Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Hoang Hoàng tộc!

Phiên bản Dịch · 2315 chữ

Súc sinh khá lắm, chúng ta đã không muốn trêu chọc ngươi, ngươi lại chủ động tìm phiền toái.

Cơ Ngữ Yên phát ra một tiếng hừ lạnh. Một tay nàng phất lên, một đạo lam quang lập tức lao thẳng về phía con cự ưng kia. Nhớ lại ngày đó, dù là cường giả cảnh giới cao thâm như Hoàng Sơn Dương cũng không dám mạnh mẽ tiếp đón công kích Cơ Ngữ Yên. Con cự ưng này dường như cũng biết lợi hại, đôi cánh thật lớn dùng sức chấn động, trên bầu trời không ngờ cũng xuất hiện một đoàn long quyển phong, cuốn thẳng về phía lam quang kia.

Ầm!

Hai cỗ lực lượng khổng lồ mạnh mẽ va chạm với nhau. Long quyển phong bị lam quang kia đánh cho xơ xác, vặn vẹo ở giữa không trung rồi chậm rãi biến mất. Lam quang còn thừa lực hung hăng đánh thẳng vào thân mình của con cự ưng.

Hắc sắc cự ưng lập tức phát ra một tiếng kêu bén nhọn thê lương, cả tảng lớn lông chim màu đen rơi xuống rậm rạp như mưa.

Con cự ưng chịu thiệt thòi cũng không dám công kích hai người bên dưới nữa, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, trong thanh âm tràn đầy hận ý. Sau đó nó như một tia chớp màu đen, cấp tốc bỏ chạy.

Tần Lập nheo mắt, vốn nghĩ sẽ trực tiếp giết con cự ưng màu đen này nhưng vẫn hơi do dự một chút. Lợi dụng khi Tần Lập do dự, con cự ưng cũng nhân cơ hội chạy thoát.

Tần Lập do dự cũng khó trách được. Từ trí nhớ của Hô Diên Bác và đủ loại truyền thuyết thì hắn biết được trên biển rộng cũng không có thân ảnh nhân loại tồn tại. Hơn nữa, hắn vừa biết rằng biển cả này cũng chính là của Đông Hoang. Con thuyền của bọn họ đã lang thang trong đại dương mênh mông cả tháng trời rồi.

Có trời mới biết khoảng cách từ nơi này tới Đông Hoang là bao xa. Vạn nhất con súc sinh này là linh thú của ai đó nuôi dưỡng, mình tùy tiện đánh chết nhất định sẽ tạo ra những phiền toái không cần thiết.

Kỳ thật đây cũng không phải là tính cách của Tần Lập. Tần Lập vốn không bao giờ sợ phiền toái. Hắn cũng đã thật sự phạm vào không ít phiền phức.

Nhưng vấn đề là lần này lại khác. Vì để tìm kiếm cực phẩm linh dược để hoàn toàn có thể chữa trị bệnh cho Tây Qua mà khiến Tần Lập không thể không cẩn thận ứng phó với bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.

Tuy nhiên ngay cả khi Tần Lập cho rằng hắn đã cấp đủ thể diện cho đối phương thì Âu Dương Hải lại cho rằng Tần Lập vì xúc động đã chọc phải đại phiền toái.

Hắn đi về phía Tần Lập và Cơ Ngữ Yên. Lúc này Cơ Ngữ Yên đang nói với Tần Lập:

- Thân thể tên gia hỏa này cũng thật cứng rắn. Một kích của ta hung ác như thế mà không ngờ cũng chỉ đánh cho nó rơi ra chút lông chim. Thật khó tin!

Cơ Ngữ Yên nhìn về phía những chiếc lông chim của con cự ưng kia rơi xuống. Những lông chim này có không ít chiếc giống như phi đao, cứng rắn găm vào boong tàu.

- Lão sư! Các vị ***ng phải đại phiền toái rồi!

Âu Dương Hải thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

- Những con hắc sắc cự ưng này đều do tuyệt thế cường giả trên đại dương này bồi dưỡng nên. Ta từng gặp qua một lần, nghe gia gia ta nói thì tuyệt đổi không thể động vào thứ này, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn đó!

Tần Lập thản nhiên cười cười nói:

- Yên tâm đi, không sao đâu. Cho dù nó thật sự là do người nuôi dưỡng thì cũng không sao. Dung túng cho tay sai đả thương người khác, còn có ý gì?!

Cách chỗ Tần Lập chừng hơn bảy trăm hải lý có một chiếc thuyền vô cùng khổng lồ. Con thuyền này dài tới hơn ba trăm thước, rộng chừng hơn sáu mươi thước, boong thuyền cũng cao hơn mười thước. Quả thật là vô cùng xa hoa!

Con thuyền này di chuyển trên biển cực kỳ ổn định, căn bản không sợ hãi giữa mưa to gió lớn. Nếu Âu Dương Hải nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi. Vì hắn cũng chưa từng được tận mắt thấy con thuyền nào lớn như thế!

Nếu Tần Lập thấy nó thì cũng sẽ sinh ra đôi chút hoài nghi. Bởi vì con thuyền này lớn tới độ gần bằng những con tàu thủy lớn ở kiếp trước, không cần năng lượng tự nhiên mà có thể đi lại trên đại dương.

Tuy nhiên, giờ phút này, trên con thuyền lớn có một cô gái tuyệt mỹ lại đang vô cùng giận dữ.

Nhìn qua, cô gái này cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi, cặp mắt và lông mày đen lánh, khuôn mặt xinh đẹp, quỳnh mũi, môi anh đào, trên thân mình mặc một bộ quần áo màu tím cực kỳ cao quý.

- Hắc Vũ, ngươi nói đi, ai dám đả thương ngươi?! Chết tiệt, ta muốn bắt kẻ đó băm thây vạn đoạn!

Phía sau cô gái có mấy lão già cực kỳ thâm trầm, giờ phút này trên mặt cũng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Con cự ưng khổng lồ cũng giống như cô gái này, đều thuộc loại người thích gây chuyện thị phi.

- "Loại quái vật này, người bình thường ai dám chủ động trêu chọc. Khẳng định là Hắc Vũ chủ động trêu chọc người ta!"

Mấy lão già này trao nhau vài ánh mắt, tất cả đều lộ ra một tia cười khổ.

Lúc này, con cự ưng khổng lồ này đột nhiên mở miệng nói chuyện:

- Mấy lão già này, sao mà lộ ra biểu tình như thế?! Hừ, ta nói cho các ngươi biết. Người ta gặp có thể là võ giả đến từ Trung Châu, trong đó trên người một tên có trọng bảo!

Thanh âm của con cự điêu màu đen này rõ ràng là cực kỳ điêu ngoa, không thua kém cô gái kia chút nào. Thanh âm vang lên, Hắc Vũ cũng khẽ rung người, bỗng nhiên hóa thành hình người. Một cô gái mặc một bộ váy dài màu đen cao quý hiện ra trước mặt mọi người.

Trong miệng cô gái này còn tự nhủ:

- Tên nữ nhân chết tiệt kia dám gọi Hắc Vũ công chúa vĩ đại này là súc sinh, thật sự là chán sổng rồi sao?!

Mấy lão già trực tiếp không thèm để ý tới vẻ oán giận của cô gái mặc đồ đen. Trong đó một người ngưng thần nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi:

- Hắc Vũ công chúa, người nói trên người đó có trọng bảo gì?

Một vài lão già khác cũng sáng mắt nhìn về hắc y cô gái. Có thể được nàng xưng là trọng bảo thì ít nhất cũng phải là Bảo khí. Phải biết rằng những Linh khí bình thường thì căn bản không thể lọt vào mắt hắc y cô gái này.

Đông Hoang tuy rằng chưa từng gặp phải kẻ thù từ bên ngoài xâm lấn, phát triển huy hoàng từ thời Thái cổ văn minh tới nay, đã đạt tới một trình độ khiến người ta sợ hãi nhưng có sở trường ắt có sở đoản. Thượng Thiên cũng công bằng, luyện khí của Đông Hoang cho tới nay vẫn lạc hậu hơn Trung Châu. Từ thời Thái cổ, có rất nhiều cường giả Đông Hoang không tiếc vượt qua trăm vạn dặm, tiến vào Trung Châu, bỏ ra rất nhiều báu vật để mua Linh khí, Bảo khí, Kiếp khí, Thánh khí Tuy Kiếp khí và Thánh khí ở thế giới này cũng không có nhiều người nguyện ý bán đi nhưng Bảo khí và Linh khí thì vẫn có người đưa ra giao dịch.

Văn minh của Đông Hoang huy hoàng, phần lớn ứng dụng lên các loại phương tiện, vật dụng dân dùng. Ví dụ như chiếc đại thuyền này, chính là lấy Linh thạch làm năng lượng. Một khối cực phẩm linh thạch có thể đủ cung cấp cho con thuyền dùng tới ba năm mà không gián đoạn.

Nhưng trên toàn bộ Đông Hoang, Bảo khí là bảo vật khó lường, không ai dự đoán được.

Con hắc sắc cự ưng này có một bản lĩnh hạng nhất. Đó chính là tất cả bảo vật ở phạm vi mấy trăm dặm nàng đều có thể cảm ứng được, hơn nữa còn phán đoán ra phương vị chính xác của bảo vật này.

Bởi vậy những người này mới thường xuyên lang thang trên biển. Bởi vì giữa biển khơi này có vô sổ thiên tài địa bảo. Trước đó, họ cũng từng gặp qua những ngư dân tới từ Trung Châu nhưng những ngư dân này đều là người thường, bọn họ cũng không có hứng thú tiếp xúc.

Không ngờ tới hôm nay lại gặp được người mang theo trọng bảo. Điều này khiến cho mấy lão già này cũng phải cảm thấy khiếp sợ.

Tử y cô gái cũng mở to mắt ra, không chớp mắt nhìn hắc y cô gái hỏi:

- Hắc Vũ, ngươi nói thật sao?!

- Ngay cả ngươi cũng không tin ta nói sao?!

Hắc y cô gái bô bô nói:

- Ta bị nữ nhân chết tiệt kia đánh cho một kích thiếu chút nữa là bị thương, may mà ta tránh nhanh nhưng vẫn bị nàng đánh rơi nhiều lông vũ... Đáng chết! Thật sự đáng chết!

Lời này của Hắc Vũ khiến Tử y cô gái và những lão già này kinh ngạc vô cùng. Vừa rồi khi Hắc Vũ trở về thì bọn họ cũng chưa quan sát cẩn thận. Dù sao Hắc Vũ là một cô gái, cho dù là hóa thành hắc sắc cự ưng nhưng người khác cũng không thể nhìn chằm chằm vào bụng cô được.

Hiện tại nghe Hắc Vũ nói thế, những người này cũng hoàn toàn chấn động. Thực lực của Hắc Vũ như thế nào, không ai rõ ràng hơn bọn họ. Đây chính là một Linh thú cảnh giới Đan Nguyên Anh Hoa đó!

Thật sự đánh nhau thì cho dù mấy lão già cảnh giới Lôi Kiếp này cũng cảm thấy phải cố gắng hết sức mới thắng được mà không ngờ lại suýt bị một kích của người ta đả thương, phải trực tiếp chạy về. Cho dù nàng là quay về báo tin nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

Hắc Vũ là người quyết không chịu chút thiệt thòi nào! Nàng không ngờ lại không giằng co với đám người kia đã chứng minh rõ một điều: Hắc Vũ sợ hãi bọn họ!

Đúng thế, chính là sợ hãi!

Mấy lão già này trao nhau một cái ánh mắt. Loại chuyện này bọn họ dù không nói ra nhưng trong lòng đều minh bạch.

Hắc Vũ hiện lên biểu tình đáng thương, nhìn tử y cô gái nói:

- Công chúa, ngươi phải báo thù cho ta! Trên người nọ không chỉ có một kiện trọng bảo...

Tử y cô gái dụi đôi mắt đen to, dần dần đứng lên. Trong lòng mấy lão già này thầm nghĩ không tốt. Không đợi mấy người mở miệng nói chuyện thì tử y cô gái đã lớn tiếng nói:

- Truyền lệnh! Hướng về phía Tây đi tới!

- Công chúa, người xem chuyện này có cần bàn bạc kỹ không?!

Một lão già thành thục lão luyện không thể không đứng ra nói:

- Mặc dù Trung Châu có chút suy yếu nhưng cũng không thể cam đoan bọn họ không có cường giả! Chúnh ta khi rời bến, Bệ hạ cũng từng đã nói qua...

- Được rồi Vinh bá, bá đừng lấy Bệ hạ ra dọa ta có được không?!

Tử y cô gái xoay người, cười tủm tỉm, nắm lấy cánh tay lão già kia phẩy phẩy, dịu dàng nói:

- Bảo khí đó. Vinh bá ngài không động tâm sao?!

-Khụ...

Vẻ mặt lão già khổ não nói:

- Công chúa, lão bộc tất nhiên thích Bảo khí nhưng Công chúa có từng nghĩ tới người mà không chỉ mang theo một kiện Bảo khí là người như thế nào chưa?!

Vinh bá vừa nói nói hắc y cô gái không hài lòng, trở mình xem thường nói:

- Lão già này, đối phương chỉ có hai người là thực lực mạnh. Dù mạnh hơn nữa cũng chỉ là cảnh giới Lôi Kiếp mà thôi! Năm đó lá gan ngươi không phải lớn lắm sao? Hiện tại sao lại nhát gan như thế?! Ngươi có còn là nam nhân nữa hay không đó?!

Thần sắc của “Vinh bá” vẫn bất động, thản nhiên nói:

- Hắc Vũ Công chúa, chức trách của tại hạ chính là bảo hộ sự an nguy của Công chúa, không phải là để cướp đoạt Bảo khí người khác. Hơn nữa, người có thể mang hai kiện trọng bảo như thế thì lại có thể dễ dàng trêu chọc sao?! Một khi đánh nhau thì ai có thể cam đoan công chúa không bị nguy hiểm gì?! Nếu lỡ Bệ hạ trách tội thì ai có thể đảm đương được?!

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 376

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.