Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách đến từ Đông Hoang!

Phiên bản Dịch · 2356 chữ

Tần Lập ngưng giữa trời cao, nhìn các Địa Tiên đại năng đến từ mười ba đại tộc bảy đại phái bên dưới, đang chụm đầu ghé tai thảo luận, khóe miệng hiện một tia ý cười cổ quái. Mới không bao lâu, mình đã có thể dùng một tâm tính bàng quan nhìn các Địa Tiên đại năng thân mang bí thuật Thái cổ ?

Cảnh giới, thứ này thật là huyền diệu. Khi Tần Lập còn chưa tiến vào cảnh giới này, tuy nói không sợ những cường giả tinh anh mười ba đại tộc bảy đại phái, nhưng không sợ hãi cùng coi rẻ hoàn toàn là thuộc hai loại khái niệm.

Hiện giờ Tần Lập rất tự tin chạy vào trong đám đại năng này, giết mấy cái đi ra đi vào, sau đó còn có thể toàn thân trở ra.

Nhưng mà hắn cũng mười ba đại tộc bảy đại phái cũng không có thâm thù đại hận gì, nói lại hắn trước tiên chém công tử Thanh gia mười ba đại tộc, sau đó lại hấp thu rất nhiều Mộc tinh hoa của Thụ Thần Hoang cổ , nói đơn giản là khiến cho mười ba đại tộc bảy đại phái, còn có gia tộc thần bí kia thu được Thần Tuyển thủy mỗi ngày thiếu đi phân nửa.

Muốn nói hận cũng là đối phương hận hắn mới phải Tần Lập thu hoạch tràn đầy, không có gì phải hận cả.

Cho nên, Tần Lập ẩn thân trên cao, nhìn một lúc, liền lặng yên rời đi. Hiện giờ hắn cũng không muốn tìm Thanh gia mười ba đại tộc phiền phức, chỉ cần Thanh gia một ngày không tìm tới đầu hắn, vậy Tần Lập sẽ không chủ động tới Thanh gia gây chuyện.

Hiện tại Tần Lập muốn làm nhất, chính là tìm một chỗ bế quan tu luyện triệt để tìm hiểu Hoang cổ thần tàng, đồng thời để cảnh giới của mình triệt để đột phá cảnh giới Địa Tiên.

Đạt đến trình tự càng cao hơn, đến lúc đó dù là nơi Thần Vực cũng không còn gì phải sợ.

Người thanh niên thần bí kia hai lần ba lượt tập kích Tần Lập, đã khiến Tần Lập sinh ra cảnh giác. Bởi vì mặc kệ là Trung Châu, hay là Tây Vực, đều không có khả năng xuất hiện cường giả như vậy.

Vậy mà có một thế thân đại năng thực lực khủng bố... Tần Lập trực tiếp hoài nghi tới người nơi Thần Vực.

Nhưng hoài nghi thì có thể thế nào, chỉ có không ngừng tăng lên thực lực của mình, tăng lên đến cảnh giới càng cường đại hơn, mới có thể không bị thứ gì uy hiếp khiêu chiến mình được.

Số phận dù hoàn toàn không thể nắm trong tay mình, vậy cũng không thể hoàn toàn giao vào trong tay người khác.

Đây là tín điều nhân sinh Tần Lập.

Tìm một chỗ vắng vẻ, Tần Lập lấy ra trận bàn, phát động trận pháp, hư không vặn vẹo một trận, thân hình Tần Lập biến mất không thấy.

Lần hư không hoành độ này, chính xác hơn so với mấy lần trước. Điều này có lẽ có quan hệ rất lớn cùng tới cảnh giới Tần Lập tăng lên. Thân ảnh Tần Lập, xuất hiện ở một nơi cách thành Thông Thiên không xa.

Mặt trời chói chang trên cao, thành Thông Thiên nguy nga như trước, Tần Lập không vào thành, mà lựa chọn trực tiếp bay về phía đại thảo nguyên. Bọn người lão đầu bếp hắn đã sớm trở về, lực lượng môn phái Viêm Hoàng lại tăng cường, Tần Lập tin tưởng tiếp tục như vậy, tương lai không lâu sau dù là không có mình, môn phái Viêm Hoàng cũng có thể chân chính đứng vững ở thế giới này.

Bên trong chính sánh phòng tiếp khách môn phái Viêm Hoàng, giờ phút này đang ngồi mấy Lão già khí độ ung dung, dung mạo cao quý. Bọn họ đầu đội vương miện mặc hoàng bảo, trên hoàng bảo thêu ngũ tráo kim long dữ tợn.

Ở phía sau mấy lão già này, còn đứng bảy tám người trung niên mặt không chút thay đổi, một thân dao động đều cực kỳ nội liễm, làm cho người ta khó nhìn ra sâu cạn.

Ngoài ra, ở đại sảnh còn có mấy người từ trang phục nhìn ra là tùy tùng, nhưng khí độ cũng bất phàm.

Bên trong chính sảnh hai nàng Cơ Ngữ Yên, Thượng Quan Thi Vũ đang tiếp đãi các Lão già này.

- Tần phu nhân, chúng ta đã tới năm ngày. Phu nhân bảo chúng ta chờ, nhưng dù sao cũng phải nói cho chúng ta biết rốt cuộc Tần tông chủ đi nơi nào, chúng ta còn phải chờ bao lâu mới đợi được ngài ấy?

Một Lão già đầu đội vương miệng, nhìn Thượng Quan Thi Vũ, vẻ mặt bất mãn.

Thượng Quan Thi Vũ cười khẽ, có chút khó khăn nói:

- Thật xin lổi, các ngươi đều là khách quý tới từ Đông Hoang, nếu như chúng ta có thể liên hệ được thì huynh ấy đã sớm trở về gặp các người rồi. Nhưng vấn đề là hiện giờ chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Cuối cùng huynh ấy đi nơi nào, hơn nữa đã đi gần một năm, điểm này mọi người trên dưới môn phái đều biết.

Cơ Ngữ Yên ở cạnh nhàn nhạt cười, nói tiếp:

- Cho nên, các ngươi vừa tới năm ngày đã muốn gặp huynh ấy, thật có chút không thể được, nói thật chứ, chúng ta khẳng định càng muốn gặp huynh ấy hơn các ngươi.

-Ôi!

Lão già dung mạo cao quý thở dài một tiếng, nói:

- Đã như vậy, chúng ta sẽ chờ thêm một thời gian là được. Tần tông chủ lấy Thánh vật tộc chúng ta, theo lý nên trái lại. Chúng ta cũng không làm khó dễ các người, chờ ngài ấy trở lại thì sẽ phân trần với ngài ấy.

Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên liếc nhìn nhau, đều nhàn nhạt cười, gọi:

- Người đâu, đưa khách quý đi nghỉ ngơi.

Mấy người hoàng tộc Đông Hoang vẻ mặt phẫn nộ theo người môn phái Viêm Hoàng dẫn đi tới chỗ nghi ngơi.

Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên sau khi mấy người đi rồi, nhìn thoáng lẫn nhau, đồng thời than khẽ một tiếng, Thượng Quan Thi Vũ nói:

- Tỷ tỷ, dựa theo lời lão đầu bếp nói, phu quân có lẽ xảy ra chiến đấu với người ta, có thể đã bị thương. Nhưng vì sao qua lâu như vậy, còn chưa trở về vậy chứ?

Cơ Ngữ Yên suy nghĩ một chút, nói:

- Huynh ấy luôn luôn đột phá bản thân ở trong chiến đấu, lúc này tỷ nghĩ có khả năng lại đột phá.

- Trời ạ, phu quân chàng... đã là cảnh giới Địa Tiên rồi, lại đột phá... vậy là cảnh giới gì?

Thượng Quan Thi Vũ có vẻ giật mình.

- Ha ha! Muội muội cũng là Địa Tiên đại năng, đương nhiên biết cảnh giới Địa Tiên này đồng dạng cũng chia thành rất nhiều trình tự. Tỷ nghĩ, lần này huynh ấy có thể sẽ đột phá tầng thứ càng cao hơn, siêu việt cảnh giới Địa Tiên cũng không phải là chuyện không thể nào.

- Chỉ hy vọng như thế, lần này hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang thế tới hung hăng, rõ ràng muốn đòi lại Bàn Long Thiên Tử Kiếm. Nhưng bây giờ còn có Bàn Long Thiên Tử Kiếm gì nữa, đã sớm bị phu quân luyện hóa rồi, ôi, đoàn người này mũi thật là thính, lại còn có thể tìm tới đây. Nếu như phu quân còn ở nhà, còn dễ nói. Nhưng hiện giờ chúng ta chỉ có thể đẩy như vậy, dù sao chúng ta không biết gì cả, kéo một ngày tính một ngày đi.

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng nói, tiếp đó lại cười lên:

- Đổi thành tính cách phu quân một khi càn quấy thì tất nhiên sẽ không thừa nhận. Không biết những người này nhìn thấy phu quân có một mặt như thế, có thể tức ngất xỉu hay không?

Cơ Ngữ Yên cũng buồn cười, sau đó nói:

- Phu phụ lão đầu bếp dẫn về trưởng công tử dòng chính mười ba đại tộc Tây Vực kia, gần đây thế nào rồi? Thân phận người này rất đặc thù, đừng chậm trễ.

Thượng Quan Thi Vũ gật đầu, nói:

- Lãnh Dao đã luyện chế ra đan dược, công tử Lý Ngọc Phong dùng xong, đang trong bế quan, có lẽ không có vấn đề gì lớn, nói lại, Lý Ngọc Phong kia lại mang tới nhiều thiên tài địa bảo nhiều như vậy, mười ba đại tộc Tây Vực quả nhiên danh bất hư truyền...

- Các nàng Xà Xà đều đang bế quan, đều liều mạng tăng lên thực lực của mình. Huynh ấy cũng thật là, sao còn không trở về sớm một chút, tỷ cũng muốn bế quan tu luyện.

- Tỷ tỷ muốn phu quân trở về phải không? Hì hì, chờ lần này phu quân trở về, để huynh ấy bù lại một hôn lễ là được. Ngay cả Lệnh Hồ Phi Nguyệt cùng Triệu Thiên Thiên cũng lấy chung đi, đáng tiếc Bộ tỷ tỷ đi phương Đông, bằng không...

Hai người đang nói chuyện khuê phòng, bên ngoài phòng khách lại truyền tới một trận tiếng ồn âm ỹ. Ngay sau đó, là tiếng đánh nhau binh binh bàng bàng.

Thượng Quan Thi Vũ nhướng mi liễu, đứng lên đi ra ngoài. Cơ Ngữ Yên theo sát sau đó, cũng đi theo ra ngoài.

Hai người đi ra, phát hiện bên phía phòng khách đã đánh lên, có một mặt tường đã bị đánh sập. Bụi mù tung bốn phía, toàn tràng diện rất hổn loạn.

- Đều dừng tay lại!

Thượng Quan Thi Vũ quát, một thân khí thế Địa Tiên đại năng ép thẳng đến nơi hổn loạn nhất, người bên kia không kìm được đều ngừng tay.

Cơ Ngữ Yên liếc mắt liền nhìn thấy những người phát sinh xung độ,. lại có bóng dáng Tây Qua, không khỏi có chút bất ngờ, Tây Qua đầu óc thông minh, xử thế rất linh hoạt, làm sao dễ dàng xảy ra xung đột với người ta?

- Xảy ra chuyện gì?

Cơ Ngữ Yên nghiêm khắc nhìn Tây Qua quát hỏi.

Lúc này, mấy lão già hoàng tộc Đông Hoang bên kia cũng bay nhanh tới, nhìn tràng diện này, nhất thời cũng sững sờ, đều nhíu mày nhìn người của mình.

Các tùy tòng hoàng tộc Đông Hoang bên kia, sắc mặt mỗi người đều không dễ coi, cũng không biết là bởi đuối lý hay ý gì khác.

Tây Qua nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, ngực kịch liệt phập phồng mấy cái, như bình ổn lại tâm trạng, sau đó mới chậm rãi chỉ vào một người trong đối phương, nói:

- Người này nói năng bất kính với tông chủ, đồng thời còn đùa giởn thê tử ta. Ta coi hắn là khách nhân, không chấp nhặt với hắn, hắn ngược lại càng lúc quá đáng, khinh môn phái Viêm Hoàng ta, sợ các ngươi hay sao? Một tên hạ nhân như chó các ngươi, còn dám tự xưng mình là hoàng tộc. Hừ, dù là các ngươi sinh ra ở hoàng thất, cũng không thay đổi được các ngươi là một con chó.

Sắc mặt Cơ Ngữ Yên trở nên có chút khó coi, nàng rất hiểu Tây Qua. Nếu như không phải quá phẫn nộ, sẽ không thể nói ra lời như vậy.

Thượng Quan Thi Vũ đồng dạng cũng rõ ràng cảm tình giữa Tây Qua cùng Tần Lập, nếu như đối phương không phải nói lời đặc biệt khó nghe quá đáng, Tây Qua sẽ không thể nào bùng nổ như thế.

Nhưng mà những người này cuối cùng cũng là khách từ xa tới, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, cũng không thể để đối phương quá khó coi.

Trong lòng nghĩ vậy, Cơ Ngữ Yên nói:

- Được rồi, không cần nói nữa. Tây Qua, chuyện này ngươi cũng có sai. Người ta là khách, có những lời bọn họ nói được, nhưng ngươi nói không được, hiểu chưa?

Lời này rõ ràng nói cho Tây Qua, bọn người kia là một đám hổn đản không có tố chất, nhưng ngươi không phải.

Người hoàng tộc Đông Hoang bên kia nghe được, đều nhắn mày lại.

Trong đó một Lão già thân phận địa vị rất cao, là Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang hiện giờ, trầm giọng nói:

- Hai vị Tần phu nhân, người hoàng thất Đông Hoang chúng ta đều chịu huấn luyện lễ nghi hoàng gia, còn không đến mức làm ra loại chuyện không đáng này. Các ngươi chỉ nghe lời một bên, hơn nữa lời nói rất có thiên vị, như vậy không tốt lắm?

Lão già này quay sang người vừa phát sinh xung đột với Tây Qua, quát:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Người kia nhìn thoáng qua lão già này, sau đó nói:

- Chủ nhân, chúng ta chỉ là lúc nói chuyện trong lúc vô ý nói Tần tông chủ một câu, nói Tần tông chủ trẻ tuổi như vậy, thực lực sẽ cường đại như trong truyền thuyết hay không? Sau đó hắn... hắn liền xông lên đánh ta, nói là ta nói bậy, hắn còn bảo chúng ta là đám man di Đông Hoang nhìn xem, cái gì mới gọi là thực lực chân chính...

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac- Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 385

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.