Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu bé*, đừng trông mặt mà bắt hình dong

Phiên bản Dịch · 7136 chữ

*Chỗ ngày nguyên bản là “hài đồng” nhé ^^

Long Tuyền đứng im ở một bên nhìn Lâm Lung là quần áo, thật không ngờ đôi tay nhỏ bé của cô lại nhanh như vậy. Thậm chí anh còn cảm thấy người chồng tương lai của cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, cô đúng là môt người vợ hiền.

Cô gái này lại một lần nữa phá vỡ phỏng đoán trước đó của Long Tuyền và sự chắc chắn của mẹ Long. Bọn họ đều cho rằng Lâm Lung là một tiểu thư nhỏ nhắn không biết làm việc nhà, thật không ngờ rằng, thậm chí cô còn không cần nhân viên bán hàng giúp đỡ một tay, bởi vì họ không am hiểu chuyện này bằng cô.

Lâm Lung giải thích, mẹ cô vì không thể làm diễn viên múa chính nên sau này khi lớn tuổi thì đổi nghề làm nhà thiết kế trang phục múa. Khi cô vừa tốt nghiệp trung học liền giúp mẹ thiết kế trang phục, trước khi giao hàng cho khách thì việc là phẳng là công đoạn cuối cùng. l/q.đ Một số người làm việc qua loa không cẩn thận chưa là phẳng áo đã đưa đi, cô là người chịu trách nhiệm cho lô hàng nên lại tự động thủ.

Vừa nói chuyện cô vừa nói Long Tuyền xoa nhàu những nơi có nếp gấp, rồi cô cẩn thận là hơi những chỗ đó. Xử lý như vậy thì quần áo sẽ không có vẻ quá mới.

Long Tuyền bĩu môi, nói: “Thật kiểu cách, rõ ràng là mới lại còn không được quá mới.”

Lâm Lung nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không còn cách nào khác. Bình thường khi đi xem mắt nếu mặc những bộ quần áo quá mới sẽ tạo cho đối phương cảm giác anh quá coi trọng lần xem mắt này, khi đó nhà gái sẽ tạo nên những sức ép không cần thiết. Thậm chí đối phương còn cảm thấy người này bình thường không có quần áo gì đẹp để mặc, là một người nghèo nàn.”

*Mình xin giải thích chỗ này một tẹo: Ý của Lâm Lung là nếu như mặc quần áo quá mới thì sẽ gây cho người nhìn cảm giác Long Tuyền quá coi trọng lần xem mắt này, và bình thường anh k có quần áo đẹp, chỉ có 1 bộ này nên phải để dành mặc vào những lúc quan trọng ^^

“Bình thường tôi đúng là không có quần áo gì đẹp, chỉ có quân trang và quần áo dân công nguỵ trang.” l-q;đ Long Tuyền mặc quần áo mới đã được là thẳng còn mang theo hơi ấm, anh đứng trong cầu thang máy im lặng nhìn trời. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên anh biết đi xem mắt còn phải chú ý nhiều vấn đề như vậy.

“Dừng, anh mang đồ tập huấn và vài thứ quân trang không phù hợp ra để biểu diễn cái gì? Đây mới là nguyên liệu cao cấp nhất có được hay không." Lâm Lung khinh thường chỉ vào túi xách trong tay Long Tuyền: “Những thứ này chỉ bán kiểu dáng và thương hiệu mà thôi. l,q.đ Thực ra may mặc là một nghề có lợi nhuận khổng lồ. Anh đừng nhìn giá chiếc áo kia trong cửa hàng rất đắt, thật ra thì nó không đáng bằng đấy tiền. Giá thành nguyên vật liệu và kỹ thuật chỉ chiếm khoảng 10%, hoạt động quảng cáo cho sản phẩm này nhiều lắm là 30% - 40%. Có nghĩa là trừ khi nó đã được giảm giá, nếu không các doanh nghiệp sẽ kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.”

Long Tuyền liếc mắt nhìn chiếc váy lụa mỏng mềm mại của Lâm Lung, nhìn kiểu gì cũng thấy đó là một chiếc váy hàng hiệu có giá trị xa xỉ, vì vậy anh nghi ngờ hỏi: “Vậy… Quần áo cô mua không phải ở trung tâm thương mại??”

Lâm Lung nói hàng cô mua là hàng bị lỗi nên được giảm giá rất nhiều, sau khi mua về thì cô sửa chữa lại một chút, phần eo phía sau và ở làn váy cô đính thêm ít đá thành bông hoa, vì vậy sau khi chiếc váy được sửa lại thì càng độc đáo hơn so với nhà sản xuất.

“Chuyện tôi thích làm nhất là mua quần áo hạ giá, sau đó tự tay chỉnh sửa, lại phối thêm đồ trang sức để nó thoạt nhìn vô cùng đắt tiền!!” Cô gái nhỏ vui vẻ nói, nhận tiện khoe khoang đồ trang sức của mình một phen: “Ừm, dây chuyền bạch kim và dây chuyền hồng ngọc, l-q3đ lắc tay và khuyên tai trân châu đều là hàng thật. Khắp người không thể chỉ có hàng hạ giá được… Cần phải tiêu tiền một cách khôn ngoan, quần áo mặc vài lần là hỏng, nhưng đồ trang sức châu báu có thể sử dụng lâu dài, thậm chí giá trị của nó còn có thể bảo đảm.”

Cô rất hợp với cha tôi, đều là những người theo chủ nghĩa thực dụng, Long Tuyền nghĩ thầm.

Đi đến nơi bán giầy ở tầng 1 thì đã đến giờ xem mắt của Lâm Lung, cô không thể làm gì khác hơn đành nói Long Tuyền đi chọn một đôi giày da màu đen hoặc nâu sẫm, mũi giày hình tròn hoặc hơi tròn, đừng mua loại có mũi giày như mõm cá sấu. Cô lại nói với anh sau khi mua đồ xong thì gửi hết những túi xách kia lại không được cầm trên tay như một tên ngốc đi xem mắt.

Sau đó một mình cô với ý chí chiến đấu sôi sục đi theo con đường Long Tuyền chỉ đến nơi xem mắt. l015đ Trên đường đi cô nhận được một tin nhắn của Long Tuyền, trong đó có địa chỉ email của bộ đội và địa chỉ email của anh, anh nói muốn làm bạn bè với cô.

Đến khi Long Tuyền chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng là 12h20p. Anh đi đến nhà hàng Tây nơi hẹn xem mắt, vừa vào cửa đã thấy Lâm Lung ngồi ở vị trí gần cửa sổ chếch cửa ra vào, cô đang buồn chán nghịch điện thoại di động, chỗ ngồi đối diện cô không có ai, xem ra là đối phương đến trễ.

Sau khi dùng ánh mắt chào hỏi cô, Long Tuyền đi thêm mười mét ngồi vào một vị trí đối diện cửa, l;q3đ phía sau lưng anh là một bức tường. Thói quen lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác này đã được anh rèn luyện trong quân đội. Vì vậy ở những nơi công cộng anh sẽ không ngồi cạnh cửa sổ thuỷ tinh, cũng sẽ không mất cảnh giác đưa lưng về phía cửa ra vào.

Không lâu sau hai đối tượng xem mắt đã đến. Một người là đàn ông hơi mập mặc áo phông tay ngắn cổ bẻ, một người là cô gái mặc chiếc váy màu xanh xám mặt mũi tiều tuỵ.

Lâm Lung nhìn vị “thanh niên tài tuấn” trước mắt mà không biết nói gì. Cô nhớ rõ cô đã khéo léo từ chối những người đàn ông có vóc dáng “mượt mà” trong bản giới thiệu của mình. Vậy mà người đàn ông trước mắt này có làn da bóng loáng, bộ dạng thì như một chiếc bánh bao lớn, trắng nõn non mềm, trên bánh bao còn phủ không ít vừng - đậu thanh xuân tầng tầng lớp lớp!!

Thường nói không cần quá coi trọng tướng mạo của một người đàn ông, nội tâm mới là điều quan trọng nhất, bộ dạng đẹp trai cũng không thể thay cơm ăn. Thế nhưng vấn đề là khi ăn cơm cô phải nhìn anh ta đấy!!! Thật là ảnh hưởng đến chất lượng bữa ăn mà…

Thật ra thì Lâm Lung không kỳ thị người béo, nhưng vì khi cô còn học tiểu học đã bị một cậu bé béo ức hiếp nên trong lòng vẫn có một bóng ma. Khi đó giữa học sinh nam nữ thường thích kẻ một đường giữa bàn học, nghiêm cấm đối phương vượt qua “ranh giới quốc gia”, l[q-đ họ gọi đó là đường vĩ tuyến 38*. Giữa Lâm Lung và cậu bé mập đó cũng kẻ đường vĩ tuyến 38 này, Lâm Lung ba còn cậu bé kia bảy. Vì cậu ta quá béo nên cần diện tích lớn, đáng thương cho cô gái bé nhỏ Lâm Lung thường bị chen lấn dán cả người vào tường, hoặc là bị đẩy ra khỏi bàn học.

*Vĩ tuyến 38: Được chia thành vĩ tuyến 38 Bắc và vĩ tuyến 38 Nam. Vĩ tuyến 38 Bắc đi qua TQ và một số nước khác, nó có ý nghĩa quan trọng trong lịch sử bán đảo Triều Tiên

Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ!!

Lâm Lung vô cùng buồn bực nhìn vị tiên sinh bánh màn thầu này, cô không ngừng nhắc nhở mình không được trông mặt mà bắt hình dong, cần phải nói chuyện tử tế với đối phương. Ai mà ngờ được càng nói chuyện cô lại càng tức giận buồn bực.

Sở thích hứng thú, cách giải trí, giá trị quan* của hai người hoàn toàn khác nhau!

*giá trị quan: quan điểm về giá trị, tiền bạc.

Lâm Lung thích đọc sách, thích âm nhạc cổ điển và văn nghệ điện ảnh, không hút thuốc lá uống rượu, l-q4đ không đi bar không đánh mạt chược, mà tiên sinh bánh bao uống rượu hút thuốc cái gì cũng thích, thích xem phim Hồng Kông và phim truyền hình, sở thích bên lề là mạt chược và đi bar. Hơn nữa anh ta còn cảm thấy Lâm Lung đánh đàn tỳ bà, đàn tranh vào lúc rảnh rỗi là chuyện vô cùng kỳ lạ, anh ta cho rằng cô nên xuyên đến cổ đại thì tốt hơn. Anh ta ngụ ý nói rằng bản thân mình chưa gặp ai mà kỳ quái như Lâm Lung, quá là quái dị.

Đã vậy anh ta còn phê phán quan niệm tiêu dùng của Lâm Lung quá mức bảo thủ và lỗi thời. Người trẻ tuổi sao có thể không chạy theo trào lưu, không mua sản phẩm điện tử đang thịnh hành chứ??l/a.đ Điện thoại di động chỉ thịnh hành trong một tháng thì có sao, ít nhất thì mình được dùng trong thời kỳ nó thịnh hành nhất!! Việc dùng thẻ tín dụng trả góp hàng tháng là việc vô cùng bình thường. Cứ mua về hưởng thụ trước đã, còn trả tiền thì để sau, vô cùng dễ dàng mà lại thời thượng!!

Lý luận của anh ta khiến người kiên quyết không đổi điện thoại, năm nay phải kiếm đủ tiền sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt như Lâm Lung cô nương rất khó tiếp nhận. Thật ra thì giá trị quan này cũng không có gì là sai, tóm lại hai người không có chung quan điểm nên không thể khai thông.

Nói đến giá trị quan, tiên sinh bánh bao lại quay trở lại chủ đề cách sống của Lâm Lung, một lần nữa phê phán cuộc sống không chuyên nghiệp và cách thức tiêu dùng như những người cổ hủ, thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn thích nhạc dân gian??!! Hiện tại đã không còn lưu hành tài nữ cầm kỳ thư hoạ cái gì cũng biết nữa rồi, có tài có mạo, lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ mới là một cô gái tốt.

Nghe đến đó Lâm Lung thật sự nổi giận, đây mà gọi là xem mắt sao?? Quả thực là muốn ăn đòn mà!! Chẳng lẽ chỉ có chơi mạt chược đi bar uống rượu mới là cách thức giải trí tốt?? Rảnh rỗi tôi nghe nhạc đọc sách đánh đàn thì trêu chọc đến ai à??

“Người thích nhạc dân gian là kỳ quái ư?? Lúc rảnh rỗi đánh đàn tiêu khiển là việc sai trái à? Không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, cũng không ô nhiễm lỗ tai của anh. Cha tôi chính là người đánh đàn tỳ bà cho đoàn ca múa, cả đời ông đều đánh đàn!!” Lâm Lung tức giận nói, sau đó lườm anh ta một cái: “Anh có gan thì nói những lời này trước mặt cha tôi xem ông có dùng đàn tỳ bà đánh vỡ miệng của anh ra không?!!”

Tiên sinh bánh bao rắc vừng trợn mắt nhìn Lâm Lung, cô gái này mới vừa rồi còn là thục nữ vậy mà trong nháy mắt đã biến thành khủng long bạo chúa. Cô xách túi lên, lấy ví rút tờ 100 nguyên rồi vỗ lên bàn, cứng rắn nói: “Tôi thanh toán tiền, anh cứ tự nhiên. Nhân viên, tính tiền!!”

Chờ đến khi người đàn ông kia ảo não rời đi, rốt cuộc thì Lâm Lung cũng thở phào một hơi. Cô nghĩ thầm: thật may còn chưa chọn đồ ăn, nếu không ăn vào lại phải phun ra!! Lại còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ… mệt anh ta còn nói ra miệng với một đối tượng hẹn hò xa lạ được. Hơn nữa, thân là người Trung Quốc, chưa nói đến việc thích nhac dân gian nhưng ít nhất cũng không thể chê bai xem thường như vậy.

Được thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*!!

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: đây là một trong ba tiêu chí để kết bạn của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là: tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.

Uống một ngụm nước trái cây trong cốc của mình, Lâm Lung bất giác quay đầu lại muốn nhìn xem Long Tuyền đang làm gì, kết quả là bị doạ giật mình.

Một cô gái tóc tai bù xù ngồi đối diện anh không ngừng khóc, càng kinh sợ hơn đó chính là bên cạnh cô gái đó còn có một anh chàng không ngừng vuốt vai cô ta.

Ngất, đi xem mắt với người khác còn mang theo người bạn trai hiện tại của mình ư??

Long Tuyền liên tục gật đầu như đang đồng ý cái gì đó. Sau đó Lâm Lung thấy hai người kia mừng rỡ ôm nhau rời khỏi bàn, đồng chí thiếu tá thấy cô cũng chỉ có một người như mình nên ra hiệu mời cô đến ngồi cùng.

“Có chuyện gì vậy??” Lâm Lung cầm cốc nước của mình bước nhanh tới, vừa ngồi xuống đã tò mò hỏi thăm.

Long Tuyền day trán bất đắc dĩ nói: “Gia cảnh anh chàng kia không tốt nên người lớn muốn chia rẽ hai người này, họ xin tôi trở về nói với người giới thiệu là tôi không coi trọng cô ta.”

“Ha ha, Lương Chúc phiên bản hiện đại!!” Lâm Lung vui vẻ cười nói: “Vậy thiếu chút nữa anh đã trở thành Mã Văn Tài rồi!!”

“Mã Văn Tài cũng là người vô tội bị hại, trên đường đón dâu thật không may mắn cô dâu chết.” Long Tuyền cảm thán: “Nam nữ quen nhau luôn nói điều kiện trước, thật không tốt.”

“Việc xem mắt không nhìn điều kiện thì nhìn cái gì??” Lâm Lung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh tin việc vừa thấy đã yêu?”

Long Tuyền lắc đầu, cái việc vừa thấy đã yêu này quá hư ảo, không thể tin.

Có lúc anh cũng không quá tin vào hai chữ “tình yêu” này, anh không hiểu vì sao phải có người mình thích đến chết đi sống lại; tại sao phải có người mình thích đến mức không nhận người thân; tại sao lại có người yêu đến hèn mọn mất chính bản thân… Vì “yêu” mà bị thương hoặc chết cái nào cũng có. Anh vẫn cảm thấy tình cảm này là không có ý nghĩa, cuộc sống có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, không nên vì một người và một tình cảm hư ảo mà buông thả chính mình.

Anh cảm thấy nếu thật sự yêu nhau thì phải là đôi bên cùng vun đắp, ủng hộ nhau, sưởi ấm tâm hồn của đối phương… Long Tuyền dừng suy nghĩ lại, được rồi, thật ra thì căn bản anh không biết tình yêu là cái gì, bởi vì anh chưa bao giờ có một mối tình thật sự.

Vì vậy Long Tuyền không đề cập đến vấn đề tình yêu, anh nói với Lâm Lung: “Việc xem mắt nếu quá coi trọng điều kiện cũng là điều không tốt.”

“Thật ra thì chính là xem xét tình trạng!! Nếu nói điều kiện thì không chỉ có nghĩa hẹp là tài sản riêng, nghĩa rộng thì phải là…” Lâm Lung giơ ngón tay ra bắt đầu đếm: “Ví như nhân phẩm, tính tình, trình độ học vấn, năng lực, EQ, hình thức, sở trường, có thể làm việc nhà hay không… Những cái này cũng được coi là điều kiện. Nếu chỉ nói đến tiền thì quá là tầm thường rồi, tuy nói cơ sở vật chất quyết định kiến trúc thượng tầng, tiền là cơ sở. Thế nhưng thứ để duy trì một cuộc hôn nhân khẳng định không thể chỉ có tiền.”

“Cũng đúng.” Long Tuyền gật đầu, sau đó lại gọi nhân viên phục vụ: “Chọn món ăn đi, tôi mời cô.”

“Vậy không tốt, cũng không phải là chúng ta xem mắt. AA* đi.” Lâm Lung lắc đầu.

*AA: chia đôi.

“Đừng khách sáo, vừa rồi cô đã chọn quần áo giúp tôi, chẳng lẽ muốn tôi chọn giúp cô một lần??” Long Tuyền cười nói: “Việc này có độ khó quá cao, khách quan mà nói thì tôi am hiểu việc ăn uống hơn.”

Lâm Lung vui vẻ, hớn hở đồng ý lời mời của Long Tuyền.

Hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng Tây với hoàn cảnh trang nhã, nam cao lớn nữ ngọt ngào, cả hai đều ăn mặc không tầm thường, trai tài gái sắc vô tình hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Những vị khách đi ngang qua vô thức nhìn bọn họ nhiều hơn một lần, tần suất của nữ nhân viên phục vụ rót nước chanh đến bàn bọn họ cũng nhiều hơn.

Thật ra thì Long Tuyền không quen việc bị người khác nhìn trộm, vì những chuyện mà bọn họ thường làm cần bí mật để người khác không phát hiện. Nhưng Lâm Lung dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, còn mặt dày vui vẻ giải thích: “Khi còn học Trung học và Đại học tôi đã từng diễn kịch trên sân khấu, thỉnh thoảng cũng tham gia cuộc thi đàn tranh nên đã quen bị người khác nhìn, vì vậy không bị lúng túng nữa. Khi bị những người khác nhìn, chỉ cần xác nhận cúc áo hoặc khoá váy không có vấn đề gì tôi đều cho rằng bọn họ đang khen ngợi dáng vẻ của tôi.”

Không lâu sau một phần bò bít tết chín sáu phần của Lâm Lung đã được đưa lên. Lâm Lung tiếc nuối phát hiện miếng thịt bò này mới chín được một nửa mà thôi, khi cắt còn có máu rỉ ra ngoài.

“Thật là, yêu cầu của khách hàng cũng không thể đáp ứng cho tốt, chất lượng phục vụ càng ngày càng kém.” Lâm Lung bĩu môi nói thầm.

Long Tuyền nhìn chiếc đĩa màu trắng của cô từ từ có những vết máu đỏ nhạt, khuyên: “Đừng ăn, nếu không gọi nhân viên phục vụ mang đi nấu chín thêm.”

Lâm Lung cười lắc đầu: “Nấu lại ăn sẽ không ngon. Không sao, tôi là Thao Thiết*, việc am hiểu nhất là ăn, cái gì cũng có thể ăn. Đừng nói là chín một nửa, ngay cả chỉ chín 2, 3 phần tôi cũng ăn quen rồi. Khi đó muốn thử xem bít tết chín 2, 3 phần mà người nước ngoài thích ăn rốt cuộc có mùi vị gì.”

*Thao Thiết: Trong truyền thuyết dân gian phương Đông, 10 quả trứng rồng khi nở ra chỉ có 1 con là rồng, con chín con khác thì hình dáng và sở thích hoàn toàn khác nhau. Những con vật này được dân gian sử dụng làm linh vật trang trí ở những vị trí, những vật dụng với những ngụ ý đặc biệt khác nhau. Thao Thiết là con thứ năm của rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Thao thiết tham ăn vô độ, được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.

“Vậy cô đã ăn thử rắn và kiến chưa?” Long Tuyền há to miệng ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi.

“Có mấy loại cũng ăn rồi. Đừng so sánh tôi với anh, những thứ tôi ăn nhất định là do con người nuôi và đã được xử lý an toàn đảm bảo vệ sinh, hơn nữa được nấu nướng đầy đủ gia vị. Nhưng có chuột là chưa từng ăn.” Lâm Lung nhún vai run một cái: “Nghe nói người Quảng Đông thích, ăn loại động vật đó mà không thấy ghê tởm ư?? Nghĩ thôi đã thấy thật bẩn.”

“Chuột cũng được con người nuôi dưỡng trong môi trường vô khuẩn.” Long Tuyền giải thích, lại bổ sung: “Con người khi đói bụng, đặc biệt là khi đói đến gần chết thì ai còn quan tâm đến vấn đề vệ sinh nữa. Quãng thời gian chúng tôi huấn luyện sẽ đặc biệt để cho tân binh vượt qua chướng ngại tâm lý, ăn tất cả những thứ có thể bổ sung thể lực, nếu không ăn thì đào thải.”

Nghe anh nói đến chuyện huấn luyện, hai mắt Lâm Lung loé lên ánh sáng tò mò.

Thấy nét mặt này của cô Long Tuyền lập tức tỉnh táo, nhắc nhở: “Vì quy định nên tôi không thể nói.”

“À, đột nhiên tôi cảm thấy có một bài hát rất thích hợp với anh.” Không có chuyện bát quái để nghe nên Lâm Lung cảm thấy vô cùng tiếc nuối, l.q.đ cô cố ý lạc giọng hát mấy câu trong phim thiếu nhi cho Long Tuyền nghe: “Trên đầu tôi có sừng, sau lưng có cái đuôi, không ai biết tôi có bao nhiêu bí mật. Tôi là một con khủng long nhỏ, khủng long nhỏ, tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ cũng không nói cho cậu biết, cũng không nói cho cậu biết, không~ nói cho cậu biết…”

Sau khi nghe xong Long Tuyền dở khóc dở cười, vừa khen ngợi cô hát thật hay, vừa thoả hiệp nói: l-q/đ “Cũng không phải là không thể nói, cô hỏi những gì cô muốn biết đi, tôi sẽ xem xét nếu trả lời được thì sẽ thoả mãn một chút tò mò của cô.”

“Được được, yên tâm tôi sẽ không hỏi đến vấn đề nhạy cảm!!” Lâm Lung vui vẻ cười một tiếng, hỏi: “Các anh và ‘lính xung kích’ tuyển huấn giống nhau sao?? Cũng gọi là người bí đỏ?”

Long Tuyền trả lời ba từ đơn giản: “Không nhất định.”

“Cái gì không nhất định?” Lâm Lung nghi ngờ.

“Tuỳ lúc chúng tôi sẽ thay đổi tên gọi để tránh bị lộ. Ví dụ về ‘lính xung kích’, người quản lý tân binh trong nhóm sẽ gọi là Thái Đầu, Khoai Tây, sau đó gọi là “lão A” và Bí Đỏ trong hai năm, năm nay lấy tên gì thì vẫn chưa xác định.” Anh giải thích.

Cô gái nhỏ nghe xong vui vẻ đề nghị: “Vậy có thể gọi là Quả Táo không?”

Tại sao muốn gọi là Quả Táo?? Long Tuyền vô cùng khó hiểu. Dường như Quả Táo quá ngọt ngào đẹp đẽ, không thích hợp với tình hình.

“Tốt quá, l=q.đ quả táo rất ngọt ăn thật ngon.” Lâm Lung bắt đầu hào hứng bừng bừng tuyên truyền quan điểm của mình.

Cô nói trong một bộ truyện thanh tên “Thợ săn” có một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ thích gọi đối thủ của mình là Quả Táo lớn, còn những thiếu niên nhiệt huyết chưa trưởng thành thì được đặt tên bằng các loại trái cây, việc mà ông ta thích nhất là chờ đợi trái cây non từ từ lớn lên.

Trong quá trình này ông ta giống như một người nông dân trồng cây, khi thân thể và tinh thần của những thiếu niên đạt được đến mức độ nhất định thì họ sẽ nhận được kích thích và mài luyện nhất định để có thể khoẻ mạnh phát triển. Nếu không thể phát triển thì ông ta sẽ đào thải họ, những quả táo phát triển tốt mới có thể trở thành đối thủ hoặc bạn bè của ông ta.

“Việc làm như vậy có giống việc chọn huấn của bọn anh không?” Lâm Lung suy đoán, lại tiếp tục kể chuyện: “Ông ta rất yêu thích những quả táo có ánh mắt sắc bén và có ý chí chiến đấu, cùng với những người có tinh thần dũng cảm tiến về phía trước. Cá nhân tôi cảm thấy đây thật sự là những điều có giá trị nhất để đánh giá phẩm chất của một người. l.q.đ Một người nếu không có ý chí và nghị lực thì cho dù tài năng có mạnh hơn nữa cũng không thể ưỡn thẳng sống lưng chân chính thành tài!!”

“Những điều cô nói cũng có giá trị để tham khảo.” Long Tuyền hơi tán dương gật đầu một cái.

Anh đồng ý với quan điểm của Lâm Lung, hơn nữa cô vừa nhắc tới “thợ săn” anh liền nghĩ đến những gì mình đã từng thể nghiệm. Venezuela – thợ săn huấn luyện tại trường học lính đặc chủng.

Hơn 500 ngày huấn luyện tàn khốc ấy anh phải dựa vào ý chí kiên định và tinh thần không bao giờ từ bỏ để tiếp tục cố gắng. Chỉ có thể chịu đựng những huấn luyện biến thái ma quỷ tại trường học mới có thể trở thành một chiến sĩ có sức chiến đấu mạnh nhất, l-q3đ hung mãnh nhất và thông minh nhất. Mà bây giờ đại đội đặc chủng “Ám Dạ Kiếm” của bọn họ sử dụng phương thức chọn huấn* như của thợ săn trong trường học để tham khảo và làm tiêu chuẩn.

*chọn huấn: chọn lựa và huấn luyện

Lâm Lung thấy anh gật đầu, vui vẻ nói: “Có thể suy nghĩ đến tên gọi này trong quá trình bồi dưỡng người mới chứ?”

“Ừ.” Đồng chí thiếu tá lại gật đầu một cái nữa. “Thợ săn”… dường như có chút ý nghĩa.

Nghe được câu trả lời rõ ràng của anh, con người nhỏ bé tà ác tận sâu đáy lòng của bạn học Lâm Lung hai tay chống eo, l,q/đ ngửa mặt lên trời cười dài.

Long Tuyền không biết rằng người nông dân trong truyện tranh “thợ săn” là một tên biến thái không hơn không kém. Lời kể của Lâm Lung chỉ là tô đẹp cho phần nửa sau của câu chuyện mà thôi. Anh không thích xem truyện tranh Nhật Bản nên hoàn toàn không hiểu được dạng biến thái này đến tột cùng là có bao nhiêu.

Vừa nghĩ tới Long Tuyền ở trên sân huấn luyện nghiêm túc gọi cái tên ấy lên, bộ dạng như một thằng hề lắc lắc eo nhỏ, yêu thích việc giết người, l0q3đ thỉnh thoảng còn có thể phát ra những tiếng cười gằn quái đản rồi nói lời kịch của mỹ nam BT, Lâm Lung liền không nhịn được muốn cười to thành tiếng. Thật là buồn cười mà!!

Nếu như trong số những người bị anh huấn luyện có người đọc được “thợ săn” thì không biết anh ta sẽ có loại cảm giác vui sướng đau khổ này không, vừa mệt mỏi muốn khóc vừa muốn cười thật lớn?? Nhịn, nhịn, ngàn vạn lần không được cười nếu không anh ta sẽ hoài nghi. Lâm Lung không ngừng âm thầm cảnh báo bản thân mình.

Sau khi cơm no rượu say, hai người ngồi tán gẫu với nhau hồi lâu, rất nhanh đã đến năm giờ. l,q/đ Lâm Lung nói cô phải ăn bữa tối. 6h40 cô còn phải tới phố Thuận Thành để dạy đàn tranh, tiết học này vốn là buổi chiều hôm nay nhưng vì xem mắt nên phải dời xuống buổi tối.

“Cô là giáo viên đàn tranh cổ?” Long Tuyền kinh ngạc hỏi, hôm trước anh nghe nói cô thích đánh đàn cũng chỉ cho rằng đây là sở thích trong lúc rảnh rỗi, không ngờ đây lại là chuyên ngành của cô.

Lâm Lung gật đầu một cái, trả lời: “Đúng vậy!! Mặc dù tôi không tốt nghiệp học viện âm nhạc nhưng cũng là học trò của giáo sư nổi tiếng!! Những ngày cuối tuần và buổi tối thứ 3 thứ 4 tôi đều dạy, kiếm chút phí sinh hoạt.”

“Vậy tiền nhuận bút cô viết bản thảo chỉ để tiêu vặt?” Thấy Lâm Lung gật đầu, Long Tuyền hết ý kiến. l8q5đ Giáo viên dạy âm nhạc là một công việc vô cùng tốt, trên tài liệu chỉ nên viết nghề này mà thôi. Thành ra mỗi lần mẹ vừa nhắc đến cô liền dùng ba từ “không việc làm” để hình dung. Anh suy nghĩ, không nhịn được liền nhắc nhở: “Vậy lần sau đi xem mắt cô đừng nói mình là nhà văn tự do nữa, để giáo viên đàn tranh sẽ dễ nghe hơn.”

“Tại sao không thể nói? Viết sách là việc mà tôi yêu thích và có hứng thú nhất, tôi hy vọng một nửa của mình có thể chia sẻ niềm vui này với tôi. Mặc dù giáo viên đàn tranh cổ cũng là một trong những công việc của tôi, nó có thể đảm bảo sinh hoạt hàng tháng và cuộc sống ăn no mặc ấm, l,q-đ nhưng tính sáng tạo của công việc này không cao nên cũng chỉ là một công việc cho sinh hoạt mà thôi.”

Nghe những lời này của Lâm Lung, Long Tuyền bỗng nghĩ tới mình đã là một trung đội trưởng hơn 30 tuổi rồi, anh cũng là một trong những người theo chủ nghĩa ủng hộ kết hôn sớm, vậy mà đến giờ vẫn chưa gặp được người anh muốn bầu bạn cả đời.

Đội trưởng Chu đã từng nói anh không muốn tuỳ tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn, nếu không anh tình nguyện là người cô đơn. l/q.đ Bởi vì anh cảm thấy nếu nói cho người bạn đời như vậy về những chuyện anh cảm thấy vô cùng tự hào thì cũng không có ý nghĩa gì.

Là một người phụ nữ bình thường, ai có thể chịu đựng được việc người chồng của mình hai tay nhuốm máu tanh?? Ai có thể tin tưởng vô điều kiện một người chồng ngay cả công việc cụ thể mà anh ta đang làm là gì cũng không nói với mình?? Ai có thể chịu đựng được việc người chồng của mình đột nhiên mất tích, không có bất kỳ tin tức cũng không có bất kỳ lời dặn dò nào?? Nghi thần nghi quỷ người chồng của mình có ngoại tình hay không chỉ là việc nhỏ, nghiêm trọng hơn nữa thì dứt khoát vất tờ đơn ly hôn trên bàn, người thì sớm chạy về nhà mẹ đẻ.

Từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn chính là đạo lý này.

Long Tuyền âm thầm nắm chặt tay, anh hy vọng trong một tương lai không xa có một người anh có thể cùng chia sẻ, l0q3đ hoặc là anh không thể nói bất cứ điều gì nhưng cô gái ấy vẫn tin tưởng anh, hiểu anh. Giống như lời Lâm Lung nói, kiên trì làm việc mà mình yêu thích và có hứng thú nhất, hy vọng người bạn đời trong tương lai của anh có thể cùng anh chia sẻ niềm vui này.

Vì cảm giác đồng tình này, Long Tuyền như bị ma xui quỷ khiến nói sẽ đưa Lâm Lung đến nơi dạy đàn, sau đó đưa cô về nhà. Lý do chính là một cô gái xinh đẹp đi một mình vào buổi tối ở nơi này sẽ không an toàn.

Lâm Lung hơi sửng sốt, nghĩ thầm, tôi dạy hết hai lớp chỉ mất có hai tiếng, 9h về nhà là rất khuya ư?? Cô không cảm thấy vậy mà!! Hơn nữa nơi mà tôi dạy chính là trung tâm thành phố, đi ba bước ngẩng đầu lên là cục Công an có rất nhiều người giám sát.

Thấy nét mặt kinh ngạc của Lâm Lung, mặt mo của Long Tuyền hơi nóng lên. Dường như việc nói đưa một cô gái mới gặp mặt hai lần về có chút không ổn, giống như anh đang có ý đồ gì đó. l,q.đVì vậy anh đành giải thích: “Bây giờ tôi về cũng không có chuyện gì để làm, chủ yếu là… năm lần xem mắt liên tiếp thất bại, nếu cứ đi về như vậy thì mẹ tôi sẽ giơ chân mắng chửi. Kéo dài thời gian để bà còn có chút ảo tưởng hy vọng.”

“Đừng nói là anh muốn đợi bà đi ngủ rồi anh mới trở về đấy nhé.” Lâm Lung vô cùng hoài nghi nhìn về phía đồng chí thiếu tá đang nghiêm mặt đứng cạnh mình, một câu nói đánh trúng trọng điểm: “Được rồi, trốn tránh không phải là biện pháp, nếu anh không muốn bị mắng thì lần xem mắt sau nên nghiêm túc một chút.”

Long Tuyền phủ nhận: “Tôi vẫn luôn nghiêm túc.”

“Sao tôi lại cảm thấy biểu hiện vào ngày hôm nọ của anh như là cố ý không muốn bị người ta nhìn trúng.” Lâm Lung bĩu môi: “Bày ra vẻ mặt lãnh khốc, bộ dạng bất cẩu ngôn tiếu ai nhìn mà không sợ? Anh khiến người khác có cảm giác như anh phòng bị thái quá, anh chỉ núp ở trong một cái vỏ bọc quan sát đối phương rồi sau đó mới đánh giá cân nhắc ở trong lòng. Chẳng lẽ chỉ người mà anh công nhận anh mới cho người ta nhìn thấy bộ mặt thật của mình sao?”

“Đó là do tôi khẩn trương.” Một lần nữa Long Tuyền phủ nhận suy đoán của Lâm Lung, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận những gì cô nói là rất có đạo lý.

“Thật sao?” Lâm Lung nhíu mày cười một tiếng: “Nếu như ở trên xe buýt tôi không mắng tên háo sắc thì anh sẽ bắt chuyện với tôi sao?? Tiểu tử, tại sao tôi lại cảm giác anh rất là cao ngạo nhỉ?? Đừng trông mặt mà bắt hình dong, nếu không sẽ bỏ qua những người bạn đáng giá để làm quen.”

Cao ngạo, làm gì có anh lính đặc chủng nào mà không có ngạo khí hoặc ngông nghênh trên người?? Điều khiến Long Tuyền im lặng là bản thân anh đã sớm là sĩ quan, vậy mà lại bị một cô bé giáo dục.

Lâm Lung không đợi anh trả lời nghi vấn của mình đã bắt đầu ăn bữa ăn tối, vừa ăn vừa nói những chuyện mà cô đã trải qua.

Khi còn học trung học cô và hai người bạn nữ nữa ngồi gần nhau, theo lý thuyết thì ba người rất dễ trở thành bạn tốt, vậy mà không ai ngờ rằng trong một lần tổng vệ sinh có một người lấy giấy xác nhận của bác sĩ ra, nói rằng mình từng bị viêm mũi mẫn cảm, dị ứng với bụi bặm nên không thể làm công việc dọn dẹp này được. Từ đó trở đi cô ấy không còn xuất hiện tại những trường hợp lao động công cộng như vậy nữa.

Chính vì thế mà cô gái kia được đặt danh hiệu là “công chúa được chiều chuộng”, rất nhiều người trong lớp cảm thấy cô ấy cố ý trốn tránh trách nhiệm, ai mà biết được có đúng là cô ấy dị ứng với bụi bặm hay không?? Chưa ai từng nghe nói đến loại bệnh này.

Lâm Lung nói cô vì bị một cô bạn khác khuyến khích nên không còn thân thiết với cô bạn bị dị ứng với bụi nữa, đối xử cũng rất lạnh nhạt, cô chỉ coi cô ấy là bạn học mà không phải bạn bè của mình. Sau này khi lên lớp mười, ba người bọn họ cùng học một trường, cô và công chúa ở hai lớp thường khác nhau, còn một người khác thì vào lớp chọn.

Cô bất đắc dĩ nói: “Cô ta có thành tích tốt hơn tôi, tôi và cô ta vốn rất thân với nhau, quan hệ cũng rất thân mật, vậy mà bỗng nhiên cô ta không chơi với tôi nũa. Cô ta có một nhóm bạn “đẳng cấp” nên không cần tiếp xúc với những người của lớp thường. Khi đó tôi mới hiểu được thì ra bạn bè từ thời trung học cũng có thể có cách làm ‘nịnh hót’ như vậy.”

Long Tuyền rất thích hợp làm một người biết lắng nghe, anh hỏi đơn giản: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ư?? Tôi và ‘công chúa’ không cùng lớp nên tất nhiên quan hệ càng không thân. Mãi cho đến khi học lớp 11 phân ban, cô ấy chuyển lớp ngồi ở phía sau tôi, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc tôi mới phát hiện cô ấy cũng không phải người yếu ớt, hẹp hòi thậm chí là thích đâm chọc như tôi tưởng tượng.”

Lâm Lung vừa cuốn những sợi mỳ Ý lên, vừa nói tiếp. Khi đó cô đã suy nghĩ lại, phát hiện tất cả những ấn tượng xấu này đều là do một cô bạn khác truyền thụ cho. Vì cô ta có vẻ hướng ngoại hào phóng ngay thẳng nên cô mới tin tưởng. Cô nói tiếp: “Khi tôi học lớp 12, khoảng thời gian ấy phải chuẩn bị cho cuộc thi nghệ thuật ngành thời trang nên phải đi học mỹ thuật, mấy tháng không ở đây. Chờ đến tháng 4 tôi thi xong trở về trường thì cô ấy đã chuyển trường đến Tây Tạng.”

“Điểm bên đó thấp hơn nhiều.” Long Tuyền đang ăn cơm thịt kho nói chen vào một câu.

Lâm Lung gật đầu một cái, nói tiếp: “Cô ấy ở Tây Tạng gửi rất nhiều hình và thư cho mọi người trong lớp, nói về việc học tập ở Tây Tạng. Bầu trời ở đó có bao nhiêu xanh, bao nhiêu lớn, những người bạn học ở Tây Tạng nhiệt tình hiếu khách cỡ nào. Mỗi khi có gió từ cao nguyên thổi tới thì những người bạn học mà cô ấy không quen biết sẽ cõng đi học hoặc đưa cô ấy về nhà. Khi cô ấy ngồi ở sân thể dục dưới lá cờ đỏ có năm ngôi sao vàng nhớ nhà ở thành phố, hai mắt rưng rưng ngẩn người thì sẽ có những bé trai Tây Tạng lạ mặt ở các lớp khác vây quanh ca hát, trêu đùa chọc cô ấy cười…”

Cô cười nói như tự giễu: “Đọc bức thư mà cô ấy viết, tôi mới hiểu thì ra cô ấy rất tốt bụng, là một cô gái có nội tâm sạch sẽ bao la. Thật ra thì chúng tôi đã có thể làm bạn của nhau, nhưng rất tiếc vào thời điểm thích hợp nhất chúng tôi đã bỏ lỡ nhau, cho đến khi không thể đền bù lại.”

Sau khi nghe cô kể xong, Long Tuyền hỏi ngược lại: “Cho nên… ngàn vạn lần không được nhìn mặt mà bắt hình dong?”

“Ừ.” Lâm Lung cười gật đầu: “Có câu nói, thà giết nhầm 1000 còn hơn sỏ bót 1. Lúc mới bắt đầu quen biết ngàn vạn lần không được nhìn mặt đoán người. Lại nói tiếp, khi tôi học đại học bất ngờ phát hiện mình bị viêm mũi dị ứng, cũng là dị ứng với bụi như cô bạn kia, lúc đó tôi mới biết căn bệnh này khó chịu như nào!! Tuy không phải là bệnh nặng đến chết, nhưng vô cùng khó chịu. Động một chút là vài chục thậm chí là hơn trăm cái nhảy mũi, mọi người ai cũng cảm thấy choáng váng.

“Vì vậy bây giờ cô mới không làm thiết kế thời trang ư?” Long Tuyền lập tức hỏi. Lúc trước anh đã cảm thấy kỳ quái rồi. Khi Lâm Lung chọn vải vóc, kiểu dáng quần áo cho anh thì hai mắt sẽ sáng lên, cô không giống kiểu người từ bỏ nghề vì không muốn làm.

“Đúng vậy.” Tay phải Lâm Lung đặt nĩa xuống, ngón cái dựng lên. Cô giải thích: “Làm thiết kế thời trang căn bản không giống như những gì xuất hiện trên TV. Một thục nữ ngồi trước cửa sổ sáng sủa trong một căn phòng sạch sẽ rộng lớn vẽ hình, sau khi diễn xong anh sẽ không thấy được bộ dạng đầu tóc rối bù của cô ta lúc làm việc đâu. Thật ra sau khi vẽ hình xong thì nhà thiết kế còn cần vẽ, cắt mẫu thiết kế, những việc này không phải chỉ cần cầm bút máy lên là có thể hoàn thành. Công việc thiết kế này đối với phổi và mũi của tôi là một khiêu chiến quá lớn, làm mấy năm không thể chịu được nữa nên đành từ bỏ.”

Trong khi nói chuyện thì thời gian trôi qua rất nhanh. Sau khi ăn xong bữa tối, Long Tuyền và Lâm Lung cùng rời khỏi nhà hàng Tây đi về phố Thuận Thành. Trên đường đi, Long Tuyền rất có hứng thú hỏi: “Không biết tôi có may mắn nghe được tiếng đàn của cô hay không?”

-Hết chương 13-

Bạn đang đọc Duyên Đến Là Em của Mặc Tử 1123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.