Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGƯỜI NGUY HIỂM

Phiên bản Dịch · 3719 chữ

Trường trung học P, giờ ra chơi

Lam từ hành lang lầu hai nhìn xuống sân trường nhanh chóng nhận ra ngay dáng người quen thuộc. Là Tuấn, bạn trai của cô, đang cho hai tay vào túi quần lững thững bước về hướng căn tin trường.

Không kịp suy nghĩ, Lam vụt chạy ngay xuống, bắt kịp Tuấn ở trước cửa căn tin khi cậu đã mua xong phần ăn sáng và quay trở ra. Vừa trông thấy Lam, nét mặt tươi cười của cậu nhanh chóng tối sầm lại, thẳng một hướng khác nhanh chóng bước đi.

Cậu vẫn còn rất giận!

_Tuấn! – Lam gọi lớn

Nhưng cậu vờ như không nghe thấy vẫn tiếp tục bước đi. Thấy vậy, Lam liền đi nhanh vượt lên phía trước bất thình lình chắn ngang lối đi của cậu, chống nạnh hung hăng

_Nói chuyện chút đi!

Tuấn ngớ người nhìn Lam. Ý này là ý gì? Chẳng phải cô là người có lỗi sao? Vậy mà bây giờ còn làm ra vẻ giận dữ, thái độ không có chút thành ý nào như vậy.

Cậu hừ giọng lại định né sang một nên đi tiếp liền bị Lam túm lấy cổ áo lôi đi trước sự chứng kiến của tất thảy học sinh có mặt. Phản ứng đầu tiên của mọi người là ngẩn ra, tiếp theo sau đó là những lời xì xào bàn tán.

Tuấn để mặc cho Lam kéo mình đến góc khuất phía cuối hành lang khu C mới bắt đầu phản kháng. Cậu mạnh mẽ tháo tay cô ra khỏi cổ áo mình, vuốt vuốt lại cho phẳng mặt quay sang hướng khác, giọng lạnh lùng

_Có chuyện gì nói nhanh đi!

Lam cũng không vừa, cô đi tới trước mặt Tuấn, ép buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình, hai tay chống nạnh phùng má nói

_Làm gì mà giận dai quá vậy?

Làm gì mà giận dai quá vậy. Tuấn trong bụng lầm bầm rủa. Cô thật không biết vì sao cậu tức giận ư? Chẳng phải là vì cô suốt ngày cứ nhắc đến thằng nhóc Rei nào đó, lại còn khen hắn ta tài giỏi, đẹp trai, nhảy hay…. Thử đặt trường hợp bạn gái của bạn suốt ngày ca ngợi một tên con trai khác trước mặt mình, bạn có tức giận đến phát điên không?

Thấy Tuấn vẫn làm mặt lạnh không thèm trả lời, Lam đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ hai tay vỗ thật mạnh vào mặt Tuấn giữ mặt cậu đối diện với chính mình, trừng mắt nói

_Người ta biết người ta có lỗi, nhưng Tuấn cũng không nhất thiết phải ghen tỵ với con gái chứ!

Hai cái vỗ của Lam mang theo lực rất mạnh, giống như là muốn trừng phạt Tuấn vì cái tội dám lơ cô khiến cậu có thể cảm giác được hai má mình đang nóng dần lên, ran rát.

_Con gái? – Tuấn lơ ngơ hỏi – Là sao?

Lam nhìn bạn trai nhếch mép cười

_Rei là con gái. Con gái! Nghe rõ chưa, đồ ngốc!

Rei là con gái. Cậu không nghe nhầm chứ. Đã có lần cậu nhìn thấy Rei trên sân khấu, đó là lần đầu tiên Tuấn biết được đối thủ của mình trong lòng Lam rốt cuộc là kẻ như thế nào, và cậu cũng có một chút tán thưởng dành cho Rei. Nhưng, Rei là con gái? Con gái cũng có thể đỉnh như vậy sao? Đúng là đang trêu người mà.

Nhìn thấy phản ứng của Tuấn, Lam không quá ngạc nhiên bởi chính cô cũng đã ngạc nhiên y như vậy khi phát hiện ra Rei là con gái, lại còn là bạn của anh trai. Có vẻ như đã nói xong những điều cần nói, Lam lấy tay ra khỏi hai má của Tuấn, thấy rõ trên đó còn hằn đỏ vết ngón tay. Cô mỉm cười nhón chân hôn phớt qua một cái

_Đền cho nè!

Sau đó quay người bỏ đi. Tiếng chuông reo vào học đã vang lên từ cái loa trên góc tường, thúc giục không thôi!

Trinh mở tủ lạnh tìm chai nước lọc nhưng chỉ nhìn thấy một khoang tủ hoàn toàn trống trơn. Sực nhớ hôm qua lúc uống hết nước cô đã gom toàn bộ chai rỗng xuống dưới nhà nhưng chưa kịp rót đầy để mang vào tủ lạnh. Vươn vai một cách mệt mỏi, cô chán nản mở cửa phòng bước ra.

Trinh thật sự rất ghét chuyện phải ra khỏi phòng vào buổi tối, vậy nên phòng của cô mới giống như phòng trọ thế này, muốn uống nước có nước, thèm ăn vặt có đồ ăn vặt, vệ sinh cá nhân cũng có sẵn toilet ở trong phòng. Nói chung là, không cần bước ra khỏi phòng cũng không sợ chết(!).

Nhưng mà, cũng sẽ có những lúc lương thực cạn kiệt như lúc này, và cách tốt nhất là phải xuống dưới nhà để lấy thêm. Cô chỉ tự trách mình đãng trí, nếu không buổi chiều lúc đi học về đã tiện tay lấy luôn rồi.

Chân vừa chạm đến bậc thang tầng một Trinh đã nghe từ dưới bếp vọng lên tiếng cười đùa sôi nổi, lúc xuống tới nơi thì thấy trên mặt bàn toàn những lon bia ướp lạnh, hai ông anh mỗi người cầm trên tay một lon đang cụng nhau chan chát.

Liếc thấy em gái, Trung nhe răng cười hì hì nói giọng của người đã chếch choáng men say

_Hiếm khi thấy em ra khỏi phòng giờ này nha, bé con!

_Nước trên phòng em hết rồi! – Trinh vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối ngửa cổ uống liền một hơi, xong lấy tay chùi mép nhìn hai ông anh tò mò

_Còn hai anh, sao hôm nay lại có hứng vậy?

_Uống mừng anh Phong chính thức lên nhậm chức giám đốc! – Trung tiếp tục cười giơ lon bia về phía bạn, nháy mắt – Phải không?!

_Chẳng phải buổi trưa anh gọi điện nói tiệc được tổ chức ở nhà hàng sao? – Trinh thắc mắc

_Xong rồi, bây giờ là tăng hai. – Trung tiếp tục cười, giải thích

Trinh khẽ nhún vai ra vẻ đã hiểu, dù sao ba mẹ cô cũng không thường xuyên có nhà, cô lại luôn nhốt mình ở trong phòng nên một mình anh trai trong căn nhà rộng lớn kể cũng tội, có thâm bạn thân chung vui thế này thật ra cũng không ảnh hưởng gì.

Cô đi về phía bàn bếp, ôm lấy vô số chai nước đã được đổ đầy, lúc chuẩn bị trở lên phòng bị Phong gọi lại, anh đẩy một lon bia đã khui nắp về phía cô, nháy mắt

_Nếu không bận gì thì ngồi chơi với bọn anh!

_Thôi! – Trung vội vã với tay kéo lon bia về phía mình – Đừng đưa cho nó.

_Tại sao? – Phong ngạc nhiên

_Con bé này khi say sẽ rất đáng sợ. Còn nhớ lần trước nó với Đoàn Huy ăn mừng gì đó uống đến say bí tỉ, báo hại tao một phen hoảng hồn!

Trinh đưa mắt liếc anh trai một cái thiệt bén, cô hừ lạnh vẻ không phục. Có ai đời anh trai mà lại đi nói xấu em gái trước mặt người khác như anh của cô không chứ.

Cô bước đến bàn ăn, đặt tất cả số nước đang ôm trong ngực xuống mặt bàn đoạn kéo ghế ngồi cạnh Trung, vươn tay giật lại lon bia một cách thô bạo, nhìn anh trai khiêu khích

_Anh đã nói vậy thì em sẽ uống cho anh biết mặt! – xong lại quay nhìn Phong, cười duyên dáng – Chúc mừng anh Phong trở thành giám đốc!

Cô nói xong liền giơ lon bia ra trước mặt chạm nhẹ vào lon bia Phong đang cầm trên tay, sau đó tiếp tục chạm vào lon của anh trai rồi ngửa cổ uống. Trung thấy em gái thoải mái như vậy thì vô cùng sảng khoái, bấy lâu nay cô cứ thờ ơ với anh báo hại anh buồn biết bao nhiêu, nhưng hôm nay anh thực sự rất vui, càng uống càng hăng, đến nỗi bỏ quên luôn cậu bạn thân đang dần đổi vai trò từ nhân vật chính trở thành khán giả.

Phong nhìn hai người trước mặt chỉ biết cười. Lại nói, anh vẫn còn đang ngơ ngẩn vì nụ cười của Trinh. Đó là nụ cười đầu tiên cô dành cho anh kể từ khi anh về nước đến nay. Vì công việc nên anh rất thường xuyên xuất hiện ở nhà cô, thế nhưng cô lại không đáng yêu như hồi còn bé, không thường xuyên quấn lấy anh cùng anh trai để đòi các anh làm ngựa, trái lại còn rất thờ ơ, lãnh đạm.

Bây giờ nhìn hai anh em họ thế này, quả thật có chút cảm giác giống ngày xưa, Trinh vẫn là cô em gái lúc nào cũng quấn lấy anh mình làm nũng.


Chẳng mấy chốc chiến trường nhanh chóng hiện ra, vô số các vỏ lon bị bóp méo nằm lăn lốc đầy trên mặt bàn, còn Trinh đã gục xuống tên cánh tay mê man ngủ.

Phải công nhận là Trung uống rất giỏi, bằng chứng là trước khi Trinh nhập cuộc anh đã uống khá nhiều, vậy mà đến cuối cuộc chiến anh vẫn còn trụ được.

Anh lấy tay chống mặt bàn đứng dậy, một mặt giữ lấy em gái, mặt khác nhìn Phong nhờ vả

_Tao bế nó về phòng, chỗ này mày lo nhé!

Mặc dù Trung vẫn có thể đứng nhưng không ai dám nói rằng anh còn đủ tỉnh táo hay không. Vì vậy mà khi đầu Trinh vừa áp vào ngực anh, sức nặng đó khiến anh suýt ngã.

Phong tuy cùng uống với bọn họ nhưng lại không đến nỗi say như vậy, anh đã đoán biết tình hình nên nhanh tay nắm lấy vai Trung giữ lại, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế đi vòng ra phía sau lưng Trinh, kéo cô từ trong ngực Trung về phía mình, một tay vẫn giữ lấy Trung để anh khỏi ngã, đoạn nhẹ nhàng nói

_Đứng còn không vững mà đòi ẵm ai. Để tao đưa mày về phòng rồi dọn chỗ này sau.

Trung nghe thấy vậy liền cười cười khoác tay bảo rằng mình có thể tự đi được liền nhanh chónh nhìn hướng cầu thang đi tới.

Đặt Trinh nằm lại xuống bàn, Phong đi theo sau Trung ý như muốn canh chừng không để anh té ngã. Bước được vài bậc thang, Trung vịn tường ngoái đầu nhìn bạn qua cặp mắt buồn ngủ một lần nữa dặn dò

_Cẩn thận nhé, con bé khi say sẽ rất đáng sợ đó!

Trung nói xong thì loạng choạng đi tiếp, anh phải vịn hẳn hai tay vào tường lần mò từng bật thang để bước lên cho khỏi ngã. Nhìn theo dáng bạn, Phong mỉm cười lắc đầu.

Phong vẫn đứng nhìn cho đến khi dáng Trung khuất hẳn trên cầu tang mới yên tâm trở lại với Trinh vẫn còn đang gục đầu trên bàn ăn nhà bếp. Anh bước tới gần, tay vịn lấy vai cô khẽ lay, hy vọng cô còn tỉnh táo

_Em đi được không, anh dìu em về phòng!

Trinh hơi cựa mình vì bị làm phiền, cánh tay cũng vô thức vung lên quơ loạn xạ. Thấy vậy, Phong liền giữ lấy cùng cúi xuống, thật cẩn thận nâng lấy đầu và đỡ cơ thể cô đứng dậy. Có ai ngờ khi gương mặt anh vừa áp lại gần một chút Trinh liền xoay người ôm chầm lấy anh, hai tay quàng tay qua cổ rồi còn hôn lên má anh một cái. Cô mắt nhắm mắt mở, lè nhè hỏi.

_Anh hai à, anh có biết là em rất yêu anh không?

Phong sững lại vài giây sau đó phì cười. Cô nói mình rất yêu anh trai nhưng lúc nào cũng tỏ ra xa cách khiến Trung mấy phen khổ sở như vậy, quả thật cũng làm Phong tò mò. Không nhịn được, anh bèn lên tiếng hỏi

_Nói yêu anh nhất vậy tại sao cứ chống đối với anh?

_Chỉ là muốn trừng phạt anh một chút thôi mà! – Trinh nghiêng ngả ngẩn đầu nhìn anh cười ngu ngơ

_Trừng phạt anh? – Phong ngạc nhiên

_Ai bảo anh lúc nào cũng cắm mũi vô công việc. Ba má lại thường xuyên vắng nhà, không có ai thèm ngó ngàng tới em hết. Đi học cũng một mình, về nhà cũng một mình…

_Vậy nên em mới thờ ơ với anh? Là muốn cho anh biết ở một mình buồn chán như thế nào sao?! – Phong nói tiếp theo câu nói của cô

_Ừ! Chính là như vậy đó. – Trinh lại cười ngu – Haha…bây giờ anh hai đã biết thế nào là khổ chưa!

_Rồi! Anh biết rồi!

Phong phì cười lắc đầu. Xong liền gỡ một tay Trinh ra khỏi cổ mình, tay còn lại vịn ngang eo cô dìu đi. Nhưng cơ thể của Trinh dường như không có lực, cứ xụi lơ vất vưỡng khiến anh cảm thấy rất khó khăn.

Khoảng cách từ phòng bếp đến chân cầu thang không xa lắm nhưng lại khiến anh thở phì phò do phải trụ lực quá nhiều. Dừng lại một chút, anh quyết định sẽ bế cô lên phòng, như vậy vừa dễ dàng lại tiết kiệm nhiều sức lực.

Lam, em gái anh thỉnh thoảng cũng hay ngủ bừa ở phòng khách khiến anh không ít lần phải bế về phòng, cũng giống như lúc này khi anh bế Trinh trên tay vậy. Nhưng là, lần này có một chút gì đó không giống.

Lúc nãy, trong cơn say khi Trinh tưởng anh là Trung, cô đã rất tự nhiên quàng hai tay qua cổ anh, còn có hôn anh một cái lên má nữa. Lúc đó người anh như bị điện giật, có cảm giác tê tê. Còn bây giờ, Trinh đang nằm yên trong lòng anh, gương mặt của cô áp ngực anh đều đều hít thở khiến cho tim anh có một chút không yên.

Trinh rất nhẹ, có khi còn nhẹ hơn Lam. Anh hoàn toàn không thể nghĩ được vì sao một cơ thể mảnh khảnh như vậy lại có thể nhảy nhót hàng giờ liền không mệt mỏi. Ví như ở giải thi đấu hiphop hôm nọ, lúc chưa biết Rei là Trinh, tận mắt chứng kiến Rei thi triển những bước nhảy vô cùng điêu luyện và bài bản, anh đã nghĩ cậu ta hẳn là có một cơ thể cường tráng lắm. Có ai ngờ đó lại là một cô gái nhỏ bé nhẹ tênh như thế này.

Đặt Trinh nằm xuống giường nhưng tay Phong vẫn còn đỡ lấy đầu cô, anh chồm người qua vươn cánh tay còn lại lấy chiếc gối, vô tình gương mặt lại áp sát vào mặt Trinh, thật gần đến nỗi anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô đang phà vào mặt.

Một cái gì đó như luồng điện bất ngờ xẹt qua khiến Phong rùng mình. Anh ngẩn đầu, hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh, sau đó mới tiếp tục kê đầu Trinh nằm ngay ngắn trên gối. Trong cơn buồn ngủ mê man, Trinh lại vô thức vươn dài cánh tay vòng qua đầu anh bất ngờ kéo xuống, phớt nhẹ hôn lên môi anh, mỉm cười

_Ngủ ngon, anh hai!

Cơ thể Phong đột nhiên đông cứng lại. Bây giờ thì anh đã hiểu cô gái này rốt cuộc là nguy hiểm ở điểm nào. Dù là trong lúc tỉnh hay mê cô cũng rất biết cách hành hạ người khác. Sẵn có chút men rượu trong người, trong khoảnh khắc không thể kiềm chế được Phong không khách khí mà hôn lên làn môi đang mỉm cười với anh đầy mê hoặc, anh muốn đòi lại nụ hôn cô đã cướp của anh(=.=).

Ban đầu cũng chỉ là phớt qua, nhưng khi chạm vào rồi lại không muốn rời ra. Không phải anh chưa từng hôn qua bạn gái, nhưng hôn em gái của bạn thì chưa bao giờ…

_Nóng quá!

Trinh bất ngờ kêu lên làm Phong bừng tỉnh. Anh vội vàng ngồi bật dậy, hít thở thật sâu, vừa là để trấn tĩnh mình, vừa là quan sát phản ứng của Trinh. Thật là không tốt nên như Trinh tỉnh lại trong lúc này, cái gọi là quân tử so với anh vẫn còn cao hơn một chút, song, anh cũng không phải loại tiểu nhân mặt dầy đến mức không thể xem như không có gì.

Nhưng mà, quan sát một lúc lâu cũng không thấy Trinh tỉnh lại, cô chỉ trở mình quay vào trong ôm lấy chiếc gối ôm, miệng lầm bầm mê ngủ

_Mở máy lạnh cho em đi!

Thêm một khắc nữa trôi qua, kết luận rằng Trinh vẫn còn đang say ngủ Phong liền đứng dậy rời khỏi giường tìm remote điều chỉnh nhiệt độ trong phòng vừa đủ rồi mới đóng cửa đi ra.

Phong quay về phòng dành cho khách nhưng hiện tại là phòng của anh. Có một chút ngẩn ngơ.

Anh vừa làm gì? Anh là hôn em gái của bạn mình sao? Bình thường anh vốn rất biết cách kiềm chế bản thân nhưng sao hôm nay lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Vì rượu? Hay vì sự quyến rũ của Trinh?

Phong nhắm mắt lắc đầu. Anh muốn tắm vì anh cảm nhận được thân nhiệt của mình đang tăng cao…


Sáng sớm hôm sau, Trinh quần áo chỉnh tề từ lầu hai đi xuống đã thấy hai ông anh đang ở cùng nhau trong bếp. Phong ngồi ở bàn ăn một tay cầm tờ báo kinh tế, tay còn lại cầm tách café. Trung mặc tạp dề, hai tay liên tục bận rộn với món trứng ốp la buổi sáng.

Trung vừa đập xong quả trứng vào chảo nóng ngẩn lên trông thấy em gái thì hỏi luôn

_Chủ nhật mà đi đâu sớm vậy, bé con?

_Em hẹn với Đoàn Huy có việc!

Trinh thản nhiên đáp đoạn bước đến gần tủ lạnh, mở ra lấy ình một chai nước lọc, vặn nắp, nhìn anh hỏi

_Anh hai, tối qua là anh đưa em lên phòng sao?

Phụt..t..t…

Phong bị câu hỏi của Trinh làm cho sặc ho khù khụ. Vội đặt ly café xuống bàn anh vói tay cầm hộp khăn giấy gần đó lau đi vết nước vừa bắn ra, cố giữ vẻ bình tĩnh theo dõi diễn biến. Cô bé chính là đang muốn hỏi chuyện tối qua sao?

Trinh lại làm như không để ý, cô ngửa cổ tu chai nước một hơi dài hết nửa, xong lấy tay quệt mép, đóng nắp, đặt lên bàn.

Trung dù đang bận rộn với chảo dầu nóng hổi nhưng vẫn tranh thủ thời gian quay nhìn em gái một cái xong lại quay về với công việc của mình

_Tất nhiên! Em say tới mức không đi nổi nên anh phải bế em lên phòng. Nhưng mà, em gái à… – Trung xúc quả trứng đã chín vào trong dĩa, tắt bếp và đi đến bên bàn đặt xuống – …Em nên ăn uống nhiều một chút, anh thấy em nhẹ đi nhiều rồi đó!

Phong tròn mắt nhìn hai người trước mặt đối thoại, gần như không còn tin vào tai mình nữa. Bạn của anh đúng là đang trả lời câu hỏi của cô em gái về chuyện tối qua, nhưng mà rõ ràng sự việc đâu diễn ra như vậy. Phong cảm thấy khó hiểu khi Trung trả lời rất trơn tru giống như chính anh thật sự đã bế Trinh về phòng. Phong đâu biết rằng bạn của anh cũng say đến không nhớ được gì, tất cả những điều Trung vừa nói chỉ là ký ức của anh từ lâu lắm rồi.

_Em còn phải nhảy, cơ thể nhẹ thì em mới break* được chứ. – Trinh trả lời – Nhưng mà, anh tập gym lại rồi à?

_Sao? – Trung ngạc nhiên

_Tối qua lúc ôm anh, em thấy cơ thể anh nở nang hơn lúc trước, cơ ngực cũng săn chắc hơn. Chẳng phải tác dụng của gym thì là gì?

Trung còn đang định nói gì đó thì chuông cửa vang lên, Trinh nhanh chóng xốc lại ba lô, thấy vậy Trung liền hỏi

_Không ăn sáng sao?

_Em không đói!

Cô nói xong thì nhanh chân bước ra ngoài. Ban đầu là nghe tiếng mở cổng, tiếp theo sau đó là tiếng Huy vọng chào tạm biệt và cuối cùng là tiếng máy xe mỗi lúc một xa dần.

Em gái đi rồi nhưng Trung vẫn còn trong bộ dạng ngẩn ngơ, anh hết nhìn tay chân mình lại sờ sờ lên khắp cơ thể với một vẻ khó hiểu. Phong lấy làm lạ hỏi

_Mày đang làm gì?

_Mày nhìn tao giống người đi tập gym sao?! – Trung giương mắt nhìn bạn

Câu hỏi của Trung khiến Phong bật cười, lại nhớ tới những gì Trinh nói ban nãy, cô chẳng phải là đang khen anh? Trong phút chốc không tự chủ được anh cười to thành tiếng, trong âm điệu có phần đắc ý. Một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu

_Anh em nhà mày đều nguy hiểm như nhau!

Chú thích: (*) là các động tác breakdance, người nhảy sẽ dùng tay (hoặc đầu) để nâng cơ thể lên không trung tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. Do mức độ khó và nguy hiểm, đòi hỏi dancer phải có lực tay rất khỏe, gan to(=.=). Với nữ, yêu cầu cơ thể phải gọn nhẹ và linh hoạt

Bạn đang đọc Em Gái Của Bạn Tôi của Nhok_Njco
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.