Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt nạt 2

Phiên bản Dịch · 2812 chữ

Edit : Nhím Lông Mềm

Có náo nhiệt sẽ thu hút nhiều người, mọi người vây quanh không ngừng tăng lên, có người đang xem báo nhiệt đưa máy điện thoại lại gần hô lên " Oa tiểu ca ca đó thật đẹp trai, chắc cũng phải cao một mét chín, người Đông Bắc ngay cả khi mắng chửi cũng thật gợi cảm "

Cố Thừa Viêm quét mắt qua, lông mày phủ dưới bóng mũ. " Thu lại "

Giọng điệu cực kỳ tệ.

Da đầu cô gái siết chặt, ngay cả những người qua đường đang nổ lực quay chụp cũng vô thức nín thở.

Nam nhân đó liền lùi lại vài bước mới đứng vững, vung tay một cái làm vali cũng bị đổ xuống. Cố Thừa Viêm khoác tay nâng dậy, kéo đến bên người, lại thuận tiện nói với Tần Ấu Âm phía sau, giúp cô đứng vững.

Đầu ngón tay của anh xoa nhẹ trên cổ cô, xuyên qua mái tốc và đuôi tóc mềm mại, lơ đãng đụng phải một mảng da toát mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Sắc mặt Cố Thừa Viêm trầm hơn.

Lời nhắc đến con lợn nhỏ trên vali cũng không dám nói ra, nhất định bị dọa không nhẹ rồi.

Nam nhân vốn lửa giận đùng đùng, khi nhìn rõ Cố Thừa Viêm thân hình vô thức lùi sau một cái, nhưng vẫn kiên trì chửi nhỏ : " Có chuyện gì không thể nói chuyện sao, động tay động chân gì chứ "

Không cần Cố Thừa Viêm mởi miệng, đại bá ở bên cạnh giễu cợt một tiếng " Đại ca, có biết xấu hổ không"

Mọi người vây quanh cũng bắt đầu bàn tán, có người nói " Cũng không phải là do anh động thủ trước ư "

Nam nhân á khẩu không trả lời được, sắc mặt hắn biến thành màu gan lợn, xấu hổ trừng mắt về phía Tần Ấu Âm " Cô rốt cuộc là muốn cái gì, vali của tôi sao lại trở thành của cô, ai dạy cô như vậy "

Cố Thừa Viêm nheo mắt liếc hắn ta.

Nam nhân sững sờ, nữa câu sau định nói cũng nuốt lại.

Tần Ấu Âm còn được Cố Thừa Viêm che chắn, giống như con gà nhỏ bị ướt, cô chậm chạp hít thở, không dám nhìn thẳng mà nhỏ giọng nói với Cố Thừa Viêm " Tôi có thể đi qua sao "

Từ góc nhìn của Cố Thừa Viêm chỉ thấy chỉ thấy lông mày đen nhánh của cô gái nhỏ, cùng lông mi dài cong cong, đang thấp thỏm mà nhẹ run rẩy.

Anh buông nhẹ tay. Tần Ấu Âm đem vali để nằm ngang, hướng phần đáy đến nam nhân kia, có chút ủy khất mà chỉ giấy dán " Đây là hình tôi dán, nếu như không tin, thì cũng có thể mở ra xem"

Không đợi Cố Thừa Viêm nói đối chiếu với thẻ đăng ký, cô trực tiếp nhập mật mã, mở vali ra. Bên trong có quần áo và đồ dùng hàng ngày sạch sẽ chỉnh tề, có hương thơm nhàn nhạt. Phía trên cùng còn có một phong thư, là thông báo trúng tuyển của Đại học Y.

Cố Thừa Viêm nhấc mắt, đôi mắt giật giật, đem Tần Ấu Âm quan sát từ đầu đến chân một lượt.

Khung xương nhỏ gầy, da còn trắng hơn kem, mặc áo ngắn màu hồng nhạt như học sinh của Trung Hoa Dân Quốc, cùng với cái váy ngắn xếp ly, đôi chân nhỏ nhắn, còn nhỏ hơn cánh tay của anh.

Mẹ nó, thế mà lại là một sinh viên cùng trường cùng khóa với anh.

Tần Ấu Âm mím môi, đem thư thông báo cầm lên, cùng thẻ căn cước sắp thành một đoàn, không lên tiếng mà chứng minh.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Nam nhân dưới sự áp bức của Cố Thừa Viêm nói lời xin lỗi,rồi dưới sự chỉ chỏ của mọi người đi đến băng chuyền tìm vali, nhanh chóng lẻn người rời đi.

Tần Ấu Âm lúc này mới suy sụp ngồi xổm xuống ôm đôi vai đau nhứt, chôn đầu trên đầu gối bình tĩnh một lúc, mới đứng dậy quay về phía Cố Thừa Viêm nhàn nhạt cúi đầu " Cám ơn, cám ơn anh "

Cố Thừa Viêm lấy mũ lưỡi trai xuống, đôi mắt đen cười như không cười mà nhìn cô.

Một ngày đã nói cám ơn với anh hai lần, còn địa điểm cũng không thay đổi mấy đi.

Anh hỏi " Là lần đầu tiên đến Đông Bắc sao ?"

Tần Ấu Âm khẽ gật đầu, cũng không chịu nhìn anh.

Cố Thừa Viêm thấp mắt : Đông Bắc vô cùng tốt, đừng để vì một hai người mà ảnh hưởng tâm tình"

Nói xong, anh đột nhiên cúi người, hai tay chống ở đầu gối, nhìn thẳng vào cô. Tần Ấu Âm nhìn người cao lớn trước mặt sợ đến đồng tử co rút lại, không tự chủ được ngửa mặt, ngơ ngẩn nhìn.

Cố Thừa Viêm nhìn chằm chằm cô, tiếng nói sàn sạt : " Em gái, đến địa phương này, đừng gặp chuyện gì cũng sợ, tốt xấu gì cũng đem ân nhân cứu nguy nhớ rõ, lần tới gặp lại nhớ chào hỏi"

Anh một lần nữa đứng thằng người, đội mũ , nói với đại bá " Đi thôi "

Đại bá như kẻ trộm được gà theo sau thì thầm " Tốt nha, tôi nói Viêm ca ngay cả một đối tượng cũng không có, trong một thời gian dài các tỷ muội Đông Bắc cũng không thỏa mãn được sở thích của Viêm ca "

Cho đến khi giọng nói trầm thấp " Ít mẹ nó lời vô ích đi " biến mất hoàn toàn, đại sảnh sân bay lại tiếp tục cảnh bận rộn, hỗn loạn. Lúc này Tần Ấu Âm mới nháy mắt mấy cái, nhìn theo nam sinh có ngũ quan anh tuấn lóa mắt vừa đi.

Ân nhân vừa rồi..có phải hay không..lại nói tục ?

Tần Ấu Âm dùng sức xoa xoa mặt, nghĩ đến việc quan trọng hơn, móc điện thoại từ trong túi ra, màn hình đen kịt, không có bất cứ thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ nào.

Nháo một trận vừa rồi, cô cũng đã xuống máy bay được nữa tiếng.

Theo lý mà nói ba ba nên sớm xuất hiện rồi chứ, ít nhất cũng hỏi cô đang ở đâu một chút mới đúng.

Cô mở khóa màn hình vài lần, không nhịn được chủ động gọi điện thoại.

Không có người nghe máy.

Gọi một lần nữa, vẫn không có người nghe máy.

Tần Ấu Âm đem vali đẩy tới bên tường, cúi đầu an tĩnh ngồi phía trên chờ.

Trước khi đi, ba ba đã hứa sẽ đón cô ở sân bay, sau đó cùng cô đến trường báo danh, cô dựa vào khát khao này mà có nhiệt tình vượt qua ngàn kilomet.

Tần Ấu Âm đếm đến năm trăm giây , điện thoại rốt cuộc cũng sáng lên, , mắt cô sáng lên, vội vàng nghe máy, nhưng ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, liền nghe tiếng hít thơ gấp gáp truyền qua " Âm Âm, ba ba đang bận vụ án, thực sự không thể đi được, con tự mình tới trường học nhé "

Một câu còn nói chưa xong, đã vội vàng cắt đứt, lưu lại âm thanh tút tút của điện thoại.

Sau một thời gian ngắn, sự hối hả và nhộn nhịp trong sân bay dường như rất khắc nghiệt, đám đông qua lại, phố xá nhộn nhịp xe cộ qua lại, cô cảm nhận được sự nhộn nhịp ở một vùng đất xa lạ.

Tần Ấu Âm hít mũi một cái, nhẹ giọng nói với điện thoại đã cúp máy: " Được, vậy người trước cứ làm việc, con có thể "

Cô ổn định tâm tình, bắt đầu tra chuyến đường và lộ phí đến trường Đại học Y, sau khi nghiên cứu rõ ràng, cô quyết định chọn phương tiện rẻ nhất, xe bus.

Đi ra chưa được mười mét, vali của cô đột nhiên dừng lại, bánh xe bên trái đột nhiên vang lên một tiếng " két" , bể ra thành nhiều khối, tán loạn trên mặt đất.

Cái gì gọi là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.

Tần Ấu Âm ngây ngô đứng trong sảnh sân bay nhộn nhịp của Đông Bắc, hốc mắt phiếm hồng, cái này..đúng là...

Bên ngoài đại sảnh, một chiếc xe việt dã màu đen từ từ tiếng tới.

Ngồi ở hàng sau, Cố Thừa Viêm nhắm mắt dựa đầu vào gối, đối với những lời của đại bá mắt điếc tai ngơ.

Đại bá cũng không để ý, ngồi ở vị trí phó lái mà tiếp tục đề tài trê máy bay của mình " Huấn luyện viên của cháu là một người cặn bả, uổng công trước đây tôi đối xử tối với hắn, tôi muốn nói phải tìm người mà dạy dỗ hắn thật tốt "

Cố Thừa Viêm nhíu mày " Được rồi"

" Viêm ca, cháu có thực lực cạnh tranh chức vô địch thế giới, thật sự muốn như vậy từ bỏ để học hành " đại bá quay đầu nhìn anh " Lần trước đội tuyển quốc gia tuyển chọn người, tất cả các đổi tuyển của tỉnh cũng không so được với cháu liền liên thủ ra tay hãm hại chân cháu bị thương, cháu không giết lại sao "

Cố Thừa Viêm bực bội trợn mắt, vẻ mặt ngủ không đủ giấc đầy buồn bực, đang muốn đem miệng đại bá bịt lại, thì ánh mắt bỗng dưng dừng lại, tiện tay đem đại bá gạt qua một bên.

" Ai nha má ơi con làm cái gì, đối với mặt tôi có oán hận sao "

" Câm miệng "

Xuyên thấu qua cửa kính nhìn sang, xe bus ở sân bay ngay phía trước, không xa lắm.

Theo hướng đi bộ của đại sảnh, thân ảnh màu hồng tinh tế đang xách vali kẹp bên eo nhỏ, cố hết sức mà chạy tới cửa xe đang di chuyển đến.

Đại bá ngẩn người " Đây không phải là em gái trong đại sảnh vừa rồi sao, bánh xe vali hỏng rồi"

Cố Thừa Viêm nhìn không chớp mắt.

Bên ngoài trời nắng chan chan, buổi chiều không khí lại ói bức nhất, không làm gì cũng đổ mồ hôi, huống chi là làm điều quá phạm vi thể lực.

Tiểu cô nương tóc bên thái dương ướt đẫm, tạo thành đường cong rũ dính lên gò má.

Cô gian nan chạy tới cửa xe, kiểm tra vé xe, lại xách cái vali lên, cắn răng cất vào khoang hành lý của xe bus, làm xong tất cả cổ tay tinh tế trắng nõn vẫn luôn run rấy.

Xe việt dã vừa vặn ngang qua, Cố Thừa Viêm híp mắt một cái, nhìn giấy dán đang lấp lánh ở đáy vali.

Cư nhiên anh lại yêu thích nhất biểu tình của lợn nhỏ trên vali.

Cái này là duyên số đi.

Tiểu trư nhi ngồi xe bus đến nơi an toàn thì chỉ có thể ở ngoài cổng trường, từ ngoài đi vào còn cách 300 mét, còn phải đi báo danh, tìm ký túc xá, toàn bộ đều cậy vào tay chân nhỏ xíu yếu đuối đó mà.

Anh nếu như ngồi xem mà mặc kệ, thì thật là nghịch ý trời rồi.

Cố Thừa Viêm có đầy đủ lý do, nhàn nhạt mở miệng " Dừng xe "

Cho đến khi bóng lưng của anh biến mất trong đám người, tài xế và đại bá còn chưa kịp phản ứng.

Tài xế vò đầu " Nắng hè chói chang quá sao "

Đại bá ý vị thâm trường: " Xem đi, trước đó thấy em gái nhỏ bị ức hiếp, không nói hai lời liền tới làm chỗ dựa, hiện tại xe tốt mấy trăm vạn không ngồi, lại chịu chen chúc trên xe bus, ngây thơ thiếu nam động lòng xuân rồi."

Lúc Tần Ấu Âm lên xa thì còn dư lại gần một nữa chỗ trống, cô chọn vị trí song song với cửa sổ, cúi đầu tùy ý vuốt ve lắc tay bằng chỉ đỏ, dưới cái nóng hừng hực muốn đốt cháy da mở miệng nhỏ thổi khí.

Ánh sáng bên cạnh chợt bị che khuất, có âm thanh lanh lảnh lên tiếng hỏi " Xin hỏi ở đây có người ngồi hay không ? "

Cô hốt hoảng ngẩng đầu, một nam sinh tuấn tú xa lạ, trên mặt ý cười yếu ớt với cô " Tôi có thể ngồi đây sao "

Tần Ấu Âm không khỏi nhìn trước nhìn sau, vị trí trống rõ ràng không phải chỉ còn một chỗ.

Cô nắm chặt balo trong tay, vừa muốn trả lời, thì âm thanh có chút quen tai vang từ xa đến gần, lười nhác mà cường thế chen vào " Có người, không thể "

Tần Ấu Âm thiếu chút nữa cắn lưỡi.

Cố Thừa Viêm chậm rì rì ném phiếu xe bus, trực tiếp hướng đến bêm Tần Ấu Âm mà ngồi xuống, nhìn cũng chưa nhìn nam sinh kia, quay đầu quét mắt phía cô " Vừa rồi mới dạy cô, gặp lại phải chào hỏi"

Tần Ấu Âm kinh ngạc nhìn anh, sóng lưng thẳng tắp, lo sợ bất an ngập ngừng gọi " Ân..Ân nhân"

Cố Thừa Viêm bị xưng hô này làm cho ngẩn ra, lập tức tấm thấp cười nhẹ, tơ máu trong đáy mắt phai nhạt đi không ít.

Nam sinh tuấn tú thấy vậy trầm mặc rời đi, ngồi ở hàng phía sau, thật nhanh xe đã khởi động, rời khỏi sân bây. Cố Thừa Viêm nhướng mắt nhìn vành tai hồng phấn của cô gái " Cô là sinh viên đại học y, thật trùng hợp, tôi cũng vậy. "

Anh vươn tay " Vận động y khoa, Cố Thừa Viêm "

Tần Ấu Âm chăm chú nhìn cánh tay trước mặt.

Màu da thiển bạch, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cân xứng, mạch máu xanh nhạt cũng chứa đấy sức lực.

Với bản thân của anh cũng như nhau, cao to cường hãn, nhiệt độ bức người.

Dễ dàng có thể đem cô bao phủ.

Cô gắt gao dựa vào cửa sổ xe, tận lực duy trì khoảng cách an toàn với anh, nhưng lại có ý niệm không ngừng đâm chọc thần kinh, không phải nói sẽ thay đổi sao, muốn thay đổi thì phải học cách sống chung với người khác...nhỉ ?

Ân nhân tuy rằng ăn nói thô tục..nhưng mà cũng là người tốt đi.

Qua hơn mười giây, Tần Ấu Âm giơ tay lên, cẩn thận đụng vào đầu ngón tay của anh, yếu ớt nhưng rõ ràng đáp lại " Trung y , Tần Ấu Âm"

Cố Thừa Viêm lập tức bổ não, tưởng tượng dáng vẻ cao thâm bắt mạch cho người khác của tiểu cô nương, khóe miệng không khỏi nhếch lên, chợt nghe cô lại mềm mềm dẻo dẻo mà bổ sung ba chữ

" Học trưởng chào."

Tai phải Cố Thừa Viêm nhất thời tê rần.

" Cô vừa gọi tôi là gì"

Tần Ấu Âm chần chờ lặp lại " Học..Học trưởng nha."

Lại còn " Nha" một tiếng.

Cố Thừa Viêm về điểm này mà tê dại, lời nói theo vào tai, uốn lượn càng sâu.

Ở Đông Bắc không thịnh hành cái gọi là học trưởng, anh đây là lần đầu tiên nghe thấy, mà lại còn rơi vào chính trên người anh.

Tiểu cô nương Giang Nam giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, cổ Cố Thừa Viêm mắc nghẹn, câu " Tôi với cô là cùng khóa, đều là năm nhất đại học" vô luận thế nào đều không thể nói nên lời.

Dù sao cũng không cùng khoa, cô sẽ không biết được sự thật.

Một là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng.

Cố Thừa Viêm buông đôi mắt hẹp dài xuống một nữa, hướng tới gần cô một chút, phi thường không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu " Không nghe rõ, cô lại gọi lần nữa đi ".

*

Lời tác giả:

Sau đó, Viêm ca của chúng ta, đại khái chính là

Tôi nghỉ tôi không có vấn đề về EQ a, vì sao trong tương lại mỗi ngày đều có lại có cám dỗ dọa cô vợ nhỏ khóc a...

*

Bạn đang đọc ( EDIT) ANH ĐỪNG KHI DẼ TÔI của Xuyên Lan

Truyện ( EDIT) ANH ĐỪNG KHI DẼ TÔI tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhím_Lông_Mềm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.