Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5017 chữ

Galladon trốn trong bóng tối, cẩn thận không di chuyển cho đến khi vị gyorn và những người đồng hành kỳ lạ, ngực trần của hắn ta đi mất. Sau đó, ra hiệu cho Karata, anh rón rén đi đến chỗ cơ thể của Raoden. "Sule?" Raoden không chuyển động.

"Doloken, Sule!" Galladon nói, nghẹn ngào trong cảm xúc. "Đừng làm thế với tôi!" Một tiếng động phát ra từ miệng Raoden, và Galladon nhanh chóng cúi gần xuống, lắng nghe.

"Thất vọng . . ." Raoden thì thầm. "Làm thất vọng tình yêu của tôi..." Câu thần chú của những người đã ngã - Raoden đã gia nhập các Hoed.

Galladon trùn xuống trên những nền đá cứng, cơ thể anh run rẩy khi anh khóc thảm thiết. Một giờ qua là một nỗi kinh hoàng. Galladon và Karata đã ở thư viện, lên kế hoạch làm thế nào để dẫn mọi người ra khỏi Elantris. Họ đã nghe thấy tiếng hét ngay cả ở khoảng cách đó, nhưng khi họ đến New Elantris, không còn ai ngoài Hoed ở lại. Theo như anh biết, anh và Karata là hai cư dân Elantris có ý thức cuối cùng.

Karata đặt một tay lên vai anh. "Galladon, chúng ta nên đi thôi. Nơi này không an toàn."

"Không," Galladon nói, đứng dậy. "Tôi có một lời hứa phải giữ." Anh nhìn lên sườn núi ngay bên ngoài Kae, về con dốc chứa hồ nước đặc biệt đó. Rồi, với xuống, anh buộc áo khoác của mình quanh Raoden để che vết thương, và buộc bạn mình lên vai.

"Raoden đã khiến tôi thề sẽ mang lại cho cậu ấy sự bình yên", Galladon nói. "Sau khi tôi giúp cậu ấy, tôi định sẽ làm điều tương tự cho bản thân mình. Chúng ta là những người cuối cùng, Karata, không còn chỗ cho chúng ta trên thế giới này."

Người phụ nữ gật đầu, di chuyển để nhận lấy một phần cân nặng của Raoden cho bản thân. Cùng nhau, hai người họ bắt đầu chuyến trèo núi mà sẽ kết thúc trong sự hư vô.

¤ ¤ ¤

Lukel đã không đấu tranh – làm thế chả có tác dụng gì. Tuy nhiên, phụ thân anh thì lại khác. Phải cần ba người Fjorden để trói Kiin và ném ông ấy lên một con ngựa - và thậm chí là sau đó, người đàn ông to lớn tung ra được một cú đá kỳ quặc vào một cái đầu ngang qua.

Cuối cùng, một trong những người lính nghĩ đến đập ông ở mặt sau của hộp sọ bằng một tảng đá, và Kiin dừng chuyển động.

Lukel ôm mẹ và vợ ở gần khi các chiến binh dồn họ về phía Elantris. Có một hàng dài người - quý tộc tụ tập từ các góc của Kae, quần áo và khuôn mặt rách rưới. Những người lính luôn cảnh giác với những người đã bị bắt giữ - như thể bất kỳ ai trong số họ còn có can đảm hoặc ý chí để cố gắng trốn thoát. Hầu hết mọi người đã không nhìn lên khi họ bị thúc đẩy đi trên con đường.

Kaise và Daorn bám lấy Lukel, mắt tròn xoe và sợ hãi. Lukel thấy tội nghiệp chúng nhất, vì chúng còn quá trẻ. Adien đi dọc phía sau anh, dường như không quan tâm. Cậu từ từ đếm các bước đi khi cậu di chuyển. "Ba trăm năm mươi bảy, ba trăm năm mươi tám, ba trăm năm mươi chín..."

Lukel biết rằng họ đang hành quân đến vụ hành quyết của chính họ. Anh nhìn thấy những thi thể xếp hàng trên đường phố, và anh hiểu rằng những người đàn ông này không có ý định thống trị. Họ ở đây để thực hiện một vụ thảm sát, và sẽ không có vụ thảm sát nào hoàn thành mà những nạn nhân còn sống.

Anh cân nhắc việc đánh trả, giật lấy một thanh kiếm để thực hiện một hành động anh hùng trong vô vọng. Nhưng cuối cùng, anh ấy chỉ đơn giản là bước đi nặng nhọc cùng với những người khác. Anh biết rằng mình sẽ chết, và anh biết anh không thể làm gì để ngăn chặn điều đó. Anh không phải là chiến binh. Điều tốt nhất mà anh có thể hy vọng là một cái kết nhanh chóng.

¤ ¤ ¤

Hrathen đứng cạnh Dilaf, vẫn hoàn toàn yên tĩnh như đã được chỉ dẫn. Họ đứng thành một vòng tròn - năm mươi Dakhor, Sarene và Hrathen, với một tu sĩ đơn độc ở trung tâm. Các Dakhor giơ tay lên và những người đàn ông ở hai bên Hrathen đặt một tay lên vai anh. Trái tim anh bắt đầu đập thình thịch khi các thầy tu bắt đầu phát sáng, những dòng chữ khắc dưới da sáng ngời. Có một cảm giác choáng váng, và Kae đã biến mất xung quanh họ.

Họ xuất hiện trở lại trong một thành phố xa lạ. Những ngôi nhà nằm dọc theo con phố gần đó cao và nối nhau, thay vì tách biệt và thấp như của Kae. Họ đã đến Teod.

Cả nhóm vẫn đứng thành một vòng tròn, nhưng Hrathen không thất bại trong việc nhận ra người đàn ông ở trung tâm hiện đã biến mất. Hrathen rùng mình, hình ảnh từ tuổi trẻ trở về. Tên thầy tu ở trung tâm là nhiên liệu, xác thịt và linh hồn của hắn đã bị thiêu rụi - một vật hiến tế để đổi lại việc dịch chuyển tức thời đến Teod.

Dilaf bước về phía trước, dẫn người của mình bước đi trên con đường. Theo như Hrathen có thể nói, Dilaf đã mang theo phần lớn các thầy tu của hắn, để Arelon lại cho những người lính Fjorden bình thường và một vài giám thị của Dakhor. Arelon và Elantris đã bị đánh bại, trận chiến tiếp theo là Teod. Hrathen có thể nói từ đôi mắt Dilaf rằng tên thầy tu sẽ không hài lòng cho đến khi mọi người gốc Aon đã chết.

Dilaf chọn một tòa nhà có mái bằng và ra hiệu cho người của mình leo lên. Thật dễ dàng cho họ, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của họ giúp họ nhảy vọt lên trên các bề mặt mà không người đàn ông bình thường nào có thể trèo được. Hrathen cảm thấy mình được nâng lên và ném qua vai một thầy tu, và mặt đất lùi xa khi anh được vác lên một bên của bức tường – được mang đi không một chút khó khăn mặc dù có mặc áo giáp. Dakhor là những con quái vật không tự nhiên, nhưng không thể không kính nể sức mạnh của họ.

Tên thầy tu thả Hrathen xuống một cách thô lỗ trên mái nhà, áo giáp của anh lạch cạch trên đá. Khi Hrathen kéo mình đứng dậy, đôi mắt anh tìm thấy đôi mắt của công chúa. Khuôn mặt của Sarene là một cơn bão tố của sự hận thù. Đương nhiên, cô buộc tội anh. Cô ấy đã không nhận ra rằng, theo một cách nào đó, Hrathen cũng là một tù nhân như cô ấy.

Dilaf đứng ở rìa mái nhà, quét qua thành phố. Một đoàn tàu thuyền đang kéo vào cái vịnh khổng lồ của Teod.

"Chúng ta đã đến sớm." Dilaf nói, ngồi xổm xuống. "Chúng ta sẽ chờ đợi."

¤ ¤ ¤

GALLADON gần như có thể tưởng tượng ra rằng thành phố đã yên bình. Anh đứng trên một tảng đá bên sườn núi, nhìn ánh nắng của buổi sáng len lỏi khắp Kae - như thể có một bàn tay vô hình đang kéo bóng tối đi. Anh ấy gần như có thể thuyết phục bản thân rằng đó là khói bốc lên từ các ống khói, chứ không phải là tro tàn của các tòa nhà. Anh gần như có thể tin rằng những cái đốm dọc theo các con phố không phải là xác người, mà là những bụi cây hay những chiếc hộp, máu đỏ thẫm trên đường phố là một mánh khóe của ánh sáng mặt trời ban sớm.

Galladon quay lưng lại với thành phố. Kae có thể đã bình yên, nhưng đó là sự bình yên của chết chóc, không phải là sự thanh thản. Mơ khác đi cũng chẳng có ích gì. Có lẽ nếu anh ấy đã ít có khuynh hướng ảo tưởng hơn, anh sẽ chẳng để Raoden kéo anh ra khỏi máng xối của Elantris. Anh ấy sẽ không cho phép sự lạc quan đơn giản của một người đàn ông che mờ tâm trí anh - anh sẽ không bắt đầu tin rằng cuộc sống ở Elantris có thể là bất cứ điều gì khác ngoài đau đớn. Anh ấy sẽ không dám hy vọng.

Thật không may, anh đã nghe theo. Giống như một rulo, anh đã cho phép bản thân nhượng bộ trước những giấc mơ của Raoden. Hồi đó, anh ấy đã nghĩ rằng mình không còn cảm thấy hy vọng nữa, anh đã đuổi nó đi rất xa, cảnh giác với những mánh khóe hay thay đổi của nó. Anh đã nên để nó ở đó. Không có hy vọng, anh sẽ chẳng phải lo lắng về sự thất vọng.

"Doloken, sule," Galladon lầm bầm, nhìn xuống Raoden vô thức, cậu chắc chắn đã khiến tôi bực mình. "

Điều tồi tệ nhất là, anh vẫn hy vọng. Ánh sáng mà Raoden đã thắp lên vẫn lóe lên trong lồng ngực của Galladon, bất kể anh có cố gắng dập nó đi bao nhiêu. Những hình ảnh về sự hủy diệt của New Elantris vẫn còn rõ nét trong trí nhớ của anh. Mareshe, một cái lỗ lớn, tả tơi rách ở ngực. Người thợ thủ công lặng lẽ Taan, mặt anh bị nghiền nát dưới một tảng đá lớn, nhưng ngón tay vẫn co giật. Kahar già - người đã tự mình dọn dẹp toàn bộ New Elantris – mất một cánh tay và cả hai chân.

Galladon đã đứng giữa cuộc tàn sát, hét lên với Raoden vì đã bỏ rơi họ, vì đã bỏ họ lại phía sau. Thái tử của họ đã phản bội họ vì Sarene.

Nhưng dù vậy, anh vẫn hy vọng.

Nó giống như một loài gặm nhấm nhỏ bé, thu mình trong góc của linh hồn anh, sợ hãi trước sự giận dữ, sự thịnh nộ và tuyệt vọng. Vậy mà mỗi lần anh cố nắm lấy nó, niềm hy vọng lại rơi vào một phần khác trong trái tim anh. Đó là những gì đã thúc đẩy anh bỏ lại những người chết, bò ra từ Elantris để tìm kiếm Raoden, tin vào một lý do phi lý nào đó rằng thái tử vẫn có thể sửa chữa mọi thứ.

Mày mới là thằng ngu, Galladon, không phải Raoden, Galladon nói cay đắng với chính mình. Cậu ấy không phải là người quyết định bản thân là người thế nào. Nhưng còn mày thì biết hơn rõ hơn.

Dù thế, anh vẫn hy vọng. Một phần của Galladon vẫn tin rằng Raoden bằng cách nào đó sẽ làm mọi thứ tốt hơn. Đây là lời nguyền mà bạn của anh đã đặt lên anh, hạt giống quỷ quyệt của sự lạc quan từ chối bị nhổ bỏ. Galladon vẫn còn hy vọng, và anh có lẽ sẽ như vậy cho đến khi anh bỏ mặc bản thân cho hồ nước.

Im lặng, Galladon gật đầu với Karata, và họ bế Raoden lên, sẵn sàng đi nốt đoạn đường ngắn cuối cùng đến cái ao. Chỉ vài phút nữa là anh sẽ thoát khỏi cả sự hy vọng và tuyệt vọng.

¤ ¤ ¤

Elantris tối tăm, cho dù bình minh đã đến. Những bức tường cao tạo thành một cái bóng, ngăn đi ánh sáng mặt trời, mở rộng màn đêm trong một vài khoảnh khắc. Chính tại đây, tại một bên của khu đất rộng lớn, những người lính đã mang Lukel và các quý tộc khác đến. Một nhóm dân Fjorden khác đang xây dựng một đống gỗ khổng lồ, kéo phế liệu của các tòa nhà và đồ nội thất vào thành phố.

Ngạc nhiên là, có rất ít các chiến binh quỷ kỳ lạ - chỉ có ba người chỉ đạo công việc. Những người còn lại là những người lính bình thường, áo giáp của họ được phủ lên những chiếc áo choàng giáp màu đỏ đánh dấu họ là những tu sĩ Derethi. Họ làm việc nhanh chóng, để mắt đến các tù nhân của họ, dường như cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về việc gỗ sẽ được sử dụng để làm gì.

Lukel cũng cố gắng không nghĩ về điều đó.

Jalla ép sát vào anh, cơ thể cô run rẩy vì sợ hãi. Lukel đã cố gắng thuyết phục cô cầu xin tự do vì dòng máu Svorden của mình, nhưng cô sẽ không đi. Cô ấy im lặng và không quyết đoán đến nỗi một số người lầm tưởng là cô ấy yếu đuối. Nhưng nếu họ có thể nhìn thấy cô ấy như cô ấy, tự nguyện ở lại với chồng mặc dù điều đó có nghĩa là chắc chắn chết, họ sẽ nhận ra sự sai lầm của mình. Trong tất cả các vụ giao dịch, trao đổi, và sự công nhận Lukel đã giành được, trái tim của Jalla là giải thưởng giá trị nhất.

Gia đình anh ép sát vào anh, Daora và những đứa trẻ không có nơi nào để quay đầu khi mà Kiin đã bất tỉnh. Chỉ có Adien đứng tách biệt, nhìn chằm chằm vào đống gỗ. Cậu cứ lầm bầm vài con số.

Lukel nhìn qua đám đông quý tộc, cố gắng mỉm cười và động viên, mặc dù bản thân anh cũng không cảm thấy tự tin. Elantris sẽ là mộ của họ. Khi anh nhìn, Lukel nhận thấy một nhân vật đứng ở gần phía sau của nhóm, được che giấu bởi hàng người. Anh đang chuyển động chậm chạp, hai tay vung vẩy trước mặt.

Shuden? Lukel nghĩ. Đôi mắt chàng Jindo đã nhắm nghiền, đôi tay anh di chuyển linh hoạt theo một kiểu mẫu nào đó. Lukel bối rối nhìn bạn mình, tự hỏi liệu đầu óc chàng Jindo có bị làm sao không – rồi anh nhớ lại điệu nhảy kỳ lạ mà Shuden đã thực hiện vào ngày đầu tiên ở lớp đấu kiếm của Sarene, ChayShan.

Shuden di chuyển tay chậm chạp, chỉ đưa ra một gợi ý về cơn thịnh nộ đang đến. Lukel theo dõi với quyết tâm ngày càng tăng, bằng cách nào đó hiểu ra. Shuden không phải là một chiến binh. Anh đã tập nhảy để tập thể dục chứ không phải là để chiến đấu. Tuy nhiên, anh sẽ không để những người anh yêu thương bị sát hại mà không phải đánh lại. Anh thà chết trong phản kháng còn hơn là ngồi và chờ đợi, hy vọng rằng định mệnh sẽ gửi cho họ một phép màu.

Lukel hít một hơi, cảm thấy xấu hổ. Anh tìm kiếm xung quanh mình, mắt anh tìm thấy một cái chân bàn mà một trong những người lính đã đánh rơi gần đó. Khi thời cơ đến, Shuden sẽ không chiến đấu một mình.

¤ ¤ ¤

Raoden trôi nổi, vô tri và không biết. Thời gian chẳng có ý nghĩa gì với cậu - cậu chính là thời gian. Đó là tinh hoa của cậu ấy. Thỉnh thoảng cậu sẽ lắc lư về phía bề mặt của thứ mà cậu đã từng gọi là ý thức, nhưng khi đến gần cậu sẽ cảm thấy đau đớn, và quay trở lại. Sự đau đớn giống như một mặt hồ - nếu cậu xông qua nó, nỗi đau sẽ trở lại và bao bọc lấy cậu.

Tuy nhiên, những lần cậu lại gần bề mặt của sự đau đớn, cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy những hình ảnh. Những ảo ảnh đó có thể là thật, nhưng có lẽ chỉ là sự phản chiếu của ký ức trong cậu. Cậu nhìn thấy khuôn mặt của Galladon, lo lắng và tức giận cùng một lúc. Cậu nhìn thấy Karata, đôi mắt cô nặng trĩu tuyệt vọng. Cậu nhìn thấy một phong cảnh núi non, phủ đầy bụi và đá.

Tất cả đều phi vật chất đối với cậu.

¤ ¤ ¤

"Ta thường ước rằng họ đã cứ để cô ấy chết."

Hrathen nhìn lên. Giọng nói của Dilaf là từ nội tâm, như thể hắn đang nói với chính mình. Tuy nhiên, đôi mắt của vị linh mục đã tập trung vào Hrathen.

"Sao cơ?" Hrathen ngập ngừng hỏi.

"Giá như họ đã để cô ấy chết…" Dilaf nhỏ dần. Hắn ngồi ở rìa sân thượng, nhìn những con tàu tụ tập bên dưới, khuôn mặt hắn gợi nhớ. Cảm xúc của hắn luôn không ổn định. Không người đàn ông nào có thể giữ mức độ hăng hái của Dilaf lâu dài mà không gây tổn hại về mặt cảm xúc cho tâm trí. Vài năm nữa, và Dilaf có lẽ sẽ hoàn toàn điên rồ.

"Lúc đó ta đã năm mươi tuổi rồi, Hrathen," Dilaf nói. "Ngươi có biết điều đó không? Ta đã sống gần bảy mươi năm, mặc dù cơ thể ta trông không già hơn hai mươi. Cô ấy nghĩ ta là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp, mặc dù cơ thể ta đã bị vặn vẹo và phá hủy để phù hợp với cái khuôn của một người Arelon. "

Hrathen vẫn im lặng. Anh đã nghe nói về những điều như vậy, rằng câu thần chú của Dakhor thực sự có thể thay đổi diện mạo của một người. Quá trình chắc chắn đã rất đau đớn.

"Khi cô ấy ngã bệnh, ta đưa cô ấy đến Elantris." Dilaf lầm bầm, hai chân kéo chặt vào ngực hắn. "Ta biết đó là ngoại giáo, ta biết điều đó là báng bổ, nhưng thậm chí bốn mươi năm làm một Dakhor không đủ để giữ ta tránh xa… không phải khi ta nghĩ Elantris có thể cứu cô ấy. Elantris có thể chữa lành, họ đã nói, trong khi Dakhor không thể. Và ta đã đưa cô ấy đi. "

Tên thầy tu đã không còn nhìn vào Hrathen nữa. Đôi mắt hắn không tập trung. "Họ đã thay đổi cô ấy," hắn thì thầm. "Họ nói rằng câu thần chú đã sai, nhưng ta biết sự thật. Họ biết ta, và họ ghét ta. Tạo sao họ phải đặt lời nguyền lên Seala? Da cô ấy biến thành màu đen, tóc cô rụng xuống, và cô ấy bắt đầu chết đi. Cô ấy hét lên vào ban đêm, hét lên rằng cơn đau đã ăn cô ấy từ bên trong. Cuối cùng, cô ấy đã ném mình ra khỏi bức tường thành phố. "

Giọng nói của Dilaf trở nên thương tiếc một cách cung kính. "Ta tìm thấy cô ấy ở phía dưới, vẫn còn sống. Vẫn còn sống, mặc kệ cú rơi. Và ta đã thiêu cô ấy. Cô ấy chưa bao giờ ngừng la hét. Cô ấy vẫn la hét. Ta có thể nghe thấy cô ấy. Cô ấy sẽ hét lên cho đến khi Elantris biến mất."

¤ ¤ ¤

Họ lên tới gờ đá, phía sau nó là bể nước và Galladon đặt Raoden xuống. Thái tử bất động đình trệ trên hòn đá. Đầu cậu hơi treo bên sườn vách đá, đôi mắt không tập trung nhìn chằm chằm vào thành phố Kae. Galladon dựa lưng vào mặt đá, bên cạnh cánh cửa của đường hầm dẫn xuống Elantris. Karata gục xuống bên cạnh anh vì kiệt sức. Họ sẽ đợi một lát, rồi tìm đến sự hư vô.

¤ ¤ ¤

Khi đống gỗ đã được thu thập. Những người lính bắt đầu một đống mới – cái này là các thi thể. Những người lính đã đi tìm khắp thành phố, tìm kiếm các thi thể của những cư dân Elantris đã bị giết. Lukel nhận ra một cái gì đó khi anh nhìn cái đống dâng lên. Họ chưa chết hết. Trên thực tế, hầu hết bọn họ đều chưa.

Hầu hết trong số họ có những vết thương quá đau đớn đến nỗi khiến Lukel phát bệnh khi nhìn, vậy mà tay và chân họ vẫn co giật, đôi môi di chuyển. Người Elantris, Lukel nghĩ với sự kinh ngạc, những người chết có tâm trí tiếp tục sống.

Đống xác ngày càng cao. Có hàng trăm người bọn họ, tất cả những người Elantris đã tích tụ lại trong thành phố mười năm qua. Không ai trong số họ chống cự - họ chỉ đơn giản là cho phép bản thân được chất thành đống, đôi mắt vô thức, cho đến khi đống xác lớn hơn đống gỗ.

"Hai mươi bảy bước đến các thi thể." Adien đột ngột thì thầm, bước ra khỏi đám đông quý tộc. Lukel với lấy em trai mình, nhưng đã quá muộn. Một người lính hét lên để Adien quay lại với những người khác. Adien đã không đáp lại.

Tức giận, người lính chém Adien bằng một thanh kiếm, để lại một vết thương lớn ở ngực. Adien loạng choạng, nhưng vẫn bước đi. Không có máu đến từ vết thương. Mắt người lính mở to, và anh ta nhảy lùi lại, làm một cử chỉ xua đuổi cái ác. Adien tiếp cận đống người Elantris và gia nhập hàng ngũ của nó, trượt xuống giữa họ và rồi nằm yên.

Bí mật của Adien năm năm qua cuối cùng cũng đã được tiết lộ. Cậu đã gia nhập người của mình.

¤ ¤ ¤

"Ta có nhớ ngươi, Hrathen." Dilaf đang mỉm cười, nụ cười của hắn xấu xa và quỷ dị. "Ta nhớ ngươi khi còn là một cậu bé, khi ngươi đến với chúng ta. Đó là ngay trước khi ta rời Arelon. Lúc đó ngươi rất sợ hãi, giống như ngươi sợ hãi lúc này. Ngươi đã chạy khỏi chúng ta và ta đã nhìn ngươi đi với sự hài lòng. Ngươi chưa bao giờ là một Dakhor - ngươi quá yếu. "

Hrathen cảm thấy ớn lạnh. "Ngài đã ở đó?"

"Lúc đó ta đã là gragdet, Hrathen," Dilaf nói. "Ngươi có nhớ ta không?"

Rồi, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, Hrathen có một chút hồi tưởng. Anh nhớ đôi mắt xấu xa trong cơ thể của một người đàn ông cao lớn, không nhân nhượng. Anh nhớ những tiếng tụng kinh. Anh nhớ lửa. Anh nhớ những tiếng hét – những tiếng hét của anh - và một khuôn mặt lơ lửng bên trên. Chúng là cùng một đôi mắt.

"Là ngài!" Hrathen nói với một tiếng thở hổn hển.

"Ngươi có nhớ."

"Tôi nhớ," Hrathen nói với một cơn ớn lạnh. "Ngài là người đã thuyết phục tôi rời đi. Trong tháng thứ ba của tôi, ngài yêu cầu một trong những thầy tu của mình sử dụng phép thuật của anh ta và gửi ngài đến cung điện của Wyrn. Người thầy tu tuân thủ, từ bỏ mạng sống của bản thân để đưa ngài đi một khoảng cách mà ngài có thể có đi trong mười lăm phút. "

"Sự tuân theo tuyệt đối là bắt buộc, Hrathen," Dilaf thì thầm. "Các bài kiểm tra và ví dụ thi thoảng mang lại sự trung thành từ những người còn lại." Rồi dừng lại, hắn nhìn ra vịnh. Hạm đội đã được cập cảng, chờ đợi theo lệnh của Dilaf. Hrathen quét qua đường chân trời, và anh có thể thấy một vài đốm đen – đỉnh của cột buồm. Quân đội của Wyrn đã đến.

"Đi nào," Dilaf ra lệnh, đứng dậy. "Chúng ta đã thành công, hạm đội Teod đã cập cảng. Chúng sẽ không thể ngăn hạm đội của chúng ta cập bến. Ta chỉ còn một nhiệm vụ nữa - cái chết của Vua Eventeo."

¤ ¤ ¤

Một ảo ảnh xuất hiện trong tâm trí bình thản của Raoden. Cậu cố gắng phớt lờ nó. Tuy nhiên, vì một số lý do, nó đã từ chối rời đi. Cậu nhìn thấy nó qua bề mặt lung linh của cơn đau của cậu - một bức tranh đơn giản.

Đó là Aon Rao. Một hình vuông lớn với bốn vòng tròn xung quanh nó, các đường nét nối chúng với trung tâm. Nó là một Aon được sử dụng rộng rãi - đặc biệt là giữa các Korathi – vì ý nghĩa của nó, Linh Hồn.

Trổi nổi trong cõi vĩnh hằng trắng, tâm trí của Raoden đã cố gắng loại bỏ hình ảnh của Aon Rao. Đó là thứ từ một sự tồn tại trước đó, không quan trọng và bị lãng quên. Cậu ấy không cần nó nữa. Tuy nhiên, ngay cả khi cậu cố gắng loại bỏ hình ảnh, một cái khác mọc lên ở vị trí của nó.

Elantris. Bốn bức tường tạo thành một hình vuông. Bốn thành phố bên ngoài bao quanh nó, biên giới của chúng là các vòng tròn. Một con đường thẳng dẫn từ mỗi thành phố đến Elantris. Domi từ bi!

¤ ¤ ¤

Các binh sĩ đã mở vài thùng dầu, và Lukel theo dõi với sự ghê tởm khi họ bắt đầu đổ chúng lên đống xác. Ba chiến binh không mặc áo đứng bên cạnh, hát một số câu thánh ca bằng tiếng nước ngoài nghe có vẻ quá khắc nghiệt và xa lạ đê là tiếng Fjorden. Chúng ta sẽ là những người tiếp theo, Lukel nhận ra.

"Đừng nhìn." Lukel ra lệnh cho gia đình, quay đi khi những người lính chuẩn bị thiêu Elantris.

¤ ¤ ¤

Vua Eventeo đứng ở đằng xa, một toán lính danh dự nhỏ vây quanh ông. Ông cúi đầu khi Dilaf đến gần. Tên thầy tu mỉm cười, chuẩn bị dao của mình. Eventeo, mặc dù ông đang đại diện đất nước của mình để đầu hàng - ông không nhận ra rằng ông đang hiến dâng nó để hiến tế.

Hrathen đi bên cạnh Dilaf, suy nghĩ về sự cần thiết và nghĩa vụ. Nhiều người sẽ chết, đúng, nhưng sự mất mát của họ sẽ không vô nghĩa. Toàn bộ Đế chế Fjorden sẽ phát triển mạnh mẽ hơn với chiến thắng trước Teod. Đức tin trong trái tim của con người sẽ tăng lên. Đó là điều tương tự mà chính Hrathen đã làm ở Arelon. Anh đã cố gắng chuyển đổi người dân vì lý do chính trị bằng cách sử dụng chính trị và sự nổi tiếng. Anh đã hối lộ Telrii để chuyển đổi, không chú ý đến việc cứu rỗi linh hồn người đàn ông. Nó là điều tương tự. Một quốc gia của những người không tín thì là gì khi so sánh với toàn thể Shu-Dereth?

Tuy nhiên, ngay cả khi anh đang hợp lý hóa, dạ dày của anh đang trở nên khó chịu.

Mày đã được gửi để cứu những người này, không phải để tàn sát họ!

Dilaf nắm cổ công chúa Sarene, miệng cộ bị bịt lại. Eventeo nhìn lên và mỉm cười trấn an khi họ đến gần. Ông không thể nhìn thấy con dao trong tay Dilaf.

"Ta đã chờ đợi điều này," Dilaf thì thầm nhẹ nhàng. Lúc đầu, Hrathen nghĩ rằng vị linh mục đang nói đến sự hủy diệt của Teod. Nhưng Dilaf đã không nhìn vào nhà vua. Hán đang nhìn Sarene, lưỡi dao hắn ấn vào lưng cô.

"Cô, công chúa, là một căn bệnh," Dilaf thì thầm bên tai Sarene, giọng hắn hầu như không nghe thấy được đối với Hrathen. "Trước khi cô đến Kae, ngay cả Arelon cũng ghét Elantris. Cô là lý do khiến họ quên đi sự ghê tởm đó. Cô liên quan đến những kẻ báng bổ và thậm chí cô còn hạ bản thân xuống với chúng. Cô còn tệ hơn cả bọn chúng - là một người không bị nguyền rủa, nhưng tìm cách để bị nguyền rủa. Ta đã định giết phụ thân cô trước và để cô nhìn, nhưng giờ ta đã nhận ra là nó sẽ còn tệ hơn ngược lại. Hãy nghĩ về Eventeo già nhìn cô chết. Suy nghĩ về hình ảnh đó khi ta gửi cô đến những chiếc hố của sự thống khổ vĩnh cửu của Jaddeth."

Cô đang khóc, những giọt nước mắt thấm miếng bịt miệng của cô.

¤ ¤ ¤

RAODEN vật lộn về với sự ý thức. Cơn đau tấn công cậu như một khối đá khổng lồ, làm chững lại bước tiến của cậu, tâm trí cậu hồi phục trong đau đớn. Cậu ấy ném mình về phía nó, và sự thống khổ trôi qua cậu. Cậu chầm chậm ép bản thân qua bề mặt đang kháng cự, đi đến một nhận thức khó khăn về thế giới bên ngoài chính mình.

Cậu muốn hét lên, hét lên nhiều lần. Nó đau đớn đến khó tin. Tuy nhiên, với cơn đau, cậu cảm thấy một thứ khác. Cơ thể cậu. Cậu ta đang di chuyển, bị kéo lê trên mặt đất. Hình ảnh len lỏi vào tâm trí cậu khi tầm nhìn trở lại. Cậu đang bị kéo về phía thứ gì đó tròn và xanh.

Hồ nước.

Không! Cậu tuyệt vọng nghĩ. Chưa được! Tôi đã biết câu trả lời!

¤ ¤ ¤

Raoden đột ngột hét lên, co giật. Galladon ngạc nhiên đến nỗi anh thả cơ thể cậu ra.

Raoden loạng choạng về phía trước, cố gắng đứng dậy và ngã thẳng xuống hồ nước.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.