Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33

Phiên bản Dịch · 2697 chữ

6 rưỡi tối 2 con nhóc ra Tràng Tiền plaza xem đồ, sau khi ngắm nghía chán chê, tụi nó đi bộ ra phía hàng ngang hàng đào chơi, 2 con nhóc cứ vô tư ngắm nghía một cách thích thú, mà không biết có người đang theo dõi tụi nó từng bước một. Sau khi mua sắm chán chê...

- Ôi mệt quá, mình đi không nổi nữa rồi - Dung cười khì khì, tụi nó khệ nê xách một đống túi lỉnh kỉnhmà không biết có người đang theo dõi tụi nó từng bước một. Sau khi mua sắm chán chê...

- Ôi mệt quá, mình đi không nổi nữa rồi - Dung cười khì khì, tụi nó khệ nê xách một đống túi lỉnh kỉnh

- Uh, mình cũng mệt rồi, mà bây giờ cũng muộn rồi đó, mình cũng chuẩn bị về đi là vừa- Trúc nhìn đồng hồ gần 10 giờ, xung quanh một số cửa hàng cũng bắt đầu đóng cửa.

- Đợi chút để mình tìm xem có cái gì uống không đã, mình sắp chết khát đến nơi rồi nè - Dung ngó quanh

- Bồ đừng đây trông đồ đi, lúc nãy ở phía dưới kia có hàng trà sữa chưa đóng cửa đâu, để mình lại đó mua cho nhanh - Trúc cười bảo Dung

- Ok, thế cũng được, đi cẩn thận nhá - Dung với theo

Trúc chạy nhanh tới chỗ hàng trà sữa, chỗ đó cách khá xa chỗ Dung đứng, nó mua 2 ly trà sữa hoàng gia, nó cũng khát cháy cổ nhưng nó đợi đưa cho Dung rồi cả 2 cùng uống. Con nhỏ tung tăng đi về phía chỗ hẹn. Nó hát líu lo...Bỗng tự dưng có ai bịt miệng nó, nó định dãy dụa nhưng nó thấy trời đất như tối sầm lại, chân tay nó cứng đờ...sau đó nó không biết gì nữa...

Dung đứng đó khoảng 15 phút, con nhóc đợi sốt hết cả ruột, nó nghĩ chắc hàng trà sữa đóng cửa nên Trúc tìm chỗ khác mua nước cho nó. Con nhóc lấy điện thoại gọi cho Trúc nhưng gọi mãi mà không thấy Trúc nghe máy. Nó bắt đầu thấy lo lắng...có khi nào Trúc bị...lạc không?? Dung cầm túi đồ lên tiến về phía hàng trà sữa...Hàng trà sữa vẫn mở...con nhóc nghĩ chắc là Trúc trên đường tới chỗ hẹn rồi...nó lại quay lại đi nhanh về chỗ cũ, đang đi nó nhìn thấy một túi đựng 2 hộp trà sữa đổ lăn lóc dưới đất, một hộp vỡ tung tóe, một hộp không làm sao...Nó thấy hơi sợ sợ có một cảm giác lạnh lạnh dọc sống lưng, tim nó đập nhanh hơn, nó thấy nó có linh cảm chẳng lành.

Đến chỗ cũ Dung vẫn không thấy bóng dáng Trúc đâu cả, nó run run cầm điện thoại lên gọi...không có tiếng trả lời, nó gọi lại vẫn chỉ có tiếng nhạc đều đều phía bên kia...Nó goi liên tục thì có tiếng ngắt điện thoại. Dung vội vàng bấm gọi lại thì điện thoại không còn liên lạc được...Nó sợ hãi, nó linh cảm có điều gì đó xảy ra với Trúc, nó phải làm gì bây giờ, nó nhìn quanh quất, người đi đường đã bắt đầu thưa thớt dần. Nó cuống cuồng chạy về phía hàng trà sữa, nhìn thấy nhân viên bán hàng nó hớt hải hỏi

- Chị ơi, cho em hỏi, mới đây có một bạn gái cao tầm này này, mặc áo quần bò áo khoác đen để mái bằng và buộc tóc cao thế này đến mua không?- Dung vùa hỏi vừa tả

- Àh, có đấy, cô bé đó mua 2 hộp trà sữa hoàng gia nhưng cách đây phải gần nửa tiếng rồi...- Chị bán hàng nhã nhặn nói

- Chị có biết bạn í đi đường nào không? Bạn í đi một mình hay có ai đi cùng hả chị?

- Hình như cô bé đó đi về hướng kia kìa, cô bé đó đi một mình thôi - chị bán hàng chỉ về phía Dung đứng đợi

- Thế hả chị, em cảm ơn chị - Dung hối hả bước ra ngoài tìm quanh, nó cố gắng cắng mắt tìm vóc dáng quen thuộc của Trúc nhưng vô vọng, nó lại chạy về phía chỗ nó đứng ban đầu vẫn không thấy bóng dáng Trúc đâu. Nó hoảng loạn thực sự, nó chạy về phía hàng trà sữa, cả quãng đường đó gặp ai nó cũng hỏi về Trúc, nước mắt nó đã lăn dài trên má...Ai cũng đáp lại bằng cái lắc đầu khiến nó vô cùng thất vọng. Nó ngồi thụp xuống òa khóc nức nở...Nó lê từng bước nặng nề ra chỗ hẹn. Bây giờ đã là 11 giờ tối, người đi đường càng ít hơn... Nó ngồi thụp xuống vỉa hè một cách mệt nhọc, nó gục đầu khóc, tại nó rủ Trúc đi chơi, đáng lẽ nó không nên để Trúc đi một mình.

- Chị gì ơi - một tiếng nói rụt rè vang lên

Dung ngước mắt lên, trước mặt nó là một thằng bé mặc độc một chiếc sơ mi mỏng tang cầm một chùm bong bóng khoảng 3-4 quả gi đó

- Chị không mua đâu nhóc àh - Dung mệt mỏi lên tiếng

- Chị mua nốt dùm em đi - thằng bé nài nỉ

- Thôi đc rồi, đưa hết đây cho chị - Dung uể oải

- Ủa, chị khóc hả, chị sao vậy? - Thằng nhóc ngạc nhiên hỏi

- Không có gì, chị bị lạc mất một người bạn, bây giờ chị không biết tìm cô ý ở đâu, chị...- Dung mếu máo

- Có phải là một chị đi mua trà sữa không? - Thằng bé hỏi

- Đúng!! Đúng rồi - Dung mừng cuống quýt

- Chị ý tóc dài, cột tóc cao thế này này, mặc áo khoác đen đúng không chị?

- Đúng, đúng rồi, em thấy chị ý đâu không? Chỉ cho chị với - Dung túm tay thằng bé lắc lắc

- Em có thấy nhưng mà....- thằng bé ngập ngừng

- Nhưng sao? Ah...chị sẽ mua hết chỗ này cho em, em chịu không? Em nói cho chị biết đi!!! - Dung cầm lấy đống bóng bay và rút tiền ra

- Không phải ý em như thế, mà chị ý đã lên xe đi với người khác rồi

- Hả??Đi với ai? - Dung trợn mắt ngạc nhiên

- Em thấy chị ý bị...đánh thuốc mê...và một số người mang chị ý lên taxi chạy đi rồi , em sợ lắm nhưng không dám la lên sợ bị đánh - Thằng nhóc thì thầm

- Bị..b..ắ..t...có..c - Dung lắp bắp

- Vâng

- Em có biết chúng nó là ai không? - Dung khóc sướt mướt

- Em không biết chỉ nghe có một thằng gọi thằng cầm đầu tên là Cường thôi hà. Thôi e đi đây chị ạ - thằng nhóc vội vã đi

- Khoan chị gửi e tiên nè - Dung giúi cho thằng bé tờ 200K

- Nhiều quá chị, chị không có tiền lẻ sao chị? - Thằng nhóc nhăn nhó

- Chị cho nhóc hết đó, tiền thừa dành mà mua đồ ăn, nhóc có hay bán hàng ở đây không, chị muốn gặp nhóc thì làm thế nào?

- Tối nào e cung bán hàng ở đây, nếu chị muốn gặp em thì cứ đến đây, thôi em đi đây - Thằng nhóc nói xong rồi chạy mất

Dung như hoa hết mặt, nó thấy mọi vật chao đảo, đúng rồi, nó phải gọi cho Hùng và Hoàng...

- Alo, anh Hùng àh, e đây, Trúc bị bắt cóc, anh đến đây ngay nhé, em đang ở...

................................................� �................................................

Khoảng 20 phút sau, Hùng và Hoàng phóng đến, khỏi phải nói trông Hoàng hốt hoảng đến mức nào, nó lao về phía Dung

- Dung, chuyện là thế nào, em nói đi, sao Trúc lại bị bắt cóc.... - Hoàng nắm vai Dung mà lắc lắc

- Mày từ từ thôi chứ, mày làm thế Dung sợ nói được cái gì - Hùng gắt lên

- Ờ, anh xin lỗi, tại anh lo quá - Hoàng bỏ tay ra khỏi người Dung, lúc này con nhỏ mắt đã sưng húp, khuôn mặt nó phờ phạc vì chạy và lo lắng

- Chuyện là thế này.....- Dung kể hết sự việc, từ chỗ hẹn Trúc đến gặp thằng bé bán bóng

Hoàng nghe xong mà rụng rời chân tay, như vậy là Trúc bị bắt cóc thật rồi, phải làm sao đây, sao số con nhỏ khổ thế, toàn gặp những chuyện rắc rối. Nó nắm chặt tay, nó phải tìm ra kẻ nào dám to gan lớn mật đến vậy, dám cả gan bắt cóc vợ chưa cưới của Hoàng "hoàng tử" kể như số phận nó thê thảm rồi.

- Tao nghĩ tụi này phải lên kế hoạch rồi, tụi nó đã theo dõi Trúc từ trước rồi chuẩn bị mọi thứ để ra tay. Nếu nó không đánh thuốc mê Trúc thì với võ công Trúc tụi nó khó mà bắt cóc đc con nhóc. Hơn nữa tui nó lại chọn thời điểm. Mặt khác theo như lời thằng nhóc bán bóng thì có lẽ chủ mưu là một thằng tên là Cường. Mày có nghĩ... - Hùng quay ra phía Hoàng

- Í mày là chính là thằng Cường "híp" í hả, cái thằng mà lần trước trêu ghẹo Dung bị Trúc đập cho một trận tơi bời hả?

- Đúng, í tao là thế, nhất định nó còn thù Trúc nên nó tìm cách * hại Trúc. Tuy nhiên tao vẫn còn phân vân là không biết nó bắt cóc Trúc vơi mục đích gì, nó định tống tiền hay là nó còn giở trò gì khác?

- Cái gì??Nó dám dở trò gì với Trúc chứ, nó mà động đến một sợi tóc của Trúc xem, tao sẽ băm nát nó rồi mang cho cá ăn, cả gia đình nó nữa sẽ đừng hòng mà yên ổn sống trên cái đất này...- Hoàng nghiến răng bặm môi

- Mày bình tĩnh đã, trước mắt là phải tìm được tung tích của Trúc đã, Hà Nội rộng lớn thế này, tìm Trúc khác nào mò kim đáy bể.

- Mày liên lạc với hội Khang "sẹo" đi, ở xứ này cái gì tụi nó chả biết - Hoàng nói

- Tao cũng định thế nhưng bây giờ phải đưa Dung về trước đã, muộn rồi mà - Hùng nói

- Không, em không về đâu, em muốn đi tìm Trúc với mọi người - Dung giãy nảy

- Không được, bây giờ muộn rồi, em phải về nhà, chuyện này có gì để tụi anh giải quyết, có tin tức gì anh sẽ báo cho em sau, hơn nữa tý nữa anh và Hoàng phải đến một số nơi con gái như em đến không tiện - Hùng nhẹ nhàng nói

- Vậy...cũng được nhưng có tin tức gì anh phải báo cho em ngay đó

- Ok - Hùng gật đầu, tay vẫy một chiếc taxi

- Em về tạm một mình nhá, anh phải đi với thằng Hùng một lát - Hùng dịu dàng

- Dạ, em về đây anh - Dung lên xe

Trong lúc Hùng nói chuyện với Dung thì Hoàng đã nhanh chóng gọi cho Khang "sẹo", trong lòng thằng nhóc lúc này như có lửa đốt, nó tưởng tượng ra cảnh Trúc bị bọn kia hành hạ tra tấn thì nó không tài nào chịu nổi. Sau khi hỏi thăm tình hình một lúc thì nó quay ra nói với Hùng

- Tao hỏi được rồi, Khang "sẹo" biết thằng Cường "híp", nó sẽ điều tra giúp ta ngay bây giờ

- Thế bây giờ mày tính sao?

- Tao chưa biết nữa, có lẽ tao sẽ liên lạc thêm với người của gia đình tao giúp điều tra tìm kiếm Trúc, nếu cần có lẽ tao sẽ phải nhờ pháp luật can thiệp

Đúng lúc đấy chuông tin nhắn của Hoàng vang lên, nó thấy số điện thoại của Trúc hiện lên, nó mừng cuống quýt - Là Trúc nhắn tin

- "Trúc đang ở trong tay bọn tao, biết điều thì mày phải làm theo lời tao muốn, nếu dính đến pháp luật ở đây thì con nhóc này sẽ lãnh hậu quả đó"

Hoàng điên tiết gọi lại số điện thoại của Trúc thì đã lại tắt máy

- Tụi nó dọa nếu báo công an tụi nó sẽ cho Trúc lãnh hậu quả - Hoàng nghiến răng

- Vậy là tụi nó biết cả mày nữa, mày tính sao đây?

- Phải, tụi nó không cho tao báo cảnh sát, vậy càng hay, tao sẽ xử chúng nó theo luật rừng - Hoàng giận run lên, hơn lúc nào hết, lúc này nó phải tỉnh táo, chỉ một chút sơ sảy của nó thôi cũng có thể làm tổn hại đến Trúc

- Đi thôi, chúng ta đến chỗ Khang "sẹo", tao cũng gọi cho bố tao nữa, ông sẽ huy động người giúp - Hoàng nói

- Mày định nhờ bác Vương thật hả? - Hùng ngạc nhiên vì xưa nay Hoàng không muốn nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ bố nó cả, lần này vì Trúc mà nó đã làm trái với nguyên tắc của nó

- Phải, bố tao có thế lực ngầm rất lớn, thực ra một tên nhãi nhép như thằng Cường thì cũng không cần thiết phải huy động lực lượng lớn như thế, nhưng tao không muốn Trúc phải chịu đựng cảnh đó lâu quá, càng nhiều người tìm kiếm thì càng có lợi thôi mà

- Ừh, mày nói cũng đúng, lên xe đi tao đèo, trong lúc đó mày nên gọi cho bác Vương đi

..........................................

Trúc dần dần mở mắt, mọi vật cứ mờ mờ ảo ảo trước mắt nó, nó phải nhắm mở mắt lắc đầu mấy lần thì mọi vật mới hiện rõ ra. Nó thấy miệng nó bịt bịt lại, chân tay nó bị trói chặt cứng. Nó đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ...nó ngồi trên một chiếc đệm cũ trong một căn nhà lụp xụp ẩm thấp. Trúc hình dung lại sự việc xảy ra, nó dang đi mua đồ uống thì bị bịt miệng và nó không biết gì nữa, vậy là nó đã bị bắt cóc...Tim nó đập thình thịch, nó cố gắng trấn tĩnh lại. " Không sao đâu, Dung không thấy mình quay lại nhất định sẽ đi tìm, không tìm thấy mình Dung sẽ gọi báo công an và báo cho Hùng với Hoàng"

Trúc bắt đầu quan sát ngôi nhà nó đang ở, nó không biết là nó bị bắt đi bao xa nữa, có lẽ là ở ngoại ô cũng nên. Căn nhà này có một lối đi đằng trước và một lối đi đằng sau, trong nhà ngoài chiếc đệm cũ kĩ này chỉ có một chiếc bàn và mấy cái ghế còn ngoài ra chẳng có cái gì cả.

- Cô em đang quan sát để tìm cách thoát thân sao? - một tên bước vào nhìn Trúc cười nhăn nhở

- Uhm uhm uhm .........- Trúc nói không ra tiếng vì con nhỏ bị bịt miệng

- Ồ, anh quên mất, cô em bị bịt miệng thế này thì sao mà nói được, vậy để anh tháo ra nhé, àh mà cô em đừng có mà la ở đây, chỗ này không ai nghe thấy đâu - tên đó mở bịt miệng ra cho Trúc, nó lập tức gào lên

- Bớ người ta...bắt cóc...bớ người ta....có ai không

"BỐP" - tên kia thẳng tay tát Trúc một cái nảy lửa, con nhóc thấy sao bay đầy trời, miệng nó rớm máu

- Con ranh, tao đã nói là cấm mày kêu, nhẹ nhàng mày không ưa, mày thích ăn đòn mới chịu hả

- Đồ hèn, mày đánh một cô gái không có khả năng kháng cự như vậy mà mày cũng làm đc sao? Tao tự hỏi mày có phải đàn ông con trai không vậy? - Trúc khinh khỉnh nhìn

Bạn đang đọc Em ghét anh của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.