Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt nạt 1

Phiên bản Dịch · 2923 chữ

*" Con mẹ nó ầm ĩ cái gì, không thấy đã hù dọa trẻ nhỏ sao. "

*

Edit : Nhím Lông Mềm

Nhiệt độ trong cabin rất thấp, sự lạnh lẽo lan tràn khắp bốn phía, chiếu thẳng vào làn váy , cổ áo của mọi người.

Tần Ấu Âm ngồi ở chính giữa cửa sổ, lạnh đến ho khan hai tiếng, cô sợ làm phiền đến những người xung quanh, vội vàng nghiêng đầu che miệng lại, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo đỏ hồng.

Lần lượt các hành khách bất mãn nhấn chuông, hai tiếp viên hàng không lấy chăn, bắt đầu phân phát cho từng người một, nhưng só lượng hạn chế, chờ đến gần giữa cabin thì chỉ còn lại hai cái.

" Còn có vị hành khách nào cần "

Dưới chiếc váy ngắn, hai chân truồng của Tần Ấu Âm lạnh đến thấu xương, cô rõ ràng có nhu cầu cấp bách, nhưng âm thanh của tiếp viên càng gần, cô càng luống cuống.

Trái tim một mạch nhảy thình thình đến cổ họng, phơi bày không khí khẩn trương.

Lại nữa rồi

Tần Ấu Âm ão não cắn môi, yên lặng phê phán thói quen xấu nhát gan sợ người lạ của mình, cô nhanh chóng lấy hơi thở sâu vài lần, cuối cùng lấy hết dũng khí, run rẩy đưa tay lên, nhỏ giọng nói " Tôi"

Mới nói một chữ, đã bị đại thúc phía sau nghiêng người đoạt lấy, chăn tự hai cái đảo mắt chỉ còn một cái.

Tần Ấu Âm lông mi run rẩy, gấp đến độ nuốt ngụm nước bọt, cố gắng đề cao âm lượng " Tôi cần "

" Chị gái, ở đây "

Phía trước vang lên giọng nói sinh đọng của thiếu niên, đem âm thanh như muỗi lần thứ hai của cô cắt đứt, ngay sau đó có cánh tay dài duỗi ra, cái chăn dễ dàng bị lấy đi.

Tần Ấu Âm nhìn vào hơi ấm còn sót lại khi đối mặt với sự thật tàn nhẫn, đôi mắt hạnh trắng đem rõ ràng tràn đầy nước.

Qúa thảm.

Cô từ nhỏ lạnh nhạt, mười tám tuổi lần đầu tiên đi máy báy, thiếu thốn kinh nghiệm còn không mang theo áo khoác bên ngoài, sợ là sẽ đông lạnh chết ở chỗ này.

Nhưng không thể trách người khác, toàn bộ đều trách cô, đã tốt nghiệp trung học đến đại học , vẫn không thể vượt qua những rào cản tâm lý sâu xa, ngay cả một yêu cầu đơn giản cũng không thể tự nhiên nói ra.

Đại thúc lấy chăn thành công căn bản không để ý tới người khác , trực tiếp nói với chàng trai bên cạnh : " Viêm Ca, đắp lên đùi, để không bị gió "

Chàng trai mặc áo đen quần đen, ngồi trên ghế hai chân thon dài gập lại cũng không thấy thoải mái, có một mảng ở đầu gối lộ ra ngoài, làn da nhợt nhạt lưu loát quấn quanh xương cốt, sáng lóa lộ ra .

Anh ta dựa vào lưng ghế, đôi mắt hẹ dài khép hờ, vành mũ che hết gò má tuấn mỹ.

Đại thúc tấm tắc lên tiếng, tựa như bà mẹ già mà càm ràm : " Nhìn chiếc quần bị hỏng này, không sợ chân đau cùng huấn luyện viên tức giận cũng không thể đùa giỡn như thế chứ ."

Nói xong liền đưa chăn cho anh ta, nhưng lại bị cự tuyệt một cách dứt khoác " Không cần."

Đại thúc dãy dụa vô hiệu, tức giận đến nhẹ buông tay " Cố Thừa Viêm à, chân đều không cần thiết, đừng nói với tôi là thật sự muốn buông bỏ trận đấu."

Cố Thừa Viêm không trả lời, ánh mắt anh lười biếng rơi vào lưng ghế phía trước .

Dọc theo ghế dựa trên , có một cánh tay đưa lên, cánh tay gầy nhỏ trắng nõn, đưa lên một chút liền thu về.

Các động tác đơn giản trong lúc vô thức bị chậm lại, lộ ra cái cúi đầu ũ rũ , bất lực và thương cảm.

Mí mắt mỏng của Cố Thừa Viêm hơi nhấc lên, nhìn chằm chằm vào vật trang trí đơn giản trên cổ tay cô, một chiếc vòng tay đan bằng dây thừng màu đỏ ở giữa có một viên trân châu màu đen.

Bàn về hình thức kiểu dáng, kỳ thực không có gì ngạc nhiên, nhưng trùng hợp hết lần này tới lần khác, anh thường che dấu tâm tình, hình ảnh bên trong phim hoạt hình và cổ tay rất giống nhau.

Cố Thừa Viêm thu hồi tầm mắt, cẩn thận nghỉ , phần giữa của móng trước con lợn, có thể xem như là cổ tay đi.

Con lợn trong túi biểu tình dễ thương mềm mại và xương cốt cổ tay nhỏ bé trước mặt chồng lên nhau, tâm trạng của anh xấu một cách không thể giải thích được, dứt khoác đem chăn nhặt lên, vượt qua lưng ghế dựa phía trước vừa để xuống " Cho cô "

Bên tai truyền đến tiếng của nữ hài nhút nhát chối từ, hệt như con mèo nhỏ tinh tế mềm mại " Không, không "

Không đợi cô nói xong, có luồng khí xóc nảy, trong cabin giọng cô bị nhấn chìm.

Đại thúc giương mắt đờ đẫn, " Còn thừa lại cái này thôi, sao lại cho đi "

Cố Thừa Viêm liếc mắc nhìn : " Là cô ấy đưa tay trước, còn nữa, ông lạnh sao "

Đại thúc không phục, muốn đem người đã nổi da gà cho anh xem, Cố Thừa Viêm thờ ơ nhắm mắt lại, kéo thấp mũ lưỡi trai " Ông không lạnh "

Sau năm sáu phút thân máy bay đã bình ổn lại.

Cố Thừa Viêm vẫn tựa bên cửa sổ không nhúc nhích, anh đã hai ngày liên tục không ngủ , đầu óc ong ong, huyệt thái dương co rút đau đớn, trong lúc chịu đựng dày vò, hàng trước vang lên giọng nói ngọt ngào mềm mại như bông tơ.

" Cám ơn, cám ơn anh, anh thật sự không cần nó sao "

Giọng nói này thư thái một cách khó hiểu. Khóe môi Cố Thừa Viêm không khỏi nhếch lên một chút, dùng giọng mũi trầm thấp mà " Ừ " một tiếng.

Tần Ấu Âm dùng hết dũng khí mới nói ra những lời này, nhận được đáp án khẳng định , lập tức luống cuống bao lấy chính mình.

Cảm nhận được ấm áp, Cô không khỏi thở phào một cái, trong tiếng ồn ào của chuyến bay, cô di chuyển vào trong góc, rất nhanh thì co ro ngủ mất.

Trong giấc mơ, cô quay về lành lang của trường trung học cơ sở, một đám nữ sinh từ trên cao nhìn xuống thoải mái cười to, tàn bạo níu lấy mái tóc của cô, cô khóc liều mạng chạy đi, bước chân phía sau theo sát như bóng với hình, cô kêu sợ hãi dùng sức ngã nhào, nhào vào trong ngực Dì.

( Dì ở đây là mẹ kế của Âm tỷ, nên gọi là Tiểu di, nhưng mà Nhím đề Dì cho thuần việt )

Cảnh tượng tiếp theo thay đổi, lại đến căn nhà chưa đồ của Dì.

Cô ôm đầu gối ngồi trên giường nhỏ, Dì ôn nhu vuốt tóc cô " Bé, đại học là một khởi đầu mới, để quên đi quá khứ bất hạnh, bóng ma có thể khắc phục "

" Nhưng cũng phải coi chừng " Dì lại căn dặn " Con từ nhỏ đã sống ở trấn nhỏ đến lúc lớn lên, lần đầu đi ra bên ngoài, lại đi xa như vậy, không quen với cuộc sống mới, không thể quá tin tưởng người khác."

" Dì lên mạng điều tra, nam nhân Đông Bắc rất hung dữ, phải tránh xa những người nói năng thô tục, thích đánh nhau, còn có hình xăm, chắc chắn không phải người tốt, nếu họ đối với con thân thiết, thì hơn một nữa là thấy con dễ gạt, con ngàn vạn lần không thể tin tưởng."

( Nhím: thôi rồi Viêm ca ơi, người ta được làm công tác tư tưởng rồi ^^ )

Cô nhu thuận gật đầu.

" Làm phiền vị hành khách, mời cô trả lại chăn, máy bay sẽ sắp hạ cánh rồi."

Trán Tần Ấu Âm kề sát vách khoang, trên người cuốn chăn như một con nhộng nhỏ, giấc ngủ không được an ổn.

Tiếp viên mỉm cười nhắc lại " Vị hành khách này "

Tần Ấu Âm lúc này mới giật mình tỉnh giấc, đôi mắt ướt đẫm sững sờ chớp chớp, cuối cùng cũng kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng đem chăn trả lại, dường như là làm sai mà nhẹ nhàng lúng túng " Xin lỗi"

Cố Thừa Viêm ở hàng sau chứng kiến toàn bộ sự quá trình, lười biếng nhướng mi.

Tiểu cô nương làm sao có thể nhát gan thành như vậy.

Thoạt nhìn, cô không giống người Đông Bắc.

Trong âm thanh ầm ầm của máy bay đáp xuống, đại bá mang giỏ xách chen vào dòng người " Đi thôi Viêm ca "

Cố Thừa Viêm bất động " Lại đợi thêm chút nữa."

Anh hơi tò mò, tự hỏi không biết móng vuốt của con lợn nhỏ có dánh dấp như thế nào.

Sau năm phút đồng hồ, đa số các hành khách đã rời khỏi cabin, lối đi rõ ràng rộng rãi, cô gái nhỏ lúc này mới từ từ đứng lên, những ngón tay tinh tế trắng nhỏ đan nhẹ vào mái tóc, cúi đầu rời khỏi chỗ ngồi.

Cố Thừa Viêm cũng đứng dậy theo, muốn theo kịp cô, những giữa chừng lại bị hai người già chen ngang.

Đại bá nghi hoặc, nheo mắt lại " Viêm Ca, hôm nay có tâm sự, cứ như người trúng tà, có phải chọn trúng cô gái nhỏ nào không"

Cố Thừa Viêm không phản ứng lại, dựa vào ưu thế chiều cao, dễ dàng lướt qua các vật cản thấy được đỉnh đầu mềm mại của cô gái nhỏ.

Cô đem tóc gạc qua một bên, lộ ra lỗ tai trắng như ngọc, gò má điềm tĩnh dưới ngọn đèn như phát ra hào quang, trực tiếp xông thẳng vào tấm mắt của anh.

Lông mi dài run rẩy, sõng mũi thẳng tắp, môi mọng khẽ nhếch, ẩm ướt hồng hồng.

Yết hầu Cố Thừa Viêm giật giật, uốn cong ngón trỏ để trên môi, vội ho một tiếng, bản năng dời tầm mắt.

Cái gì mà móng heo.

Rõ ràng là một cô tiểu cô nương xinh đẹp, cao nhất cũng chỉ đến bả vai của anh, gầy nhỏ như trẻ vị thành niên, chắc là học sinh trung học đi.

Cố Thừa Viêm xoa bóp mi tâm, bình tĩnh vài giây, nhưng hình ảnh gò má kia lại cứ ở trước mắt anh, nhịn không được phía trước mà nhìn, trẻ vị thành niên kia đã ra khỏi cabin, chân nhỏ di chuyển rất nhanh, vóc người lại nhỏ nhắn, rúc bả vai liền chen vào trong đám người đông đúc, rồi trèo lên xe.

Cô thở ra một hơi, cửa xe đóng lại, trực tiếp lái đi.

Cố Thừa Viêm đứng dưới mặt trời chói chang nhìn theo bóng xe, trước mắt một loạt dấu chấm hỏi.

Mẹ nó đây là tính huống gì.

Không phải là rất nhát gan sao, sao lại chen vào một đám người không quen biết lên xe.

Vốn tưởng rằng có thể cùng cô ấy đợi xe, nào ngờ là một tên ngốc đơn phương bị bỏ rơi.

Chiều cuối hè, nhiệt độ muốn đốt cháy con người.

Ra khỏi điều hòa trong máy bay, đổi lại xe chở hành lý, quả thực nóng lạnh khác biệt.

Tần Ấu Âm kỳ thật không biết rắng có người khác ở đằng sau, cô cố gắng dính sát người vào cửa sổ bên cạnh, tận lực tránh xa đoàn người.

Tiếng chuông điện thoại trong túi rung lên, cô vẫn còn thở gấp, hoang mang nhận điện thoại : " Dì"

" Bé, đi đường thuận lợi chứ"

Tần Ấu Âm trả lời: " Đều tốt ạ "

Mãi cho đến khi xuống xe vào sảnh sân bay, vẫn chưa cúp điện thoại, Dì đem chuyện lớn chuyện nhỏ trước khi đi nói lại một lần, sau cùng còn căn dặn : " Dì dặn con nhớ cẩn thận với loại người kia, nhớ kỷ phải tránh xa, ba con cũng đã nói, đánh nhau mắng chửi, người có hình xăm..có nguy cơ phạm tội rất cao, đa số đều là người lăn lộn hắc đạo"

Tần Ấu Âm đi ở trong đám người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn những người cao lớn xung quan, cô cùng những người này thật không nhau a.

Cô khẩn trương nuốt nước bọt, mềm mại nói : " Nhớ kỹ ạ "

Hơn nữa đặc biệt nhớ kỹ, nhớ đến nằm mớ cũng đều mơ tới.

" Vậy là tốt rồi bé, sống cùng nhau mấy năm nay, con chịu không ít ủy khuất, đê cho con phải bị tâm bệnh" trong điện thoại, Dì thở dài " Con đừng trách chúng ta. "

Tần Ấu Âm cúi đầu nắm lấy vạt áo, mắt hơi cong " Đó đã là quá khứ, sau này con sẽ tốt thôi "

Cúp điện thoại cô lau khóe mắt.

Nhất định sẽ tốt.

Đến nơi có hoàn cảnh mới, cô nhất định phải thay đổi sự rụt rè của quá khứ và trở thành kiểu người bình thường tích cực, vui vẻ và độc lập, người luôn có khát vọng.

Sau đó, thử thách đầu tiên để cô chiến đấu.

Lấy hành lý.

Tần Ấu Âm dõi mắt nhìn, ở băng chuyền hành lý cũng giống như chuyến bay ... đứng đầy người. Với chiều cao này của cô, thậm chí không thấy được mọt góc của băng chuyền. Nếu cố gắng chen vào, nhất định sẽ nhận được ánh mắt ghét bỏ của người khác.

Mục tiêu vừa mới đặt ra lại lập tức đổ vỡ.

Tần Ấu Âm thầm than khóc, thở ra, quyết định đợi lúc ít người sẽ qua lấy.

Cô chọn một cây cột vuông kía đáo để ngồi, nhưng mà qua mấy phút, cô bỗng dưng mở to mắt, thấy có người lấy từ băng chuyền một cái vali lớn màu đen, bất kể là kiểu dáng hay vị trí bị mòn, đều giống của cô như đúc.

Người nọ tùy tiện đặt cái vali xuống, rồi vừa gọi điện thoại vừa kéo đi.

Tần Ấu Âm mơ hồ chảy mồ hôi, không thể đế ý quá nhiều, cô với gương mặt trắng nõn chạy tới , theo ở phía sau quan sát tỉ mỉ, thấy dưới đáy có miếng dán giấy con lợn nhỏ, xác định không sai, đúng là vali của cô.

Cô thử kéo tay hãm, người nọ đang hét dữ dội về phía micro , không rãnh chú ý đến cô, nhấc bước chân lớn.

" Tiên sinh chào" cô khẩn trương mở miệng, thấy người nọ vẫn không chú ý tới , không thể làm gì khác , cô cố gắng chạy đuổi kịp, đổi lại cách xưng hô, âm thanh có chút run run " Chú, cái rương này là của tôi "

Cùng một đàn ông lạ thân hình cường tráng đòi đồ, Tần Ấu Âm cô có nghỉ cũng không giám nghỉ.

Nhưng bây giờ, không làm thì không được đó.

Cô ngăn chặn tim đập dữ dội, còn nói: " Chú cầm nhầm "

Người đàn ông cuối cùng cũng liếc mắt vê phía cô,chính là đang cùng người trong điện thoại ầm ĩ, hắn tàn bạo cắt đứt, mãnh liệt kéo cái vali, tay của cô gái nhỏ đặt ở phía trên theo đó lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

" Cô dám lẻn vào sân bay lấy trộm gì đó trong hành lý của tôi "

Gương mặt Tần Ấu Âm một chút huyết sắc cũng không có " Không phải như vậy, cái vali đó là của tôi "

" Cái gì là của cô " người đàn ông không kiên nhân , lớn giọng cắt đứt, tức giận mà mắng, quay lại mà đẩy Tần Ấu Âm ra.

Mọi người xung quanh đều đứng lại, còn như có việc tốt mà mở cameras.

Tần Ấu Âm căn môi đến mức có những sấu răng thật sâu, đối mặc với những động tác hung hăng quen thuộc, những lời định nói ra đều mắc ở cổ họng, toàn thân nhỏ run rẩy, theo thói quen xấu ôm đầu ngồi xổm xuống.

Lại có một cánh tay, bỗng nhiên lướt qua đỉnh đầu của cô, từ trên trời rơi xuống, vững vàng giữa lấy cô sắp ngồi xuống. Hướng người nam nhân nọ đẩy một cái.

Tần Ấu Âm theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy hàm dưới sắc bên kéo căng và vành mũ đen kịt.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng mang theo hàn ý vang lên.

" Con mẹ nó ầm ĩ cái gì, không thấy đã hù dọa trẻ nhỏ sao "

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc ( EDIT) ANH ĐỪNG KHI DẼ TÔI của Xuyên Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhím_Lông_Mềm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.