Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 41

Tiểu thuyết gốc · 895 chữ

Đợi em giữa cái lạnh đêm Sài Gòn, tôi không thể phân biệt là do thời tiết hay trong lòng tôi lạnh đến nổi, nó khiến cả người tôi run lên cầm cập.

Phương không nghe máy, mặc cho tôi đã gửi cho em hàng trăm tin nhắn.

Cánh cổng lớn sừng sững tựa như sườn núi đá thẳng đứng chia cắt tôi và em và dẫu cho tôi có hàng nghìn sức lực cũng không thể nào với tới.

Tôi thừa biết từ nhỏ em và người con trai đó được cả hai gia đình ghép đôi, điều đó khiến cả hai bên đều trở nên thân thiết hơn cùng nhau tạo thành mối quan hệ không chỉ dừng lại ở mức bạn bè, gia đình.

Tôi còn nhớ lúc nhỏ, Phương là một cô bé hay khóc nhè, mỗi lần ba mẹ gây nhau em đều khóc, chỉ có tôi len lén trêu ghẹo em, với mong muốn làm em vui nhưng em không hiểu, em luôn cáu bẳn rồi tìm cách trả thù tôi.

Cũng may rằng em luôn tìm cách phá tôi mà trở nên vui vẻ hơn, mười mấy năm không gặp em đã trưởng thành rồi, mạnh mẽ và hiểu chuyện đến như vậy.

Lúc nhỏ, mỗi khi Khánh An sang nhà chơi, tôi đều bị dì Sương nhốt vào phòng, chỉ nghe được tiếng cậu ấy từ bên ngoài, mỗi lần như vậy Phương đều không vui. Tôi nhớ rất rõ, khi ấy Phương mặc trên người chiếc váy thật đẹp, những chiếc kẹp bông nho nhỏ trên mái tóc, khuôn mặt thì nhăn nhó:

"Con không chơi với bạn Khánh An đâu."

Dì Sương lúc ấy vừa bận rộn xem người làm chuẩn bị bàn tiệc vừa phải trông Phương, dì sợ em sẽ chạy lung tung làm dơ váy áo nên bảo với em:

"Phương ngoan thì mẹ mới thương được chứ."

Đoạn dì bảo tôi dẫn em lên phòng chơi, còn chú Cường thì bảo dì:

"Con nó không thích thì đừng ép nó."

Dì phẩy tay bảo tôi đi, tôi kéo Phương đến chân cầu thang nghe dì nói với chú:

"Người ta là bạn của em, giàu có lắm, chuyện em làm cũng chỉ muốn tốt cho con bé thôi."

Tôi nhìn Phương xinh xắn quá nhưng em phải vui lên thì mới hợp với bộ dạng này, tôi liền trêu em:

"Em khóc xấu xí quá."

Tôi bật cười vì lúc ấy tôi chỉ là cậu nhóc chẳng hiểu chuyện gì cả, mười mấy năm từ lúc tôi đi đến khi trở về tôi đều không được chào đón,

Cũng phải thôi tôi đâu là ai trên cuộc đời này, ngay cả một gia đình hoàn thiện cũng không có huống chi là một gia đình gia thế.

Tôi ngồi đợi Phương suốt cả đêm, tôi sợ em bị một kẻ không ra gì như tôi phá hủy cả tương lai, tôi sợ những tin đồn thất thiệt sẽ làm hại em khiến em mang danh hư hỏng. Em nào có như vậy, em là cô gái ngoan ngoãn nhất trên đời, những đứa con vừa sinh ra đã ngậm được thìa vàng nào đâu được sung sướng như người ta thường nghĩ.

Em từng kể tôi nghe về ông nội, về ba em họ đã cố hết sức để phát triển và duy trì truyền thống gia đình. Ông từ một người đàn ông thích pha chế vài món si rô, nước trái cây, đến người bán hàng rong và rồi truyền lại cho chú những đam mê thời tuổi trẻ. Chú Cường nối bước ông trên con đường mới, từ cái nền gạch cũ tạo nên thương hiệu về sau, Phương, em nhận lại bao công sức cho nên trách nhiệm duy trì nó khiến cho em chưa dám lười biếng bao giờ.

Tôi hiểu được điều đó, chăm chỉ và cố gắng luôn hiện hữu trên người em, điều mà chỉ tên thư ký luôn hướng mắt về em mới có thể phát hiện ra được.

Tôi chợt nhận ra tôi đã từ lúc nào quan tâm em nhiều quá.

Nếu như tôi không có khát vọng của một tên thanh niên luôn cho mình có thể gánh vác được tất cả thì có lẽ tôi sẽ yên bình nhìn ngắm em bước đến thềm hoa.

Chắc có lẽ lúc tôi sinh ra vào một ngôi sao xấu cho nên luôn mang đến cho những người tôi yêu thương mất mát lẫn khổ đau.

Trời dần khuya, cả không gian mờ mịt, ánh đèn đường rọi xuống vắng tanh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không hề nghe thấy.

Không biết tôi đã ở đó bao lâu, cho đến khi một vài tên phóng viên mò đến chầu chực để lấy được một bôi hình.

Lúc sau, chiếc xe camry đỏ từ từ lăn bánh ra khỏi cánh cổng lớn, đám phóng viên cứ thế chụp lấy chụp để trong khi chú Cường từ trong xe hạ kính xuống nhìn chằm chằm vào tôi:

"Khanh, lên xe đi chú muốn nói chuyện với con."

Tôi bước đến trước hàng loạt ánh mắt của đám phóng viên, những câu chuyện của giới con nhà giàu chẳng biết từ khi nào lại được dư luận quan tâm đến như vậy.

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.