Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi kịch của Ngọc trưởng lão

Phiên bản Dịch · 2394 chữ

Bà nội nó!

Trong lòng Tần Lập thầm mắng, ngay sau đó thấy trên bầu trời hửng sáng, từ bên trong một khối mây mù lao ra một thân ảnh màu vàng, hai móng vuốt sắc bén thật lớn hung hăng quắp lấy Tần Lập. Dao động năng lượng bên trên truyền ra, làm cho trái tim run rẩy! Tần Lập cầm Ẩm Huyết trong tay, một đạo kiếm khí màu tím không chút do dự chém về phía đám mây vàng đang ập tới!

Một tiếng rít thê lương vang lên, thân ảnh màu vàng kia nhanh chóng tránh ra, thổi lên một cơn gió mạnh. Lập tức có không ít núi đá bị cổ sóng khí mạnh mẽ kia quét bay, ầm ầm rơi xuống dưới.

Ngọc trưởng lão bên dưới lúc đầu còn cười ha ha, bởi vì lão chờ đợi linh thú tập kích Tần Lập đã lâu rồi, rốt cuộc cũng đã tới. Chẳng qua tiếng cười này chỉ duy trì được một khoảng khắc, đã bị một đám đá vụn cắt đứt, vội thu người vào bên trong hang đá, trong lòng chửi mắng không thôi. Trù yếm Tần Lập đồng quy vu tận cùng linh thú kia là tốt nhất. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Lúc này, Tần Lập mới nhìn rõ thân ảnh màu vàng kia, thì ra là một con kim điêu vô cùng to lớn!

Hai cánh dang rộng ra, dài có hơn mười thước!

Kim điêu kia vừa chui qua khối mây dày quanh quẩn bên trên, sau đó nháy mắt vọt trở về, phun ra một cổ kình lực màu vàng bắn thẳng về phía Tần Lập. Cỗ kình lực này vô cùng hùng hậu, Tần Lập cũng không dám đón đỡ, chỉ có thể phóng người lên trên, thi triển Thê Vân Tung phóng mạnh chạy lên phía trước.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, hang động nhỏ Tần Lập vừa thoát thân trực tiếp bị cỗ lực lượng màu vàng này đánh thành một hang động lớn đường kính hai ba mươi thước!

Vô số khối đá lớn theo hang lớn này lăn ra rớt xuống dưới, làm Ngọc trưởng lão vừa định lặng lẽ trốn xuống sợ đến nỗi nhanh chóng trốn trở vào trong hang, vẻ mặt kinh hãi nhìn từng tảng đá lớn rơi xuống trước mắt, trong miệng lẩm bẩm:

- Tần Lập! Tần Lập! Tần Lập!

Kết quả lại thất vọng phát hiện ngay cả một góc tay áo của Tần Lập cũng không có, trên mặt tràn ngập thần sắc thất vọng. Chẳng qua lại lập tức trở nên hưng phấn, thầm nói: “Tần Lập à Tần Lập, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống!”

“Ngươi cho là ngươi đi nhanh, sẽ không có nguy hiểm sao? Ha ha, lão tử chờ chính là cái này. Ở loại địa phương này, ngươi từ từ chơi với con linh thú biết bay kia đi! Gia gia ta không đi cùng nữa!”

- Ha ha ha!

Ngọc trưởng lão càng nghĩ càng thoải mái, tuy rằng không thể tự tay giết tử địch Tần Lập, nhưng thấy hắn bị linh thú phân thây cũng sảng khoái cõi lòng. Không nhịn được cười to mấy tiếng. Sau đó đợi cho đá vụn hoàn toàn rơi xuống hết, mới trực tiếp nhảy ra khỏi hang động, lấy trong người ra một thanh chủy thủ chế tạo bằng thiên thạch trên trời, nhẹ nhàng đâm vào vách núi, sau đó thân thể bắt đầu từ từ trượt xuống!

Chủy thủ kia cực kỳ cứng rắn sắc bén, vách núi như cứng rắn liền giống như đậu hủ, hơn nữa chủy thủ không hề xuất hiện chút tổn hại nào.

Tuy rằng dùng loại đi xuống này có chút ngốc, nhưng đối với một võ giả cảnh giới Chí tôn mà nói lại là biện pháp tốt nhất. Không cần phải lo lắng nguyên lực không đủ mà thoát lực. Tục ngữ nói lên núi dễ xuống núi khó, ở trên vách núi dựng thẳng sắc như dao này, càng đúng là thế!

Lấy cảnh giới như Ngọc trưởng lão, cũng không dám quá sơ ý. Tốc độ trượt xuống tuy không nhanh, nhưng có thể khống chế tùy lúc có thể dừng lại.

“Tần Lập à Tần Lập, không biết đợi lát nữa có thể thấy thi thể của ngươi rơi xuống trước mặt ta hay không? Tốt nhất là thanh thần kiếm của ngươi rơi xuống trước, dù sao ngươi cũng chết rồi, còn không bằng tặng cho ta đi!”

Ngọc trưởng lão đang nghĩ ngợi hăng say, đột nhiên có hai cổ khí cơ kinh khủng tập trung khóa lấy hắn. Ngay lập tức, Ngọc trưởng lão toát hết mồ hôi lạnh, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh lên trên vách đá. Lập tức đánh ra một hang động sâu ba bốn thước, sau đó nhanh chóng lách người chạy thẳng vào trong hang, nấp thật kỹ.

Một đạo kình lực gào thét xẹt qua dán sát bên người Ngọc trưởng lão, cắt nát quần áo đang mặc trên người lão. Làn da lộ ra ngoài không khí, lập tức nổi một tầng da gà.

Ngọc trưởng lão nhìn ngoài cửa hang còn chưa hồi hồn, đột nhiên lại cảm giác có một cổ nguy hiểm còn lớn hơn truyền đến. Nương theo một tiếng ưng kêu sắc bén, chợt nghe thấy một tiếng ầm ầm! Cả vách núi Ngọc trưởng lão ẩn thân trực tiếp bị một cổ lực lượng vô cùng khổng lồ đánh tan!

Ngọc trưởng lão không thể tránh được, dựa theo những tảng đá rơi xuống, thân thể bay trên bầu trời rống giận trở tay đánh ra một kiếm, đánh về phía một con chim ưng khổng lồ!

- Súc sinh nhiều lông chết tiệt, chết đi!

Một đạo kiếm khí chứa một đòn toàn lực của cảnh giới Chí tôn cực kỳ sắc bén, cho dù là sắt thép cũng không chịu được một kiếm như thế!

Hơn nữa, kiếm khí đỏ hồng, mang theo một nhiệt độ nóng rực. Theo đạo kiếm khí này, trong không khí nổi lên một làn sóng khí nóng bỏng, hoàn toàn đánh tan những làn mây tụ tập xung quanh!

Không ngờ rằng, bóng đen kia chỉ hơi nghiêng người liền tránh thoát một kiếm cực kỳ sắc bén này, sau đó một cái đầu thật lớn quay nhìn Ngọc trưởng lão.Trong đôi mắt ưng kia, lại hiện lên một tia trào phúng nồng đậm!

Một bóng đen khác, lúc này nhằm thẳng về phía Ngọc trưởng lão như một tia chớp!

Ngọc trưởng lão hét lớn một tiếng, lại một kiếm chém về phía con ưng khổng lồ xông tới, giận dữ hét:

- Súc sinh, có gan thì đừng trốn!

Cũng không biết là nghe hiểu hay khinh thường, lúc này hai con chim ưng khổng lồ lông đen bóng kia căn bản không hề né tranh, mà hai cánh lại mạnh mẽ lay động. Từng cổ năng lượng như sóng lớn, đánh thẳng về phía kiếm khí Ngọc trưởng lão chém tới.

Giữa không trung, liền hình thành một cơn lốc quy mô nhỏ, còn một con chim ưng khổng lồ lông đen khác cũng vỗ hai cánh, không khí xung quanh phương viên trăm thước hoàn toàn bị đánh tan.

Còn Ngọc trưởng lão cũng hoàn toàn không chịu nổi hai con ưng khổng lồ này giáp công như vậy, phát ra một tiếng kêu hoảng sợ liền rơi xuống dưới. Thân thể lão nhanh chóng lướt qua từng đoàn từng đoàn mây dày, sau đó liều mạng áp sát vách núi, chỉ cần tới gần vách núi, lão liền có một đường hy vọng!

Giờ này khắc này, trong lòng Ngọc trưởng lão đã sớm hối hận đứt ruột, bản thân mình làm sao bị ma quỷ ám ảnh, cùng tiểu nghiệt súc Tần Lập kia bò lên vách núi vạn trượng này làm gì? Từ bảy tám trăm năm trước, lúc lão lần đầu tiên tham gia giải đấu Chí tôn, đã nghe tiền bối sư môn nói qua trên đỉnh Huyền Vũ này có nhất mãng nhất điêu nhị ưng tam viên. Thứ công kích Tần Lập rất có thể là nhất điêu, còn tấn công mình, hiển nhiên chính là nhị ưng kia!

Truyền thuyết hơn hai ngàn năm trước, nhị ưng này cũng đã là linh thú đột phá cảnh giới Chí tôn. Hai ngàn năm sau, thực lực chúng nó đã tới một bậc đáng sợ nào rồi?

Những suy nghĩ này xẹt qua trong lòng Ngọc trưởng lão như tia chớp, lão chờ đợi hai con ưng khổng lồ đầu đen kia sẽ bỏ qua cho lão. Tiếc rằng không như mong muốn, hai con ưng khổng lồ đầu đen kia lao từ trên xuống như bóng theo hình, không ngừng phát ra công kích kinh khủng, làm cho Ngọc trưởng lão căn bản không có bất cứ cơ hội tới gần vách đá!

Vách đá cao hai mươi dặm, muốn bò lên trên phải tiêu hao thể lực cùng tinh lực rất lớn, nhưng ngã xuống như vậy chỉ là người thời gian rất ngắn. Đến cuối cùng, tốc độ Ngọc trưởng lão rơi càng lúc càng nhanh, dù là lão có cảnh giới Chí tôn cũng không cách nào khống chế được xu thế rơi xuống của mình. Xuyên qua một đám mây dày đã có thể thấy được từng đống lều trại của các gia tộc môn phái đóng quân trên Huyền Vũ đài, cùng mọi người như con kiến ngóng về phía lão!

Ngọc trưởng lão phát ra một tiếng rống giận thê lương:

- Tần Lập! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ầm! Ầm!

Lại hai đạo năng lượng vô cùng khổng lồ đánh về phía Ngọc trưởng lão, bằng không lão làm sao có thể rơi xuống nhanh như vậy? Hơn nữa, loại tốc độ này khiến lão ngay cả sức tự bạo cũng không tụ được!

Trên Huyền Vũ Đài, động tĩnh nơi này đã kinh động mọi người. Sau đó có người nhìn thấy ở tít trên cao, có một điểm đen đang rơi xuống cực nhanh, còn có hai điểm đen dường như đang đuổi theo cái trước.

Mà tiếng rống giận thê lương của Ngọc trưởng lão, làm cho mọi người không nhịn được biến sắc. Lẽ nào hai điểm đen kia là giúp đỡ Tần Lập?

- Mau nhìn! Đó là Ngọc trưởng lão!

Bàng Văn cùng Kim trưởng lão Thiết trưởng lão đứng cùng một chỗ, trong ánh mắt mang theo vô tận kinh hãi, nhìn thân ảnh đang rơi xuống!

- Lão Nhị!

Kim trưởng lão hận không thể nghiến nát răng, phát ra một tiếng kêu bi thiết!

Một tiếng vang rền cực lớn, thân thể Ngọc trưởng lão giống như một cọc gỗ trực tiếp đâm sâu trên mặt đất Huyền Vũ Đài!

Trên bầu trời, hai con ưng đầu đen khổng lồ phát ra một tiếng kêu to như khiêu khích, đánh một vòng bổ nhào, thân thể chợt cao chợt thấp, trong khoảng khắc biến mất trong đám mây lưu chuyển.

Mọi người đều bị một màn này chấn kinh, lập tức có vô số người tiến lên, vô cùng kinh hãi nhìn lỗ thủng sâu không thấy đáy trên mặt đất! Tiếp đó, Kim trưởng lão cùng Thiết trưởng lão điên cuồng chạy đến, tách mọi người ra, sau đó rút kiếm điên cuồng đào móc. Vừa đào vừa lớn tiếng kêu:

- Lão nhị!

- Nhị ca!

Tiếng hô thê lương, nghe như đỗ quyên đổ lệ máu. Chiếc hố này đào sâu đến mười bảy mười tám thước, cuối cùng để bọn họ đào được... thi thể của Ngọc trưởng lão! Không sai, đã là thi thể, Ngọc trưởng lão đã tắt thở bỏ mình từ lâu!

Càng kinh khủng hơn, là dưới áp lực va chạm cực mạnh, làm cho toàn thân máu thịt của Ngọc trưởng lão nháy mắt va chạm với mặt đất liền hoàn toàn hóa thành không khí, hòa thành một thể với mặt đất này. Cái còn lại, chỉ là một khung xương cường hãn của võ giả Chí tôn!

Thiết trưởng lão mặt tối sầm phát ra một tiếng tru khó nghe, Kim trưởng lão hai tay run run đỡ bộ xương trắng bay lên.

Thân thể võ giả Chí tôn quả nhiên mạnh mẽ, bộ xương này lại gần như không hề hư tổn, nhưng lại khiến những người vây xem đều bị dọa toát mồ hôi lạnh!

Nguyên nhân chính là bởi chủ nhân bộ xương này vừa rồi còn phát ra một tiếng rống giận thê lương cực điểm, chỉ sau một lát đã hóa thành một bộ xương trắng! Máu thịt trên người, ngũ tạng lục phủ, hoàn toàn tan biến mất!

- Trời ạ! Thật là đáng sợ!

Trong đám người có một ít cô gái nhát gan một chút đã không nhịn được xoay người ngồi xuống nôn mửa. Nhưng không ai cười nhạo các nàng, bởi vì coi như là nam nhân xưa nay luôn tự xưng lớn gan, lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Rất nhiều người không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía vách đá Huyền Vũ nhìn không thấy đỉnh, đều nghĩ bên trên đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!

- Tần gia, ta muốn giết sạch các ngươi!

Thiết trưởng lão mặt đen sì đột nhiên rít lên, xoay người về phía Tần gia rống lớn.

Kim trưởng lão cùng Bàng Văn vừa chạy đến, căn bản không kịp kéo Thiết trưởng lão lại, liền thấy Thiết trưởng lão phóng về phía trận doanh Tần gia.

Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, hai cổ năng lượng khổng lồ lập tức bắn Thiết trưởng lão bay ngược trở về. Tuy rằng không trọng thương, nhưng Thiết trưởng lão vẫn phun ra một ngụm máu. Bên kia truyền đến một tiếng nói tràn đầy lạnh lẽo:

- Ngươi tính là thứ gì? Bằng vào ngươi cũng dám làm loạn ở đây?

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 397

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.