Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 6764 chữ

“Quân Huệ, cậu thấy cái này được không?” Vịnh Hân lấy xuống một bộ váy Âu màu lục nhạt.

“Không tồi.” Hồng Quân Huệ gật đầu. “Nhưng mà mình thấy bộ này trông đẹp hơn.” Cô lấy một bộ váy có đai đeo màu quất ướm lên người Vịnh Hân.

Vịnh Hân trợn tròn mắt. “Cái này hở hang quá.” Cô không ngừng lắc đầu.

“Cậu ngốc quá, có kêu cậu cứ mặc như thế đâu. Bên trong có thể mặc thêm áo bó thì sẽ không hở hang nữa, hơn nữa cậu mặc vào chắc chắn sẽ rất đáng yêu, anh A Vũ sẽ rất vui.” Cô dụ dỗ.

Mặt Vịnh Hân ửng đỏ. “Cũng đâu phải mặc cho A Vũ xem, là cho cha xem mà.”

“Cho bác trai xem thì sao chứ? Khi ấy sẽ mặc thêm áo bên trong, còn với anh A Vũ thì khỏi cần, cậu cứ mặc thế này được rồi, thỏa mãn thị giác anh ấy.” Cô cười có chút tà ác.

“Cậu đừng nói bậy.” Vịnh Hân thẹn thùng nói.

“Không nói thì thôi, có người mắc cỡ rồi kìa.” Cô cười trêu, rồi lập tức trở lại chuyện chính, “Không thì cậu mua hai cái luôn đi.” Cô khẽ đẩy Vịnh Hân. “Đi thử đi, nếu vừa thì mua hết luôn.”

Vịnh Hân suy nghĩ một chút, gật gật đầu rồi đi vào phòng thử đồ.

Hồng Quân Huệ tùy tiện nhìn quanh, nhân viên ở đây không bám đuôi khách hàng nên tạo cảm giác rất thoải mái, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một rưỡi rồi, đợi lát nữa ăn cơm rồi về nhà.

Vốn dĩ hôm nay muốn tiện dịp Vịnh Hân đến nhà cô chơi rồi sau đó đi mua sắm luôn, nhưng Vịnh Hân đột nhiên nói phải về sớm một chút vì một hai ngày này cha sẽ về nên cô phải ở nhà chờ ông, nhưng trước đó cô phải mua một bộ Âu phục đã, vì bộ váy cũ của cô đã không vừa nữa rồi.

Hồng Quân Huệ lắc đầu, đã nói cô mập ra mà cô không tin, nhưng thật không ngờ động lực giảm cân của Vịnh Hân là bác Diệp, mà không phải là anh A Vũ; cô thật không hiểu vì sao Vịnh Hân phải làm thế, dù sao bác Diệp cũng không cần cô, nếu không vì sao ông ấy lại bỏ mặc cô ở Đài Loan.

Hồng Quân Huệ hơi nhíu mày, đôi lúc tình thân đáng ghét như vậy đấy, chính mình không thể lựa chọn, cho dù là tốt hay xấu thì đều không thể chối bỏ được, nếu như hòa thuận vui vẻ thì đương nhiên là phúc, nhưng một khi có chuyện thì… Cô thở dài, cho dù chạy trốn đến chân trời góc bể thì vĩnh viễn vẫn bị quan hệ huyết thống ràng buộc, giống như ma chú vậy.

Cô tùy tiện cầm một bộ váy, sau đó lại nhàm chán thả xuống, nhìn xung quanh, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở quầy thu ngân, khi thấy người ấy, mày cô nhíu chặt lại, thật xui xẻo lại bắt gặp cha và tình nhân của ông ở đây.

“Quân Huệ, cậu đang nhìn gì vậy?” Vịnh Hân đi từ phòng thử đồ ra, thấy cô đang nhìn chằm chằm về phía quầy thu ngân.

“Tình nhân của cha mình.” Giọng cô có chút ưu tư.

“Trẻ quá vậy.” Vịnh Hân kinh ngạc nói. Cô gái kia chỉ khoảng hai mươi tuổi, ăn diện, ngũ quan xinh đẹp.

“Tuổi trẻ chính là tiền vốn mà.” Giọng cô mang vẻ trào phúng, quay đầu liếc Vịnh Hân một cái. “Sao không mặc ra đây cho mình xem?” Trên người Vịnh Hân vẫn là áo thun, quần jeans như cũ mà không phải Âu phục.

“Mình ở trong ấy thử thấy vừa người nên quyết định mua rồi. ” Thật ra là vì cô lười đi ra đi vào, đổi tới đổi lui. Cô đưa quần áo cho nhân viên để tính tiền, liếc nhìn Hồng Quân Huệ. “Cậu có ổn không?” Cô hơi lo.

Hồng Quân Huệ khẽ cười. “Sao chứ? Cậu sợ mình sẽ cho cô ta một cái tát sao? Tuy mình rất muốn làm thế, nhưng mà… không phải bây giờ.”

“Là ý gì?” Vịnh Hân căng thẳng hỏi.

“Không có gì, chúng ta đi thôi. Cứ ở trong này hít thở chung không khí với cô ta thì mình sẽ nôn mất.” Sắc mặt Quân Huệ bắt đầu khó nhìn.

“Ừ. Chúng ta đi nhanh đi.” Vịnh Hân nhận lấy túi to từ chỗ nhân viên, sau đó lôi Quân Huệ đến thang máy, tốt nhất các cô nên mau chóng rời khỏi cửa hàng này, nếu tiếp tục thế này có khi Quân Huệ sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì không chừng.

“Bây giờ quan hệ giữa cậu và cha sao rồi?” Vịnh Hân hỏi, cùng cô bám vào tay vịn, đi xuống lầu một.

“Càng lúc càng tệ, ông ấy thấy mình ngứa mắt mà mình cũng thấy ông ấy ngứa mắt.” Cô nhún vai tỏ vẻ bất cần.

Vịnh Hân thở dài. “Sao lại như vậy?”

“Cha mình nói tính mình bướng, tư tưởng cực đoan, hết thuốc chữa, dạo này mình cũng chẳng thèm nói gì với ông ấy nữa, dù sao ông ấy cũng thấy ông ấy không làm gì sai, với lại chuyện người lớn trẻ con không có quyền xen vào. Làm ơn đi! Mấy lời lừa đảo con nít vậy mà giờ còn nói được.” Cô thở dài. “Một người ngay cả năng lực tự phản tỉnh cũng không có như vậy mới thật sự là hết thuốc chữa.”

“Cậu đừng như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha cậu. Cho dù ông ấy có lỗi với mẹ cậu nhưng mình nghĩ ông ấy vẫn rất thương cậu.” Vịnh Hân nói.

“Vì ông ấy có lỗi với mẹ mình nên mình không cách nào tha thứ cho việc ông ấy ngoại tình được.” Cô khó chịu nói. “Hơn nữa không phải một lần, mà là rất nhiều lần.”

Vịnh Hân khẽ cắn môi dưới. “Mình biết.” Cô có thể lý giải cảm giác của Quân Huệ, hiểu vì sao khi Quân Huệ biết tình nhân bên ngoài của cha thì lại chán ghét người đó, khi gặp sẽ không ngừng châm chọc.

“Đừng nói nữa, sẽ làm hỏng tâm trạng của mình mất, đi ăn cơm đi.” Hồng Quân Huệ nói.

“Ừ. Phải đi ăn nhiều một chút.” Mặt cô lập tức hớn hở.

“Là mình ăn nhiều một chút, còn cậu chỉ được ăn sa lát gì đó thôi, đừng quên cậu đang giảm cân đó.” Cô nhắc nhở.

“Nhưng A Vũ nói mình cứ ăn cơm như bình thường, chỉ cần không ăn vặt là được rồi.” Nếu chỉ ăn chút sa lát thì cô đói chết mất.

“Đó là anh A Vũ đối xử rất nhân từ với cậu, làm ơn đi! Nếu cứ theo sức ăn của cậu thì giảm cân được mới là lạ, với lại, không được uống nước cam nữa, chỉ được uống nước lọc thôi.”

“Sao vậy được!” Cô lắc đầu. “Mình quyết định không giảm béo nữa.”

Hồng Quân Huệ liếc cô một cái. “Là ai nói phải mặc Âu phục? Là ai nói cha thích con gái ốm?”

Vịnh Hân khó xử nhăn mày, cuối cùng cũng nói: “Được rồi.”

Hồng Quân Huệ cười ra tiếng. “Không cần trưng ra bộ mặt oan ức như vậy? Mình cũng không phải huấn luyện viên ma quỷ mà. Nước cam đương nhiên có thể uống, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên uống nước cam tình yêu mà anh A Vũ làm cho cậu thôi, vừa dinh dưỡng mà còn chứa vô vàn tình yêu bên trong nữa, đúng không?”

“Cậu toàn nói bậy.” Vịnh Hân khẽ đáng cô, mặt đỏ lên.

“Ôi! Đỏ mặt rồi!” Hồng Quân Huệ cười to, chạy nhanh về phía trước.

Mặt Vịnh Hân đỏ bừng, thẹn thùng đánh cô, hai người kẻ trước người sau chay khỏi công ty bách hóa.

“Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa.” Hồng Quân Huệ hổn hển nói. Dưới lầu người qua lại rất nhiều, nếu đụng phải người khác sẽ không tốt. “Đi ăn cái gì đi.”

“Ừ.” Vịnh Hân gật đầu.

“Gần đây có quán bán thịt bò rất ngon, đến đó đi.” Hồng Quân Huệ dẫn cô quẹo trái. “Cha cậu định ở lại mấy ngày?” Cô hỏi, cô phát hiện bác Diệp hàng năm chỉ về vào ngày giỗ vợ, nhưng chẳng được mấy ngày sẽ lại đi.

“Mình cũng không biết, chú Lương không nói rõ.” Vịnh Hân lại nói tiếp: “Nói không chừng lần này cha về sẽ không đi nữa. Nếu thật như vậy thì thật tốt biết bao.”

“Vậy sao?” Hồng Quân Huệ hỏi lại. Cô không cảm thấy vậy, bác Diệp dù không bỏ rơi Vịnh Hân, nhưng phản ứng luôn lãnh đạm, tuy Vịnh Hân không thể hiện ra ngoài nhưng cô nghĩ tâm lý Vịnh Hân ít nhiều cũng thấy khó chịu, chỉ không nói ra thôi.

Cô thấy chú Lương thích hợp làm cha Vịnh Hân hơn, với lại, ông ấy và A Vũ đều đối xử tốt với Vịnh Hân như vậy, chỉ có cha cô là lạnh lùng với cô, thực không hiểu có chuyện gì xảy ra với bác Diệp.

Bỗng dưng, cô chợt nghĩ đến một vấn đề. Hai mắt mở lớn như chuông đồng. “Trời ơi! Không thể nào” Cô thảm thiết kêu lên một tiếng, lập tức vươn tay, kéo đầu Vịnh Hân đến trước mặt mình.

“A!” Vịnh Hân thét chói tai, cổ bị Quân Huệ kéo đau. “Cậu làm gì vậy?” Cô lấy tay xoa xoa cổ.

Hồng Quân Huệ giữ chặt hai má Vịnh Hân, sau đó sờ đông sờ tây.

“A! Rất đau đó.” Vịnh Hân đập tay cô. “Cậu làm gì vậy?” Mặt cô sắp sưng lên rồi.

Hồng Quân Huệ buông mặt Vịnh Hân ra, lập tức lâm vào trầm tư. “Ừ! Rất khó nói.”

Vịnh Hân xoa xoa má. “Cậu sao vậy?”

“Mình đang nhìn xem cậu và anh A Vũ có giống nhau không.” Cô cầm lấy cằm Vịnh Hân kéo qua kéo lại.

“Không giống, vì cậu giống mẹ cậu, anh A Vũ giống mẹ anh ấy, cố tìm bóng dáng cha trên mặt hai người thật khó.” Cô tự nhủ.

“Quân Huệ, cậu cuối cùng muốn nói gì?” Cô thật sự không hiểu gì, cái gì gọi là bóng dáng cha?

“Không có gì, mình bị bộ phim chín giờ đang chiếu ám ảnh, nên đầu óc không tỉnh táo lắm.” Cô cười gượng một tiếng. “Nhưng không nói ra thì rất khó chịu, nhỡ mình đoán đúng thì phải làm sao bây giờ? Tuy mình rất không muốn hai người gặp phải bi kịch này.”

“Cậu nói rõ một chút được không? Mình không hiểu gì cả.” Đầu óc cô bây giờ choáng váng rồi.

“Được rồi.” Hồng Quân Huệ thở sâu. “Mình nghĩ, cậu và anh A Vũ có khi nào là… anh em cùng cha khác mẹ không.”

Vịnh Hân sững người, tròng mắt muốn rớt xuống đất, cằm hạ muốn trật khớp.

“Mình vừa nghĩ đến cũng thấy rất đáng sợ.” Hồng Quân Huệ nói tiếp, “Dù có chút vớ vẩn, nhưng cũng không phải không có khả năng, chú Lương và mẹ cậu là thanh mai trúc mã đúng không? Hai người họ….”

“Không có khả năng, cậu đừng nói lung tung.” Vịnh Hân kêu lên, gương mặt đỏ bừng.

“Mình không muốn ăn nữa, mình muốn về nhà.” Cô tức giận nới, sao Quân Huệ có thể nói lung tung như thế chứ.

“Mình không có ý gì, đừng giận mà.” Hồng Quân Huệ ôm lấy cánh tay cô. “Cậu cứ nghĩ mình thúi miệng nói là được rồi, ặc, thúi chết người.”

Vịnh Hân vốn đang nổi nóng bị cô chọc cười. “Sau này cậu đừng nói vậy nữa.” Cô nhăn mặt.

“Biết rồi, biết rồi, đi thôi.” Hồng Quân Huệ kéo cô đi về phía trước, nhưng lại thầm nghĩ, thật ra cô nói cũng không phải vô lý mà, nếu không vì sao bác Diệp lại lạnh nhạt với Vịnh Hân như vậy.

Dù sao thì, cô tất nhiên hy vọng đây không phải sự thật, nếu không Vịnh Hân và anh A Vũ sẽ rất đáng thương, về sau bọn họ sao cố thể nhìn mặt nhau nữa?

Khi về nhà, Vịnh Hân liền dáo dác nhìn quanh, lén lút chạy vào bếp, mở tủ lạnh rót một ly nước cam, rồi lấy bánh ngọt và bánh pudding ra, cô bỏ túi xuống bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn, khi cô cắn được một miếng bánh ngọt đầu tiên thì mặt mày liền hớn hở, ăn ngon thật.

“Em đang ăn gì đó?”

Một miếng bánh lọt vào cổ họng cô khiến cô ho khan một trận, ho đến không thở được, Lương Hàn Vũ lập tức đến bên người, vỗ vỗ lưng cô.

“Không sao chứ?” Anh quan tâm hỏi, ngồi xuống cạnh cô.

Cô lại ho khan vài tiếng, uống nước cam, lúc này mới thở được. “A Vũ, sao anh lại hù em vậy?” Cô bất mãn bĩu môi.

“Anh đâu có hù em.” Anh mỉm cười. “Sao lại lén lút như vậy?” Anh vừa nghe tiếng mở cửa liền đi từ thư phòng ra, thấy cô như tên trộm nhỏ rón ra rón rén đi vào phòng bếp.

“Em không có lần mò giống ăn trộm, em chỉ là… chỉ là muốn ăn lót dạ.” Cô vừa nói xong, liền cảm thấy ngượng ngùng, vội nói thêm: “Em biết em không nên ăn thứ này, buổi trưa em đã ăn mì thịt bò rồi.” Cô tỏ vẻ ủy khuất.

“Vì sao?” Anh nghĩ cô phải ăn cơm chứ.

“Quân Huệ như huấn luyện viên ma quỷ vậy, thậm chí thịt bò cũng không cho em ăn, chỉ có thể ăn mì không.” Cô uống một hớp nước cam. “A Vũ, em chỉ ăn một miếng bánh ngọt thôi, sẽ không ăn nhiều đâu.” Ánh mắt cô tràn ngập nài xin.

Anh gật đầu. “Nhưng không được ăn bánh pudding.”

“Dạ. Chỉ có A Vũ là tốt nhất.” Cô nhào vào người anh, mặt cười nịnh nọt. “Hôm nay em mua hai bộ Âu phục, lát nữa sẽ mặc cho anh xem nha.” Cô cười ngọt ngào rồi không ôm anh nữa, tiếp tục tấn công bánh ngọt.

A Vũ đứng dậy cất bánh pudding vào tủ lạnh, tránh cô thấy lại thèm ăn.

“A Vũ, anh vừa ở thư phòng làm gì?” Vịnh Hân thuận miệng hỏi.

“Dọn dẹp một ít đồ.” Những năm gần đây, anh đã biến thư phòng thành nơi suy nghĩ, học hành, làm việc, nên có để một ít vật dụng cá nhân của mình ở đó, nếu bác Diệp về thì anh cũng nên dọn dẹp sạch sẽ.

“Cái gì vậy? Để em giúp anh.” Vịnh Hân há to miệng ăn miếng bánh ngọt sô cô la cuối cùng.

“Không cần, chỉ có một ít sách, bút, ảnh chụp, tư liệu, anh đã dọn xong rồi.”

Vịnh Hân đứng thẳng dậy, tò mò nói: “Ảnh chụp? Ảnh chụp nào? Em muốn xem.” Cô không đợi anh trả lời liền hưng phấn chạy khỏi phòng bếp.

Lương Hàn Vũ khẽ cười lắc đầu, đi về phía thư phòng, tình tính Vịnh Hân vĩnh viễn đều như vậy.

Anh mở cửa thư phòng, thấy cô đang ngồi chồm hổm dưới thảm, không ngừng lục lọi mấy thùng đồ.

“Không có ở thùng đó.” Anh mở thùng khác ra, ngồi xuống cạnh cô, lấy ra một quyển album đưa cho cô. “Mấy cái này em đều xem rồi.”

“Không sao, lại xem lại lần nữa.” Cô vui vẻ mở cuốn album ra. Mở đầu là ảnh chụp khi cô đi mẫu giáo, lúc cô đang vẽ, cô nhớ rõ hôm đó cô giáo mang theo máy ảnh, nói rằng phải chụp ảnh lưu niệm.

“Em thật là mập.” Cô cười khanh khách không ngừng, ảnh này đã lâu cô không xem, bây giờ xem lại thấy thật mởi mẻ. Cô lật vài tờ, thấy ảnh cô và A Vũ, có ảnh là khi cô tốt nghiệp mẫu giáo cùng chụp với A Vũ, có ảnh là A Vũ ôm cô ngồi ở xích đu, tuy ảnh chụp đã ố vàng nhưng trí nhớ vẫn sáng rõ.

Cô vuốt ve ảnh chụp, khóe miệng đầy ý cười. “A Vũ, anh chụp ảnh rất nghiêm túc, đều không cười.” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Sau này chúng ta chụp hình hai chúng ta đều phải cười nha.”

Anh gật đầu đáp ứng, lấy tay vuốt ve gò má cô, khiến chúng đỏ ửng theo từng cử chỉ của anh. Vịnh Hân thẹn thùng cúi đầu, buộc chính mình chuyên tâm xem ảnh, tất cả đều là ký ức của cô.

Cô lật hết tờ này đến tờ khác, cùng A Vũ ôn lại chuyện xưa, khi cô lấy ra cuốn album cuối cùng thì cảm thấy có chút xa lạ, hình như trước kia chưa thấy qua.

“Cuốn này không phải.” Lương Hàn Vũ nói, đưa tay muốn bắt về.

“Đây không phải ảnh của em.” Anh nheo mắt.

“Đó là ai? Là A Vũ sao?” Cô hứng khởi. “Cho em xem đi, được không?” Cô làm nũng với anh.

Anh chần chờ vài giây, cuối cùng thở dài rồi mới gật đầu.

Vịnh Hân lập tức mở ra trang đầu, là hình trẻ con, cô tươi cười. “A Vũ, là anh sao? Thật đáng yêu.” Trước kia anh hơi mập, mắt rất to, miệng còn ê a, rất đáng yêu.

“Đó không phải anh.” Anh chỉ xuống dưới. “Đây mới là anh.”

Vịnh Hân lập tức dời mắt xuống dưới, cũng là một đứa bé, mắt cũng rất to, nhưng lại đang chau mày. Cô so sánh một chút, quả nhiên dáng vẻ không giống, đứa bé ở trên, mặt mày thanh tú, người bé xíu, đứa bé ở dưới, chân dài tay dài.

“Đây là ai?” Cô chỉ vào đứa bé trong ảnh.

“Là em đó.”

Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, mắt mở to. “Em sao?” Cô không thể tin, sao cô chưa bao giờ thấy? Trên thực tế ảnh chụp trước khi cô năm tuổi đều không có, đừng nói đến ảnh lúc mới sinh như vậy. “Thật là em?”

Anh gật đầu khẳng định, trông đứa trẻ trong ảnh có nét giống Vịnh Hân bây giờ, nhất là khuôn mặt tròn, cùng đôi gò má mập mạp.

“Vì sao ảnh này lại ở đây?” Cô rút tấm ảnh ra nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy giống mình.

“Đây là ảnh ngày trước cha anh chụp, phía sau vẫn còn.” Anh vươn tay lật ra tờ sau.

Trang kế tiếp vẫn là ảnh sơ sinh của cô, lúc thì nằm úp sấp, lúc thì nằm hoặc ngồi, tất cả đều cười ngây ngô, Vịnh Hân ngẩng đầu nói: “Sao chú Lương lại chụp ảnh cho em? Hơn nữa toàn bộ đều để ở đây?” Cô không hiểu chuyện này.

Anh lắc đầu. “Anh cũng không rõ.”

“Không sao, khi chú Lương về em sẽ hỏi chú ấy.” Cô tiếp tục xem. “Là dì Dương.” Cô nhìn tấm ảnh Dương Nguyệt Đồng bế Lương Hàn Vũ khi anh còn nhỏ.

“A Vũ, mẹ anh hồi trẻ thật xinh đẹp.” Cô mỉm cười. “Chú Lương này.” Cô chỉ vào bức ảnh gia đình của ba người họ, bối cảnh là chòi nghỉ mát nào đó, bốn phía đều là cây cối.

Lại lật thêm vài tờ, là ảnh A Vũ hồi anh bốn, năm tuổi, nhưng lúc sau không có nữa.

“Sao lại hết rồi?” Cô hỏi.

“Về sau không có tâm trạng để chụp nữa.” Anh thấp giọng, đóng cuốn album lại, để vào trong thùng.

“Vì sao lại không có tâm trạng chụp?” Cô không hiểu, đây là lý do gì. “Sao trước kia anh không cho em xem?”

“Vì chẳng có gì đáng xem cả.” Anh lạnh nhạt nói.

“Gạt người, anh luôn trả lời em qua loa như vậy.” Cô bất mãn nói.

Anh mỉm cười chuyên tâm vỗ về hai má cô, nghiêng người khẽ hôn lên khóe môi cô.

“A Vũ.” Mặt cô ửng đỏ. “Anh đừng đánh trống lảng.” Cô e lệ nói.

“Dính sô cô la.” Anh giải thích, lại khẽ hôn cô.

“Ở đâu vậy?” Cô giơ tay muốn lau đi, nhưng anh lại nắm lấy tay cô.

“Bị anh ăn rồi.” Mắt đen của anh mang ý cười.

“A Vũ.” Cô thẹn thùng kêu lên một tiếng, vùi mặt vào ngực anh. “Dạo này anh toàn thích trêu em.”

“Em không thích sao?” Anh vuốt ve lọn tóc nơi tai cô.

“Không phải, là em ngượng ngùng, hơn nữa mặt luôn nóng đỏ, tim cũng đập loạn lên.” Cô ôm chặt anh. “Hơn nữa em cũng không dám nhìn anh, vì sao anh không như vậy?”

Anh cười không nói, cúi đầu hôn lên tai cô, mặt gối trên vai cô, nghe thấy mùi phấn thơm trên người cô. Từ khi không cần phải kìm nén tình cảm của mình thì lòng anh rất thoải mái, mà anh cũng thích dáng vẻ thẹn thùng của cô nên đôi khi lại trêu cô, điều này từ từ trở thành thói quen của anh.

“Em không thích mặt mình đỏ rực như táo chín, trông rất mập.” Cô lại nói.

“Anh thích táo chín.” Anh thì thầm bên tai cô.

Mặt của cô nóng muốn cháy, không phục kêu một tiếng: “A Vũ.” Ý muốn anh đừng trêu cô nữa.

Anh khẽ cười xoa đầu cô, không nói nữa.

Lúc này cô mới lén lút từ trong ngực anh nhô đầu ra hít thở để hai má bớt nóng. “A Vũ, anh đừng nhìn em nữa, em sẽ ngượng ngùng.” Cô tựa vào vai anh không dám nhìn anh, từ từ làm dịu đi nhịp tim dồn dập của mình. “Đợi lát nữa em sẽ giúp anh dọn dẹp nha.”

“Không cần, anh đã dọn gần xong rồi.” Anh hôn nhẹ lên hai má cô, má cô mềm mại, tròn tròn, hồng hào phấn nộn khiến người ta nhìn vào chỉ muốn cắn.

“Em muốn giúp mà, nếu không em chẳng biết phải làm gì.” Cô nói. “Việc nhà đều là anh và bà làm hết, em chỉ toàn ăn thôi.”

“Đây là việc nhỏ mà, hơn nữa em thích giúp anh sắp xếp vật dụng này nọ.” Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh. “Thuận tiện vận động giảm cân luôn.” Nhắc đến vấn đề cân nặng, cô lại nói tiếp: “A Vũ, anh có thấy chân của Tiểu Vĩ và chị Hoàng rất đẹp không? còn chân em lại vừa ngắn vừa mập.” Cô mếu máo, sờ sờ đùi mình.

Anh cúi đầu hôn nhẹ môi cô. “Chân em rất đẹp.”

Sắc đỏ lại bắt đầu khuếch tán trên mặt cô. “Đâu có đẹp đâu.” Cô thẹn thùng cúi đầu. “Chân mập trông thật xấu, vừa dài vừa thẳng mới đẹp.”

Anh nâng đầu cô lên, chăm chú nhìn gò má đỏ bừng của cô, nghiêm túc nói: “Anh thích chân của em.”

“Thật sao?” Cô đỏ mặt hỏi.

Anh gật đầu.

Cô vui vẻ cười, có chút ngượng ngùng. “A Vũ, lần nào anh cũng nói lời dễ nghe để an ủi em.”

“Anh không an ủi em,” Anh vuốt tóc cô, dịu dàng che đi cánh môi cô.

Vịnh Hân chớp chớp mắt, mặt đỏ bừng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hai mắt vô thức nhắm lại. Cô phát hiện hình như A Vũ rất thích hôn cô, như cô thích ôm anh vậy, cô ôm nhanh lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh.

Lương Hàn Vũ khẽ chạm vào cổ cô, cảm nhận mạch đập dồn dập của cô, đầu ngón tay mơn trớn da thịt mềm mại của cô, dọc theo bả vai đến bên hông, bàn tay lần vào eo thon mềm mại bên trong áo cô, Vịnh Hân học theo anh, tiến vào trong áo anh sờ soạng.

Chờ một chút! Não Lương Hàn Vũ đột nhiên báo động, anh rời khỏi cô, hơi thở nặng nề… Vịnh Hân mở to hai mắt, bất giác liếm môi khiến anh lập tức nhắm mắt hít sâu.

“A Vũ.” Cô nghiêng về trước hôn anh, bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trước ngực anh. “Ngực anh thật rắn chắc.”

Cô tiếp tục sờ xuống eo anh thì hai tay bị anh nắm lấy. “Được rồi.” Anh ồm ồm nói, nhẹ nhàng lôi tay cô ra khỏi áo mình.

“A Vũ, em vẫn muốn sờ nữa.” Cô kháng nghị. “Giờ em mới phát hiện dáng người anh rất đẹp…”

“Vịnh Hân.” Anh ngắt lời cô, mắt rực lửa. “Em có biết tiếp theo sẽ thế nào không?”

“Có chứ. Em muốn nhìn dáng người anh xem có đẹp như những nam sinh trên tạp chí không?” Cô đứng đắn trả lời.

Anh có chút dở khóc dở cười, xem ra cô không hiểu lời anh ám chỉ rồi. Anh cúi đầu hôn lên cánh môi sưng đỏ của cô, bàn tay lần vào trong áo cô, bao lấy bộ ngực mềm mại của cô, cô mở to mắt, máu xông lên não.

Anh nghiêng đầu hôn lên tai cô, khàn khàn nói: “Em muốn tiếp tục sao?”

Vịnh Hân lúc này mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì, mặt cô đỏ bừng, toàn thân nóng lên, cô chỉ có thể lắc đầu, không thốt nên lời.

Anh khẽ hôn vành tai phiếm hồng của cô, rồi đưa tay đến eo cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

“A Vũ, ý em khi nãy… không phải như vậy.” Cô lắp bắp nói, hành động khi nãy của anh khiến đầu cô ong ong, A Vũ thế nhưng… thế nhưng sờ ngực cô…

“Anh biết.” Anh nhẹ nhàng rời khỏi cô. “Dọa em sợ rồi?” Anh vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng của cô.

Vịnh Hân gật đầu, thẹn thùng nói: A Vũ, vừa rồi em không phải muốn… không phải muốn… em chỉ muốn nhìn anh thôi.” Đột nhiên, cô nghĩ đến khi nãy sờ soạng anh, lại vội vàng giải thích, “Em muốn nói em… em không phải cố ý muốn sờ soạng anh, em cũng không biết sao tay em lại thế nữa…”

“Không sao.” Anh ngắt lời cô, lộ ý cười. “Anh rất vui.”

“Anh rất vui?” Cô có chút không hiểu. “Vì sao?”

Anh vuốt sợi tóc ra sau tau cô. “Như vậy chứng tỏ em kìm lòng không được trước anh, nhưng nếu cứ tiếp tục thì sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Lời anh nói khiến cô ngượng ngùng, cô vùi mặt vào ngực anh, hai tay níu áo sơ mi của anh, “A Vũ, anh đừng nói nữa.”

Anh ôm cô, không nói nữa, một lát sau mới thấy cô từ từ thò đầu ra, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, có lẽ do hít thở không thông.

“Em không sao chứ?” Anh nhìn cô chăm chú.

“Dạ.” Cô nghe tiếng tim anh đập đều đặn. “A Vũ, sao anh có thể trấn tĩnh như vậy, không giống tim em đập rất nhanh, như vậy không công bằng? Cô ngẩng đầu lên, bĩu môi với anh tỏ vẻ bất mãn.

Anh cầm tay cô, áp nó vào ngực anh, cúi đầu hôn lên môi cô, mờ ám nói: “Bây giờ nó đập rất nhanh.”

Trên mặt Vịnh Hân lại thêm hai quầng đỏ, nhưng bên môi lại hiện lên ý cười ngọt ngào.

“Còn vấn đề gì không?” Anh cười dịu dàng.

Cô liền lắc đầu. “Không có, chúng ta dọn dẹp đồ đạc đi.” Cô cười vui vẻ, ở bên A Vũ cô rất thoải mái và an tâm, cô hy vọng hai người vĩnh viễn có thể vô âu vô lo như vậy, nếu được như thế thật tốt biết bao.

Từ Bội Vĩ xem đồng hồ trên tay, ánh mắt liên tiếp hướng về cửa tòa nhà, lòng vòng đi tới đi lui một chỗ, thỉnh thoảng thấy một tốp năm ba người đi vào đi ra, cô đã đợi ở đây hơn nửa giờ rồi, đang chuẩn bị đi vào thì cuối cùng cũng nhìn thấy người mà cô chờ mong.

“Anh Lương.” Cô kêu một tiếng, chạy đến trước mặt anh.

Ánh mắt Lương Hàn Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao cô lại ở đây.

Từ Bội Vĩ chủ động giải thích: “Em cố ý đứng đây chờ anh tan tầm, hôm trước chân em bị thương anh đã đưa em về, cảm ơn anh.” Cô hơi khom người cảm ơn anh.

“Không có gì.” Anh lạnh nhạt đáp.

“Bây giờ chân em đỡ nhiều rồi, thật sự cảm ơn anh. ” Cô lại nói cảm ơn. “Nếu lần trước không có anh thì em liền thảm rồi, nên em muốn mời anh một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn.”

“Không cần.” Anh khéo léo từ chối.

“Không, nhất định em phải mời, nếu không em sẽ thấy mình nợ anh một ân tình.” Cô cười nói: “Gần đây có nhà hàng Ý không tồi, chúng ta có thể…”

“Thậy sự không cần, tôi còn có việc.” Anh lại từ chối, mặt không chút thay đổi.

“‘Có việc?” Cô sửng sốt một chút, cô không ngờ anh lại có việc khác, nhưng lập tức phản ứng: “À! Thật không may, nhưng không sao, việc này… khi khác cũng được, khi nào anh rảnh?” Cô vẫn tươi cười.

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Không cần phiền phức như vậy.” Anh khẽ gật đầu với cô rồi đi thẳng.

Từ Bội Vĩ sững sờ đứng đó, cô không nghĩ anh sẽ phản ứng như vậy, thật ngoài dự đoán của cô, hơn nữa khiến cô thấy rất… khó xử…

Cô nắm chặt nắm tay, cắn môi dưới, cố không tức giận. Chưa từng có ai khiến cô mất thể diện như vậy, cử chỉ của cô như vậy, cũng ít nhiều bộc lộ tâm ý của cô mà, vậy mà anh lại coi như cô không tồn tại, rõ ràng là muốn làm cô khó xử.

Cô một lòng muốn đuổi theo anh, nhưng chợt nhận ra đây là đường lớn, giữa chốn công cộng, không thích hợp để nói chuyện, ý nghĩ vụt đến trong đầu cô khiến cô vẫy tay đón một chiếc taxi.

Cô sẽ không cam tâm từ bỏ như vậy.

Lương Hàn Vũ mở cửa ra liền thấy Vịnh Hân chạy về phía anh.

“A Vũ, anh đã về rồi?” Cô cười ngọt ngào nhào vào lòng anh.

Anh mỉm cười ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần anh về nhà thì cô đều cho anh một cái ôm thật chặt.

Khi anh từ gò má anh ngẩng đầu lên thì thấy Từ Bội Vĩ đang đứng phía sau, vẻ mặt tươi cười, anh kinh ngạc, mi tâm khẽ nhăn, nhưng không nói gì.

Vịnh Hân rời khỏi vòng ôm của anh, nhìn theo mắt anh, giải thích: “Tiểu Vĩ nói cô ấy có việc, tiện đường đi ngang qua đây, cô ấy cũng vừa mới đến.”

“Anh Lương không phải có việc sao?” Từ Bội Vĩ hỏi.

Lương Hàn Vũ không trả lời, cùng Vịnh Hân đi đến sô pha, anh để cặp xách lên bàn, sau đó xuống bếp phụ dì Lâm.

“Tiểu Vĩ, cậu nói sao? A Vũ có chuyện gì?” Vịnh Hân không hiểu cô đang nói gì.

“Là thế này, mình vừa đến công ty anh Lương mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn lần trước anh ấy giúp đỡ mình nhưng anh ấy nói có việc nên đi trước.” Từ Bội Vĩ thờ ơ giải thích, tầm mắt bất giác hướng về phòng bếp.

“Tiểu Vĩ, cậu không cần khách sáo như vậy, A Vũ thấy việc kia là việc nhỏ, không có gì đâu.” Cô cười ngồi xuống, uống nước cam.

“Có lẽ vậy, anh ấy một mạch bế mình đến bệnh viện khiến mình cảm thấy rất áy náy.” Cô cũng ngồi xuống.

“A Vũ bế cậu đi?” Vịnh Hân kin ngạc mở to mắt, ánh mắt dời đến mắt cá chân Từ Bội Vĩ. “Vậy chắc cậu bị thương rất nghiêm trọng.”

“Đúng vậy, may mà có anh Lương.” Cô mỉm cười nói.

“Vậy mà A Vũ nói cậu không sao.” Vịnh Hân nhăn nhăn mi tâm, cảm thấy khó hiểu, sao hai người lại nói không giống nhau? “Mới hai ngày mà chân cậu đã khỏi rồi à?” Nếu bị thương rất nặng thì cô ấy không nên đi lung tung mới phải.

“Còn hơi đau, nhưng đã không sao rồi.” Từ Bội Vĩ liền nói thêm, “Thật ra khi đó mình cũng nói đừng lo, nhưng anh Lương kiên quyết muốn bế mình đi.” Cô cần thận quan sát phản ứng của Vịnh Hân.

“A Vũ luôn chu đáo như vậy đấy, trước kia khi mình bị bệnh đậu mùa, A Vũ còn xin thầy giáo nghỉ học vài ngày để ở nhà chăm sóc mình.” Cô cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền.

“Nhưng cậu không lo lắng sao?” Từ Bội Vĩ cầm ly nước cam lên uống một hớp. “Bộ dạng anh Lương ưu tú như vậy sẽ có rất nhiều cô gái để ý đến anh ấy.”

“Vậy sao?” Cô trợn to mắt, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Hiện tạii bên ngoài hấp dẫn như vậy, chỉ cần là đàn ông thì đều rất khó cưỡng lại, huống chi là đàn ông điển trai, cậu nên cẩn thận một chút.” Từ Bội Vĩ làm bộ lo lắng nói.

“A Vũ sẽ không như thế.” Vịnh Hân vẫn cười, vẻ mặt vô lo vô nghĩ.

“Loại chuyện như vậy rất khó nói, cậu đừng khờ dại thế. Ví dụ như chị Hoàng đi! Chị ấy xinh đẹp như vậy, lại là đồng nghiệp của anh Lương, gần gũi như thế ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Cô tiếp tục nói.

“Chị Hoàng?” Vịnh Hân cười ra tiếng. “Sẽ không đâu.”

“Sao cậu biết? Cậu sao tin chắc như vậy?” Cô nheo mắt.

“Không phải, là vì mình tin A Vũ, anh ấy sẽ không như vậy.” Cô tràn trề tin tưởng nói.

Từ Bội Vĩ không khỏi có chút tức giận. “Sao cậu lại ngốc như vậy, bị người ta lừa cũng không biết, nói không chừng anh ấy lừa gạt cậu mà cậu vẫn ngây ngốc ngồi đây nói đỡ cho anh ấy đấy.”

Dáng vẻ kích động của cô khiến Vịnh Hân hoảng sợ. “Cậu sao vậy?”

Từ Bội Vĩ lập tức nhận ra mình thất lễ, vội nói: “Không có gì, là mình lo cho cậu thôi, nên mới kích động như vậy.” Cô vô thức vén tóc qua tai.

“A!” Vịnh Hân cười. “Cậu không cần lo, A Vũ rất tốt với mình, hơn nữa ngoài mình ra anh ấy sẽ không thích ai khác đâu.”

“Cậu chắc chắn như vậy?” Từ Bội Vĩ tỉ mỉ đánh giá cô, không hiểu sao cô lại tự tin như vậy.

“A Vũ nói vậy mà, anh ấy sẽ không lừa mình.” Mắt cô tràn đầy hạnh phúc, còn lẫn thêm một tia ngượng ngùng.

“Làm ơn đi, loại lời ngon tiếng ngọt này mà cậu cũng tin à?” Cô bất giác lớn tiếng nói.

Vịnh Hân nhíu mày, cố chấp nói: “A Vũ sẽ không lừa mình.”

Lửa giận của Từ Bội Vĩ bùng lên khiến cô phải dùng tất cả tự chỉ mới nén xuống được.

“Vịnh Hân, ăn cơm thôi.” Lương Hàn Vũ đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp.

“Ăn cơm thôi, em đói bụng rồi.” Vịnh Hân vui vẻ đứng dậy. “Tiểu Vĩ, cùng ăn đi.”

Từ Bội Vĩ đứng dậy, vốn muốn từ chối nhưng thoáng thấy Lương Hàn Vũ không biểu lộ gì thì đổi ý. “Được, cảm ơn cậu.” Cô cười đáp.

Trong lòng cô hạ quyết tâm nhất đinh phải nói chuyện riêng với anh, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ nhanh chóng như vậy, không biết vì sao mà khi nói chuyện với Vịnh Hân xong thì cô càng thấy buồn.

Lúc dùng cơm cô thỉnh thoảng chỉ nói một hai câu, thời gian còn lại đều dùng để quan sát Vịnh Hân và Lương Hàn Vũ, nói thật, cô không hiểu vì sao Lương Hàn Vũ thích Vịnh Hân, xét về khuôn mặt thì cô tự thấy mình đẹp hơn Vịnh Hân, về dáng người thì Vịnh Hân thuộc loại tròn trịa đẫy đà sao có thể so với đường cong lả lướt của cô, có lẽ chỉ có thể giải thích vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà thôi. Cô hừ lạnh một tiếng, thấy cách nói ấy thật buồn cười, cô chưa bao giờ tin tưỏng điều đó.

Mãi đến khi bữa tối kết thúc, cô mới tìm được cơ hội ở riêng với Lương Hàn Vũ, đáng lẽ Vịnh Hân phải rửa chén, nhưng Lương Hàn Vũ lại nhận việc này, ý muốn các cô và dì Lâm ra phòng khách xem TV, mà cô mượn cớ đi lấy nước trái cây để vào bếp.

Cô mở tủ lạnh, lấy nước cam ra, rót vào ly thủy tinh, mắt nhìn bóng dáng Lương Hàn Vũ.

“Anh thật vất vả, phải làm nhiều việc như vậy.” Cô cất nước cam vào tủ lạnh, hai tay cầm ly nước lạnh như băng, dựa lưng vào tủ lạnh.

Lương Hàn Vũ tráng chén đĩa, không đáp lại lời nào của cô. Từ Bội Vĩ hơi nhíu mày, đi đến gần bồn rửa chén, dựa lưng vào.

“Anh Lương, anh đang giận em à?” Cô ngẩng đầu nhìn những đường nét rõ ràng của anh.

Anh để chén đã rửa sạch qua một bên. “Không có.” Anh nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục rửa chén.

“Vậy anh ghét em sao?” Cô khẽ cắn môi dưới.

“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Anh bình thản nói, đem chén đĩa đã rửa sạch để cùng một chỗ.

“Vậy sao anh không để em mời cơm anh?” Cô uống một hớp nước cam.

“Tôi nói rồi, không cần thiết.” Anh xếp chén đĩa đã rửa sạch lên nhau.

Mi tâm của cô càng nhăn nhó. “Vì sao? Anh sợ Vịnh Hân sẽ tức giận sao? Chúng ta có thể không nói cho cô ấy biết.” Cô huơ tay nói.

Anh không phản ứng gì, vẫn rửa chén.

“Chúng ta cứ quyết định như vậy đi…”

“Tôi không đồng ý.” Anh ngắt lời cô.

Từ Bội Vĩ nhất thời cảm thấy khó xử, hai tay cầm chặt ly nước, trầm mặc.

Lương Hàn Vũ khóa vòi nước, khi chuẩn bị cất chén vào tủ thì nghe thấy tiếng nức nở, anh nhìn về phía Từ Bội Vĩ thì ngạc nhiên thấy nước mắt trong mắt cô.

“Em biết anh rất ghét em.” Cô khụt khịt mũi, một giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi, chăm chú nhìn anh qua hai hàng lệ.

Lương Hàn Vũ thoáng nhíu mày, không biết rốt cuộc cô gặp chuyện gì, anh xoay người muốn đi khỏi bếp để gọi Vịnh Hân vào.

Từ Bội Vĩ trừng lớn mắt, không thể tin anh lại bỏ cô lại, cô… cô đang khóc mà. Anh bị mù hay là động vật máu lạnh? Khi thấy người khác khóc không phải nên tiến đến an ủi sao? Sao anh ngược lại lại chạy đi, cuối cùng là chuyện gì thế này?

Cô cắn răng, bỏ ly nước cam trong tay xuống, không nghĩ ngợi gì lao về phía trước, với tay níu lấy áo anh. Anh kinh ngạc xoay người, cô thuận thế ngã vào ngực anh.

“Em thích anh, anh Lương.”

Cô quyết phải có được anh… bằng bất cứ giá nào…

Bạn đang đọc Em Gái Táo Chín của Đào Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.