Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thích!

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

- Ta lại hoàn toàn không nghĩ nơi cực hàn phương Bắc lại lạnh đến như vậy, ý nghĩ ban đầu của ta là chạy đi phía Tây. Tuy nhiên đường đi hướng Tây quá khó đi, dải rừng kéo dài vạn dặm cùng núi cao chót vót trong mây, hoàn toàn phá hỏng đường. Lấy chút bản lĩnh nhỏ nhoi của ta lúc đó. dù là có thể miễn cưỡng đi cũng sẽ bị linh thú giết chết. Mà địa phương nhìn như an toàn, chi có nơi băng tuyết vạn dặm này...

Tây Qua hồi tường khi đó. vẻ mặt vẫn cảm khái, sau đó nói:

- Kế đó. trên đường đi ta định kế giết hết đám truy binh, bản thân ta cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa đông lạnh chết ở nơi này. Là người Băng Tuyết Môn đã cứu ta. môn chủ Băng Tuyết Môn thu lưu ta, cho nên hiện giờ ta là đệ tử Băng Tuyết Môn. tuy nhiên ta tương đối đặc thù.

Tây Qua nói đến đó. có chút cười khổ bất đắc dĩ nói:

- Môn chủ luôn muốn gả một nữ nhi của nàng cho ta. nhưng vấn đề là ta không muốn lấy nàng...

Lúc Tây Qua nói đến đó, bên ngoài xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô:

- Tây Qua, Tây Qua. huynh ớ đâu?

Tiếng nói như chuông bạc, lại như lục lạc réo rắt, rất là êm tai.

Tây Qua vừa nghe, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi. cười khổ nói:

- Sợ cái gì tới cái đó. ôi. lại bị nàng bắt được, thật là...

- Tây Qua ca ca. ta tới đây!

Lúc này, một bóng người bay nhanh từ xa tới, đến trước cửa nhà gỗ liền trực tiếp đẩy vào. Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp khó tả, cười duyên dáng đứng đó, vừa bật thốt gọi Tây Qua ca ca. nhưng lại thấy trong phòng còn ngồi một nam tử trẻ tuổi xa lạ, diện mạo cực kỳ anh tuấn. Thiếu nữ này sắc mặt liền đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp lại rơi trên người Tây Qua. tràn ngập nghi hoặc.

- Ấy... Như Nguyệt sư tỷ, cái này... Đây chính là người ta đã nói với tỷ, công tử của ta, cũng là ân nhân cứu mạng của ta!

Tây Qua có chút bất đắc dĩ giới thiệu với thiếu nữ này, sau đó lại nói vói Tần Lập:

- Công tử, nàng là nữ nhi môn chú Băng Tuyết Môn chúng ta, Cơ Như Nguyệt!

Tần Lập mỉm cười nhìn thiếu nữ này, nói:

- Xin chào, ta là Tần Lập!

Trong lòng lại đang nghi hoặc, cô gái này nhìn qua thật không kém, diện mạo chỉ thua Thi Vũ một chút, nhưng có thể liều mạng với các nàng Lãnh Dao, Thiên Thiên cùng Bộ Vân Yên mà, Tây Qua sao lại không muốn lấy nàng chứ?

- Xin chào, ngươi chính là Tần đại ca sao, Tây Qua luôn nói với ta về ngươi đó!

Thiếu nữ nói. ẩn ẩn đưa tình nhìn thoáng qua Tây Qua, nhưng thấy Tây Qua đau khổ ngoảnh mặt một bên.

Thiếu nữ hừ một tiếng, đi thẳng tới cạnh Tây Qua. ngồi trên ghế, sau đó cười hì hì nhìn Tần Lập nói:

- Tần đại ca sao lại tới chỗ chúng ta vậy?

Nói rồi. thiếu nữ như nghĩ tói cái gì, sắc mặt hơi đổi. bừng tỉnh đại ngộ nói:

- À! Ta hiểu rồi. hóa ra đám người chim cánh dài kia, chính là tới tìm ngươi...

- Cái gì? Như Nguyệt. đám người kia tìm được chỗ chúng ta?

Tây Qua sắc mặt đại biến, cũng bất chấp nữa, vội hỏi.

Mỹ nữ Cơ Như Nguyệt hừ một tiếng, liếc sang Tây Qua, nói:

- Tìm được chúng ta thì thế nào? Sợ bọn họ hay sao?

- Đám người kia có thực lực cảnh giới Lôi Kiếp đó!

Tây Qua nói.

- Hi hì! Muội biết rồi, nhưng mà cứ để cho bọn họ đánh đi. Mẫu thân gọi ta tới nói cho huynh, gần đây đừng chạy loạn, nói đám người kia thực lực rất mạnh, đừng trêu chọc phiền phức.

Cơ Như Nguyệt nói rồi. nhìn thoáng qua Tần Lập. nói:

- Tần đại ca, có phải là Tây Qua... rất nghe lời huynh nói không?

Tần Lập còn chưa nói, Tây Qua liền nghiêm sắc mặt. nhìn Cơ Như Nguyệt nói:

- Ta nói cho cô, đừng có đánh chủ ý này. Chuyện nào ta cũng có thể nghe công tử, dù là bảo ta đi chết ta cũng không chút do dự. Nhưng chuyện này, tuyệt đối không được!

- Huynh... Huynh... Tây Qua kia, huynh chết cũng không chịu lấy ta có phải không?

Ở ngay trước mặt người ngoài, thiếu nữ có chút không nhịn được mất mặt. vành mắt ứng đò, bộ dáng đau lòng đáng thương.

Tây Qua hơi do dự một chút, nhìn bộ dáng nàng cũng có chút mềm lòng, tuy nhiên vẫn cố cứng rắn nói:

-Tỷ và ta quá không xứng, trong môn phái còn có rất nhiều trẻ tuổi tuấn kiệt, sao tỷ lại cứ không phái ta không gả chứ? Ta đây không phải thiên tài, không có thực lực siêu cường, diện mạo lại không ngọc thụ lâm phong. Như Nguyệt. ý tốt của tỷ, ta... ta chi có thể nói xin lỗi.

- Ta thích huynh, sẽ bởi vì huynh giàu nghèo hay tướng mạo sao? Huynh coi ta là người như thế nào?

Hai hàng nước mắt của thiếu nữa, rốt cuộc chảy ra, cố gắng mím môi. run giọng nói:

- Tây Qua. ta hận chết ngươi!

Nói rồi, liên xoay người lại bay vụt ra ngoài.

Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.

Tây Qua có chút chán nản ngồi xuống, cúi thấp đầu, không nói gì nữa. Một lát sau, mới nói:

- Làm công tử chế giễu. Công tử vên tâm, Băng Tuyết Môn môn quy không nghiêm, chỗ phúc địa này là lãnh địa tu luyện của ta, cho nên công tử cứ yên tâm ờ lại nơi này. Như Nguyệt cũng sẽ không ra ngoài nói lung tung, miệng của nàng rất chặt...

- Tây Qua. ngươi nhìn vào ta.

Tần Lập vẻ mặt nghiêm túc nói, vừa nãy hắn nghĩ không rõ vì sao Tây Qua không chịu tiếp thu cô gái xinh đẹp này. Thừa dịp lúc Tây Qua nói chuyện với Cơ Như Nguvệt. Tần Lập dùng Tiên Thiên Tử Khí lặng yên tra xét cơ thể Tây Qua một chút, quả nhiên bị Tần Lập tìm được rồi vấn đề lớn.

Tây Qua ngẩng đẩu, có chút ngạc nhiên nói:

- Công tử. ngài... ngài sẽ không phái quản chuyện này thật chứ? Thật sự không được, ngài giết ta đi, ta cũng sẽ không lấy nàng...

- Không phải chuyện này, mà là chuyện bản thân ngươi.

Tần Lập chậm rãi nói.

Tây Qua nao nao, ngẩng đầu nhìn Tần Lập. cười khổ nói:

- Công tử đã biết cái gì?

Tần Lập than khẽ một tiếng:

- Không nghĩ tới, chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn thật sự bá đạo như vậy. Năm đó ta lại không thể hoàn toàn chữa khỏi thương thế trong cơ thể ngươi, nếu như thêm một năm nữa không gặp được ngươi, sợ rằng sẽ vĩnh viễn không gặp ngươi được nữa?

Lúc này, Tây Qua lâm vào trầm mặc, một lúc lâu mới thở dài một tiếng, ngẩng đẩu nhìn Tần Lập nói:

- Vậy công từ biết vì sao ta chết cũng không muốn lấy Như Nguyệt rồi chứ? Ta không muốn chỉ cho nàng hai ba năm vui vẻ, nhưng lại khiến nàng đau khổ cả đời sau. Nếu như vậy, còn không bằng để nàng đau khổ hai ba năm, nhưng sau này nàng vẫn sẽ vui vẻ.

- Ta vẫn cho rằng mình đã không có chuyện gì, nhưng hai năm trước đột nhiên phát tác một lần, ta liền rõ ràng, niết bàn của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn vẫn ở trong cơ thể tạ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ là bị khống chế mà thôi. Hai năm này, mỗi lần niết bàn đều sẽ có cảm giác sống không bằng chết, giống như xương cốt toàn thân đều bị đánh nát. sau đó ghép lại từng chút một... Cái loại cảm giác này, hắc, con mẹ nó thật là khó chịu!

Tây Qua nói xong, lại thở dài, nói tiếp:

- Nhưng mà không biết vì sao. hiện tại niết bàn chi là bị giày vò thân thể, nhưng thực lực lại không có bất cứ biến hóa gì. Hơn nữa ta cảm giác được, sau mỗi một lần niết bàn, thực lực sẽ tăng lên nhanh hơn một chút. Cho nên ờ trong Băng Tuyết Môn. giống như ta đây, cũng miễn cưỡng tính là thiên tài...

Tây Qua nói. vẻ mặt cười khổ.

- Môn chủ các ngươi không biết chuyện này?

Tần Lập hỏi. có chút nghi hoặc. Lẽ ra môn chủ của Tây Qua nếu như thật sự có được thực lực không sợ võ giả Lôi Kiếp; vậy khẳng định bản thân cũng là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, làm sao không nhìn ra vấn đê của Tây Qua?

Tây Qua bất đắc dĩ nói:

- Nàng đương nhiên biết. Kỳ thật môn chủ một người rất tốt, trong môn phái có đến trăm cô gái giống Như Nguyệt đều là nàng thu dưỡng, các nàng đều gọi nàng ấy là mẫu thân, nàng cũng chấp nhận để họ gọi như vậy. Cho nên ta nói Băng Tuyết Môn quy củ không nghiêm, chỉ là nghiêm cấm đệ tử ra ngoài, kỳ thật đây cũng là tốt cho chúng ta, giang hô hiểm ác đáng sợ mà!

Tần Lập mim cười, nhìn bộ dạng Tây Qua cảm xúc rất sâu, là có thể tưởng tượng được năm đó hắn bị truy sát thê thảm cỡ nào.

- Môn chú biết vấn đề của ta, tuy nhiên nàng cũng nói là nếu Như Nguyệt thích ta. vậy mặc kệ ta sống bao lâu. vậy cũng nên ở chung với nàng một chỗ. Băng không ta chết rồi, nàng sẽ hối hận và thống khổ qua cuộc đời còn lại.

Vẻ mặt Tây Qua bất đắc **:

- Ta thật không hiểu nàng nói những lời này là gì, Băng Tuyết Môn cũng không phải không có nam đệ tử. thích Như Nguyệt rất nhiều...

- Tây Qua... Ngươi sai rồi!

Không đợi Tây Qua nói xong, Tần Lập liền cắt đứt lời hắn, nói:

- Ngươi nói như vậy. là coi Như Nguyệt trở thành cô gái ai cũng lấy làm chồng hay sao?

- Đương nhiên không phải!

Tây Qua lập tức khẳng định nói:

- Như Nguyệt nàng băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể...

Tây Qua đang nói. bỗng nhiên nghĩ đến gì đó. vẻ mặt chán nản ngồi xuống. Hắn không ngốc, hắn chỉ là vẫn không nghĩ thông được, dù là lúc môn chủ nói với hắn chuyện này, Tây Qua cũng vẫn không thể hiểu rõ. Nhưng Tân Lập vừa nói, Tây Qua liên có một cảm giác vén mớ mây mù.

Có lẽ là Tần Lập cũng là nam nhân, có lẽ từ nhỏ Tây Qua đã có sự sùng bái thật sâu với Tần Lập. cho nên mặc kệ Tần Lập nói gì, Tây Qua cũng sẽ cho là đúng.

Tây Qua vẻ mặt phiền muộn nói:

- Nhưng như thế, đến lúc đó ta đã chết, không phải là ta hại cả đời nàng sao? Công từ... Ta... Ta nên làm gì bây giờ?

Vành mắt Tây Qua có chút đỏ lên, nhìn ra được hắn cũng không phải không có cảm giác với Cơ Như Nguyệt. hơn nữa ở sâu trong nội tâm, đương nhiên vẫn ưa thích nàng.

- Vậy ngươi có thích nàng không?

- Không thích? Sao có thể chứ?

Lúc này Tây Qua đứng lên. lấy một hộp gỗ đỏ sẫm từ trong ngăn tù. Mở hộp gỗ ra, bên trong vên lặng đặt một bức tượng cô gái bằng băng cao một thước.

Cô gái cực đẹp, tay áo tung bay. nhìn qua giống như muốn bay lên trời, tạo hình tinh tế, ánh sáng màu lam lưu chuyển, thần tình chân thật, nhất là nụ cười, đều rất tinh tế.

Tần Lập liếc mắt liền nhìn ra, đây là một khối Huyền Băng Tinh Tủy.

Đó là một loại bảo vật luyện khí rất khó kiếm, lại bị Tây Qua dùng để điêu khắc thành một cô gái, mà cô gái này, lại là Cơ Như Nguyệt vừa đến đây.

Lúc này Tây Qua binh tĩnh trờ lại. ở chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một tia đau khổ, si ngốc nhìn pho tượng Huyền Băng Tinh Tủy này, nói:

- Công tử! Ta thật sự rất thích nàng, thế nhưng ta sống không bao lâu, ta không muốn để sau này nàng sống trong hồi ức đau khổ cả đời...

Một giọt lệ rơi trên mặt bức tượng Huyền Băng này, nhìn qua giống như cô gái này đang rơi lệ.

Lúc này, Tần Lập bỗng nhiên nhìn ngoài cửa nói:

- Như Nguyệt cô nương, cô nghe được rồi chứ?

Tây Qua sắc mặt đại biến, ngạc nhiên sững sờ:

- Công tử. ngài...

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.