Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Lập mạnh bao nhiêu?

Phiên bản Dịch · 2569 chữ

Sát khí này đều là dùng máu huyết trong chiến đấu ngưng tụ mà thành!

Không có nửa điểm thủ đoạn nào khác. Một cường giả không có nghĩa là sát khí của hắn cũng rất mạnh, giống như Hải Kim Tôn thiên tài tuyệt thế của Hải gia, hắn tu luyện một hơi dễ dàng đạt đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, nhưng sát khí trên người hắn ngược lại không có bao nhiêu, chỉ vì hắn rất ít tham gia chiến đấu, rất ít giết người.

Cho nên trừ trường hợp ngoại lệ sát khí của hắn mới có thể rất mạnh. Tỷ như nói Hải Kim Tôn rất thống hận Tần Lập bởi vậy ở thời điểm đối mặt với Tần Lập, hắn có thể sinh ra sát khí rất mãnh liệt. Nhưng trên người hắn, lại ngưng tụ không ra sát khí bao nhiêu. Còn A Hổ, năm xưa làm một đội trưởng tiểu đội mạo hiểm, săn giết vô số kể các loại dã thú linh thú. Các loại thú này có lẽ không là tồn tại cường đại gì, nhưng chúng nó cũng chính xác là sinh linh!

Chỉ cần giết sinh linh thì sẽ tích lũy sát khí!

Giống như là một tên đồ tể, cho dù hắn không có giết người, nhưng trên người hắn cũng đồng dạng sẽ có sát khí rất nồng đậm! Loại sát khí này chẳng những động vật sợ hãi, ngay cả người cũng cảm thấy sợ hãi!

Mà chân chính làm cho sát khí A Hổ trên người ngưng luyện được gần như thành hình, đó chính là mấy năm sống trong quân đội, vốn A Hổ chỉ muốn làm một Vương gia an nhàn để người nhà có cuộc sống yên ổn thanh nhàn phú quý. Nhưng trước đây mấy năm trong nhà bị người ta tàn sát hầu như không còn, mặc dù A Hổ gây dựng lại một gia đình mới, có được vợ con đầy đàn, mà Tần Lập còn vì hắn trả thù cực kỳ ngoan độc, nhưng trong lòng hán tử thiết huyết như hắn thủy chung vẫn ôm mối uất nghẹn căm thù không chỗ phát tiết.

Cho nên, khi Hoàng đế Triệu Tinh Hải ngỏ lời mời, A Hổ lại rời núi!

A Hổ đã tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, địch nhân gần như nghe tin đã sợ mất mật. Cho dù những người sau lưng có các thế lực địa phương thần bí cũng không dám ngay mặt trêu chọc tới A Hổ.

Bởi vì ai nấy đều biết, A Hổ có một huynh đệ rất là bao che bênh vực người thân của mình, đó là Tần Lập!

Mà thực lực của Tần Lập mấy năm gần đây đã truyền khắp toàn bộ Đông Phương: Có người nói Tần Lập đã tu luyện đến Đan Nguyên Anh Hóa gần như là Thần, có người nói Tần Lập còn mạnh hơn so với Đan Nguyên Anh Hóa, đã là thân thể của bán thần...

Dù sao, nói cái gì đi nữa cũng không có người nào dám nói Tần Lập là kẻ yếu!

Nhìn trước mắt những chuyện Tần Lập đã làm mấy năm nay, bầu trời hắn cũng đánh ra một cái lỗ thủng, ai dám nói hắn yếu?

Sợ liên lụy nên cũng không ai dám động tới A Hổ!

Thời điểm A Hổ ở trên chiến trường, cũng không vận dụng lực lượng cao hơn Thiên cấp của mình, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết người như rạ ngoài đồng!

Cho nên, một thân sát khí của A Hổ là sau khi giết chết ngàn vạn người ngưng tụ mà thành!

Cho dù giờ phút này trong phòng khách của hắn, tùy tiện một cao thủ Hải gia nào ra tay cũng có thể đánh chết hắn... Nhưng giờ này khắc này, bị A Hô mắng như tát nước vào mặt đều không ai nói nên lời, còn đều bị một thân sát khí khủng bố của A Hổ này dọa cho kinh sợ!

Thật lâu sau, một người Hải gia nhìn qua rất trẻ tuổi mới hồi phục tinh thần lại, có lẽ là cảm thấy quá mất mặt mũi, nên cực kỳ giận dữ, đứng bật dậy đi tới gần A Hổ, nhìn A Hổ đang ngồi ở chủ vị từ trên cao nhìn xuống, hắn làm mặt tỉnh, lạnh lùng nói:

- A Hổ! Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta không dám giết ngươi hay sao? Kẻ yếu đuối như ngươi này... ta chỉ dùng một ngón tay, là có thể nghiền chết ngươi!

- Ha ha ha ha!

Không ngờ A Hổ phát ra một tràng tiếng cười sằng sặc, rồi đột nhiên hướng về phía cửa vẫy vẫy tay. Một đứa nhỏ mập mạp kháu khỉnh chừng năm sáu tuổi chạy vào, tới bên cạnh A Hổ, tròn xoe đôi mắt to như hạt nhân nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi kia, dùng giọng trọ trẹ non nớt nói:

- Ngươi là người xấu!

- Ha ha ha! Nói rất đúng... con cũng nhìn thấy sao? Bọn chúng đều là người xấu, sau này con lớn lên... hãy giết đám người xấu như vậy trừ hại cho dân!

A Hổ vẻ mặt từ ái vỗ vỗ đầu đứa nhỏ nói, chẳng hề quan tâm tới ai.

Không ai biết giờ phút này trong lòng A Hổ ngập đầy lửa giận; càng không ai biết, năm đó khi người thân cả nhà bị tàn sát... rất nhiều đứa nhỏ bị giết. A Hổ đã từng thức liên tiếp mấy tháng không thể ngủ được, chuyện hắn mong muốn nhất chính là mau mau chết đi, như vậy có thể không liên lụy tới Tần huynh đệ, cũng có thể sớm gặp lại người thân của mình.

Từ năm đó trong lòng A Hổ đã chết một lần rồi!

Hiện tại lại tái diễn chuyện lúc trước, A Hổ căn bản là không quan tâm, cũng không sợ hãi gì nữa... chẳng qua cũng chỉ là một cái chết! Lọ sành va vào thành giếng khó mà không vỡ, Tướng quân khó tránh bị tử trận sa trường, những cái này đều là số mệnh!

Đứa nhỏ vô cùng kiên định gật gật đầu, lớn tiếng nói:

- Phụ thân! Con không sợ bọn họ! Hiện tại con đã có được thực lực Hoàng cấp! Tiểu Hổ lớn lên nhất định phải giống như Tần thúc thúc, đánh cho những người này chạy tóe khói...!

Lúc này người trẻ tuổi kia đã là vẻ mặt rất nổi giận... lập tức sắp bộc phát ra, nhưng khi nghe thấy ba chữ “Tần thúc thúc” kia, thoáng một cái hắn giống như bong bóng xì hơi, rốt cuộc không sinh ra được chút sát khí nào.

Tần Lập!

Cái tên này như là một mũi châm đâm vào trong lòng mỗi người Hải gia. Tần Lập này một ngày không trừ, đám con cháu Hải gia bọn họ sẽ một ngày không được ăn ngon ngủ yên!

Người trẻ tuổi ngẫm nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh nhe cả hàm răng... hướng về phía đứa nhỏ lành lạnh nói:

- Ngươi gọi là Tiểu Hổ phải không? Vị thúc thúc của ngươi, là con rùa đen rút đầu, hắn không dám ra đây!

- Ngươi nói bậy! Thúc thúc của ta mới không phải là rùa đen rút đầu! Ông ấy là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, mạnh hơn nhiều so với đám súc sinh các ngươi! Hừ! Các ngươi cũng dám đến uy hiếp phụ thân ta, uy hiếp người nhà của ta, Tần thúc thúc ta nếu xuất hiện, khẳng định các ngươi đều bị dọa cho vỡ mật!

Giọng nói non nớt quanh quẩn bên trong phòng khách, mười mấy võ giả Hải gia trong phòng, cả một đám đều xấu hổ đỏ mặt, ở địa phương cực Tây bọn họ đều được xưng là danh túc là kỳ tài. Cho dù người trẻ tuổi này tranh cãi cùng đứa con của A Hổ, cũng chỉ là xấu mặt một mình hắn, nhưng trên thực tế cũng đã xấu lây tới các lão già rất nhiều năm tuổi này. Hôm nay, bị một đứa nhỏ nói cho nhục nhã như thế, nhưng vẫn cứ không có lời nào để phản bác, bởi vì người ta nói, trên cơ bản chính là tình hình thực tế!

- Ha ha ha! Tốt, tốt, tốt!

A Hổ cất tiếng cười ha hả, liên tiếp nói ba tiếng “tốt”, sau đó kéo Tiểu Hổ ôm trong lòng, lớn tiếng nói:

- Đây mới là đứa con tuyệt vời của A Hổ ta! Lão tử hổ phụ không có con là tiểu miêu! Đám hỗn tạp các ngươi trông thấy chưa? Dọa chết các ngươi! Ha ha ha!

- Tam thúc! Thật quá đáng! Ta không nhịn nổi, ta muốn giết tên ti tiện này!

Một lão già Hải gia đầu bạc trắng, giờ phút này mắt trợn trừng, sắc mặt đỏ bừng, bị người ta nhục mạ như vậy, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên. Mặc dù trong lòng lão rất rõ ràng đối phương chỉ là một người binh thường, nhưng vẫn không kìm chế được lửa giận trong người.

- Đúng vậy Tam thúc! Chúng ta giết sạch cả nhà đám nhiều lời này cho xong! Dù sao trên tay chúng ta còn có hai tên của Huyền Đảo kia. Nếu Tần Lập không ra mặt, toàn bộ thanh danh của hắn ở Đông Phương chắc chắn phải rơi xuống vực sâu ngàn truợng! Hiện tại giết cả nhà người này, vừa lúc hả giận, đồng thời bôi đen một chút tên chết tiệt Tần Lập kia!

Một lão già người khô gầy, mặt đầy nếp nhăn lớn tiếng nói, hoàn toàn không xem cha con A Hổ ở trong mắt.

Trên một cái ghế trong phòng khách, một người trung niên mặc áo choàng màu vàng đất, nhìn qua chừng 40 tuổi, từ đầu đến cuối vẫn ngồi im lặng, nhắm mắt dưỡng thẩn, dường như hết thảy những chuyện phát sinh vừa rồi không hề có liên quan với hắn.

Lúc này, hắn mới chậm rãi mở to mắt, nhẹ giọng nói:

- Hồ đồ! Các ngươi muốn giết cả nhà người ta, còn không cho người ta mắng hai ba câu cho thống khoái cái miệng hay sao? Giết bọn chúng ư? Giết bọn chúng có chỗ lợi gì? Ngoại trừ chỉ trêu chọc cho Tần Lập càng tăng thêm lửa giận. Ta nói cho các ngươi biết, khẳng định Tần Lập sẽ xuất hiện, lúc này không phải chỉ còn có mười ba ngày thôi sao?

Lão già khô gầy mặt đầy nếp nhăn, không phục nói:

- Tam thúc! Vậy ý của ngài thế nào, Tần Lập kia thật đúng là Thần hay sao? Hải gia ta nhiều danh túc như vậy, chẳng lẽ còn phải cố kỵ một tên Tần Lập hắn sao?

Lão già đầu bạc trắng kia cũng hùa theo nói:

- Đúng vậy! Ta cũng không tin Tần Lập kia có thực lực cường đại như vậy! Kim Tôn tuy rằng bại dưới tay hắn, nhưng chúng ta ai nấy đều biết, đó là vì Kim Tôn sơ suất khinh địch mới thua. Tên Tần Lập này, ta xem ra là đã được người ta Thần hóa. Các ngươi suy nghĩ lại cẩn thận xem, trừ một trận chiến với Kim Tôn, hắn thực sự đối mặt với bao nhiêu cường giả chứ? Hơn nữa, lúc ở Nguyệt Diêu Tiên Cung nơi đó, là Vĩnh Xuân thượng nhân cố sức bảo vệ hắn! Cũng không phải Tần Lập chính mình mạnh bao nhiêu đâu! Cho nên, theo ta thấy, Tần Lập chẳng qua cũng chỉ là nhận được cơ duyên gì đó, tăng vọt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đỉnh, không phải sao? Hắn năm nay bao nhiêu tuổi, còn có thể trở thành cao thủ Lôi Kiếp hay sao? Đó chỉ là đại xảo trá để thống trị mà thôi!

Lời nói của lão già này, dẫn lên rất nhiều người đồng ý, tận đáy lòng bọn họ đều không tin thực lực của Tần Lập lại mạnh như vậy, cường đại tới mức làm cho cả Hải gia đều cảm thấy kiêng kị.

Người trung niên được xưng là Tam thúc, mở hai mắt ra, thản nhiên nhìn lướt qua những người này, sau đó hỏi:

- Về Thánh Hoàng nhất mạch, các ngươi biết nhiều ít?

- Thánh Hoàng nhất mạch là thế lực mạnh nhất phương bắc. Từ thời đại Thái cổ truyền lưu đến nay, hẳn là không kém so với Hải gia ta!

Một người Hải gia trầm giọng nói.

Mọi người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đối với thế lực lớn mạnh ở phương bắc kia, bọn họ vẫn là nhiều ít có một chút hiểu biết, nhưng bởi vì từ trước đến nay không có qua lại với nhau, cho nên hiểu biết cũng không sâu sắc lắm.

Trên mặt người trung niên, hiện lên một chút vẻ tự giễu:

- Không kém so với Hải gia ư? Các ngươi thật đúng là dám dán vàng lên mặt mình đấy! Các ngươi có biết cao thủ Lôi Kiếp bên trong Thánh Hoàng nhất mạch kia, không có một trăm cũng có tám mươi! Còn có lão tổ tông cảnh giới Địa Tiên hay không, cũng không ai biết! Còn Hải gia chúng ta? Võ giả Lôi Kiếp của Hải gia chúng ta có tới ba mươi không?

“Phù!”

Những người này đều không kìm nổi hít ngược một hơi khí lạnh. Lão danh túc Hải gia râu tóc bạc trắng có vẻ không tin, nghi ngờ nói:

- Cái này... cái này không có khả năng? Bọn họ như thế nào có thể có hơn một trăm cao thủ Lôi Kiếp được? Hải gia ta tổng cộng cũng mới không tới ba mươi người. Thất thúc Hải Ngự Kiếm... còn ở Thiết Huyết Đường nơi đó mất...

Nhắc tới Hải Ngự Kiếm mất tích, những người Hải gia này đều không kìm nổi trầm mặc lại, mặc dù trong lòng bọn họ đều có vô số phỏng đoán, không có bất cứ chứng cớ gì, nhưng gần như mọi người đều cho rằng: bàn tay gây ra chuyện đó nhất định là Tần Lập làm ra!

Tại Thiên Nguyên Đại Lục này, trừ Tần Lập tên to gan lớn mật đó, dường như không ai dám chà đạp lên tôn nghiêm của Hải gia như thế, không ai dám xuống tay với thế lực Hải gia như thế.

Người trung niên thở ra một hơi thật dài, nói:

- Ngự Kiếm! Ôi! Không đề cập tới hắn nữa! Hiện tại, các ngươi hẳn đều biết Tần Lập kia mạnh đến cỡ nào rồi chứng ngờ cũng có thể ngưng tụ ra sát khí khủng bổ như thế ?

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong- Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 395

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.