Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Trở Lại Của Kẻ Cô Độc

Tiểu thuyết gốc · 2382 chữ

Những con đường ở Thành Phố này luôn đông đúc và nóng bức đến khó chịu. So với mười lăm năm trước đây nó đã trông khá hiện đại với làn đường trải nhựa thẳng tắp, vô số ngôi nhà cao tầng cùng khu thương mại sang trọng, hiện lên sức sống của một đất nước đang phát triển.

Ngồi trong taxi nhìn ra khung cảnh bên ngoài, những ký ức lúc nhỏ đã hoàn toàn thay đổi chẳng còn chút gì.. giống như tôi của mười lăm năm trước, là một đứa trẻ bị bỏ lại nơi đất khách quê người, dần dần lãng quên theo từng hơi thở của quá khứ. Một đứa trẻ không người thân, không bạn bè, không nơi nương tựa nhưng thật may mắn là chú ấy đã giữ đúng lời hứa của mình, vẫn chu cấp mọi thứ để tôi có thể tồn tại ở nơi xa lạ, được đi học, lấy bằng thạc sĩ, tìm được công việc ổn định ở Pháp và gần đây chú lại muốn tôi trở về giúp chú điều hành công ty gia đình.

Ban đầu tôi nghĩ, bản thân tôi đã quá an ổn ở Pháp. Tôi sẽ kết hôn một cô gái bản xứ, cùng nhau làm việc, sinh con và sống hạnh phúc mãi mãi cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi. Chú ấy bảo tôi liệu có nhớ quê hương, muốn trở về Việt Nam sinh sống, chú sẽ tạo điều kiện cho tôi có thể thoải mái ở quê nhà và tìm lại người mẹ mất tích.

Tôi cầm trên tay địa chỉ ông ấy gởi kèm theo bưu thiếp. Đấy chính là căn hộ chung cư nằm trong khu đô thị cao cấp bậc nhất sài thành, tôi đọc địa chỉ cho tài xế, sau hơn hai giờ từ sân bay tôi mới về đến nơi ấy.

Tôi mang hành lý lên tầng mười sáu, vượt qua hành lang được ốp loại ghạch men sang trọng cùng dãy lang cang bằng kính phản chiếu chút tia nắng cuối ngày, bước chân tôi dừng lại ở cánh cửa số 830.

Cánh cửa gổ, ổ khóa từ hiện đại, tôi mệt mõi tra thẻ mở khóa sau đó bước vào nhà. Một căn hộ khoảng 80 mét vuông rộng rãi và thoáng đãn, hẳn là chú đã tiêu tốn không ít tiền thuê nó. Mọi thứ bên trong rất tiện nghi và hiện đại.

Dường như trước khi tôi đến nó đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, ga mền, sofa, tivi cùng một số thứ trang trí sạch đẹp, tôi nằm dài trên sofa hít thở một hơi nhắm nghiền mắt mong cơ thể có thể thoải mái.

Ánh hoàng hôn dần tắt phía cuối chân trời, kéo theo màng đêm buông dần trên từng con phố. Bóng đêm luồng lách qua từng căn phòng kéo theo không khí hơi se se lạnh, không biết tôi đã ngủ quên mất tự bao giờ đến khi tỉnh dậy trước mắt chỉ còn màu đen mờ mịch. Đằng kia phía sau cánh cửa kính quên kéo rèm là cả một thành phố sống động, rực rỡ đến nao lòng.

Tôi ghé mặt sát bên lớp kính nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu, nó không còn nét thiếu niên của những năm tháng ấy, khi tôi đứng bên ngoài lớp kính ngăn cách tôi và gia đình họ.

"Nó là thằng nào? Là con riêng của ông phải không? Hay lắm ông Cường hôm nay ông dẫn cả đứa con hoang này về nhà. Ông muốn nó tranh giành thứ gì từ cái nhà này sao? Ông đừng có hòng."

Vợ chú vừa thấy tôi đã vội gào lên giống như bà ấy đã phải chịu đựng sự trăng hoa của người đàn ông này đến phát điên và sự xuất hiện của tôi ví như giọt nước tràn bờ vỡ òa ra mạnh mẽ.

"Bà có thôi đi không? Nó là cháu tôi cha nó chết mẹ nó biệt tích tôi là cậu nó mang nó về thì sai ở đâu mà bà gào lên?"

"Trước nay tôi mới biết ông có anh chị em, có cháu, tôi nói cho ông biết dù nó có ở đây với danh nghĩa gì thì nó cũng đừng hòng ăn của nhà này một xu một cắc nào."

Nghĩ đến đây tôi lại cười, người có tiền họ hay lo sợ người khác sẽ tổn hại đến lợi ích và rồi sẵn sàng chìa vuốt ra hạ gục bất kỳ ai họ cho rằng có khả năng chiếm lấy lợi ích của họ.

Ký ức lại ùa về.

Tôi ở cái nhà đó chẳng mấy năm, ba ngày xảy ra chuyện lớn, năm hôm xảy ra chuyện nhỏ chẳng bao giờ họ để yên cho tôi làm bất kỳ điều gì ngay cả khi ngủ. Tôi chẳng thể làm gì họ cũng chẳng thể rời khỏi họ, tôi bám víu vào họ như đứa trẻ bám lấy nơi cuối cùng mà nó có thể vớ lấy. Lúc ấy tôi cứ tưởng cuộc đời mình kết thúc ở đấy, sống như những tôi tớ hèn mọn luôn luôn chiều lòng mọi người và luôn nhận sai mỗi khi bị tát vô cớ.

Cuối cùng tôi cũng được giải thoát. Ký ức trong tôi lật sang một trang mới, nơi không có tiếng sai vặt, bắt bẻ cũng như chưởi mắn thậm tệ mà là một nơi yên ắng, nơi không ai nói tiếng quê hương và là nơi buột tôi phải từ bỏ tất cả quá khứ để bắt đầu lại như một đứa trẻ bập bẹ tiếng nói đầu đời.

Suy nghĩ trong tôi miên mang khó tả, tôi nhớ hết tất cả mọi việc ngay cả những lời họ nói ấy vậy mà tôi lại không nhớ nét mặt mẹ ruột của mình.

Tôi thở dài cố gắn nhắm mắt lại để tìm xem trong bộ não này liệu có chăng còn sót lại một ít gì về mẹ.

Màng đêm phủ xuống, chỉ có phía ngoài kia rực sáng ánh đèn xanh đỏ cùng vài người sau khi trở về thắp sáng ô cửa cạnh nhà.

Tôi đang cố gắn thu thập hình ảnh của mẹ thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại liên hồi. Là chú ấy:

"Con nghe đây chú Cường."

"À, con về rồi, căn hộ rất đẹp cảm ơn chú."

"Dạ, dạ con biết rồi, con hiểu mà dì ấy làm vậy cũng bình thường thôi... à con biết mà chú đã nói với con rất nhiều lần rồi. Con hiểu mà. Bye chú chú yên tâm không sao."

Tôi chờ chú ấy dập máy trước mới từ tốn đặc điện thoại xuống.

Tôi biết ngay vợ chú sẽ phản đối việc tôi trở về ngôi nhà của họ cho nên chú mới thuê căn hộ cao cấp này cho tôi. Bà ấy đến bây giờ vẫn nghĩ tôi là con riêng của chú Cường sao? Tôi buồn cười vì con người trên thế giới này phải chăng họ chỉ tin những việc mà họ cho là đúng.

Tôi bật đèn trong phòng lên, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, tôi cũng phải đi tắm rữa cả ngày hôm nay đã quá mệt mõi rồi.

Tôi ngâm mình trong làn nước ấm ngã đầu thư giản tận hưởng chút thơm mát của hơi nước bốc lên từ bồn.

Chẳng mấy chốc đã mười lăm năm, tôi đã hai mươi sáu tuổi, cái tuổi không quá lớn cũng chẳng còn nhỏ nữa. Hai mươi sáu năm tồn tại trên thế giới một cách lặng lẽ, cô độc. Tôi hít một hơi thật sâu lại tự nói với bản thân:

"Chẳng phải mày đã quen rồi sao?"

Tắm xong tôi vội mặc bộ pijama xanh chú đã chuẩn bị cho tôi trong tủ, nó khá vừa vặn và thoải mái.

Đến lúc này dạ dày tôi mới chợt réo lên nhắc nhở từ chiều giờ tôi vẫn chưa ăn gì cả, tôi đi một vòng trong căn bếp được trang trí bởi vô số đồ dùng tiện nghi, mở chiếc tủ nhỏ cạnh lò nướng, nơi mà người ta hay dự trữ một số thức ăn liền ví như mì gói, ngay lập tức trước mắt quả thật có không dưới mười gói mì.

Tôi biết chú rất bận nhưng để chuẩn bị cho sự trở lại của tôi lần này chú đã quá chu đáo rồi.

Tôi vội bắt ít nước sôi chuẩn bị thưởng thức hương vị mì gói quê nhà, mì chưa kịp nở phía sau cánh cửa kia lại có người bấm chuông in ỏi.

"Là ai vậy nhỉ?"

Từ khi tôi trở về đây không quen biết ai ngoài chú Cường nhưng chú không phải đã bảo thời gian này chú rất bận.

Tôi nhanh chống đến cửa, thông qua con mắt nhỏ được lấp trên cửa nhìn ra bên ngoài. Người ở bên ngoài là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi tay còn cầm theo ít đồ đạc.

Tôi cho bà ấy vào nhà mới biết bà ấy là người giúp việc của chú Cường.

""Bà chủ bảo tôi phải chăm sóc tốt cho cậu, bà bảo ở đây còn thiếu gì thì cậu cứ nói với bà đừng ngại."

Vừa nói bà ấy vừa bắt tay vào làm việc, sắp xếp các thứ đem đến vào tủ lạnh. Tôi cứ đứng ngây ra nhìn một lúc mới vội mở điện thoại nhìn giờ, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ tối. Tôi lững thửng đi đến.

"Để con giúp dì."

Tôi lấy đồ trong túi tháo bao bì đưa bà ấy xấp vào tủ, sau khi tôi nhớ ra tô mì để quên trên bàn nó đã trở thành những sợi mì nở tung tóe. Mì nở rồi chẳng sao cả, tôi bèn ngồi xuống ăn.

"Cậu... à nở hết trơn rồi để tôi nấu ít đồ ăn cho cậu, nhanh lắm đừng ăn tô mì đó nữa."

Bà ấy gọi cậu rồi dừng lại thì ra tôi quên mất phải nói tên để bà ấy dễ gọi, tôi cũng đễ xưng hô hơn.

"Cháu tên Khanh, dì là?"

Tôi gãi đầu, bà ấy vui vẻ đáp:

"Mọi người hay gọi tôi là dì tư."

"Dạ dì tư, con ăn mì này được rồi không cần dì nấu nướng thêm đâu, ở đây chỉ có mình con ăn gì cũng xong thôi không cần vất vả."

Dì tư nghe vậy sau đó nhìn quanh mọi thứ một đợt rồi hỏi tôi:

"vậy tôi về mai cậu Khanh ăn món gì để tôi còn chuẩn bị."

Tôi thực sự chẳng muốn phiền phức như vậy vả lại không ở Việt Nam nhiều năm thế nên ăn món tên gì cũng không thể nhớ rõ nữa.

"Không cần đâu ạ, cháu có thể ra ngoài ăn được rồi, nếu dì thật sự phải đến đây làm việc thì chỉ cần giúp cháu dọn dẹp lại nhà cửa mỗi tuần ba lần là được."

Tôi đưa dì tư xuống tận nơi đổ xe mặc cho dì ấy cứ từ chối mãi.

"Không sao mà, sau này cháu nhờ dì giúp cháu việc nhà cửa, đưa dì xuống lấy xe một đoạn xem như lấy lòng dì."

Dì tư cười híp cả mắt, tôi từ nhỏ đã đơn độc, từ trước đến nay hay thích lấy lòng tất cả mọi người, những lúc họ vui vẻ cười với tôi, tôi cũng cảm thấy ấm áp.

Tôi trở về căn hộ, nằm dài trên giường lướt điện thoại tìm hiểu thông tin về công ty "once" của chú Cường, dù sao mục đích chú đưa tôi về đây là giúp chú làm ăn cũng nên tìm hiểu sơ bộ một chút.

Hôm sau chú Cường mang xe đến đón tôi đến công ty, công ty của chú tọa lạc tại khu chế xuất rộng lớn, nó được thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển.

Tôi vừa bước ra khỏi xe, một vài người đã đợi sẵn.

"Ba, đây là anh Khanh phải không?"

Thì ra cô gái dáng người cao, khuôn mặt xinh đẹp này là con gái chú Cường nhiều năm như vậy rồi vẻ ngoài ai cũng thay đổi quá nhiều chỉ là không biết cô ta còn giữ thói quen hay chọc phá người khác. Tôi đưa mắt nhìn vài người còn lại ắt hẳn là nhân viên cấp cao ở công ty. Tôi vội chìa tay ra bắt chuyện:

"rất hân hạnh được gặp cô, cô Phương tôi là Khanh."

"Vẫn còn nhớ tên em sao?"

Phương nắm lấy tay tôi thân thiết như người nhà lâu ngày gặp lại còn tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Rất hân hạnh làm quen với mọi người."

Tôi không để cảm giác này tồn tại trên tay mình lâu hơn cho nên cũng nhanh chống rút lại chào hỏi người khác.

"Chào cậu Khanh."

"Được rồi, sau này cậu Khanh sẽ trở thành trợ lý cho Phương con gái tôi, mong mọi người giúp đỡ cậu ấy."

Chú Cường kết thúc buổi gặp mặt bằng câu nói như thế khiến ai nấy đều im lặng, cô Phương trên đường dẫn tôi về phòng làm việc cũng chẳng nói lời nào, cả ngày hôm đó cô ấy đem cho tôi cả sấp tài liệu từ những năm đầu công ty thành lập và rồi không khí căng thẳng kéo dài.

Được thôi, chẳng có gì trên đời này không bắt đầu từ khó khăn biết đâu sau này những thử thách này sẽ giúp tôi thành công hơn. Tôi cứ chăm chỉ đọc hết tất cả mặc cho thỉnh thoảng có ai đó liếc tôi một cái, cô ấy ghét tôi tôi có thể hiểu bởi vì tôi là con trai tin đồn của ba cô ấy cũng là kẻ sẽ trở lại cướp mất một khoảng tài sản phá vỡ hạnh phúc gia đình của cô ấy, tất nhiên mọi thứ chỉ là lời đồn đại và dù cho tôi và cả chú Cường có giải thích liệu mấy ai tin.

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.