Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 5296 chữ

Ngôn Nghiễm cả đời cũng sẽ không quên hai lần tai nạn xe cộ làm gan anh thấy tê liệt kia.

Bởi vì nói, hai nhà Trần Ngôn tình cảm rất tốt, nên anh mới chịu đủ sự dây dưa của Trần Nhu Bình, cho nên đối với anh mà nói, Trần Nhu Bình quả thực so với khối u ác tính còn khủng bố hơn. Cũng bởi vậy, không biết là theo bản năng hay là anh chân chính tâm ý, anh đối với Trần Nhu Bình chính là không hảo cảm, thậm chí liền nhìn thấy cô xem ra mặt đều sẽ cảm giác khó chịu.

Nhưng mà thế giới to lớn, quả nhiên là không gì không có.

Anh trăm triệu lần không nghĩ tới có một ngày, khuôn mặt làm anh khó chịu kia, nhưng lại vào ở một cái linh hồn hoàn toàn khác, cũng làm cho anh ở bất tri bất giác thâm thụ hấp dẫn mà không tự giác, thẳng đến ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt cái kia.

Thấy cô bị đánh bay rơi xuống đất mặt, tim của anh đập phảng phất cũng đi theo ngừng lại, hô hấp liền giống như bị người ta cướp đi.

Lúc ấy, anh cùng với Tam ca hai người giống như hai cỗ hoá thạch giống như cứng tại chỗ, nhìn người nhà xông lên phía trước, nhìn xe cứu thương gào thét mà đến, lại nhìn cô bị mang lên xe cứu thương gào thét mà đi, sau đó, đại ca đưa hai người bọn họ nhét vào trong xe, phi nước đại hướng bệnh viện.

Hết thảy trước mắt thoạt nhìn tựa như vừa ra diễn, các diễn viên ra sức diễn xuất, mà anh và Tam ca lại là người xem duy nhất, chính là ngốc như gà xuống nước lẳng lặng nhìn.

Trên sân khấu đột nhiên đến phiên nhân vật bác sĩ lên sân khấu, anh đi ra từ phòng giải phẫu, các nhân vật khác đồng loạt mà vây quanh anh, sau đó anh chuyên nghiệp mà bình tĩnh nói bệnh nhân tính mệnh không ngại, nhưng người bị đánh ở đầu có thể làm cho tạm thời hôn mê bất tỉnh, hi vọng người nhà có thể chuẩn bị tâm lý.

Chà! Một đạo hắc ảnh đột nhiên theo trước mắt anh xẹt qua, căn phòng trong nháy mắt cũng chỉ thiếu một mình anh .

Vai nam chính chạy như bay đến chính từ trong phòng giải phẫu đẩy ra nữ nhân vật chính bên người — mà anh. . . . . .

A, nguyên lai nơi này người ngoài cuộc nhất chỉ có anh, chỉ có một người như anh mà thôi.

Trần Nhu Bình là của Tam ca , anh làm sao có thể đã quên chuyện này? Cho dù trong cơ thể của cô là Khương Hồng Lăng. . . . . .

Những ngày tiếp theo, Trần Nhu Bình quả nhiên như lời bác sĩ nói là hôn mê bất tỉnh, Tam ca cơ hồ mỗi ngày đều trì ở trong bệnh viện chiếu cố cô, hoặc là ngẩn người, còn anh thì đợi ở nhà ngẩn người. Thẳng đến trước một ngày sắp chấm dứt nghỉ hè, đại ca đột nhiên nói cho anh biết, cả nhà Khương Hồng Lăng bọn họ từ nước ngoài đã trở về.

Một đạo ánh rạng đông đột nhiên theo trong tầng mây thật dày hiện ra, giống như gõ một gậy gọi anh tỉnh.

Anh thật là một người ngu ngốc, rõ ràng người anh yêu thích là Khương Hồng Lăng chứ không phải Trần Nhu Bình, anh đang giãy dụa, thống khổ, do dự, khổ sở, ai oán cái gì nha? Quả thực chính là cái đại ngu ngốc!

Kích động ra chạy ra ngoài tìm kiếm cô gái thuộc về anh, anh nhìn thấy một cô gái nho nhỏ, thanh tú khuôn mặt nhỏ nhắn xa lạ đang sát bên người anh mà qua thì đúng là hoàn toàn không thấy cho anh!

Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nói cô không nhận biết anh? Hay là cô căn bản là không nhớ rõ trải qua đi qua đoạn ly kỳ kia?

Kết quả, theo đại ca phương kia điều tra, lúc Khương Hồng Lăng mười tuổi trong quá trình trưởng thành, cô căn bản là chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hoặc là tình huống hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày bình thường tựa như bình thường tiểu hài tử mười tuổi giống nhau, mỗi ngày đến trường, tan học, về nhà xem tivi, làm bài tập, sau đó ngủ.

Nói cách khác, linh hồn xuất ra hoặc là việc trao đổi linh hồn cái gì, đối với cô mà nói căn bản là chưa từng phát sinh qua.

Nhưng là, làm sao có thể?

Anh vẫn ở quanh cô quan sát nhất cử nhất động của cô, cô nói chuyện phương thức, bộ dạng cười rộ lên, tự hỏi hình thức, thậm chí còn đối với cọng khoai tây ở MacDonald cuồng nhiệt. . . . . .

Đúng vậy, cô chính là cô, anh yêu thích Khương Hồng Lăng, anh tuyệt đối sẽ không tính sai , chẳng qua, đối với ít tháng qua kỳ ngộ lại nên giải thích thế nào?

Quên đi, anh cái gì cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu rồi, thầm nghĩ hảo hảo thủ hộ thuộc loại của hắn cô, cho dù anh phải chậm rãi đợi cô lớn lên.

Anh không sợ chính mình sẽ thiếu tính nhẫn nại chờ đợi, bởi vì anh sớm ở tập thành thục thói quen chờ đợi khi chụp ảnh; anh cũng không sợ người khác cười anh yêu thích trẻ con, bởi vì hai người bọn họ tuy rằng bây giờ nhìn lại một người là người lớn, một người là trẻ con, nhưng bất quá cũng chỉ là kém chín tuổi mà thôi. Huống chi, nếu quả thật có người dám nói anh là trâu già gặm cỏ non…, anh sẽ không nói hai lời đem râu trên mặt cạo hết, làm cho đối phương nhìn một cái hắn có bao nhiêu “Già”.

Thật sự, anh cái gì đều lên kế hoạch tốt lắm, cũng nghĩ tới hết thảy đối ứng kế sách, nhưng là anh trăm triệu không nghĩ tới, chính mình nhưng lại một lần nữa đối mặt tai nạn xe cộ kia làm tim anh tê liệt.

Tiết mục giống nhau, không đồng dạng kết quả cũng như nhau.

Bác sĩ đi ra từ phòng giải phẫu hướng người đối diện lắc đầu, nói câu thỉnh nén bi thương xong, tim của anh hãy theo đã chết.

Kế tiếp hết thảy đối với anh mà nói cái xác không hồn, căn bản là trống rỗng, anh không biết mình về nhà như thế nào, như thế nào rời nhà đi, trước thời gian nhập ngũ như thế nào, xuất ngũ xuất ngoại như thế nào, thẳng đến một lần lên núi chụp ảnh phát sinh ngoài ý muốn tìm được đường sống trong chỗ chết sau đó anh mới thoáng có cảm giác, biết mình vẫn là có sinh mạng, là người còn sống.

Ở nước ngoài lưu lạc suốt tám năm, anh rốt cuộc cũng có dũng khí về nhà đối mặt hết thảy.

Anh hi vọng, thật sự hi vọng cứ trôi qua như vậy, nhưng ngay khi anh xoay người đối mặt với người đã trở thành Tam tẩu của anh trong nháy mắt đó là Trần Nhu Bình, anh mới giật mình hiểu được, mặc dù là trôi qua đi qua, nhưng là quá khứ của anh cũng đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh, vĩnh viễn đều không được chữa khỏi.

Yêu một tiểu nữ nhân nhỏ hơn mình chín tuổi không ngạc nhiên, yêu một tiểu cô nương chỉ có mười tuổi mới kêu ngạc nhiên, anh cố tình chính là đã yêu, nhưng lại yêu tới tận xương tủy. Điểm này đừng nói người khác sẽ cảm thấy ngạc nhiên, mà chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, trong không thể tưởng tượng được vẫn còn có không thể tưởng tượng được!

Thế nhưng cô rõ ràng xuất hiện ở trước mắt anh, nhưng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lên án gạt bỏ anh ﹗

Trời ạ, em rốt cuộc muốn chơi anh như thế nào?

Này theo vừa xuất hiện sẽ không làm cho anh quá một ngày tiểu ma nữ. . . .

Cuộc đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền hại tương tư.

Thân giống như mây bay, tâm như bay nhứ, hơi thở mong manh.

Aiz… ﹗

☆☆☆

“Mẹ em xác thực từng nói em thiếu chút nữa là chết, nhưng chính là thiếu chút nữa, em cũng không có chân chính chết, làm sao anh có thể cho rằng em đã chết chứ?”

Nghe xong những gì anh đã kể, Khương Hồng Lăng quả thực khó mà tin được, như vậy hí kịch hóa chuyện thế nhưng sẽ phát sinh ở trên người cô. Nhưng là nói trở lại, thời gian thác loạn, linh hồn ám ảnh chuyện huyễn hoặc như vậy đều đã xảy ra, còn có chuyện gì là không thể nào phát sinh ?

Muốn trách thì trách ông trời trêu cợt đi, có thể nói đến trêu cợt, nếu anh không phải yêu cô như vậy lời mà nói…, phản ứng của anh như thế nào lại kịch liệt như thế đâu?

Anh ——

Phải . . . . . Yêu cô đi?

Nhưng là có thể sao? Ngay lúc đó cô chỉ có mười tuổi mà thôi nha, nếu anh thật sự yêu cô, như vậy anh không phải. . . . . .

Khương Hồng Lăng đột nhiên dùng một loại ánh mắt quái dị thẳng nhìn chằm chằm Ngôn Nghiễm, nhưng không nói câu nào, làm cho toàn thân nổi da gà cũng không khỏi tự chủ đứng lên.

“Em làm gì?” Anh nhịn không được hỏi.

“Anh yêu thích trẻ con.” Cô hai mắt mưu đồ xanh, giống như phát hiện đại lục mới giống như nói.

Anh sửng sốt, lập tức nổi trận lôi đình.”Em nói cái gì?” Anh trừng to mắt.

“Anh yêu thích trẻ con.” Khương Hồng Lăng không sợ chết chỉ vào anh lặp lại.

“Anh không có yêu thích trẻ con.” Ngôn Nghiễm ngăn chặn bóp chết sự vọng động của cô, cắn răng nói.

“Anh rõ ràng còn có.”

“Không có!”

“Có —— Wey wey Wey, anh làm gì?” Không kịp né ra anh đột nhiên đưa ma trảo đến, Khương Hồng Lăng thấy cánh tay anh cứng như sắt thép giãy dụa kêu lên.

“Anh, nói, anh, không, có, yêu, thích, trẻ, con.” Ngôn Nghiễm đem mặt gần sát cô, gằn từng chữ rành mạch rất đúng này trương anh càng lúc càng quen thuộc, hơn nữa thói quen khuôn mặt thanh minh.

“Nhưng là anh yêu em không phải sao? !”Cô nói, “Mà em khi đó chỉ có mười tuổi mà thôi, mười tuổi nha.” Cô không quên đặc biệt cường điệu.

Người này ý định là muốn tức chết anh là được rồi ﹗Ngôn Nghiễm trừng mắt cô, trách ông trời tại sao làm cho anh yêu cô.

“Anh chưa từng nói qua anh yêu em.” Đây là sự thật.

Khương Hồng Lăng nháy mắt xanh lớn hai mắt, lên án kêu to, “Anh không thương em còn dám hôn em?”

Tên ngu ngốc này, lại vẫn thật sự tin tưởng!

“Em cũng có hôn trả lại anh, ” Ngôn Nghiễm lập tức hé mắt xảo trá nhìn chằm chằm cô hai mắt tiếp tục nói : “Vậy có nghĩa là em yêu anh sao?”

Khương Hồng Lăng nhất thời mắt hạnh tròn xanh. Đùa giỡn cái gì! Anh cũng không thừa nhận anh yêu cô, cô tại sao muốn thừa nhận?

“Ai nói em yêu anh chứ, lỗ tai nào của anh nghe thấy em nói những lời này rồi?” Cô dương dương tự đắc, vẻ mặt bất tuân nhìn lại của anh.

“Hai lỗ tai cũng nghe được .”

“Khi nào?”

“Mới vừa rồi.”

Khương Hồng Lăng lập tức lĩnh ngộ ý tứ của anh.”Anh đang ở đây già mồm át lẽ phải. Bất quá không quan hệ, dù sao em không thương anh chính là không thương anh.” Cô chính là chết không thừa nhận, nhìn anh có thể lấy cô làm sao bây giờ ﹖

“Em yêu anh.” Ngôn Nghiễm nhìn chằm chằm cô khẳng định nói.

“Em không yêu anh.”

“Nếu em thật sự không yêu anh…, sẽ làm như anh vậy vừa ôm vừa hôn lâu như vậy sao?” Anh nói ra còn xảy ra sự thật trước mắt.

Cô sửng sốt, lập tức giãy dụa khõi đôi tay anh đang vòng ở trên lưng cô, cánh tay cứng như sắt thép, đồng thời phản bác kêu lên: “Đó là do anh sắc lang bắt buộc em, buông, anh yêu thích trẻ con là sắc lang!”

“Em điểm này thật là một chút cũng không thay đổi.” Ngôn Nghiễm mắt linh hoạt hơi mị, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt nói khẽ.

“Cái gì?” Cô không có nghe rõ, lại hỏi lại.

“Muốn bị đánh.”

Anh nói vừa xong, Khương Hồng Lăng chợt cảm thấy ở bên hông bị anh siết căng thẳng, đồng thời hai chân của cô cũng đã bay lên không , tiếp theo cô chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, sau đó khi cô phát hiện thì cô không ngờ mặt hướng ở dưới ghé vào trên đùi anh.

“Uy , anh dám đánh em?”Cô nhất thời kêu to, đúng lúc ngăn cản động tác kế tiếp của tay anh đã giơ lên ở giữa không trung.

“Nói xem lý do gì mà không dám đánh.”

“Nếu anh dám như vậy đánh em…, em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, bởi vì đây là cái ô nhục, em đã hai mươi tuổi rồi!” Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn tay anh ở giữa không trung kêu to.

“Hai mươi tuổi . . . . . .” Ngôn Nghiễm tầm mắt chuyển qua theo mặt của cô trước mắt bị quần dài trong bao mông đẹp, thì thào tự nói lặp lại lời của cô. Sau đó, đầu của anh cứ như vậy đột nhiên toát ra một đống hình ảnh tình sắc. . . . . .

“Đúng, em đã hai mươi tuổi mà không phải mười tuổi, anh đúng là quên rồi!” Cô tăng mạnh ngữ khí nói.

Ngôn Nghiễm dùng sức bỏ hình ảnh tình sắc trong đầu ra, đột nhiên đỡ cô dậy.

“Đúng, ngươi đã hai mươi tuổi rồi, cho nên không thể lại dùng phương thức trừng phạt tiểu hài tử mười tuổi nửa rồi, như vậy hai mươi tuổi hay dùng phương thức của hai mươi tuổi đi.” Nói xong, anh đột nhiên dùng sức hôn cô, triệt để chấp hành cái anh gọi là phương thức trừng phạt hai mươi tuổi.

Khương Hồng Lăng bị anh hôn đến thiếu chút nữa thở không được.

“Anh. . . . . . Anh muốn hại. . . . . . Hại chết em nha?” Rốt cục một lần nữa đạt được không khí, cô thở hổn hển một khắc không chậm rãi lên án.

“Còn nói ra lời, chứng tỏ trừng phạt của anh còn chưa đủ.” Để cô thở mấy hơi! Ngôn Nghiễm hơi thở có vẻ so với cô vững vàng nhiều lắm, nhưng bộ ngực phập phồng kịch liệt tiết lộ tình huống của anh cũng không có so với cô tốt bao nhiêu.

Trừng phạt ngọt ngào nha, dễ dàng làm cho người ta rơi vào tay giặc.

Anh nhìn chằm chằm cô bị hôn đến đôi môi hồng lại vừa sưng đôi môi, mặc dù cảm hơi thở vẫn bất bình ổn, nhưng nóng lòng muốn thử tưởng lại đến thêm một hồi.

Ánh mắt của anh ý đồ lóe ra, lập tức bị Khương Hồng Lăng đang thở hổn hển không thôi nhìn thấu, cô lập tức thân thủ gắt gao che miệng mình, không cho anh có cơ hội lại làm bị thương đôi môi đáng thương của mình, cả phổi cùng trái tim nửa.

“Hiện tại ngươi còn dám nói anh có yêu thích trẻ con sao?” Anh nhìn chằm chằm cô hỏi.

Dùng sức hút vài hơi khí , cô không sợ chết nói: “Vì sao không dám? Em chỉ bất quá là nói ra sự thật mà thôi.”

“Sự thật?” Anh mị thu hút.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Em lúc ấy chỉ có mười tuổi nha, anh lại yêu em, đây không phải là yêu thích trẻ con là cái gì?” Cô nâng cằm lên nói, người kia lại nhất thời không bắt bẻ, đôi môi lại lần nữa rơi vào trừng phạt cực độ.

Mà một hồi, Ngôn Nghiễm hội lại dễ dàng buông tha cô, làm cô tức chết chính mình sao?

Đáp án chỉ sợ còn chờ thương thảo, không, là rất khó.

☆☆☆

“Tốt lắm, ngươi có thể đi.” Vừa đến cửa khách sạn, Khương Hồng Lăng lập tức xoay người đuổi người kia.

Buổi chiều nghiêm chỉnh, hai người bọn họ mặc dù như hình với bóng dính cùng nhau, nhưng tình hình ở chung chỉ có hai chữ có thể hình dung, thì phải là “Lửa nóng” , bất kể là hôn môi tiếp được lửa nóng, hoặc là đấu võ mồm càng đấu lửa càng nóng.

Ngôn Nghiễm quả thực không thể tin được, nếu không phải sự thật đã muốn xảy ra trước mắt, anh căn bản là không tin mình sẽ cùng một tiểu nha đầu nhỏ hơn anh gần mười tuổi đấu võ mồm càng đấu càng thoải mái vui vẻ, còn muốn không thể thôi.

Nhưng anh là Ngôn Nghiễm nha, mà không phải nóng nảy nhất đứng lên sẽ không khống chế được Ngôn Bút, hoặc tính tình vượt qua tốt, sẽ cùng nữ hài tử nói chuyện tào lao Ngôn Mặc, lại càng không là Ngôn Chỉ có thể vì nữ nhân yêu mến đi bắt buộc chính mình thay đổi.

Anh là Ngôn Nghiễm nha, lão Tứ của Ngôn gia, một người lạnh lùng, đạm mạc, ít lời đến từng làm cho người ta cho là anh là một trời sinh lạnh lùng Ngôn Nghiễm!

Kết quả đâu? Riêng một buổi chiều này theo như lời anh nói, khả năng dùng anh đi qua hai mươi chín năm theo như lời trôi qua nói tích lũy tổng số cũng không sánh bằng!

Khương Hồng Lăng này từ nhỏ đã là khắc tinh của anh. . . . . . Đột nhiên trong mắt Ngôn Nghiễm hiện lên một chút ôn nhu. Anh cũng không từ chối, trực tiếp nhận thức trồng được chứ?

“Em sao lại có thái độ vị hôn phu như vậy chứ?” Anh nhíu mày, thản nhiên mở miệng.

“Vị hôn phu?” Khương Hồng Lăng sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn quanh mình liếc mắt một cái.”Anh nói ai là vị hôn phu ﹖”

“Nơi này còn có ai a?” Anh không đáp hỏi lại.

Cô ngốc nghếch một chút, sau đó đột nhiên kêu lớn: “Em khi nào thì nói muốn gả cho anh?”

“Hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm qua rồi, trừ bỏ em cho gả anh còn có thể gả ai?” Lông mày tuấn tú hơi nhướng, Ngôn Nghiễm lấy một bộ mặt đương nhiên biểu tình như vậy nhìn cô.

Cho dù trong lòng của cô cũng nghĩ như vậy, nhưng cô chính là không nghĩ thuận ý của anh.

“Buồn cười, ngươi cho là mình sống ở người triều đại nào?” Khương Hồng Lăng nâng cằm lên nói.

“Ý em là sẽ không gả cho anh có đúng không ﹖” Anh nhăn lại lông mày.

“Chuyện tương lai sao em biết được?” Cô nhún nhún vai, thông minh vì chính mình để lại đường lui.

Trong chốc lát Ngôn Nghiễm bí hiểm nhìn cô, sau đó đột nhiên toát ra hai chữ, “Được rồi.”

“Cái gì được rồi?” Khương Hồng Lăng vẻ mặt khó hiểu.

Ngôn Nghiễm nhún vai xoay người liền đi.

Cô sửng sốt, phút chốc thân thủ lấy một tay giữ chặt anh.”Uy , nói còn chưa dứt lời không cho phép đi! Anh vừa mới nói câu kia được rồi là có ý gì?” Như vậy không đầu không đuôi tính cái gì? Cô ghét nhất bị người ta nói được một nửa! Vẻ mặt của cô ý tứ ngươi không nói cũng đừng nghĩ đi.

“Không có ý gì.” Ngôn Nghiễm lại lần nữa nhún vai.

“Làm trò, không có ý gì mới có quỷ đấy, đem lời vừa rồi nói rõ ràng!”

Ý lời lúc nảy của anh rồi rốt cuộc là có ý gì? Sẽ không phải bởi vì cô nói tương lai chuyện ai sẽ biết, anh liền quyết định buông tha cho cô, khác kiếm những thứ khác mùa xuân đi? Không, có nên không mới đúng, dù sao anh yêu cô không phải sao? Trong thời gian đi qua mười năm, anh cũng có thể vô oán vô hối yêu “Chết cô đi ” , hiện tại rõ ràng cô không đạo lý xuất hiện ở trước mặt anh rồi, anh còn có thể di tình đừng luyến.

Nhưng là phải nói trở lại, nếu đổi lại là cô, khi biết người mình yêu “Sẽ không” gả cho chính mình sau đó cô còn có thể ngây ngốc vô oán vô hối tiếp hay không? Hơn nữa anh cũng sớm đến tuổi kết hôn. . . . . .

Khương Hồng Lăng càng nghĩ mày liền nhăn càng nhanh. Anh sẽ không phải nghe theo như lời nói của cô đều tưởng thật đi? Nếu anh thật sự buông tha cho lời của cô như vậy. . . . . . Không, không được, cô tuyệt đối sẽ không làm cho loại sự tình này phát sinh !

” Anh Ngôn Nghiễm, nói , anh vừa mới nói câu kia rồi rốt cuộc là có ý gì?” Cô sửa Dĩ Tát kiều miệng cuộn chặt của anh hỏi.

“Đi rồi một ngày đường, chân anh quá mỏi, người vừa lại mệt lại khát, anh nghĩ quay về sớm một chút. . . . . .”

“Chân mỏi? Khát nước? Vậy thì thật là tốt, đến trong phòng của em lại ngồi một chút đi, em sẽ đích thân đưa nước cho anh uống.” Khương Hồng Lăng lập tức đánh gãy lời của anh, nắm chắc cơ hội đề nghị.

Nghe được anh phải đi về, cô mới bỗng nhiên nghĩ đến cô ngay cả anh đang ở nơi nào cũng không biết, nếu anh thật sự đi bộ như vậy, về sau cô nên đi đâu mà tìm anh phụ trách? Dù sao anh hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm qua không phải sao? Thật sự là quá tiện nghi rồi!

“Anh nghĩ về sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Không kém mấy phút đồng hồ này, đi một chút đi.”

Khương Hồng Lăng lôi kéo Ngôn Nghiễm liền hướng khách sạn đi đến, một chút cũng không phát hiện anh cơ hồ là không hề chống cự mặc cô lôi kéo đi, trong mắt còn lóe ra hào quang giảo hoạt mưu kế thực hiện được .

Tiểu hồng mạo cùng sói đấu, phần thắng sẽ thuộc về ai? Kết cục tựa hồ sớm đã có kết quả, đó là định số.

☆☆☆

Khương Hồng Lăng trợn to hai mắt, nháy mắt lại nháy mắt, như thế nào lại chớp cũng chớp không xong làm cô khó có thể tin cảnh tượng trước mắt này.

Ông trời, cô điên rồi sao? Bằng không, làm sao có thể sẽ thấy Ngôn Nghiễm cùng cô ngủ trên giường, nhưng lại. . . . . . Trần truồng ﹖﹗

Cô lắc đầu, lui ra phía sau, lại không quên phải cẩn thận cẩn thận, để tránh đánh thức người trước mắt mặt râu xồm đang ngủ say kia.

Trời ạ, cô rốt cuộc là thế nào có thể làm ra chuyện này, làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể làm cho loại sự tình này phát sinh đâu?

Giống như thủy triều, tối hôm qua hết thảy ở nháy mắt đem cô trong óc tất cả không gian đều che mất, cô dễ dàng nhớ lại

Mình là như thế nào ngu xuẩn đem sói làm tiến trong phòng chính mình, còn cao hứng phấn chấn chạy đến trong phòng tắm cười trộm.

Ngu ngốc!

Ngu ngốc ﹗

Đứa ngu ngốc nhất ở trên đời này !

Trời biết thời điểm khi cô tránh ở trong phòng tắm cười trộm, trong phòng anh là không phải nín cười đến đau cả bụng.

Cô thật sự là tức chết ! Cô làm sao có thể ngốc như vậy, nhưng lại một chút cũng không nhận thấy được kế hoạch của anh, còn ngây ngốc khi anh nói khát nước khi giúp anh lấy nước, khi kêu mỏi chân giúp anh mát xa, sau đó. . . . . . Sau đó lại ngây ngốc làm cho anh đem chính mình ăn sạch?

Cô lắc đầu vẫn không dám tin, lui về phía sau, lại một cái sơ sẩy ném tới dưới giường đi, “Aiz… hừm…” một tiếng, đánh thức con sói đang ngủ trên gường kia.

” Khương Hồng Lăng?” Ngôn Nghiễm bừng tỉnh từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên xông vào trong đầu đó là người bên gối, nhưng người đâu?

Anh ở dưới giường tìm được cô ngửa đầu nhìn anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhịn không được nhếch miệng khẽ nở nụ cười.

“Ngươi xác định chính mình thật sự hai mươi tuổi rồi? Bằng không như thế nào ngay cả ngủ đều té xuống giường?” Anh tự tay muốn kéo cô lên, lại bị cô thân thủ một cái tát đẩy ra.

“Ngươi là đại hỗn đản!” Cô đột nhiên mắng.

“Vì sao nói như vậy?” Ngôn Nghiễm cười cười nhíu mày nhìn cô.

“Bởi vì ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”

“Ta như thế nào?” Anh cười cười hỏi.

“Ngươi. . . . . . Ngươi hỗn đản!”

“Đừng nói là anh đem em đá xuống giường đi, anh luôn luôn đều cho rằng tư thế ngũ của mình ngủ rất không tồi.” Anh trêu đùa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cũng đang chút bất tri bất giác chậm rãi trở nên nóng cháy.

Cảm giác được ánh mắt của anh chuyển biến, Khương Hồng Lăng theo bản năng cúi đầu vừa thấy, thế này mới phát hiện cảnh xuân chính mình lộ ra ngoài khi cùng anh giằng co lâu như vậy, ông trời!

“Sắc lang!” Cô đỏ bừng mặt lên án kêu to, đồng thời dùng sức kéo chăn xuống đơn gắt gao bao trùm chính mình.

Nhưng là vấn đề đến đây, một phòng một cái giường, trên một cái giường đương nhiên cũng chỉ có một giường chăn đơn, nay này duy nhất cái chăn đan đang gắt gao quấn ở trên người cô, đương nhiên người áo rách quần manh đổi thành anh, bất quá anh không chút nào lơ đễnh, cứ như vậy trắng trợn ngồi ở trên giường, không nhúc nhích.

“Mặc quần áo vào rồi dậy đi, ” cô nhịn không được kêu lên, một đôi mắt không biết nên hướng làm sao xem, mà khuôn mặt sớm hồng thấu, còn kém không hơi nước mà thôi.

“Vì sao? Anh cảm thấy như vậy tốt lắm, không vướng bận gì, thực tự tại.” Ngôn Nghiễm nằm lại trên giường, nghiêng người ngẩng đầu lên sọ nhìn chằm chằm cô khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, biết rõ còn cố hỏi đùa cô. Cô thật sự thật đáng yêu ﹗

“Bản thân ta không được tự nhiên!” Khương Hồng Lăng ngăn chặn không được kêu lên, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, anh nhất định là cố ý, cố tình chính cô là không cái kia đảm cùng anh “Lõa lồ gặp nhau” .

Kỳ thật bộ dạng người đàn ông toàn thân trần trụi cô không phải chưa nhìn qua, qua in tờ nết, cùng hình tình dục tràn ra, cái hình ảnh gì nên xem không nên xem cô cơ hồ đều nhìn rồi, nhưng là hình ảnh cùng thực thể rõ ràng bày tại trước mặt cô so sánh với…, vậy cũng liền thật muốn khác làm đừng bàn rồi, hơn nữa này thực thể lại cùng cô đã làm loại chuyện đó.

“Có cái gì rất tự tại ? Lấy quan hệ chúng ta bây giờ . . . . . .”

“A!” Khương Hồng Lăng lập tức quát to một tiếng, đánh gãy lời anh chưa xong mà nói…, “Em muốn đi tắm rửa.” Cô từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng hướng phương hướng phòng tắm bỏ chạy.

“Anh cùng em cùng nhau tắm.” Ngôn Nghiễm lập tức hưng trí bừng bừng từ trên giường nhảy dựng lên.

Cô giống như là đột nhiên bị người đó giống như đâm một đao, khó có thể chịu đựng mà mở to hai mắt.

“Anh nói cái gì?” Cô đột nhiên xoay người hỏi, đang nhìn đánh anh trần trụi khi vừa giận nhanh chóng vòng vo trở về.

” Anh cùng em cùng nhau tắm.” Một đôi cánh tay theo phía sau cô đem cô ôm lên, hơi thở lửa nóng nhẹ phẩy qua lỗ tai cô, nháy mắt lan tràn toàn thân cô.

Cô hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, cái chăn đan trên người liền bị anh kéo, tiếp theo bị anh ôm lấy thẳng tắp đi tới phòng tắm.

“Anh ——” hai chân vừa rơi xuống đất, cô lập tức muốn hướng anh kháng nghị, nhưng một giây sau, cớ trên đỉnh đột nhiên rơi nước lạnh lại làm cho cô phát ra tiếng thét chói tai, “A!” Cô muốn tránh đi xông về phía trước, không tiến công lồng ngực ấm áp .

“Em thực ầm ỹ.” Ngôn Nghiễm cười cười nhốt cô lại, đối với cô giống như trứng tôm vừa ra khỏi nước giống như nhảy bắn không ngừng phản ứng cảm thấy tương đương thú vị.

“Anh muốn em lạnh chết à?” Cô tức giận kêu to.

“Biết lạnh?”

“Vô nghĩa ﹗ bằng không đổi ngươi đến làm cho nước lạnh rơi xem!”

“Được.” Ngôn Nghiễm cười cười nói, ôm lấy cô trở về phun nước lạnh vòi hoa sen xuống.

“A!” Khương Hồng Lăng lại lần nữa lên tiếng thét chói tai, đương trường nhắm trúng hắn cười khẽ một tiếng.

“Không có khoa trương như vậy chứ? Dù sao bây giờ là tháng bảy.” Anh cười nói.

“Đó là bởi vì anh da dầy mới không sợ lạnh!” cô đã muốn tức đến nổi đã quên hai người chính lõa lồ ở cùng nhau.

“Không, đó là bởi vì anh so với em nhiệt tình hơn, cho nên mới không sợ lạnh.”

“Cái gì?” Tiếng nước làm cho Phương Hồng Lăng nghe không rõ hắn nỉ non những thứ gì, cô giận dữ lau mặt, ngẩng đầu giận nhìn hắn, ai ngờ mặt của hắn nhưng lại cứ như vậy áp chế che lại cô môi đỏ mọng, nhiệt tình mút hôn cô.

Cô nhẹ giọng thở, đối với trạng huống bất thình lình căn bản không hề có lực kháng cự.

Rất nhanh, nước lạnh rơi ở trên người cô không còn là mục tiêu để cô chuyên chú nửa, bây giờ trừ bỏ người nam nhân đang ôm chặt thân hình của cô, kịch liệt dùng môi khiêu khích cô, cái gì cũng không cảm thấy.

Vì thế, tình cảm mãnh liệt trong bồn tắm nhanh chóng lan tràn, thiêu đốt.

Bạn đang đọc Duyên Đến của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.