Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử chiến!

Phiên bản Dịch · 2350 chữ

Tây Qua lúc này cũng sớm phục hồi tinh thần lại, hướng về Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng cùng đám nữ đệ tử Băng Tuyết Môn nói:

- Các ngươi nhanh chạy đi. Chúng ta phụ trách ngăn cản ở đây.

- Không được! Tây Qua, thực lực ngươi quá yếu...

Cơ Như Băng nhanh mồm nhanh miệng nói.

- Câm mồm!

Không đợi Cơ Như Băng nói xong, Tây Qua đột nhiên nổi giận, quát lên:

- Lão tử là nam nhân. Đây là chiến tranh giữa nam nhân, nữ nhân mau cút xa...

Lúc này Cơ Như Băng sững người tại chỗ, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng biết Tây Qua là vì để cứu mạng họ, nhưng là... nhưng là ngươi cần gì phải hung như vậy?

Cơ Như Nguyệt đi qua, kéo tay Tây Qua, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kiên nghị:

- Tây Qua. Ta biết ngươi cũng giống như nam đệ tử Băng Tuyết Môn, ngày thường đều cảm thấy được Băng Tuyết Môn âm thịnh dương suy. Nhưng ngươi phải hiểu được, chúng ta là một chỉnh thể, chúng ta là người một nhà, là huynh đệ tỷ muội, là người yêu khăng khít. Chúng ta không có khả năng nhìn các ngươi đi chịu chết mà chúng ta sống một mình. Tây Qua, còn nhớ mấy ngày trước ta nói với ngươi như thế nào không? Chúng ta muốn cả đời ở cùng nhau, nếu không thể cùng ngủ, chết cũng phải cùng mộ.

Lời nói này của Cơ Như Nguyệt vang lên hùng hồn, khí phách, làm cho một đám đệ tử Băng Tuyết Môn hốc mắt đều đỏ lên. Đám nữ đệ tử ngày thường thích líu lo chuyện trò, giờ phút này vẻ mặt đều kiên nghị, không ai chịu lui nửa bước.

Những nam nữ đệ tử ngày thường vốn ngầm có hảo cảm với nhau, giờ phút này chủ động đi đến cùng nhau, hoặc là liếc mắt nhìn nhau, hoặc là mười ngón tay đan xen nắm chặt.

Dần dần, tất cả đệ tử Băng Tuyết Môn đều xích lại gần nhau.

Bọn họ tụ tập cũng một chỗ, khí thế phóng ra không ngờ mơ hồ triệt tiêu khí thế trên người Mạc đầu lĩnh cảnh giới Lôi Kiếp phát ra.

Lúc này Cơ Như Nguyệt xoay người lại, hai mắt bình tĩnh nhìn tên trung niên Mạc đầu lĩnh, giọng nói hết sức bình thản, không vui không buồn:

- Mạc đầu lĩnh đã chết một thủ hạ tâm phúc, tự nhiên là đau buồn, nhưng ta cảm thấy được đây là xứng đáng với những gì các ngươi làm ra. Các ngươi không có được hai chữ nhân nghĩa, các ngươi không nói đạo lý. Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi một câu, các ngươi coi nữ nhân trở thành cái gì? Trở thành hàng hóa để các ngươi trao đổi? Hay là công cụ mặc các ngươi phát tiết? Những người các ngươi chẳng lẽ đều từ tảng đá mà chui ra? Không có mẫu thân, không có tỷ muội? Nếu có người nói với mẫu thân cùng tỷ muội của các ngươi như các ngươi hôm nay, trong lòng các ngươi cũng sẽ sảng khoái sao?

Lời nói Cơ Như Nguyệt sắc bén, từng câu như dao đâm vào trong lòng mỗi người đám Hạt Tử Bang, rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Mạc đầu lĩnh cười ha ha:

- Tiểu cô nương, mồm miệng thật sắc sảo, cùng sư phụ ngươi thật đúng là một chín một mười. Ngươi nói một chút cũng không sai, mỗi một câu ta đều rất đồng ý. Nhưng là, đám người xấu chúng ta là chuyên môn làm việc xấu, nếu có luật pháp, hành vi phạm tội của lão tử đã sớm tội ác tày trời. Ngươi nói đạo lý với một đám người xấu, là không thể thực hiện được. Hôm nay, người của các ngươi giết thủ hạ ta âu yếm nhất, ta tất nhiên sẽ dùng máu của các ngươi để báo thù rửa hận cho hắn. Nói chúng ta bất nhân cũng được, bất nghĩa cũng được. Đều không thay đổi được vận mệnh của Băng Tuyết Môn các ngươi.

Sau khi Mạc đầu lĩnh nói ra lời này, hiệu quả quả nhiên rất rõ ràng, vẻ xấu hổ trong mắt đám người đứng sau hắn bắt đầu rút đi dần dần, lại biển thành một thân sát khí hung ác tàn nhẫn.

Cơ Như Nguyệt thở phào một hơi, cố gắng khiến cho mình hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:

- Được, một khi đã vậy thì không còn gì để nói. Mạc đầu lĩnh, ngươi động thủ đi.

Trong mắt Mạc đầu lĩnh hiện lên một tia hung ác, chậm rãi nói một câu:

- Giết!

Vừa dứt lời, đám người phía sau hắn giống như một đám mãnh hổ xuống núi, hướng về phía đám đệ tử Băng Tuyết Môn, điên cuồng vọt tới.

Cơ Như Nguyệt thâm tình nhìn Tây Qua, nàng biết không có sư phụ, trước mặt Mạc đầu lĩnh cảnh giới Lôi Kiếp, tử vong là không thể tránh khỏi.

Tây Qua cũng thâm tình nhìn Cơ Như Nguyệt, dùng sức bế Cơ Như Nguyệt sau đó xoay người, mạnh mẽ vọt tới một thành viên Hạt Tử Bang, cổ họng phát ra một tiếng rít gào như thú dữ.

Tây Qua, cho tới bây giờ chưa từng là người sợ chết.

- Ầm!

Tên thành viên Hạt Tử Bang kia thực lực rõ ràng cao hơn Tây Qua một bậc, một quyền đánh sang vai phải Tây Qua, nếu đánh trúng, cánh tay phải của Tây Qua liền bị phế.

Trên mặt tên thành viên Hạt Tử Bang này lộ ra vẻ tươi cười hung dữ độc ác, hắn dường như thấy bộ dáng người này kêu rên sau khi bị một quyền của hắn phế bỏ.

Nhưng ngay sau đó, vẻ tươi cười của hắn đọng lại trên mặt, thay vào đó là sợ hãi thật sâu. Chỉ trong tích tắc, nắm tay hắn đánh về phía tay phải của Tây Qua thu hồi lại, thân hình mạnh mẽ lật ra sau, khó khăn tránh thoát được đoản đao lóe lên vẻ lạnh lẽo trong tay Tây Qua.

Đồng thời hắn không khỏi giận dữ tận trời, thực lực tiểu tử này không bằng mình, không ngờ vừa đi lên liền dùng mạng đổi mạng.

Theo hắn, mạng của tiểu tử này khẳng định không đáng giá tiền bằng mình.

Đối phương kiểu gì cũng chết, còn muốn kéo theo mình chết chung? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Cứ như vậy, thành viên Hạt Tử Bang thực lực vốn cao hơn Tây Qua một bậc lại cùng Tây Qua đánh ngang tay không phân thắng bại.

Nguyên nhân không có gì khác. Tây Qua không sợ chết, nhưng đối phưong lại sợ.

Đối phương một chút cũng không muốn chết.

Dưới thế công hoàn toàn không buông tay của Tây Qua, về mặt khí thế, thanh niên Hạt Tử Bang liền rơi vào thế yếu.

Mạc đầu lĩnh đương nhiên nhìn thấy một màn này, hơn nữa cảnh tượng đồng dạng không ngừng xuất hiện giữa đôi bên. Trong mắt Mạc đầu lĩnh không khỏi hiện lên một tia thất vọng.

Hắn hy vọng thành viên Hạt Tử Bang của mình cũng có thể giống như đối phương, trên chiến trường chiến đấu không sợ sinh tử. Càng là người sợ chết, thường thường lại càng chết sớm.

Bởi vì trong lòng có băn khoăn, sẽ sợ hãi, đồng dạng cũng sẽ phân tâm.

Dưới tình huống thực lực ngang nhau, đây là khuyết điểm trí mạng.

Mà lúc này Mạc đầu lĩnh cũng không thể tự mình xông lên trợ giúp bọn thủ hạ của mình. Hắn có thể trấn áp những nữ đệ tử kia, để cho thủ hạ đi chọn nữ nhân đã là một cử chỉ quá mất mặt. Nếu hiện tại hắn lại xông lên, vậy sẽ không còn là vấn đề ỷ lớn hiếp nhỏ, quả thực là hoàn toàn không biết xấu hổ.

Tuy nhiên hắn cũng không thể nhìn thủ hạ của mình bị đổi phương liều mạng giết chết, cho nên mỗi khi thủ hạ của hắn có nguy hiểm, hắn lại âm thầm trợ giúp một chút.

Cứ như vậy, hai bên kịch liệt cuốn vào nhau, có bị thương, nhưng người tới ta đi vài chục chiêu không ngờ không có tử vong.

Mạc đầu lĩnh không khỏi có chút nóng vội, giận dữ hét:

- Các ngươi sợ cái rắm! Chẳng lẽ các ngươi ngay cả một đám đàn bà đều đánh không lại sao? Lão tử đều đỏ mặt thay các ngươi!

Lời nói Mạc đầu lĩnh kích thích thật lớn với đám thủ hạ của hắn, bọn họ đỏ cả mắt, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt. Bên phía Băng Tuyết Môn lập tức rơi xuống thế yếu.

Cơ Như Băng một kiếm đâm thủng cánh tay một đối thủ, phía sau lưng lại bị một tên khác dùng sống đao hung hăng gõ một cái. Đây cũng là đối phưong còn có tâm tư cướp nàng về làm nữ nhân, không dùng lưỡi đao. Nếu không Cơ Như Băng đã bị chém thành hai đoạn.

Nhưng nam đệ tử Băng Tuyết Môn lại không được may mắn như vậy. Sau khi Mạc đầu lĩnh hô lên câu nói kia, lập tức có hai thành viên Hạt Tử Bang liều mạng bản thân bị thương, chém chết hai gã nam đệ tử Băng Tuyết Môn.

Toàn bộ khí thế lập tức nghiêng về phía Hạt Tử Bang.

Đúng lúc này, sắc mặt Mạc đầu lĩnh bỗng nhiên biến đổi, không khỏi lẩm bẩm mắng:

- Nữ nhân này, làm sao mà nhanh như vậy đã trở lại rồi?

Tuy nhiên trên mặt Mạc đầu lĩnh cũng không có biểu tình quá mức lo lắng. Trong suy nghĩ của hắn, cho dù Cơ Ngữ Yên đã trở lại, vậy thì thế nào chứ? Thực lực của hắn vốn ngang bằng với Cơ Ngữ Yên, ai thua ai thắng còn khó mà nói trước. Nhưng Băng Tuyết Môn của Cơ Ngữ Yên, hôm nay khẳng định sẽ bị Hạt Tử Bang tiêu diệt.

Thân hình Cơ Ngữ Yên cùng Tần Lập giống như lưu tinh cản nguyệt (sao băng đuổi trăng), người chưa tới, tiếng huýt gió đã tới.

Tinh thần đám đệ tử Băng Tuyết Môn lập tức phấn khởi hẳn lên.

- Mẫu thân đã trở lại.

- Sư phụ rốt cục đã về rồi!

- Sư phụ báo thù cho chúng ta. Giết!!!

Đôi mắt Cơ Ngữ Yên như muổn nứt ra phẫn nộ quát:

- Họ Mạc. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!

Mạc đầu lĩnh cười dài một tiếng, lăng không dựng lên rống lớn:

- Tiểu mỹ nữ, lão tử hôm nay không thể không đoạt ngươi trở về làm áp trại phu nhân. Hôm nay Băng Tuyết Môn của ngươi cũng bị hủy diệt.

Nói xong, hắn hướng về phía một đám thủ hạ hô lớn:

- Các huynh đệ. Giết hết nam nhân, nữ nhân đều về các ngươi. Có thể cướp được mấy người thì cứ cướp.

- Ngao... ngao... ngao... ( Chó à ^^! )

Đám thành viên Hạt Tử Bang phát ra một loạt tiếng gào thét hoan hô như quỷ khóc sói tru.

- Trước tiên giết thủ lĩnh bọn chúng!

Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên song song đi tới. Bảo Khí Ấn Chương đã cầm trong tay.

Cơ Ngữ Yên ngầm hiểu gật gật đầu. Giờ phút này, trong lòng nàng đối với Mạc đầu lĩnh của Hạt Tử Bang đã hận tận trời. Cơn tức vốn nghẹn đầy một bụng ở Cơ gia lại không có giải phóng ra, không nghĩ tới trong khi nàng rời đi, tử đối đầu Hạt Tử Bang không ngờ dẫn người đánh tới cửa mà lại còn giết đệ tử mình.

Mỗi một đệ tử của Băng Tuyết Môn đều có một câu chuyện xưa thuộc về bọn họ.

Bởi vì hầu hết bọn họ đều là trẻ mồ côi, đều là đứa con mà Cơ Ngữ Yên thu dưỡng. Chết đi người nào đều giống như hung hăng đâm một đao vào lòng Cơ Ngữ Yên, khiến nàng đau khổ không muốn sống.

Cơ Ngữ Yên hoàn toàn bộc phát ra cỗ hận ý này, hai tay vung lên, một cỗ lực lượng thuộc tính băng tràn ngập khí lạnh đánh về phía Mạc đầu lĩnh.

Mạc đầu lĩnh đột nhiên cảm thấy được nam nhân đi theo bên cạnh Cơ Ngữ Yên thực lực dường như rất mạnh, nhưng đối mặt với một chưởng đánh toàn lực này của Cơ Ngữ Yên, hắn không dám lơ là. Thân hình chợt lóe, né tránh một chưởng này của Cơ Ngữ Yên, nhưng lại có một cỗ lực lượng khác càng thêm khủng bố đánh về phía hắn.

Mạc đầu lĩnh không hổ là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, thân thể dùng một góc độ khó tin nghiêng về phía dưới, muốn tránh khỏi cỗ lực lượng này.

Đáng tiếc chính là, Ấn Chương này của Tần Lập là – Bảo Khí!

Mà Bảo Khí công kích địch nhân, đó là tùy theo ý mình.

Cho nên, Bảo Khí Ấn Chương này lại dùng phương thức càng thêm khó tin, ở không trung ngừng lại, rồi nhanh đến khó tin đập tới thân thể Mạc đầu lĩnh.

Lúc này, chưởng thứ hai của Cơ Ngữ Yên đã tới.

- Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, thân thể Mạc đầu lĩnh bộc phát ra một màn hào quang màu vàng. Ấn Chương của Tần Lập cùng một chưởng của Cơ Ngữ Yên đều đánh lên thân thể Mạc đầu lĩnh.

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 362

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.