Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em là để yêu thương – Chương 22

Phiên bản Dịch · 1913 chữ

Chương 22: Bước qua yêu thương. . .

- Anh nghĩ chỉ vì chuyện những 8 năm trước mà tôi sẽ thù hận anh ư? Tôi đâu có thù dai như thế.- Ân nhếch mép rồi kéo tay hắn về bên cô.

…………………………………………………………………………………………………..

Khánh đẩy cửa bệnh viện vào, có lẽ anh là người lặng lẽ nhất. Tối qua, anh là người về trễ nhất và hôm nay đến trễ nhất mà chẳng ai biết. Ân cười:

- Lại đến thăm bệnh nhân sao?

- Không. Đến để xem bệnh nhân có muốn đi đâu đó không!- Anh cười, nụ cười không thực sự trọn vẹn nhưng đây cũng là điều hiếm hoi.

- Muốn chứ.- Cô bước chân xuống giường tìm đôi dép. Anh cúi xuống, đi dép vào cho cô. Ân đỏ mặt, anh ta đang làm gì thế này??? Anh không giải thích mà chỉ kéo tay cô đứng dậy đi ra sân vườn bệnh viện. Cô và anh im lặng ngồi xuống băng ghế màu trắng. Anh quay sang nhìn cô:

- Em có từng nghĩ sẽ cho tôi cơ hội chưa?

- S…ao?- Ân quay lại nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, trong phút chốc, anh nhận ra, hoàn toàn là con số không tròn trĩnh. Cô cúi mặt xuống, tay nắm chặt vạt áo bệnh nhân. Khánh khẽ mỉm cười, ít ra anh cũng thấy thoải mái và cảm thấy mình xui xẻo hơn hắn 1 tí. Anh nói:

- Hình như Nam Phong cậu ta đã làm chuyện gì sai với em…

- Hả? À, ờ, em thấy không có gì sai hết!- Cô buồn rầu đáp.

- 8 năm trước!

8 năm trước, con số 8 đáng sợ. Ân lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, rất có thể hắn chính là con của kẻ đó. Cô kiềm nén cảm xúc, nhoẻn miệng cười:

- Chuyện quá lâu thì…em cũng không nhớ đâu!

- Thằng nhóc đó cho là em nhớ và cũng sẽ không tha thứ nữa, hắn sợ Nhi sẽ nói với em nên làm theo điều cô ta muốn…- Khánh ngửa đầu lên trời, u uất nói. Tay Ân siết chặt lấy vạt áo hơn nữa, những móng tay tưởng chừng như muốn xé nát lớp vải. Cô cười:

- Gì cơ chứ! Tên ngốc này…

- Tôi sẽ gọi hắn đến cho em… vào phòng trước đi…

Ân nhanh chân đi vào phòng của mình cầm điện thoại lên gọi cho Thuận Bảo. Cô chạy vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại, trong đây không có ai cả. Cậu nghe máy. Cô sốt ruột:

- Nam Phong là con của gã đó?

- Chị… biết thì tốt rồi. Em định đợi chị về mới nói, nhưng giờ thì nói rõ luôn.

Ân nghe tim minh thịch 1 nhịp đau đớn, cô phải làm gì đây. Cô lắp bắp:

- Chị…ph..ải..làm…sa..o?

- Tính mạng của chúng ta còn giữ không xong nữa kìa, tốt nhất chị nên đi cùng hắn để bảo toàn thân thể, rồi hãy từ từ hành động. Em vừa bị ám sát hôm qua đó…

-Chị…- Cô chết lặng, tìm hắn làm bia đỡ đạn hay sao? Cô cắn môi mình muốn bật máu, chẳng lẽ nói với Thuận Bảo là cô đã yêu hắn? Cậu nói tiếp:

- Em biết chị yêu hắn ta nhưng hãy nhớ… 8 năm trước ai đã phá hoại cả gia đình và cuộc đời chúng ta! Nếu ông ta không chết thì chúng ta sẽ chết…

- Chị biết rồi…- Cô bình tĩnh hơn, đúng vậy, ba mẹ cô đã phải nhận án tù oan và chịu những hành hạ đau đớn. Hắn và ông ta đều là những kẻ máu lạnh. Gia đình cô không có quyền được sống bình đẳng như họ sao? Ánh mắt Ân rơi vào 1 khoảng không vô định. Cô nhìn mình trong gương, hất nước vào ình tỉnh. Không thể vì bất cứ lí do gì mà từ bỏ những dự định đã được dự tính. Cô mở cửa đi ra.

Cô đang nằm trên giường thì hắn và Nhi đi đến. Cô nở nụ cười:

- Tôi biết tất cả rồi. Không ngờ cô lại tồi tệ đến thế, thủ đoạn gì cũng không từ!

- Cô…- Nhi nhìn cô trợn mắt, ý cô là gì? Cô ả hoàn toàn không hiểu chút nào. Hắn đang rất mệt mỏi nhìn cô. Cô đứng dậy, đi đến cạnh hắn.

- Anh nghĩ chỉ vì chuyện những 8 năm trước mà tôi sẽ thù hận anh ư? Tôi đâu có thù dai như thế.- Ân nhếch mép rồi kéo tay hắn về bên cô. Hắn cũng hơi ngỡ ngàng vì chuyện này, hắn nên vui hay nên buồn đây? Nhi lùi lại phía sau, Ân đến trước mặt cô ta:

- Cô cũng đòi đĩa đeo chân hạc sao? Được không?- Nụ cười của cô tỏ vẻ khinh miệt rồi quay sang hắn:

- Tôi muốn xuất viện, tại anh mà tôi nhập viện đó.- Cô chu môi như những lúc gặp chuyện bực dọc mà không nói được, hắn cười:

- Được thôi!

Ân liếc cô ả:

- Cô… nhìn cho kĩ đi nha! Nhìn xong thì nhớ bỏ đi…

Cô choàng tay qua cô hắn, rướn người đặt lên má hắn nụ hôn. Cô không hề nghĩ mình sẽ áp môi hắn, điều này làm cô ghê tởm chính bản thân mình. Cô đang bị thù hận vùi lấp chăng? Nhi nóng nảy bỏ đi mà không nói được lời nào. Chính hắn cũng bất ngờ vì cô đã chủ động như thế. Hắn nhếch mép:

- Thích tôi rồi sao?

- Dẹp đi…- Cô đánh vào vai hắn 1 cái rồi đi thay quần áo. Cô đóng cửa phòng tắm lại khóc sướt mướt, cô biết là cô có lỗi với hắn nhưng cô có thể làm gì đây? Ba mẹ và người mình yêu, cô chọn ai? Lau đi những giọt nước mặt sót lại trên má, cô không thể gục ngã và yếu mềm như thế.

Mọi người trong đoàn ai cũng vui mừng khi thấy cô khỏe mạnh trở lại như thế. Khánh cũng chỉ đứng lặng lẽ đằng sau mỉm cười, anh vẫn muốn giữ vững thứ tình bạn được gọi là quá khứ với hắn. Không có gì nặng hơn quá khứ khi chính ta không có cách đặt xuống. 2 con người, 2 suy nghĩ và 2 đầu óc.

Mọi người trở lại làm việc ngay hôm sau. Ân và Phong sẽ hoàn thành cảnh quay cuối cùng của bộ phim và trở về Việt Nam.

1 ngôi nhà màu trắng tuyệt đẹp với hoa văn cổ kính và trang nhã. Vườn hoa đầy đủ màu sắc như lễ hội mùa xuân. Hắn và cô đang nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc cùng 2 đứa trẻ kháu khỉnh. Cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn, lòng có chút rộn ràng và bồi hồi. Lập tức, cô lại chìm trong hoảng lạn, khi cảnh quay chấm dứt, mọi thứ sẽ biến mất, chỉ còn lại màu đỏ của máu, những con quỷ khát máu đang đối đầu với nhau 1 cách không khoan nhường. Kẻ mạnh, sẽ là kẻ thắng cuộc. Tuy nhiên, cô ình mơ hết đoạn này, để khi tỉnh giấc, cô vẫn sẽ giữ được nó trong tim mình. Cảnh quay chấm dứt tại đó, cô lại rơi vào những cạm bẫy toan tính mà mình là nạn nhân.

Còn 2 ngày nữa là 1/8. Cô và hắn đặt vé máy bay về trước trong khi mọi người vẫn còn luyến tiếc không khí se lạnh của Hàn Quốc. Hắn đưa cho cô chai nước suối, cô cầm lấy rồi ngã người vào ghế máy bay. Cô nhăn mặt:

- Anh có vẻ đi máy bay nhiều rồi nhỉ?

- Không nhiều, tôi cũng thộc vùng trời như phi công!

Cô đánh vào vai hắn 1 cái, tên này đang cố khoe khoang mình hiểu rộng đây mà. Dù sao, đây cũng là lần thứ 2 cô đi máy bay, hãnh diện chứ? 1 số người con chẳng được đi cơ mà. Hắn siết chặt lấy tay cô:

- Tôi biết, chuyện 8 năm trước là tôi sai, hy vọng… sao chổi bé nhỏ của tôi bỏ qua nhé! Tôi thật sự xin lỗi…

Cô hít thở sâu 1 cái, nhướn mày:

- Nói chuyện sến súa thế, chắc kinh nghiệm tràn trề không biết bao nhiêu cô luôn nhỉ?

- Chỉ có mình cô thôi đó, tôi còn bị Như xếp vào loại khù khờ mà cứng đầu mới ghê!- Hắn nói.

- À, cũng đúng!- Cô cười, vùng trời bắt đầu tối đen, đoàn hành khách chìm sâu vào giấc ngủ của riêng mình. Tay hắn vẫn nắm chặt tay cô, lâu lâu khẽ siết lại. Liệu có thể như thế này mãi mãi?

……………………………………………………………………………………………….

Thuận Bảo đang ngồi đối diện bàn ăn với Như nhìn bàn ăn trên bàn. Sáng ra đã tống cổ cô ta về rồi nhưng chẳng biết sao cô ta vẫn ở đây, hơn nữa còn nấu ăn đủ thứ. Cô cười:

- Ăn thử đi! Em ở lại hôm nay nữa thôi mà…

- Cô không hoàn toàn ở lại mà đi đi về về cứ như đây là ngôi nhà thứ 2 của cô nữa chứ!- Cậu nhíu mày.

- Em đã nói là sẽ theo đuổi anh cơ mà!- Cô nháy mắt. Nói đi cũng phải nói lại, cậu đúng là loại người tâm can sắt đá, đối với cô gái đáng yêu như thế này đều không có chút động lòng. Cậu cầm chén lên ăn, ít nhất cũng phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng rồi muốn gì thì làm tiếp. Như mỉm cười, Thuận Bảo là loại người ngoài lạnh trong nóng. Mọi thứ anh nói đều không đúng, chỉ có lòng anh mới thật sự như thế. Cô lúc nào cũng lẻo đẻo theo anh với ước mong 1 ngày anh sẽ động lòng theo chiến dịch nước chảy đá mòn như đá này hơi… hóa thạch. Cô kéo ghế ngồi đối diện gắp cho cậu miếng thịt rồi cười hì hì. Cậu chỉ khẽ nhếch mép rồi gắp miếng thịt trở lại dĩa, mặt Như chảy dài xuống nhưng không dám có ý kiến.

……………………………………………………………………………………………….

- Cô nghĩ cô là ai mà dám nói chuyện với ta?- Người đàn ông sắc lạnh nói. Nhi đang ngồi trên chiếc ghế bắt chéo chân, tay khoanh trước ngực.

- Chắc ông cũng không biết, con trai ông yêu con nhỏ đó thế nào đâu nhỉ?

- Ta không cần biết! Ta sẽ giết.chết.những.ai.tiết.lộ.hay.biết.đến. chuyện này… Cô không sợ sao?- Ông nở nụ cười lạnh lẽo. Nhi có chút hoảng sợ nhưng vẫn giữ ý định:

- Tôi chỉ muốn, ông giết chết con nhỏ đó càng sớm càng tốt, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho ai. Nhất định!- Cô ả đứng lên quay người đi. 1 đứa nhãi ranh mà cũng đòi bàn bạc và yêu cầu 1 ông trùm như ông sao? Con nhóc này đúng là không biết trời đất nhưng ông sẽ giữ lại cái mạng của nó với yêu cầu, nó phải rút Nam Phong ra khỏi con nhỏ đó. Khóe môi ông nhếch lên đáng sợ rồi ra lệnh:

- Tiếp tục bám theo đi…

Bạn đang đọc Em Là Để Yêu Thương của Winny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.