Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh trai thơm tho

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

“Woa, xin lỗi vì đã không lịch sự chào cô, tôi tên là Ái Liên” – Ái Liên cúi đầu nhẹ nhàng chào tôi, giọng nói cô ấy vô cùng dịu dàng, cử chỉ rất tiểu thư. Tôi e là mình không thể học lại hết.

“Chúng ta đổi đồ cho nhau nhé, sau đó cô ra khỏi chợ sẽ có xe đến đón”

Ái Liên cho tôi biết rất nhiều nguyên tắc, sở thích, thói quen, cách nói chuyện, họ tên cha mẹ anh chị em cô dì chú bác. Tôi nghe hết nửa ngày, lười biếng ghi nhận. E dè một lúc lâu, tôi mới lên tiếng:

“Chúng ta có vài phần khác nhau đó tiểu thư”

Ái Liên nhìn tôi lúc lâu rồi cười haha, đưa tay vuốt lấy mái tóc dài của tôi. Hà Vân cau mày một cái, hất tay cô ấy ra. Ái Liên bật cười nói tiếp

“Da cô không đen hơn tôi nhiều đâu. Với gương mặt thế này chẳng ai nghi ngờ những điều nhỏ nhặt ấy cả.”

“Về mặt tính cách, tôi e là khó”

“40 triệu mỗi tháng có lẽ quá đủ để cô có thể cố gắng trở thành tôi mà nhỉ?”- Ái Liên nói rất chân thành, thật ra lời nói cô ấy không hề đả kích, không hề khiến tôi khó chịu. Đứng trước một người giống mình như đúc, bỗng dưng tôi nhớ đến chị mình, trong lòng lóe lên một cảm xúc nhớ nhung lạ thường

“Thật ra, tôi có thể ứng trước 200 không?”

Ái Liên tròn mắt rồi gật đầu rất nhanh chóng. Sau đó chúng tôi từ biệt nhau, tiền sẽ được gửi về quê, 200 triệu dư sức để chăm sóc mẹ trong thời gian bị bệnh. Tôi, khoác lên chiếc váy trắng đắt tiền cùng đôi guốc cao 5 phân, đi đứng hơi chập choạng. Tôi bước đi đến chiếc xe hơi sang trọng mà tôi cũng chẳng biết tên. Có một người mở cửa cho tôi, một người đáng tuổi bố tôi. Trông ông tuy già nhưng rất lịch sự, khỏe khoắn. Tôi nở nụ cười, chợt suy nghĩ không biết lúc này cười có hợp lý không.

Lên xe, suy nghĩ lại những lời Ái Liên nói, theo cô ấy nói thì người đàn ông này là tài xế của cô, người ta thường gọi ông là Gia Gia. Tôi lẩm nhẩm trong miệng: “Gia Gia”

“Vâng tiểu thư” – lập tức ông trả lời lại: “Có vấn đề gì ạ”

“À không, không có gì.”

Không khí trong xe trở nên rất kì lạ. Ngồi một lúc lâu sau, ông ấy bỗng lên tiếng: “Thật ra, tôi có điều này muốn nói. Nếu tiểu thư không muốn nghe tôi xe không nói nữa”

“Vâng, cứ nói đi”

“Tiểu thư không nên ra ngoài nhiều đâu, bố mẹ cô đang lo cho hôn lễ sắp tới. Ai cũng sợ cô bỏ trốn. Hôm nay liều mạng chở cô ra gặp cô gái Vân Vân gì đó đã là dũng cảm lắm rồi”

Tôi cười gượng gạo, sau này ông ấy không phải lo nữa. Nhiên Nhiên tôi sẽ không bỏ chạy đâu. Nhưng nếu khẳng định tôi sẽ ngoan ngoãn có lẽ là rất kì quặc, vì thế tôi đành im lặng. Trong ánh mắt Gia Gia chiếu qua kính chiếu hậu ánh lên một tia lo lắng

Tôi không biết Ái Liên tiểu thư mang tính cách thế nào, vì vậy tìm cách hỏi thử tài xế: “Gia Gia, ông cảm thấy cháu là người thế nào?”

“Sao tiểu thư hỏi thế?”

Suy nghĩ một giây, liền trả lời: “Vì dù sao cũng sắp gả cho người khác, cháu cũng muốn lắng nghe mọi người trong nhà”

“Hừm, nói thật thì tiểu thư rất hiền dịu, nói về khuôn phép chắc cô là người chỉnh chu nhất. Cử chỉ lời nói đều rất nhỏ nhẹ. Nếu như có người con gái như tiểu thư, chắc tôi sẽ hạnh phúc lắm”

Tôi im lặng, vậy là từ một cô gái khỏe khoắn hay trèo tường làm lụng vất vả ngoài xã hội tôi trở thành một cô tiểu thư đài cát hiền dịu xinh đẹp. Nghe có vẻ như là một giấc mơ, nhưng rõ ràng đây là thực tại mà

Xe dừng lại trước một căn biệt thự to lớn, tôi có phần hồi hộp. Tôi nghĩ bố của Ái Liên là một ông tổng tài hung dữ, sẽ dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô. Rồi mắng nhiếc như trong phim thì sao. Bước vào nhà, giữa không gian to lớn

Chẳng có ai cả

“Không giống trong phim nhỉ?” – tôi thì thầm

“Gia Gia, bố mẹ tôi đâu?”

Ông ấy nhìn tôi: “Cô quên rồi à, sáng nay định đi mua váy cưới, cuối cùng cô lại bỏ đi. Cha cô phải đích thân đi chọn đồ cưới cho cô đó”

“Nhanh vậy à. Vậy tôi lên phòng trước nhé”

Tôi cố gắng nhớ lại phòng mình ở đâu

Ái Liên lúc đó nói: “Cô đi lên cầu thang rẽ trái, ở đó có 3 căn phòng, phòng thứ 2 của anh tôi, phòng cuối cùng là của tôi”

Nhưng tôi cũng không nhớ rõ phòng cuối hay phòng thừ 2 mới là phòng cô ấy nhỉ? Kệ đi, vào nhầm chắc cũng không sao đâu. Tôi mở cửa phòng thứ 2, bắt gặp một người đàn ông trẻ, chắc lớn hơn tôi tầm 3,4 tuổi. Vấn đề duy nhất là hắn không mặc áo

"Ái Liên, sao em vào đây?" - hắn mở to mắt như thể hoảng hồn lắm. Một suy nghĩ chạy thật nhanh qua não tôi: "Anh em chung mà cứ như chưa vào phòng nhau bao giờ ấy nhỉ"

Tôi nhanh trí chạy lon ton đến, ôm chặt lấy hắn ta. Tất nhiên không phải để lợi dụng mà là để diễn kịch thôi: "Em sắp lấy chồng, muốn gặp anh nhiều hơn không được sao?"

Hắn vội đẩy tôi ra, càng ngày càng hoảng lên.

"Nhưng em thậm chí chưa nói chuyện với anh bao giờ"

Thôi chết cha, vậy là mối quan hệ hai anh em không tốt. Bí một lúc, tôi lặng người đi. Hắn chợt lo lắng đến nắm vai tôi lay lay hỏi: "Em làm sao thế?"

"Không sao... chỉ là em muốn bù đắp tình cảm anh em chúng ta thôi" - nói rồi tôi ôm lấy hắn. Thơm thật, có vẻ như vừa tắm xong, thơm không chịu nổi. Hắn tên là Hữu Hoàng, tôi nhớ không lầm là vậy. Hắn không phải là người đẹp trai kiểu soái ca ngôn tình mà chính là kiểu người anh trai chững chạc. Nét mặt trông có vẻ đã trải đời khá kha. Nhà này gen gì mà toàn trai xinh gái đẹp không nhỉ

"Ái Liên, em, em kì lạ quá"

Lần này Hữu Hoàng không né tránh cái ôm của tôi nữa, nhưng tuyệt nhiên không ôm lại. Tôi hít với ngửi chán rồi giả vờ chấm nước mắt kiểu tiểu thư đài cát bẻn lẻn nói

"Em phải lấy một người đàn ông xa lạ. Anh nghĩ xem, có phải quá bất công không?"

"Xa lạ? Chẳng phải em đã gặp người ta vài lần rồi sao?"

Thôi lại chết nữa, cái miệng hại cái thân, thà rằng đừng nói, đừng sinh chuyện là tốt rồi. Ái Liên đáng ghét, sao cô ấy không nói mấy chuyện này cho tôi biết chứ. Lần này dồn vào thế bí, tôi phải tìm cách đánh lạc hướng. Chưa kịp đánh lạc hướng đã bị đối phương lên tiếng

"À, anh nên đi mặc áo cái đã. Dù sao nam nữ thọ thọ bất thân thân mà"

"Em cũng đâu có ý đồ xấu đâu" - tôi giả vờ ngọt ngào

"Nhưng anh thì có"

Hắn nói một câu rồi ngoảnh mặt bỏ đi thay áo. Nhân tiện, tôi nhìn quanh phòng, tò mò là bản tính con người. Dù sao nhà này bây giờ cũng là của tôi, nhìn xíu chắc cũng không sao đâu nhỉ

Trên bàn có một bức ảnh gia đình, có một người là Hữu Hoàng, một người là mẹ, một người là bố - tôi nghĩ vậy. Nhưng vấn đề là tôi đâu? Trời ơi chẳng lẽ Ái Liên sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ. Chính vì vậy muốn gả cho khuất mắt đi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thương cho cô ấy. Thôi, hy vọng cô ấy và Hà Vân sẽ tìm được nơi để vun đắp tình cảm

Nghĩ xong, tôi bèn bỏ chạy về phòng. Cửa đóng lại, tôi tròn mắt nhìn căn phòng của mình. Tôi nghĩ cô ấy sẽ là người yêu màu hồng, những thứ dịu dàng đáng yêu. Nhưng tổng thể căn phòng còn nam tính hơn cả phòng của "anh trai thơm tho" bên kia. Tôi nhảy lên giường, lăn lộn hồi lâu, giường êm thật, cả đời tôi chưa bao giờ được nằm trên chiếc giường êm đến thế này.

Chưa nằm được bao lâu, có người gõ cửa bảo: "Tiểu thư, mau tắm rửa thay đồ xuống gặp cha cô"

Phải chăng đây là tình huống nữ chính bị cha dạy cho một bài học, mắng chửi cấm túc? Tôi nổi da gà, mở tủ quần áo ra tiện tay lấy một chiếc váy màu xanh. Tắm rửa thơm tho, ngâm mình trong bồn nước lâu đến sắp ngủ quên mới nhớ "bố của mình" đang chờ bên dưới. Nhanh chóng mặc đồ vào rồi ra khỏi phòng

Bước ra ngoài tôi không quên phải điều chỉnh dáng đi, cách nói chuyện sao cho phù hợp. Tôi bước chậm, rất nhẹ nhàng

Bạn đang đọc Em không phải là cô ấy sáng tác bởi hnirthaha

Truyện Em không phải là cô ấy tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hnirthaha
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.