Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau khi kết hôn

Phiên bản Dịch · 2609 chữ

Khương Minh vẫn cảm thấy anh lựa chọn thời điểm cầu hôn vô cùng tốt, anh và Nam An An lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện trong dạ tiệc tốt nghiệp của đại học phía Tây vài năm trước. Đáng tiếc chính là đêm đó Tiểu Quyển không thể ngồi trên vai anh để ngắm buổi dạ tiệc cho thỏa lòng mong muốn như bấy lâu nay cô vẫn tâm tâm niệm niệm, cho nên anh hi vọng cho cô được thứ tốt hơn, để đền bù điều tiếc nuối đêm đó anh hòa tan vào cô vô cùng ấn tượng.

Và nguyên nhân thứ hai lựa chọn dạ tiệc tốt nghiệp để cầu hôn, với Đậu Tỉ nhà anh mà nói, chính là anh muốn để tất cả mọi người trong đại học phía Tây đều biết được, đời này Nam An An bị anh đính ước rồi. Từ khi Nam An An làm trợ giảng cho anh giúp anh giảng dạy mấy môn về thương mại tới nay, mỗi lần anh đi qua học viện thương mại đón Nam An An, vẫn hay bắt gặp các nam sinh bên học viện thương mại vây quanh Nam An An hỏi các vấn đề. Dù sao nam sinh cũng không dè dặt như mấy nữ sinh, lá gan cũng rất to. Có lẽ đám nhóc trai này muốn kéo dài thời gian, mỗi lần hỏi vấn đề hiếm khi thấy Nam An An đứng đó bị hỏi đến phát khóc, cũng rất liều mạng. Đáng tiếc với hiểu biết của Khương Minh về Nam An An, Nam An An chỉ xem đây là hành động khiêu khích. Cho dù tình địch không chịu được một kích như thế, không chịu nổi Nam An An còn nhỏ lại không có tính kiên nhẫn, cộng thêm bộ dạng xinh đẹp, dần dần, sâu trong tận đáy lòng Khương Minh vẫn dâng lên cảm giác có nguy cơ.

Một công đôi việc chuyện cũng sẽ có hiệu ứng kèm theo --- ví dụ như bây giờ, rõ ràng là lúc pháo hoa nở rộ cầu hôn thành công càng thích hợp để về nhà hơn, Nam An An làm phụ đạo viên, anh làm giảng viên chuyên ngành nên bị bọn nhỏ lưu thông tiền tệ gọi một cú điện thoại kêu đi tham dự tiệc cảm ơn thầy cô.

Dọc đường đi Nam An An đều vui sướng lôi kéo tay Khương Minh không thả, tiệc cảm ơn thầy cô của lưu thông tiền tệ tổ chức ở Mẫu Phương Đường đối diện với học viện kinh tế, cách xa rừng cây nhỏ tầm mấy bước. Nam An An và Khương Minh đi vào liền hứng lấy một trận thét chói tai và tiếng huýt sáo, lần đầu tiên được mời tới tham gia tiệc cảm ơn thầy cô, nên Nam An An rất hưng phấn. Trong bữa tiệc ai đến cô cũng không từ chối, trên thực tế bị đám nhỏ lưu thông tiền tệ rót đủ một vòng, hơn nữa ngồi cạnh cô Khương Minh cũng chỉ thong thả uống rượu mà anh được mời, hoàn toàn không có ý định cản rượu giúp cô, Nam An An càng uống thoải mái.

Từ trước tới giờ tửu lượng cô không được gọi là quá kém nhưng cũng không tốt mấy, sau một vòng đã choáng váng mơ hồ, Khương Minh thấy Nam An An uống đến đầu lưỡi líu lại mà vẫn cứ cố chấp với đám nhỏ này, móc ngón tay khiêu khích: “Tới đi, phóng ngựa qua đây, chị chính là người đã từng tốt nghiệp!”

Người đã từng tốt nghiệp lại uống một ly rồi gục xuống, vì thế Khương Minh đẩy ghế ra danh chính ngôn thuận suôn sẻ ôm Nam An An đi trước.

Dọc đường đi Nam An An ôm lấy cổ anh ghé vào lỗ tai anh nói thầm một tràng, nhớ chỗ nào nói chỗ đó: “Trước kia Đường Viên cũng không có tiền đồ, lần đó bọn em khiêu chiến uống sau đó đi liên hoan. Em vì hợp tác cho cô ấy và học trưởng Dung Giản, lúc chơi trò chơi Vua mạo hiểm muốn cô ấy hôn miệng với một người ngay tại đó, anh nghĩ đi, ở đó người cô ấy quen cũng chỉ có em và Dung Giản, em thông minh biết bao, nhưng mà em vừa dứt lời, cô ấy liền nhào lên cắn miệng của em, ừm….” Giọng cô đè xuống rất thấp, chủ yếu là âm hơi, hơi thở ấm áp phun lên viền tai Khương Minh, mang theo một trận tê ngứa và khô nóng.

Khương Minh vốn là khó nhịn, nghe thế liền trực tiếp nghiêng mặt qua cắn lên miệng cô.

Đầu lưỡi ấm áp thấm ướt môi cô, mới cạy mở liền không phục rồi vừa dịu dàng và nhẫn nại, mạnh mẽ có lực càn quét miệng cô, mút đầu lưỡi cô. Nam An An thật vất vả mới có thể tự do hít thở, vẫn tiếp tục ghé sát lỗ tai anh nói nhỏ: “Ái chà, Đường Viên đã có tiểu bánh bao Đường rồi, em còn chưa sinh khỉ con….”

Lúc Khương Minh kéo mông cô lên tiện tay vỗ “Bốp” một cái, ý vị sâu xa trả lời: “Sinh, trở về liền sinh.”

“Ừm” Nam An An hài lòng lấy chóp mũi cọ vào tai anh, cọ cọ rồi ngậm vành tai anh, mút như vừa nãy anh mút, còn tóc cọ vào cổ Khương Minh…..

Lúc về tới nhà, Nam An An đã cọ xát khiến cả người anh phát hỏa, lúc tiến vào cửa Khương Minh nhấn chốt mở cửa, l3quydon.com, đèn treo hỏng rồi, toàn bộ phòng khách trong cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ sát đất rắc trên sàn nhà phòng khách. Khương Minh đặt Nam An An trên ghế sofa đang muốn tìm điều khiển mở đèn cầu thang, caravat đã bị người ta hung hăng lôi kéo, cả người anh đều bổ nhào vào trên người Nam An An… Hai tay Nam An An ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu sờ soạng trên mặt anh “Chiêm chiếp” một tiếng.

Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, lông mi dày cũng đâm vào mí mắt anh.

Lúc Nam An An được Khương Minh ôm lên lầu đặt trên giường cũng tương đối chủ động, quỳ gối ngồi xổm trên đùi Khương Minh tháo dây thắt lưng cho Khương Minh. Ngón tay thon dài như có như không chạm vào cơ bụng rắn chắc mà không bị to, nói chung là cảm giác rất tốt, cô híp mắt còn hơi nhéo nhéo bị Khương Minh nhanh tay nhanh mắt đè bàn tay không an phận lại. Một tay Khương Minh úp trên bàn tay cô, cầm bàn tay có ý xấu muốn di chuyển xuống dưới của cô, một tay cởi thắt lưng mà Nam An An cởi nửa ngày cũng không thành công rồi tùy tiện ném trên mặt đất.

Bản thân Khương Minh ra tay cũng tuyệt đối không nặng bên này nhẹ bên kia, vừa mới thẳng thắn thành khẩn đang muốn nâng tay đã bị Nam An An ra sức bắt lấy tay, Đậu Tỉ nhà anh mắt say lờ đờ mờ mịt hào khí ngất trời vung tay lên: “Bày đặt, em tới!” Tiếng nói vừa dứt liền vùi đầu dùng sức đẩy anh, nếu như Khương Minh được xem là mút, thì Nam An An cũng chỉ có thể xem như cắn, còn cắn tương đối nặng.

…..

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Nam An An xoa mắt lật người lại liền bổ nhào lên đùi Khương Minh, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Minh dựa vào đầu giường đang lật mở cuốn sổ nhỏ bìa màu hồng. Nam An An vừa tỉnh ngủ chính là hay bị hoảng hốt, lười biếng duỗi thẳng tay muốn với lấy cuốn sổ nhỏ trong tay Khương Minh, cánh tay vừa nhấc lên đã cảm thấy cả người chẳng còn sức lực…

Nam An An híp mắt nhìn Khương Minh uể oải dựa vào đầu giường, có lẽ buổi sáng anh vừa tắm xong, cả người anh chỉ mặc chiếc áo choàng tắm rộng rãi, cộng thêm áo tắm chữ V khoét sâu bên eo chỉ thắt sợi dây lưng, còn có tóc Khương Minh ướt sũng nước nhỏ xuống dưới, nước đọng lại trên tóc rồi nhỏ xuống bờ vai anh, hội tụ thành dòng nước nho nhỏ từ dọc xương quai xanh khêu gợi của anh trượt xuống dưới, chảy qua dấu răng đỏ thẫm trên người anh.

Dấu răng…..

Khương Minh mở nửa áo tắm lộ ra mấy dấu răng phía trong, dáng vẻ anh tùy ý mà lười biếng cong chân dựa vào đầu giường, hoàn toàn không che giấu những dấu vết này, mà dấu vết ái muội đó kéo dài một đường từ xương sườn ẩn vào trong áo tắm --- hình ảnh này rất đẹp, quả thật Nam An An không dám nhìn.

Sau khi thả lỏng mấy phút đồng hồ, vừa tỉnh dậy đã bị cảnh đẹp trước mắt kích thích nhớ lại, trên mặt Nam An An nóng lên dứt khoát chui vào trong chăn lần nữa, quấn mình thành cái chăn lăn đi, lại bị Khương Minh dễ dàng lôi cả người và chăn ôm trở về. Nam An An hắng giọng có chút xấu hổ, mẹ kiếp, tối hôm qua cô thật sự là quá chủ động rồi.

“Xấu hổ rồi hả?” Khương Minh ranh mãnh híp mắt, Nam An An kiên quyết lắc đầu không nhận: “Đâu có, ngày hôm qua chính là em cố ý!”

“Ha ha….” Cũng may lần này đúng là Khương Minh cười thật lòng, mà không phải là cười nhạt.

Bữa sáng bọn họ giải quyết qua loa, Khương Minh dứt khoát lái xe dẫn cô đi qua đại học phía Tây, Nam An An vốn còn muốn nhắc nhở anh, hôm nay trường học không có việc gì, ngoài cửa xe ba chữ màu vàng sáng lấp lánh cục dân chính đã đập vào tầm mắt cô.

Từ lúc còn rất nhỏ, Nam An An đã cảm thấy cuộc sống của mình cũng giống như đều có nút ấn điều khiển nhanh, nhảy lớp không ngừng, mà bây giờ…. Cô và Khương Minh cùng nhau đứng trước cửa cục dân chính, cuối cùng cô cũng biết vừa rồi Khương Minh dựa vào giường ngắm nghía là cái gì rồi --- sổ hộ khẩu.

Còn cô được cầu hôn đến lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ cách một ngày trời.

Sau đó không lâu, Nam An An mới biết được nút điều khiển mà cô ấn triệt để cỡ nào --- có thể là đêm đó cô quá chủ động, ước nguyện của cô thật sự được đền bù rồi.

Sáng sớm, Nam An An đứng trước gương nhấc áo mình lên nhìn bụng bằng phẳng của bản thân, quay đầu chọc Khương Minh đang đánh răng, hơi nghi ngờ nói: “Khương Minh, anh phát hiện ra không, gần đây hình như em mập lên thì phải, chỗ bụng này của em có thịt rồi.”

Khương Minh buông bàn chải đánh răng nhìn thoáng qua bụng phẳng lỳ của cô, nâng tay nhéo nhẹ bụng trắng nõn nà của Nam An An, cảm giác rất tốt, anh thờ ơ chọc vào nói: “Chắc là do ăn nhiều hơn đó, gần đây em ăn rất nhiều thịt.” Đâu chỉ có nhiều thịt, gần đây sức ăn của Nam An An tăng nhiều, ăn nhiều hơn cả anh nữa. Đây là anh chứng kiến, lúc anh không nhìn thấy không biết Nam An An chạy qua chỗ anh của cô ăn bao nhiêu thịt nướng nữa.

Nam An An bị anh cào xoay người ôm bụng cười đến không kiềm chế được, vừa trốn tránh ngón tay Khương Minh vừa nói: “Hôm nay anh không lên lớp, em cũng không có tiết, chúng ta ăn cơm rồi tới phòng tập thể dục đi, nhất định em phải giảm béo rồi!”

Khương Minh vẫn chưa thỏa mãn thu tay “Ừ” một tiếng, lại bổ sung thêm: “Em như vậy cũng tốt, rất xinh đẹp.”

Thật vất vả mới không bị nhột nữa Nam An An lắc đầu: “Đâu có, em không tin khiếu thẩm mỹ của anh nữa, lần trước đi mua quần áo, anh đều chọn quần áo xấu nhất cho em, bộ xấu nhất anh lại nói đẹp mắt nhất! Tất cả mọi người nói trực nam không có khiếu thẫm mỹ! Dù sao em cũng muốn giảm béo.”

Mà giờ phút này trong bụng “Mập” của Nam An An muốn nói: Mẹ, mẹ đừng giảm con mà.

Ăn cơm xong Nam An An liền quả quyết chạy đi thay đồ thể thao rộng rãi ngắn ngủn, cô còn buộc tóc đuôi ngựa cao lên nhảy nhảy nhót nhót đang chuẩn bị đi vào phòng tập thể thao, đi tới thoáng cái xoay người về chạm ngay mặt Khương Minh. Cổ tay Nam An An bị Khương Minh túm chặt kéo đi về phía gara, [email protected], Khương Minh làm việc gì cũng đều không nhanh không chậm, rất ít khi vội vàng như vậy, lúc Nam An An ngồi vào trên ghế lái phụ vẫn còn chưa hiểu vì sao, để mặc Khương Minh thò người qua cài dây an toàn giúp cô. Khương Minh giẫm chân ga một phát xe liền chạy ra khỏi tiểu khu.

Lúc đến cửa bệnh viện Nam An An còn chưa kịp phản ứng gì, mẹ kiếp, cô chỉ mập lên thôi, không cần đi gặp bác sĩ.

Đợi đến lúc anh cô cầm tờ giấy xét nghiệm mang qua, cả người Nam An An đều trợn tròn mắt. Vừa vặn lúc này lại phát tin một người phụ nữ có thai chết thảm trên bàn đẻ, dọc đường đi Nam An An đều nắm chặt ngón út Khương Minh rồi hỏi anh: “Anh sẽ bảo vệ em chứ, nhất định phải bảo vệ em đó, em không muốn chết đâu….”

Khương Minh: “…. Em xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”

Nam An An đùa giỡn xong vẫn còn rất hoảng sợ, bây giờ ngoài miệng cô chính là muốn sinh khỉ con, nhưng thật ra chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đặc biệt Đường Viên nói lúc cô ấy sinh bánh bao nhỏ vô cùng vô cùng đau đớn, Nam An An nghe thấy thế thì càng hoảng sợ. Lúc cô nói cho Khương Minh nghe, Khương Minh xoa cằm tròn lên không ít của cô, một tay còn ôm tiểu bánh bao Đường tạm thời gửi đến nhà anh ở, bánh bao nhỏ cắn tay trắng non mềm mập mạp cười vui vẻ, một bàn tay có năm ngón tay mũm mĩm. Khương Minh chơi đùa với bánh bao nhỏ an ủi Nam An An: “Đường Viên nhất định rất đau, dù sao bánh bao nhỏ cũng rất mập.”

Không hiểu vì sao bánh bao nhỏ ngây ngốc gật đầu, gắng sức từ trên người Khương Minh trườn qua người cô, chớp đôi mắt vừa to vừa tròn ngửa mặt mũm mĩm giang hai tay nhìn cô, còn kéo dài giọng non nớt: “Ôm ~ ).

Nam An An đưa tay ôm bánh bao nhỏ qua lắc lư, cảm thấy Khương Minh nói đúng.

Chờ đến ngày thực sự gặp phải, cô chỉ muốn nói “Nhổ vào!”

Bạn đang đọc Em Bị Bệnh, Phải Trị của Hàn Mạch Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.