếu Thịnh Kỳ đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh băng nhìn cô, ngực Đường Tân liên hồi thình thịch, vội vàng thu hồi tay mình .

Cô biết, hắn không thích mình chạm vào hắn, cho nên khi hắn tỉnh lại đã vội thu tay vào .

Trong mắt hắn mơ hồ khởi một vẻ châm chọc, "Cô vào đây làm cái gì, câu dẫn tôi ?"

Đường Tân dừng một chút, đem khăn bông trên tay đặt qua một bên, từ bên người hắn đứng, "Em đi trước, anh cứ ở đó nghĩ ngơi "

Biểu hiện của cô thật sự tự nhiên, không giải thích cũng không phản bác, không nói thêm cái gì.

Tiếu Thịnh Kỳ từ trên giường trườn lên, nhìn thân ảnh cô dần dần rời đi , đầu tê rần không tự giác được kéo tay cô ngược về phía sau .

Một trận trời đất quay cuồng , lúc sau, Đường Tân vạn lần phản sợ nhìn người trên mặt , cô duỗi tay đẩy đẩy hắn, nhưng người trước mặt không chút dao động.

Giãy giụa một trận , lúc sau, Đường Tân bình tĩnh lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đè trên cơ thể mình , "Em không có tư cách ở lại chỗ này, cho nên, tiếu tiên sinh em phải đi."

"Nếu tới, còn muốn chạy sao?" Hắn cúi đầu tới, Đường Tân như là biết cái gì sẽ diễn ra tiếp theo ,đột nhiên hoảng sợ duỗi tay đẩy hắn.

Tiếu Thịnh Kỳ cũng không chút nào lưu tình đem quần áo cô xé rách , cô ở thân dưới hung hăng đưa tay chống đỡ , diễn biến cũng không tốt mấy là bao , thiếu chút nữa cô đã nghiến răng cắn trúng lưỡi

Đường Tân chỉ cảm thấy cả người mình dường như bị hung hăng xé toạc ra , sau đó lại tiếp tục xé rách . Một lần rồi lại một lần hắn mang đến thống khổ.

Tiếu Thịnh Kỳ hung hăng đâm vào vài cái, lại đột nhiên rút ra, hiện tại hắn chỉ nghĩ nhìn đến vẻ mặt thống khổ cùng tiếng xin tha thảm thương của cô. Hắn muốn cho cô biết khó mà lui, khiến cho cái vẻ quật cường đó biến mất.

Chỉ là người dưới thân hoàn toàn cứng đờ, như là cái xác không hồn hoặc đại loại như thế , không khỏi làm hắn cảm thấy có chút thất bại, rồi sau đó lại càng thêm tức giận.

Một lần hai lần, đến cuối cùng cô cũng nhắm mắt đem đầu xoay qua hướng khác . Trong lòng nhét đầy ủy khuất, đôi mắt chảy nhoạ hai hàng lệ rát bỏng , những thứ đó chỉ là dư vị sau cơn men

Đại khái là ghét, Tiếu Thịnh Kỳ từ trong thân thể cô lui ra . Ánh mắt phức tạp nhìn cô, thời điểm thấy cô để ý lại tiếp tục dùng đôi mắt băng lãnh quét qua .

Đường Tân im lặng ngồi dậy, tùy tay vớ lấy tấm chăn bên cạnh che đậy cơ thể mình , sau đó mới hỏi : "Em có thể rời đi không?"

Trên người còn dấu vết ái muội kèm theo hơi nóng nam nhân, nghe làm người khác chán ghét buồn nôn, nhưng cô còn có thể kiên cường chống đỡ, từ trên giường bước xuống dưới, muốn lấy lại quần áo thì lại bị hắn lần nữa kéo xuống giường

Tiếu Thịnh Kỳ phẫn nộ nhìn cô, cười lạnh một tiếng chất vấn "Cô tưởng như vậy lại có thể rời đi ?"

"Bằng không tiếu tổng lại muốn giữ em ở chỗ này ghê tởm anh? Tiếu tổng vừa mới nói, em không tư cách ở tại chỗ này." cô hờ hững nhìn chằm chằm hắn, trong mắt không một tia cảm xúc.

Tiếu Thịnh Kỳ ngẩn ra đờ ra , không nghĩ tới cô sẽ trả lời với mình như thế .Nhìn cô một lúc lâu sau, cuối cùng buông tay ra, vẻ mặt chán ghét , quát: "Cô cút cho tôi, cút càng xa càng tốt "

Cái loại phẫn nộ này , phảng phất vừa rồi bị thượng không phải Đường Tân mà là chính mình.

Thấy khuôn mặt cô đem quần áo trên mặt đất nhặt lên mặc vào , sau đó mới khập khiễng rời đi. Tiếu Thịnh Kỳ đấm một cú vào cái gối, đối mặt với đường tân luôn có cảm giác vô lực này .Bên ngoài cửa sổ một hồi tiếng động rồi sau đó không còn động tĩnh, hắn âm trầm mặt mày nhìn hướng ngoài cửa. Trên tay bất giác nắm một quả hình cú đấm .

Người phụ nữ này, luôn có biện pháp chọc điên hắn .

Nguồn edit + beta : vitcondamdang

Bạn đang đọc Em Muốn Cùng Anh Đầu Bạc Đến Già của Nam Phong Khởi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaminatakudoke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.