Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[One-shot] Em Có Thể Nắm Tay Anh Không?

Tiểu thuyết gốc · 6388 chữ

Điều ngốc nghếch nhất khi yêu?

Không biết nữa...

Bạn cô nói việc cô yêu một người như cậu ta chính là việc làm ngốc nghếch nhất rồi...

___o0o0o___

"Nhìn đứa con gái đó kìa! Chính là An Hạ đã chen chân vào khiến cho Kiến Văn chia tay Nhã Vy đó."

"Ai cũng biết Nhã Vy là mối tình đầu của Kiến Văn, hai người họ yêu nhau từ cấp ba, vô cùng sâu đậm. Thế mà An Hạ xuất hiện, mặt dày bám lấy Kiến Văn, hại Nhã Vy bị đá."

"Không ngờ lớp mình lại chứa một con giáp thứ mười ba như vậy."

Lời bàn tán xôn xao sau lưng như vậy, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên An Hạ trở thành tâm điểm của cả tập thể. Chỉ có điều, không phải "nổi tiếng", mà lại là "tai tiếng".

Cô thở dài, nằm trượt trên bàn. Đêm qua chỉ vì chuyện của Kiến Văn hại cô mất ngủ, sáng nay dậy trễ nên không kịp ăn sáng, vác cái bụng đói meo lên giảng đường thì giáo sư dạy kinh tế lại đi công tác nên tới trễ. Kết cục là nằm nghe người ta gièm pha về mình như vậy.

Thời đại 4.0, chỉ vì một bài đăng trên mạng xã hội mà An Hạ cô từ một sinh viên mọt sách vô hình ngay lập tức trở thành con giáp thứ mười ba.

"Con giáp thứ mười ba à? Cũng đâu có sai..." An Hạ thầm nghĩ, rồi gục mặt xuống bàn, buồn rười rượi, cả người như vô lực.

Đột ngột, một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô, thủ thỉ. "An Hạ, chào buổi sáng!"

Cô giật mình, ngồi bật dậy, một chàng trai dáng dấp cao ráo, khuôn mặt điển trai nhưng toát lên vẻ rất thư sinh, vừa nhìn là biết nam thần đại học trong truyền thuyết, ngồi cạnh cô, nở một nụ cười rất tươi.

Đám nữ sinh trong giảng đường hét ầm lên.

"Ừm... Chào cậu, Kiến Văn..." An Hạ ấp úng, nụ cười gượng gạo.

"Có lẽ cậu ăn sáng rồi nhưng mà cứ cầm lấy." Kiến Văn nhanh chóng lấy một hộp sữa trong túi chéo, đặt lên trước mặt cô, cười. "Mua một tặng một, cậu đừng ngại." Rồi anh nhanh chóng lấy cho mình một hộp khác, cắm ống hút, uống rồn rột.

"Cảm ơn."

Cả giảng đường cứ nhao nhao, muôn lời bàn tán khó nghe cứ văng vẳng đến. Vẻ mặt của Kiến Văn thể hiện rất bình thản như không có gì, còn An Hạ chính là kiểu luôn để bụng lời của người khác.

Một lát sau, giáo sư đến, hô vang dẹp trật tự thì đám đông nháo nhào mới chịu yên tĩnh xuống, nhưng những ánh mắt chán ghét và muôn lời thủ thỉ tai nhau về đứa con gái tráo trở An Hạ kia vẫn chẳng thèm dứt.

An Hạ len lén nhìn sang Kiến Văn, góc nghiêng này của anh rất đẹp trai. Tuy không phải con nhà trâm anh thế phiệt gì cho cam, nhưng chỉ dựa vào gương mặt đẹp trai và học lực cao siêu kia thì sớm đã được đám con gái tôn làm nam thần trường đại học này rồi, nhiều người còn nói, Kiến Văn chính là Tiêu Nại ngoài đời thực, đủ biết vị trí của Kiến Văn trong lòng đám con gái cao như thế nào.

Chỉ có điều, nam thần này đã có bạn gái!

Bạn gái của nam thần đương nhiên phải là nữ thần. Nhã Vy không phải mỹ nữ, nhưng diện mạo cũng được cho là ưa nhìn. Học lực tuy không xuất sắc, nhưng cơ bản đủ để có một bảng thành tích tốt. Thứ mà người ta ca tụng về Nhã Vy chính là mảng hoạt động, một cô gái cực kì năng động và đa tài, sự tự tin và khí chất luôn hiện rõ trên con người khiến cô ta nổi bật giữa đám đông. Nhã Vy lại là con gái của hiệu trưởng trường đại học, tính cách vô cùng ôn hòa nhã nhặn, thân thiện dễ gần, vì hoạt động nhiều nên quen biết nhiều, tài khoản cá nhân có mấy nghìn lượt theo dõi.

Nói khoa trương một tí, ai cũng bảo Kiến Văn và Nhã Vy rất xứng đôi.

Chỉ có điều, tuần trước cặp đôi yêu nhau từ cấp ba này lại chia tay trong sự sửng sốt của mọi người. Mà nguyên nhân, nhanh chóng được quy cho An Hạ, mấy chữ "kẻ thứ ba" nhanh chóng được đặt trước tên cô.

Chuông reo lên mấy hồi, giáo sư buông thước, nhanh chóng tắt máy chiếu. Từng luồng từng luồng sinh viên tản ra rời đi, không ít người cố ý nán lại để xem xem Kiến Văn và An Hạ có xảy ra chuyện gì không mà đem đi kể.

An Hạ cúi gằm mặt, soạn sách vở vào túi vải, rồi chẳng để cho Kiến Văn mở miệng, nhanh chóng rời đi.

Kiến Văn đứng ngây ngốc nhìn cô, lát sau buông tay xuống, thở dài.

.

.

.

An Hạ mang một chiếc túi vải đeo chéo người, tha thẩn bước đi, đầu cô cứ mông lung những suy nghĩ về người con trai ấy.

Rõ ràng là một học sinh gương mẫu, bây giờ chỉ vì chút rung động này mà bận lòng quá nhiều, học hành sao nhãng.

Chợt, một nhóm bốn nữ sinh đi qua, vừa thấy An Hạ, đã liếc mắt chép môi, một người trong số đó cố tình xích qua giả bộ vô ý đẩy ngã An Hạ.

Bước chân cô lảo đảo, ngã uỵch xuống, sách vở trong túi xách văng ra xa.

"Chết! Lỡ đụng trúng quý cô An Hạ rồi. Phải giữ người yêu cho chặt mới được, chẳng lỡ ngày mai lại thấy cô ta ngang nhiên quyến rũ người yêu mình để trút giận thì khổ." Cô ta giả bộ khoa trương, đám bạn đi cùng bật cười khoái chí.

Họ nhanh chóng rời đi, miệng lại lao xao cợt nhả.

An Hạ lổm cổm bò dậy, đôi môi cười dài nhạt thếch, rồi thu gom sách vở. Ngay lúc đó, một bàn tay trắng trẻo nhặt hộ cô một quyển tài liệu, đưa cho cô.

"Xin lỗi, An Hạ." Mái tóc đen dài xõa xuống, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười rất thân thiện.

An Hạ xấu hổ, cúi gằm mặt, chỉ ngượng ngịu nhận lấy quyển sách, lí nhí. "Là mình có lỗi với cậu, mình đáng bị thế này, cậu xin lỗi gì chứ?"

Ánh mắt Nhã Vy xẹt qua một tia khinh bỉ, nhưng rất nhanh chóng khiến An Hạ không kịp nhận ra.

An Hạ len lén nâng mắt lên, đối diện cô là một cô gái trạc tuổi mình, rất tươi trẻ và tự tin như bình thường, nụ cười vẫn hồn hậu và dịu dàng. Có điều, nhìn kĩ lại thấy quầng mắt thâm đen, sắc da có chút bơ phờ, vừa nhìn đã biết cả đêm qua khóc ướt gối rồi.

Thấy thế, An Hạ càng xấu hổ hơn.

An Hạ là sinh viên năm nhất mới vào trường, lại từ quê lên thành phố học, tính tình khép mình, rất rụt rè nên không có bạn bè, mọi người trong trường còn chẳng ai biết đến sự tồn tại của cô. Bên học hành, làm teamwork lại chẳng ai mời cô vào, mãi sau mới thấy Kiến Văn chủ động đưa tay cho cô, còn giúp đỡ cô làm thuyết trình rất nhiều. Kiến Văn quan tâm cô rất đặc biệt, sớm khiến cô động lòng mà thích cậu ta.

Nhà trường lại yêu cầu mỗi sinh viên phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ, An Hạ lại nộp đơn vào ban tổ chức sự kiện, là lính mới chẳng biết gì, lại được Nhã Vy hảo cảm giúp đỡ. Nhã Vy đối với cô rất nhiệt tình, khiến cho An Hạ sớm coi Nhã Vy là người bạn đầu tiên khi lên đại học rồi.

Chỉ có điều sau này mới biết, Nhã Vy lại chính là người yêu của Kiến Văn. An Hạ bèn giữ khoảng cách, Kiến Văn càng cố ý xích lại gần, đến một lúc cô nói với Kiến Văn là đã có người yêu thì không nên quá thân mật với con gái, anh ta lại nói với cô, đã chia tay Nhã Vy lâu rồi.

An Hạ tuy thích Kiến Văn, nhưng vì Nhã Vy chính là bạn tốt, cô không đủ can đảm ở gần Kiến Văn, cũng không đủ can đảm để tự nhiên với Nhã Vy như trước. Bây giờ lại bị cả trường biết mặt, kì thị, xa lánh, cô tự nhiên cảm thấy mình đúng là xui xẻo đủ đường.

Đột ngột, Nhã Vy vươn tay ra nắm lấy tay cô, dịu giọng. "An Hạ, cậu rảnh không? Có thể cùng mình tâm sự một chút không?"

Cô không tiện từ chối, nên tuy rất ngại, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

.

.

.

"Mình và Kiến Văn yêu nhau từ lớp mười một, cả hai đứa đều là mối tình đầu của nhau nữa." Nhã Vy ngập ngừng kể, nụ cười trên môi hôm nay đượm chút buồn. "Mối quan hệ bọn mình đang rất tốt đẹp, còn chuẩn bị kế hoạch đi du lịch xa kỉ niệm ba năm yêu nhau, tự nhiên Kiến Văn lại chủ động chia tay mình vì đã thích một người con gái khác."

Tim An Hạ đập mạnh, cổ họng tự nhiên khó thở.

"Mình tuy đau lòng, nhưng nghe anh ấy nói là mình đã biết ngay Kiến Văn thích cậu. Trước nay mình hiếm khi thấy anh ấy gần con gái như vậy."

"Mình? Không đâu!" An Hạ vội vàng chối, lắc đầu lúng túng. "Kiến Văn tốt như vậy, sao có thể thích một đứa con gái lập dị như mình chứ..."

Nhã Vy im lặng một chút, ánh mắt hơi tối đi. "Tốt nhất là Kiến Văn nên yêu một cô gái giỏi hơn mình..."

"Hả?" An Hạ ngây ngốc, nụ cười trên môi vốn đã gượng gạo bây giờ càng cứng ngắc.

Nhã Vy giật mình, liền xua xua tay. "Không có gì, cậu đừng để ý..."

An Hạ nhớ lại, mẹ cô thường bảo lúc đưa ra một quyết định gì hãy đặt mình vào vị trí của người ta. Nếu cô là Nhã Vy, xinh đẹp, tự tin, xuất chúng, lại để cho mối tình đầu của mình rời đi chỉ vì anh ta lại thích một cô gái tầm thường không có gì nổi bật, xét mặt nào cũng thua mình, liệu có thể nào cam tâm không? Nhìn Nhã Vy lại vốn là một cô gái tự tin vào bản thân như vậy...

Nụ cười buồn man mác hiện lên trên môi, An Hạ tự nhủ tốt nhất vẫn là tránh xa Kiến Văn đi.

"Nhã Vy này, cậu đừng buồn nữa." An Hạ ấp úng quay sang Nhã Vy, cẩn thận lựa lời. Ánh mắt cô không dám nhìn trực diện vào đối phương, cứ đảo quanh nhìn ngẫu nhiên một sự vật nào đó. "Kiến Văn quả thật là một người con trai tốt, nhưng cậu cũng tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một người còn tốt hơn cả Kiến Văn..."

Hàm răng nhỏ nhắn của Nhã Vy khẽ cắn lên môi, ánh mắt tốt sầm đi.

"Cậu khuyên mình từ bỏ Kiến Văn sao? Để cậu có thể cùng anh ấy hẹn hò?"

"Không... Mình không có ý đó..." An Hạ luống cuống chối. Cô chỉ định an ủi Nhã Vy thôi, tại sao lại khiến cho Nhã Vy nghĩ khác đi như vậy? "Ý mình là..."

"Cậu nhìn lại mình xem, cậu có chỗ nào xứng đáng với Kiến Văn sao?" Nhã Vy đứng bật dậy, nghiến răng, hai tay nắm chặt lại, những đường gân nổi lên trên bề mặt da. "An Hạ, cậu thật sự là tiểu tam không biết liêm sỉ!"

Nhã Vy gằn mạnh từng từ, rồi cứ thế bỏ đi.

Tai An Hạ ù đi. Nhã Vy kia thật đáng sợ, cô chưa bao giờ nghĩ một cô gái thuần khiết dịu dàng kia lại có những lúc đáng sợ như vậy. Bộ mặt giận dữ và tàn nhẫn kia đã một ai nhìn thấy chưa? An Hạ cười khổ. Nghĩ lại, cô trách gì Nhã Vy chứ? Có lẽ cô chính là tiểu tam không biết liêm sỉ, chọc giận một người nhã nhặn như Nhã Vy, chắc chắn cô phạm lỗi lớn rồi.

Cô thở dài, ánh mắt sầu bi u uất, cuối cùng cô vẫn không đủ can đảm đến với người con trai mà cô thích, căn bản vì cô tự thấy mình không xứng với anh. An Hạ đứng dậy, xách túi vải lên ra về.

.

.

.

Sáng ngày hôm sau, An Hạ cô chính xác đã trở thành tội đồ!

Một bức ảnh không biết từ trên trời rơi xuống được đăng tải trên SNS của hội sinh viên nhà trường vào đêm qua, nhận được mấy nghìn lượt chia sẻ. Bức ảnh giống như được chụp từ CCTV tại một khách sạn, ghi lại hình ảnh "An Hạ" cùng thầy giáo dạy môn kinh tế thuê phòng. Miêu tả cho bức ảnh là mấy dòng ngắn gọn: "Sinh viên năm nhất khoa kinh tế A.H. trèo lên giường thầy dạy học để được qua môn."

Sinh viên năm nhất, khoa kinh tế, có mái tóc dài tới lưng suôn thẳng, tên A.H. nhất định chỉ có một mình cô. Tuy hình ảnh từ CCTV khá mờ nhưng cả cộng đồng sinh viên sớm đã réo gọi tên cô rồi.

Chỉ có điều An Hạ từ khi lên thành phố này học tập chưa một lần bước chân vào bất kì khách sạn nào! Cô vốn không hiểu bức ảnh đó từ đâu mà ra, cũng không biết ai lại cố tình vu oan giá họa cô như vậy. An Hạ sốc nặng, nhìn tấm ảnh và trăm nghìn lượt bình luận chửi rủa cô, càng khiến cô đau lòng và sợ hãi.

"Chuyện này không có thật! Có ai đó đổ oan cho tôi!"

Vừa bước chân vào cổng trường, bao nhiêu học viên đã nhìn cô chỉ trỏ. Không ít người trực tiếp nói to chửi bới cô đồ lăng loàn, càng khiến cô tức giận mà gào lên.

"Ngoài mày ra thì còn ai có thể mặt dày làm trò đồi bại này cơ chứ?" Một cô gái đẩy cô ngã xuống, gằn giọng. "An Hạ, mày cướp người yêu của Nhã Vy, lại vì thành tích mà trèo lên giường thầy Trần, đồ bẩn thỉu!"

An Hạ nghe người ta nhắc về Kiến Văn, tự nhiên trong lòng lại sốt sắng. Không biết anh ấy đã nhìn thấy bức ảnh chưa, không biết anh ấy đã nghĩ gì về cô, không biết anh ấy có tin không, An Hạ càng ngày càng lo lắng.

"Kiến Văn..." Cô run lẩy bẩy kêu lên. "Kiến Văn đâu rồi! Cậu ấy nhất định sẽ không tin! Kiến Văn..."

"Rào!" Cô sợ hãi gọi tên anh, chưa dứt lời lại bị một chậu nước từ trên tầng hai đổ trúng người cô. An Hạ ướt như chuột lột, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn trên, ngân ngấn nước mắt.

Nữ sinh kia ném cả cái xô xuống đầu cô, cười lớn. "Mày không xem lại mày đi mà dám gọi Kiến Văn? Kiến Văn sáng nay không đi học, nhất định là thất vọng về mày!"

An Hạ cười khổ sở, nước mắt cô hòa vào làn nước bẩn dính đầy mình. Tại sao chứ, tại sao cô lại nghĩ về Kiến Văn? Tại sao cô lại chỉ muốn xem xem Kiến Văn có chịu tin cô không? Rõ ràng đêm qua cô đã tự hạ quyết tâm sẽ rời xa anh ta rồi mà...

Chỉ là, dù mọi người không ai tin cô, An Hạ chỉ mong một mình Kiến Văn chịu tin cô, nhất định cô sẽ rất mãn nguyện...

"Mày đồ tiểu tam!" Một đứa con gái khác bước lên dùng chân đá thẳng vào đầu An Hạ. "Con nhà quê mà dám trèo cao! Kiến Văn là của Nhã Vy, mày dám chen chân vào!"

"Tôi không có." An Hạ trừng mắt, một tia kiên cường xẹt qua gương mặt của cô. Cô chống tay, run run đứng dậy, dùng hết sức bình sinh đối đầu lại đám đông. "Tôi không làm gì hết, Kiến Văn và Nhã Vy chia tay là tự do hai người họ cạn tình! Tôi không hề câu dẫn Kiến Văn, nếu Kiến Văn có thích tôi thật, trách thì trách Nhã Vy thiếu sức hút!"

Tất cả mọi người bị thái độ này của An Hạ dọa cho hết hồn. Cứ ngỡ cô là kiểu con gái nhút nhát dễ bắt nạt, không ngờ trước mặt mọi người lại dám đá xéo Nhã Vy. Ngạc nhiên qua đi, ai nấy đều tức giận, cho rằng An Hạ đắc ý vì cướp đoạt Kiến Văn thành công.

"Mày nghĩ mày có gì so sánh được với Nhã Vy, lại dám nói nữ thần thiếu sức hút?"

"Nếu cô ta quyến rũ hơn tôi thì Kiến Văn có thể chia tay cô ta được sao?" An Hạ bật cười khúc khích.

Cô không dám nghĩ có ngày gan cô lại to đến mức vậy. Người ngoài chỉ thấy Nhã Vy hết lòng giúp đỡ cô sinh hoạt câu lạc bộ, cô lại cướp người yêu của Nhã Vy còn khinh miệt cô ta. Chỉ có điều đêm qua An Hạ nghĩ rất kĩ về thái độ của Nhã Vy lúc đó. Cô không phải đồ ngốc, nhìn ánh mắt của Nhã Vy chắc chắn không phải căm ghét cô bình thường.

An Hạ tuy không có chứng cớ, nhưng chuyện bức ảnh tung lên SNS, ngoài Nhã Vy ra cô không nghĩ có ai đủ động cơ làm điều đó với cô.

"Mày đồ tiện nhân!" Cả đám tức giận, vài đứa xông vào tát cô một cái. "Thầy Trần già vậy rồi, mày vẫn leo lên giường thầy như con điếm!"

"Các cậu cứ hỏi thầy Trần đi! Tôi còn chưa gặp riêng thầy bao giờ!" An Hạ cố gắng gào lên giữa đám đông điên loạn.

"Thầy Trần đi ra nước ngoài học tiến sĩ rồi, không liên lạc được. Mà kể cả có liên lạc được, thầy dám nhận sao? Thầy cùng mày làm chuyện xấu, nhất định cả hai sẽ bị đuổi!"

An Hạ đau đớn bị một tốp sinh viên lao vào đánh, đau tới muốn ngất đi!

"Này, dừng lại!" Bảo an của trường đại học vội vàng lại can, đám sinh viên kia hoảng loạn chạy tứ phía, đám đông vừa tập trung chen chúc ngay lập tức thưa dần rồi chẳng còn ai.

An Hạ nằm sõng soài trên đất, máu và cát vương đầy người cô, khắp nơi đều là vết xây xát và bầm tím. Đầu cô bắt đầu mơ hồ, những suy nghĩ mông lung dần chạy xung quanh.

Kiến Văn luôn là học viên gương mẫu, trước nay đều đi học đầy đủ, tại sao đúng hôm nay lại nghỉ học? Có lẽ là vì anh không tin cô, không muốn nhìn thấy cô chăng?

An Hạ càng nghĩ, càng cười dài thê lương.

"Này, cô là An Hạ đúng không?" Một bác bảo an nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét. "Mau đi tắm rửa thay đồ rồi đến văn phòng thầy hiệu trưởng đi!"

An Hạ lí nhí đáp, rồi chật vật đứng dậy. Đôi chân bị đánh rất đau, đứng không vững đừng nói là bước đi. Cô cố gắng dựa vào tường, bước từng bước về phía tủ để đồ.

Các học viên khác đều vào tiết học rồi, cả hành lang vắng tanh không còn ai gây khó dễ cho cô. An Hạ tắm qua loa mùi nước bẩn, nước nóng rơi vào những vết rách da của cô khiến cô đau đớn không nhịn được mà kêu lên. Cô cười lạnh, tự hỏi có phải những đau đớn này là cái giá cô phải trả cho việc lỡ đem lòng yêu một người đứng ở vị trí quá cao hay không.

Cô thay tạm sang bộ đồng phục thể dục, An Hạ run rẩy bước lại dãy nhà giám hiệu, bỏ qua suy nghĩ tới phòng y tế để băng lại những vết thương.

Cô gõ nhẹ cánh cửa, len lén bước vào. Thầy hiệu trưởng ngồi nghiêm nghị trên bàn làm việc, vừa nhìn thấy cô bất giác chau mày.

Có điều buồn cười là, cả buổi sáng cô khổ sở như vậy đáng lí ra Nhã Vy nên xuất hiện để hả hê. Nhưng cô không thấy Nhã Vy đâu, hóa ra lại ngồi yên lặng trên bàn tiếp khách của phòng hiệu trưởng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.

An Hạ chợt nhận ra, Nhã Vy chính là con gái thầy hiệu trưởng.

Cô bỏ qua cô gái đang nhìn cô như thể đợi trò hay diễn ra, coi như vô hình mà tiến lại thầy hiệu trưởng.

"Em là An Hạ?" Thầy quét qua cô từ trên xuống dưới, mệt mỏi nói.

"Dạ."

"Em biết lí do tôi gọi em lên đây chứ?" Nhanh chóng, thầy hiệu trưởng trực tiếp đi vào vấn đề.

An Hạ khẽ thở hắt ra một hơi, nhanh đến nỗi không ai kịp nhận ra nét chuyển biến trên gương mặt cô. "Em không làm. Thầy có thể gọi cho thầy Trần."

Thầy hiệu trường lạnh lùng. "Thầy Trần đương nhiên phủ nhận, có điều lời của thầy Trần không đáng tin cậy. Chuyện này đã gây ra tiếng xấu cho trường rất nhiều, thời đại internet bây giờ tin tức đã lan ra cả nước rồi."

An Hạ cúi gằm mặt không nói gì, muốn thanh minh thật sự rất khó. "Vậy thầy định xử lí em sao ạ?"

Thầy hiệu trưởng trả lời ngay lập tức, giống như đã đưa ra quyết định sẵn. "Đình chỉ dạy thầy Trần một năm, còn em thì mau chóng làm thủ tục thôi học."

Nghe đến đây, An Hạ cười lớn. Cô cứ cười dài không dứt, hóa ra không quyền không thế muốn sống yên ổn ở đây lại thật khó.

"Em cười cái gì? Dám coi thường tôi sao?" Thầy hiệu trưởng đứng bật dậy, gằn giọng.

"Thầy Trần đang xin nghỉ đi ra nước ngoài học tiến sĩ, thầy đình chỉ dạy thầy ấy chẳng có tác dụng gì. Còn em? Không hề có chứng cứ kết tội em, những chuyện này nên đình chỉ học em chứ không phải đuổi học..."

Thầy hiệu trưởng nhìn ánh mắt sắc lạnh của An Hạ làm cho lạnh sống lưng, nhất thời vì lời phản biện của cô làm cho câm nín.

"Cậu đừng có quá đáng, An Hạ! Chứng cứ rành rành, cậu còn nói bị oan?" Nhã Vy giận dữ đứng dậy khỏi sofa, đi lại chỗ An Hạ, kêu lớn.

"Chứng cứ? Bức ảnh đó sao?" An Hạ quay lại nhìn Nhã Vy, không ngần ngại mặt đối mặt cô ta, bình thản. "Bức ảnh không rõ nét, chỉ dựa vào dòng caption viết tên A.H. mà có thể kết tội tôi sao? Nếu tôi không nhầm, cậu học khoa luật kinh tế..."

Nhã Vy bị An Hạ nói cho im bặt.

Cô ta tiếp xúc với An Hạ từ sớm, cứ tưởng rằng An Hạ rất đơn thuần, không ngờ bây giờ cô lại có thể rắn rỏi và mạnh mẽ như thế.

"An Hạ, em đừng có vô lễ!" Thầy hiệu trường giận tới tím mặt, liền quát lớn. "Cả nước đang chửi rủa em, tiếng xấu em đem lại cho trường quá đủ rồi. Cấp trên đã yêu cầu tôi xử lí dứt khoát để xoa dịu dư luận, nếu tôi tha em họ sẽ nghĩ tôi quản lí không tốt."

Cô cúi đầu im lặng, lí do này của thầy hiệu trưởng thật sự rất dễ nghe.

"Thầy tốt nhất nên quản lí con gái thầy trước khi nghĩ đến chuyện quản lí mấy nghìn sinh viên..." An Hạ chửi thầm trong lòng.

"Thầy hiệu trưởng, An Hạ đang bị oan!"

Một giọng nói vang lên rất vững vàng kiên quyết. Cả An Hạ và Nhã Vy đều giật mình quay ra cửa.

Một chàng trai vóc dáng cao ráo, gầy gò rất thư sinh. Mồ hôi tứa trên trán rất dày, hơi thở dồn dập không ổn định, nhất định là vừa rồi rất gấp gáp.

"Kiến Văn..." An Hạ run run gọi tên anh, đôi mắt cô ầng ậc nước.

"Kiến Văn, em dựa vào đâu nói An Hạ bị oan?" Thầy hiệu trưởng thở hắt ra một hơi, nhìn về phía cậu trai kia, nghiêm giọng. "Em nhìn cô gái này đi, làm trò lăng loàn. Tôi trước nay rất xem trọng em là sinh viên ưu tú, không ngờ em lại vì hạng người này mà chia tay Nhã Vy."

An Hạ càng nghe, càng thấy người này đang đứng đó với tư cách là cha Nhã Vy chứ không phải thầy hiệu trưởng.

"Thầy xúc phạm An Hạ quá đáng rồi đó!" Kiến Văn gằn giọng. "Em mong thầy mau xin lỗi cậu ấy!"

Thầy hiệu trưởng nghe Kiến Văn nói, nhất thời bị câm nín.

"Văn!" Nhã Vy vội vàng chạy ra. "Em không cam tâm để cho anh bị con nhỏ này lừa dối! Anh phải biết bộ mặt thật của cô ta!"

Nào ngờ, Kiến Văn chỉ ném cho cô ta một ánh nhìn khinh miệt. "Bộ mặt thật của An Hạ thì tôi chưa thấy, nhưng bộ mặt thật của cậu thì tôi biết lâu rồi."

Nhã Vy bị sự lạnh lùng và phẫn nộ của Kiến Văn dọa cho đau hết cả tim, sắc mặt tái đi, cô ta lùi ra sau mấy bước.

Anh bình thản đi lại bàn thầy hiệu trưởng, đặt một tập tài liệu lên. "Em đã nhờ một sinh viên khoa IT trường ta điều tra rõ bài viết trên SNS. Dựa vào ID liền xác định được máy chủ đăng bài viết nặc danh chính là từ laptop của con gái thầy, Nhã Vy."

Thầy hiệu trưởng giật mình nhìn vào tập tài liệu, lát sau trừng mắt nhìn con gái mình.

Nhã Vy bị phát hiện ra liền hoảng sợ, tim như muốn rơi ra. Bước chân cô ta tự nhiên run lên bần bật.

"Nhã Vy! Phải em đăng không?" Thầy hiệu trưởng gằn giọng tra hỏi.

Nhã Vy bị dọa sợ, nhất thời luống cuống. Một lát sau, cô ta nhìn sang An Hạ đang liếc mình bằng ánh mắt sắc lẹm, liền tức giận không cho phép cô đắc ý.

Hít sâu một hơi, lấy hết sức bình tâm, cô ta lạnh giọng. "Đúng, là tôi đăng. Nhưng điều đó thì chứng minh được gì? Chẳng thể nào cho rằng cô ta vô tội..."

An Hạ tức đến nghiến chặt răng lợi.

Nào ngờ, Kiến Văn lạnh nhạt tra hỏi. "Thế thì nếu cậu là người đăng, thì bức ảnh này cậu lấy đâu ra?"

Nhã Vy giật mình, loay hoay nói dối. "Tôi... Bạn tôi... Cô ấy là nhân viên làm thêm của khách sạn, thấy thầy giáo trường tôi nên chụp ảnh lại gửi cho tôi..."

Kiến Văn vẫn điềm đạm. "Thế khách sạn nào vậy? Bạn cậu là ai?"

"Khách sạn... Khách sạn Hoa Hồng... Bạn tôi muốn ẩn danh..."

"Bức ảnh này chụp lại khi nào?"

"Khi nào... Tối chủ nhật cách đây hai tuần..."

Không ngờ, thầy hiệu trưởng lại đen mặt. Một lát sau, thầy tức giận đập mạnh tay. "Nhã Vy! Con dám nói dối? Tối hôm đó thầy Trần đi ăn cùng ta và các thầy cô khác, con còn bịa đặt!"

Nhã Vy bị dọa cho sợ hãi, bước chân run rẩy ngã nhào ra sau, lắp bắp. "Cha... Con nhớ nhầm mà..."

An Hạ cười lạnh lẽo nhìn cô ta. Tại sao con người thật của Nhã Vy hiểm độc như vậy cô lại không nhận ra cơ chứ?

"Cậu coi thường sinh viên khoa IT trường mình quá đấy." Kiến Văn cười lạnh, liền quay lại cầm tập tài liệu anh vừa đưa cho thầy hiệu trưởng kia, giở vội ra trang sau, đưa lên cho Nhã Vy nhìn. "Người ta đã hack vào laptop cá nhân của cậu, tìm thấy chứng cứ cậu photoshop bức ảnh. Bây giờ chỉ việc kiểm tra máy của cậu là chứng cứ rành rành."

Nhã Vy hoảng hốt tới há to miệng, hồn bay phách lạc, lắp bắp không nói nên lời.

Thầy hiệu trưởng vốn thương con gái mình, nhìn con khóc lóc bảo An Hạ cướp người yêu của Nhã Vy liền muốn giúp con gái rửa sạch cái gai trong mắt, không ngờ ngay cả ông cũng bị cô ta lừa. Thầy giận tới run lên bần bật, nói không nên lời."

Kiến Văn liền cầm lấy tay An Hạ, quay về phía thầy hiệu trưởng, thấp giọng. "Thưa thầy, mọi việc sáng tỏ rồi, em mong thầy xin lỗi An Hạ và nhanh chóng thông cáo truyền thông, trả lại trong sạch cho An Hạ và thầy Trần."

Thầy hiệu trưởng nén cơn giận xuống, quay sang An Hạ, thành cẩn cúi đầu. "An Hạ, xin lỗi em. Tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho em. Có điều..." Thầy ngừng một lát, đắn đo mới nói tiếp. "Chuyện của Nhã Vy coi như chuyện trong nhà, tôi nhất định sẽ giáo huấn con bé, mong em đừng tố cáo nó..."

An Hạ cười lạnh, sâu trong thâm tâm là những suy nghĩ khinh miệt. "Danh dự con gái thầy quan trọng, còn danh dự của em thì không sao?"

Nuốt những suy nghĩ không hay vào trong, An Hạ cúi đầu. "Được, em chấp nhận yêu cầu của thầy. Có điều em mong sau này em sẽ được học hành yên ổn."

Thầy hiệu trưởng mừng rỡ, liền gật đầu.

Kiến Văn vẫn nắm tay cô rất chặt, cho cô biết bao nhiêu là sự yên tâm nhẹ nhõm.

Một lát sau Kiến Văn nắm tay An Hạ, xin phép rời đi.

Chuông reo, sinh viên tan tiết liền nháo nhào chạy ra ngoài hóng chuyện. Họ nghe phong phanh Kiến Văn, Nhã Vy cùng An Hạ đều đang trong phòng hiệu trưởng, ai nấy đều bứt rứt muốn xem chuyện hay. Có điều khi đám đông rải đầy hành lang, Kiến Văn lại lẳng lặng nắm chặt tay An Hạ rời đi.

"Này đoán xem chuyện gì? Có lí nào An Hạ bị đuổi học, Kiến Văn cố chấp đi theo An Hạ không?"

"Tôi lại nghĩ Kiến Văn nhất định đang tìm chỗ vắng để chửi rủa An Hạ một trận."

"Không lẽ Kiến Văn tin An Hạ vô tội sao?"

Bao nhiêu tiếng xôn xao bàn tán vang lên, hàng nghìn cặp mắt chăm chú nhìn Kiến Văn rất dịu dàng cầm tay An Hạ rời khỏi chốn thị phi đó.

Không ngờ, một cô gái hãy còn run rẩy từ phòng hiệu trưởng chạy vụt ra, gào to. "Kiến Văn!"

Cả đám đông ngay lập tức im bặt, hóng trò hay.

Bước chân Kiến Văn dừng lại, lạnh lẽo nhìn cô ta.

"Kiến Văn, anh không thể trách em! Em làm vậy chỉ để anh nhận ra bộ mặt thật của cô ta thôi! An Hạ cô ta chính là loại tiểu tam vô liêm sỉ, phá hoại anh với em." Nhã Vy gào khóc, qua mỗi lời cô nói gương mặt đám đông càng thể hiện rõ sự sửng sốt. "Cô ta là con cáo già lẳng lơ! Em có gì không tốt chứ? Tại sao anh lại chia tay em?"

Sắc mặt Kiến Văn càng sa sẩm tối. "An Hạ hứa với cậu sẽ giữ thể diện cho cậu, nhưng tôi thì không." Ngừng một nhịp, Kiến Văn thẳng thừng, từng lời thốt ra rất rõ ràng và gay gắt. "Nhã Vy, cậu còn tưởng cậu tốt? Tôi quá chán ghét sự ghen tuông và nham hiểm của cậu! An Hạ vốn chẳng phải kẻ thứ ba, tôi cạn tình với cậu, rồi sau đó mới đem lòng yêu mến An Hạ thôi!"

Nhã Vy mặt cắt không còn một giọt máu.

"Cậu nghĩ tôi không biết gì sao? Vĩnh Di là bạn thanh mai trúc mã của tôi, cậu dám gọi riêng cậu ấy ra, đánh chửi cậu ấy. Thiệu Lâm là tiền bối của tôi, cậu còn ghen với chị ấy mà lập tài khoản nặc danh vu cáo chị ấy lăng nhăng. Ngay cả em gái họ Ngọc Hồ của tôi, cậu còn dám tự mình cắt sạch tóc em ấy. Từng cô gái một đều rời xa tôi, tôi tự không biết điều tra sao? Căn bản là Nhã Vy, bệnh ghen của cậu quá bệnh hoạn rồi. Tôi ban đầu chỉ coi An Hạ là bạn tốt, cậu lại tiếp cận cậu ấy, tôi biết ngay ý đồ của cậu mới chia tay, không ngờ cậu còn hèn hạ tạt nước bẩn lên người An Hạ. Nhã Vy, không cần giả vờ lương thiện nữa!"

Cả đám đông kêu ầm lên, ai nấy đều buông lời cảm thán không dám tin. Cô gái này là Nhã Vy, xinh đẹp như nữ thần, khí chất thần thái đều hơn người, thân thiện dễ gần, căn bản không ai ngờ lại nham hiểm độc đoán như vậy!

Bước chân của Nhã Vy run rẩy, ngã khuỵu xuống.

Tất cả tội lỗi của cô, không ngờ Kiến Văn lại kiên quyết phơi bày trước mặt tất cả thế này.

Thầy hiệu trưởng cắn răng len lén nhìn con gái mình từ đằng sau, thật sự muốn đào hố mà chui xuống. Thầy đã xuống nước cầu xin An Hạ bỏ qua chuyện này, nhưng tự con gái thầy không biết điểm dừng mà xuất hiện trước đám đông gào thét. Thầy giận con gái tới run người, bởi ngay cả thầy cũng không ngờ, đứa con nhã nhặn thầy hết mực tự hào lại làm ra đủ trò độc ác điên loạn như thế.

An Hạ nhìn cô ta suy sụp, môi nở một nụ cười thương hại.

"Nhã Vy, vẫn nên cảm ơn cậu." Kiến Văn bống nhiên hạ giọng, lại nắm tay An Hạ chặt hơn nữa. "Nếu không vì cơn ghen bệnh hoạn của cậu, có thể tôi sẽ không biết được An Hạ tốt đẹp hơn cậu bao nhiêu lần. Tôi yêu An Hạ, những chuyện giữa tôi và cậu, tự cậu đã đánh mất rồi."

Tất thảy học sinh ồ lên kinh ngạc, la hét ầm ĩ.

Kiến Văn xoay người, vẫn nắm tay An Hạ rất chặt, rời đi.

.

.

.

Rời khỏi cổng trường, An Hạ vội vàng rút tay mình lại.

Kiến Văn giật mình nhìn cô. Cô gái nhỏ nhắn đứng im, đôi tay run run, gương mặt còn vương những vết thương khẽ cúi xuống.

Anh vén tóc cho cô, mỉm cười. "An Hạ, mình thích cậu."

Cô không ngờ cuối cùng anh lại nói ra lời này với cô. Môi cô khá run. "Mình... cũng thích cậu..."

Đôi môi của Kiến Văn nở một nụ cười rạng rỡ. Anh không mong cô gái này sẽ thích anh vì thời gian gần đây cô lại né tránh anh. Có điều anh mập mờ đoán chắc chắn vì thị phi nên cô mới giữ khoảng cách, bây giờ có thể nghe chính miệng cô nói ra câu thích anh thật khiến anh mừng rỡ.

Kiến Văn định vươn tay ra nắm lấy tay cô, không ngờ An Hạ lại hoảng hốt rút tay về. "Mình cũng thích cậu, có điều... mình xứng với cậu sao? Kiến Văn, một chàng trai tốt như cậu không nên đi cạnh một đứa con gái bình thường như mình..."

Lòng anh hơi hụt hẫng một nhịp, nhìn trân trối vào cô gái này, chầm chậm. "Cậu bình thường chỗ nào chứ? Cậu không phải rất kiên cường và dũng cảm sao? An Hạ, mình thích con người thật của cậu, thích tính cách chứ không phải bất kì điều gì khác, cậu đừng tự ti được không?"

Đôi má của An Hạ phơn phớt hồng, dần đỏ lên.

Kiến Văn bình thản đưa hai tay của anh ra, để ngửa, thả lỏng, giọng nói rất nhẹ nhàng. "Mình thích cậu, và chỉ cần cậu thích mình, chỉ cần thế thôi, đừng để ý lời người ngoài nói. An Hạ, cậu có thể nắm tay mình không?"

Đôi tay của Kiến Văn hơi run, An Hạ tự nhiên lại bật cười. Cô có thể nhận thấy người con trai này đang rất hồi hộp.

An Hạ khẽ nhắm mắt.

Mẹ cô nói, làm theo những gì con tim mình thật sự mong muốn, nhất định sẽ không bao giờ hối hận. Đôi môi cô vẽ lên một đường cong, rất nhẹ nhàng. "Làm theo những gì mình thật sự mong muốn à?"

Đôi mắt cô mở ra, hơi ấm truyền đến tay mình khác lạ. An Hạ giật mình, cô cũng không rõ mình đã nắm lấy tay anh từ khi nào. Cô ngượng ngịu nhìn lên, thấy Kiến Văn nhìn cô thở một nụ cười rất tươi.

An Hạ khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Giống như tìm thấy một cái gì đó tự tin về bản thân mình, An Hạ chủ động nắm chặt tay Kiến Văn, nhẹ nhàng.

"Kiến Văn, em có thể nắm tay anh không?"

___o0o0o___

END.

Em có thể nắm tay anh không?

Bạn đang đọc Em Có Thể Nắm Tay Anh Không? sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.