Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ ngốc! Ngươi rất mạnh sao?

Phiên bản Dịch · 2534 chữ

Mười võ giả cảnh giới Chí Tôn, cũng không có vì Tần Lập là người trẻ tuổi mà sinh ra chút ý niệm khinh thị gì trong đầu, ôm tâm trạng sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, mười người cùng hợp lực công kích, muốn một kích phải giết!

Trong không khí bởi vì dao động nguyên lực cường đại mà sinh ra vặn vẹo kịch liệt, trên mặt đường lót đá phiến, thế mà theo thân hình mười người này, toàn bộ nứt toát ra như mạng nhện, không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng, nhìn thấy mà phát sợ!

Thậm chí có một số đá tảng vô cùng cứng rắn, trực tiếp hóa thành bột mịn! Loại thực lực này làm cho người ta có một loại cảm giác vạn vật đều sẽ bị bọn họ nghiền nát, hủy diệt! Tần Lập giống như càng say nhiều hơn, mờ mịt nhìn những gương mặt dữ tợn đang cấp tốc tiếp cận mình.

Những đệ tử ngoại môn huyết mạch con ngươi màu tím Lãnh Thu Cung này, cũng không có phát hiện: đồng tử của Tần Lập… cũng không có bởi vì khẩn trương mà sinh ra chút dấu hiệu co rút gì, ngược lại khóe miệng nổi lên một chút ý cười khinh thường.

Bởi vì tốc độ quá mau, những người này hoàn toàn không thấy rõ điểm ấy. Ở trong lòng bọn họ đề nghĩ rằng cho dù người trẻ tuổi này là võ giả cành giới Phá Toái Hư Không, cũng khẳng định không chống lại được một kích hợp lực của mười võ giả Chí Tôn!

Ngay lúc chiêu thức của những người này phát ra sắp đánh tới Tần Lập, trong nháy mắt, chợt sáng lên một màn mây tía kinh điển!

Ở trong mắt đám con ngươi màu tím này, trong thiên địa chỉ còn lại có một vầng hào quang màu tím rực rỡ chói mắt!

Bọn họ rất kinh ngạc, rất ngạc nhiên, rất sợ hãi, vì cái gì người thanh niên này lại có thể thi triển ra kiếm khí màu tím, còn muốn thuần khiết hơn so với màu sắc đôi mắt của đế vương bọn họ!

Không có kiếm ý, chỉ có sát ý! Đối phó với đám con ngươi màu tím Chí Tôn hung tàn khát máu này, chỉ cần dựa vào sát ý, như vậy là đủ rồi!

Không có tiếng nổ ầm vang, không có diệt vong gì lớn… Có chăng, chỉ là một luồng kiếm khí rực rỡ tươi đẹp mà tràn ngập sát ý sắc bén đến không thể địch nổi!

Mười võ giả con ngươi màu tím cảnh giới Chí Tôn này, vẻ dữ tợn trên mặt kia còn chưa tan đi, liền hiện ra trên mặt bọn họ mộ vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi… không thể áp chế được run rẩy toàn thân.

Khiến cho trên nét mặt của bọn họ tại trong nháy mắt này, nhìn qua cực kỳ phấn khích, đủ loại cảm xúc hỉ nộ ái ố của con người không ngờ lại có thể đồng thời thấy được trên mặt bọn họ.

Duy nhất chỉ là không có giải thoát trong truyền thuyết! Đúng vậy, không ai muốn chết! Bọn họ cũng căn bản là không ngờ chính mình phải chết!

Thế nhưng mười người này bị một kiếm của Tần Lập… toàn bộ bị chém giết!

Phù phù!

Đầu lâu của người cầm đầu rơi trên mặt đường lót đá đã nứt vỡ thành như mạng nhện kia, phát ra một tiếng vang “lộp cộp”.

Ngay sau đó, chin đầu người đều tới tấp rơi xuống, mắt mở thật to, đồng tử của mọi người đều hiện ra một chút màu tím, đủ loại biểu tình như trước vẫn còn đọng lại trên mặt bọn họ.

Chết không nhắm mắt!

Tần Lập nhìn mười thi thể này, ngay cả ý niệm lưu lại một người sống trong đầu cũng không có. Tần Lập tra Ẩm Huyết kiếm vào vỏ, huy động hai tay, một sóng nhiệt cực nóng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ mười thi thể, sau chốc lát, các thi thể đều biến mất không còn chút dấu vết. Chỉ còn lại một mùi cháy xém không rõ thoang thoảng trong không khí,cùng trên mặt đất vỡ vụn một khoảnh lớn.

Tần Lập cầm trong tay Ẩm Huyết kiếm, chậm rãi đi theo một hướng. Mỗi một bước đều như nước chảy mây trôi, giống như được đo rất chính xác, thập phần đều đặn. Nhìn thoáng qua tốc độ hẳn cũng không mau, nhưng mà dường như là “súc địa thành thốn” . Chỉ trong khoảnh khắc, Tần Lập liền biến mất ở trên đường phủ thành chủ này!

Mãi đến lúc Tần Lập biến mất, người gác cổng của phủ A Hổ, mới hồi phục tinh thần lại, hết thảy quá trình phát sinh vừa rồi kia, thời gian chỉ là chớp mắt hai ban lần mà thôi, hắn đã hoàn toàn bị dọa đến ngây người, thậm chí không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.

Đến lúc thân ảnh Tần Lập biến mất trên đường phố, hắn mới chợt phản ứng lại, lao ra ngoài cổng chính. Nhìn từng tảng lớn đá lót mặt đường vỡ vụn, hắn lại phát sốt, thân mình không kiềm được run run.

Lão già già cỗi tĩnh tọa trong phòng khách điếm, đột nhiên mở to hai mắt, đôi con ngươi màu tím chợt lóe rồi biến mất, đôi mắt trở nên giống như ánh sao rực rỡ trong bóng đêm, khiến cho người ta có một loại cảm giác mơ mơ màng màng. Nhưng mà, giờ phút này trong mắt lão già, lại xuất hiện một chút vẻ ngưng trọng cùng khó hiểu.

Tới cảnh giới thực lực như lão, đối với rất nhiều chuyện, đều có một loại cảm ứng theo bản năng, trong lòng hơi có chút báo động nào đó, làm cho thời điểm tu luyện đều không có biện pháp tập trung tinh lực.

Lão mở cửa phòng, gõ nhẹ lên vách phòng của hán tử mặt đỏ cách một bức vách. Hán tử mặt đỏ là Ngũ trưởng lão ngoại môn Lãnh Thu Cung, lúc này đang ngồi trên giường tĩnh tọa, nghe thấy tiếng gõ cửa, chậm rãi thu công, sau đó nhìn vào lão già, có chút nghi hoặc nói:

- Tam trưởng lão như thế nào lại đây, có việc gì sao?

Lão già nói:

- Không có việc gì, ta chỉ là cảm giác buổi tối hôm nay, người chúng ta phái đi dường như có hơi ít.

Hán tử mặt đỏ chợt ngẩn người ra, hắn biết thực lực của Tam trưởng lão cao hơn rất nhiều so với mình, lão nói như vậy, nhất định là đã cảm ứng được gì đó, vì thế nói:

- Ta đi xem thử…

Đúng lúc này, lão già bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, ngưng trọng nói:

- Không cần, hắn đã tới rồi!

- Ai?

Hán tử mặt đỏ ngạc nhiên nhìn Tam trưởng lão tuổi già sức yếu.

- Tần… Lập!

Tam trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ hận ý nồng đậm.

- Cài này… sao có thể?

Hán tử mặt đỏ lộ vẻ mặt không dám tin nhìn Tam trưởng lão luôn luôn trầm tĩnh, thầm nghĩ: “Tam trưởng lão hẳn là không nói mê sảng chứ? Tần Lập? Tần Lập như thế nào có thể xuất hiện tại nơi này? Tìm hắn còn tìm không thấy đâu? Xuất hiện không phải rất tốt sao? Vừa lúc giết chết hắn ngay tại chỗ!”

Lúc này, lão béo Cửu trưởng lão, cũng từ trong phòng mình đi tới, nhìn lão già hỏi:

- Tam trưởng lão! Đã xảy ra chuyện gì?

- Tới nhất định là Tần Lập! Người chúng ta phái đi… chỉ sợ đều đã gặp phải bất trắc rồi! Trong ánh mắt Tam trưởng lão lộ ra một vẻ hối hận, ngàn tính vạn tính, như thế nào cũng không có tính đến Tần Lập kia, không ngờ hiện tại lại có mặt ở thành Hoàng Sa, khơi khơi tánh mạng mười đệ tử ngoại môn.

Ở trên người Tam trưởng lão, chuyện này là chưa từng phát sịnh. Vốn lão đã thập phần thống hận Tần Lập, hiện tại hận cũ cừu mới lại khiến Tam trưởng lão hận không thể rút gân lột da Tần Lập.

- Tam trưởng lão dựa vào đâu có thể kết luận người nọ chính là Tần Lập?

Hán tử mặt đỏ vẫn có phản ứng không chịu, bởi vì điều này thật sự rất khó có thể tin được.

- Trực giác!

Tam trưởng lão nói xong, thân mình đột nhiên biến mất ở tại chỗ.

Ngay sau đó, hai người hán tử mặt đỏ cùng lão già béo, cùng đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng đều biến mất tại chỗ.

Quả nhiên, ngay tại trước cửa khách điếm, đứng một người tuổi còn trẻ nghiêng nghiêng ngả ngả, toàn thân bốc mùi rượu, nhìn qua guống như một hán tử say rượu, đang nghiêng đầu đánh giá Tam trưởng lão đột nhiên xuất hiện.

Tần Lập vận công bức hết hơi rượu toàn thân ra ngoài. Giao thủ với cường giả chân chính, bất cứ nhân tố nào không thể khống chế đều phải loại trừ đi. Một chút hơi rượu ấy tuy rằng không có gì, nhưng đối chiến với cao thủ, trong phút chốc đều có thể quyết định thắng bại, cho nên, Tần Lập không cho phép mình lơi lỏng cảnh giác.

Bởi vì không biết đã từng có bao nhiêu cao thủ, đã chết vì khinh địch.

Ngay sau đó Ngũ trưởng lão cùng Cửu trưởng lão cũng xuất hiện, đều có chút ngẩn người nhìn người trẻ tuổi toàn thân nồng nặc mùi rượu này. Từ trên người hắn không cảm nhận được chút dao động nguyên lực nào, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau: “Đây là Tần Lập mà Tam trưởng lão nói tới sao? Người trẻ tuổi giống như một con ma men này, có thể giết chết mười tên đệ tử ngoại môn cảnh giới Chí Ton của chúng ta sao?”

Làm sao có khả năng chứ!

- Các ngươi… các ngươi là ai? Sáu người các ngươi… chận đường của ta làm gì đây?

Tần Lập lầu bầu nói đứt quãng, mắt say lờ đờ, thân mình lảo đảo, đánh giá ba người này, sau đó không kìm nổi phì ra một tiếng cười:

- Ồ? Còn là ba cặp anh em sinh đôi? Tướng mạo… còn giống nhau như đúc!

- Tần Lập! Đừng giả bộ! Ta biết là ngươi!

Tam trưởng lão trầm giọng nói, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh như băng, lành lạnh nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại lặng lẽ quay về núp ở thành Hoàng Sa. Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn: Một là bị chúng ta hành hạ đến chết không toàn thây; hai là giao ra bản đồ thái cổ, sẽ lưu lại cho ngươi một bộ thi thể toàn bẹn!

- Lão già… sinh đôi! Huynh đệ các ngươi như thế nào đồng thời… há mồm nói chuyện? Các ngươi ai… là lão Đại, ai là lão Nhị?

Ánh mắt Tần Lập đờ đẫn, xem ra một chút thần thái cũng không có, ngơ ngác nói.

- Tam trưởng lão đừng nhiều lời cùng hắn, đánh chết tên rác rưởi này là được!

Hán tử mặt đỏ nói xong, mạnh mẽ phóng vọt tới phía trước Tần Lập, huy động tay phải, hung hăng tung một chưởng vào đại huyệt trên ngực Tần Lập!

Một luồng lực lượng mãnh liệt mênh mông phát ra từ tay hán tử mặt đỏ.

Một cỗ lực lượng như vậy, đừng nói là người, cho dù chắn ở trước mặt hắn là một cái cửa sắt rắn chắc, cũng có thể bị cú đánh của hắn tử mặt đỏ này biến thành nát vụn!

Hơn nữa một chưởng này của hắn, biến hóa vô cùng, chặn vô số đường lui, cho dù Tần Lập muốn tránh, cũng hoàn toàn không có cách nào tránh né!

Nhưng khiến hán tử mặt đỏ thật không ngờ, chính là Tần Lập như trước vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó, không có làm ra động tác né tránh gì, giống như là bị dọa cho hoảng sợ đến ngây người.

Trên mặt hán tử mặt đỏ không kìm nổi lóe lên vẻ cười dữ tợn, thầm nghĩ: “Chính là ngươi muốn chết, đừng trách ta!”

Khí lực trên tay hắn chẳng những không có thu hồi, ngược lại còn tăng lên vài phần! Muốn một kích đánh Tần Lập thành mảnh vụn!

- Dừng…

Lão già Tam trưởng lão đột nhiên cảm giác có điều không thích hợp, theo bản năng hô lên một tiếng, nhưng đã không kịp, bàn tay của hán tử mặt đỏ Ngủ trưởng lão, đã chạm vào ngực Tần Lập.

Ngũ trưởng lão dường như thấy viễn cảnh thân thể Tần Lập này, bị lực lượng một kích của mình đánh cho thành thịt vụn.

Hai mắt hắn lộ ra vẻ hưng phấn, trên gương mặt đỏ bừng kia, lại bắn ra hồng quang bốn phía.

Ầm!

Rắc rắc!

Vang lên một tiếng nổ nặng nề, Ngũ trưởng lão cảm giác một kích này của mình dường như đánh vào kim thạch cứng rắn nhất trên đời, rõ ràng hắn nghe thấy tiếng xương cốt cả cánh tay mình vỡ vụn.

Xương cốt trên cánh tay vỡ vụn, trong nháy mắt đâm xuyên qua da thịt, lộ ra từng mảnh xương bén nhọn! Xương trăng lổm chổm máu thịt lẫn lộn! A! Ngũ trưởng lão phát ra một tiếng kêu dồn dập thảm thiết, mắt như muốn nứt ra!

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! Chính mình đánh vào đó còn là một con người sao? Thân thể con người sao có thể cứng rắn đến mức độ này? Ta là một cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không mà! Không phải loại người thường suy nhược mà! Đây không phải sự thật! Tuyệt không phải sự thật!”

Trên gương mặt hồng nhuận của Ngũ trưởng lão kia, giờ phút này hoàn toàn biến thành một màu trắng bệch, trên trán hắn từng giọt từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống.

Đến lúc này, hắn mới nghe được tiếng kêu của Tam trưởng lão. Sau đó… hắn nhìn thấy người trẻ tuổi hình dạng như con ma men này, đang ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lộ ra một vẻ tươi cười vô tội vạ, nhìn ra vô cùng châm biếm!

Một tiếng nói không hề có chút men say, thoang thoảng bay vào trong tai Ngũ trưởng lão, khiến sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét, vô cùng khó coi.

- Đồ ngốc! Ngươi rất mạnh sao?

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 426

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.