Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quả nhiên ngươi là một súc sinh

Phiên bản Dịch · 2395 chữ

Đại trưởng lão vẻ mặt lành lạnh nhìn Tần Lập, sau đó lại nheo mắt, trong cặp mắt tối đen kia lóe quang mang nhìn Thượng Quan Thi Vũ không biết nghĩ gì, sau đó lạnh lùng nói:

- Giết nhiều đệ tử Thần Ưng Môn như vậy còn có thể thả hắn rời đi! Ngươi hỏi xem những đệ tử đã chết có chịu để bọn chúng rời đi như thế hay không? Ngươi hỏi xem những môn nhân Thần Ưng Môn bên cạnh ngươi có chấp nhận hay không?

Sắc mặt Thất trưởng lão đỏ bừng, nhưng cũng phẫn nộ nói:

- Nếu không phải năm đó ngươi giết phụ thân cô bé này, người ta làm sao lại tìm tới cửa chứ?

- Lão Thất! Ngươi nói lời này thật không có ý nghĩa, ngươi dựa vào cái gì nói là năm đó ta giết phụ thân nàng ta? Vì sao không phải là ngươi?

Đại trưởng lão cười lành lạnh, sau đó nhìn Tần Lập cười lạnh nói:

- Lá gan thật là không nhỏ, còn dám chạy tới tìm chết. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?

Thất trưởng lão ở một bên tức giận đến sôi lên, các Trưởng lão Thần Ưng Môn khác nhìn lẫn nhau, Tứ trưởng lão nói:

- Chuyện tình năm đó không có gì đúng sai. Lão Thất, ngươi muốn thả hai người kia rời đi, khẳng định không được. Điểm này ta đứng về phía đại sư huynh, Thần Ưng Môn ta làm sao có thể dễ dàng bị người ta khi dễ như vậy được?

- Đúng vậy. Lão Thất, lần này ngươi thật sự sai rồi. Đừng nói chuyện năm đó không có liên quan gì đến chúng ta, chỉ nói hai người này tàn sát đông đảo môn nhân Thần Ưng Môn, càng... trộm đi phu nhân của ngươi. Làm sao ngươi có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được?

Lục trưởng lão gầy khỏ, trong ánh mắt chớp động quang mang. Trong ánh mắt nhìn Thượng Quan Thi Vũ cũng không nhịn được toát ra mấy phần dục niệm, thiếu nữ đẹp như vậy thật sự là hiếm thấy, không, phải nói là cả đời khó gặp!

- Cho nên theo ý của ta, nên bắt lấy hai người này lại tra khảo!

Lục trưởng lão nói xong, liền có không ít người phụ họa theo. Đương nhiên, mang suy nghĩ gì thì cũng chỉ bản thân bọn họ biết.

Thất trưởng lão than nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Thượng Quan Thi Vũ, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhẹ giọng nói:

- Đứa nhỏ, xin lỗi. Không phải ta không muốn giúp con, thật sự là... ta bất lực!

Vẻ mặt Tần Lập khinh thường nhìn Thất trưởng lão, sau đó nhìn đám người Thần Ưng Môn thần sắc khác nhau, xì một tiếng khinh miệt nói:

- Ngươi cho là ngươi là thứ gì tốt lành lắm sao? Ngươi không cần giả trang bộ dạng vô tội! Nói cho ngươi, hôm nay chúng ta dám tới nơi này,tức là có đủ nắm chắc!

Tần Lập nói xong, chỉ vào đám người Thần Ưng Môn:

- Ngày hôm nay, ta tới nơi này chỉ giết hai người! Một người là Đại trưởng lão, hắn tất phải chết! Người còn lại, chính là Thất trưởng lão này! Hắn cũng phải chết. Về phần nguyên nhân, thì sau khi các ngươi chết thì xuống dưới chín suối mà tự hỏi nguyên nhân đi! Còn các ngươi, đây là ân oán tư nhân, nếu các ngươi muốn tham dự vào thì ta cũng không ngại ngay cả các ngươi cũng diệt luôn! Vốn ta cũng không có hảo cảm gì đối với môn phái các ngươi cả!

- Ha ha ha ha ha!

Đại trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to, sau đó vẻ mặt đắc ý nhìn Thất trưởng lão nói:

- Lão Thất, ngươi nghe thấy rồi chứ? Hảo tâm của ngươi lại không dùng được chút nào cả! Ha ha! Cười chết ta, người ta ngay cả ngươi cũng muốn giết!

Sau đó quay đầu lại, đôi mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, nhìn thẳng Tần Lập:

- Tiểu súc sinh! Lão phu sống hơn hai trăm năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng ngạo đến không biết sống chết giống như ngươi! Ngày hôm nay ta muốn xem thử: ta đứng ở chỗ này, làm sao ngươi giết được ta!

- Hơn hai trăm tuổi cũng là sống trong xác chó mà thôi!

Tần Lập nhàn nhạt nói:

- Ngươi đừng vội đi chết sớm, làm sao ta để cho ngươi chết thống khoái như vậy chứ? Như vậy chẳng phải quá có lỗi với ngươi sao?

Tần Lập vừa nói, khí thế Hợp Thiên cảnh trên người tuôn ra, khí thế khổng lồ giống như thủy triều tràn về phía đám người Thần Ưng Môn đối diện, quát:

- Người không liên quan còn chưa cút ra, chờ chết sao?

Ngay lập tức, rất nhiều người mặt vàng như đất bị ép thối lui về sau.

Mọi người vẻ mặt khó tin nhìn vào người thanh niên anh tuấn này, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Thiếu niên này mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có được loại thực lực này? Không có khả năng được, đây là chuyện không thể nào!

Có thể bảo trì sắc mặt không đổi ở dưới khí thế của Tần Lập, cũng chỉ có mấy người Trưởng lão Thần Ưng Môn, còn có một ít đệ tử thực lực thâm hậu, nhìn qua ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi, thậm chí có hơn trăm tuổi!

- Thảo nào dám kiêu ngạo như thế, không ngờ bản thân lại có thực lực như vậy?

Đại trưởng lão cũng có chút giật mình, chẳng qua trên mặt hắn lập tức lộ vẻ cười lạnh:

- Tuy nhiên bằng vào cấp bậc này đã muốn giết chúng ta? Xem ra cái thứ như ngươi đúng là chán sống rồi. Nhưng mà ngươi yên tâm, chúng ta chỉ giết một mình ngươi thôi, còn tiểu cô nương bên cạnh chúng ta thật luyến tiếc! Chẳng những sẽ không giết nàng, ta còn sẽ đối đãi nàng thật tốt. Ha ha ha ha ha ha!

- Vô sỉ!

Thượng Quan Thi Vũ miệng phun hai chữ lạnh lùng, sát ý trên người ầm ầm tuôn ra. Khí thế kia, lại không kém hơn khí thế Tần Lập chút nào!

Lúc này mấy người Thần Ưng Môn lại bị dọa một lần nữa, thầm than: Ông trời ạ! Làm sao năm nay cô gái tẻ tuổi xinh đẹp như thế, cũng có được tu vi thâm hậu như vậy!

- Ha ha! Không nhìn ra lại cũng là một cường giả, như vậy rất tốt, như thế cũng đủ mùi vị!

Đại trưởng lão cười hết sức hài lòng, trên bản mặt già nua đầy khe rãnh ngang dọc kia giống như một bông cúc nở rộ.

Thân thể Tần Lập đột nhiên di động, giống như một loạt tàn ảnh trực tiếp nhằm về phía Đại trưởng lão đang đắc ý. Cánh tay vươn ra, nhằm thẳng phía bản mặt đang cười hạ tiện của Đại trưởng lão, hung hăng tát xuống!

- Tiểu tử muốn chết!

Đại trưởng lão chợt quát một tiếng, khí thế trên người trực tiếp tuôn ra, vì muốn hoàn toàn áp chế Tần Lập cho nên hắn tuôn ra toàn bộ khí thế của mình.

Cảnh giới Dung Thiên!

Thực lực của Đại trưởng lão, đã đạt đến cảnh giới Dung Thiên đỉnh phong!

Bốp!

Một tiếng giòn tan trong trẻo vang lên. Nhìn lại, thân thể Tần Lập đã về lại chỗ cũ. Còn nửa khuôn mặt của Đại trưởng lão đã bị một cái tát vừa độc vừa nặng này đánh đến nỗi lập tức sưng đỏ lên!

Hầu như mọi người đều sững ra tại chỗ như hóa đá, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Trong lòng bọn họ, thậm chí không thể tin được đây là chân thật!

Một người chỉ có khí thế Hợp Thiên cảnh, làm sao có thể đứng vững trước khí thế võ giả Dung Thiên cảnh, sau đó mạnh mẽ tát đối phương một bạt tai?

Phốc!

Đại trưởng lão há miệng, lập tức phun ra một ngụm máu, nương theo đó còn có mấy cái răng đen vàng. Hắn cũng bị một cái tát của Tần Lập đánh đến phát mộng!

Một bên tai đang như biển gầm, vang rền ong ong. Nóng bỏng đau đớn trên mặt, nhắc nhở hắn đây không phải là nằm mơ!

- A!

Đại trưởng lão bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng:

- Tiểu súc sinh! Ta muốn giết ngươi!

Tiếp đó trường kiếm phong cách cổ xưa trong tay kêu vang một tiếng rời khỏi vỏ, một đạo kiếm khí uy lực to lớn kinh người, mạnh mẽ bổ về phía Tần Lập.

- Giết ngươi, lão tử căn bản khinh thường dùng thủ đoạn gì khác!

Trong mắt Tần Lập bất chợt lóe lên hai đạo quang mang, Ẩm Huyết Thần Kiếm lập tức xuất hiện trong tay. Một cổ sát khí mãnh liệt lập tức khiến thân thể nhiều người bỗng run lên. Hai đạo kiếm khí tử sắc làm người ta kinh diễm, nhanh đến mức không thể tin nổi chém về phía hai cánh tay của Đại trưởng lão!

Trong nháy mắt Đại trưởng lão nâng cao hộ thể cương khí của mình đến cực hạn, trên khuôn mặt sưng đỏ biểu tình dữ tợn càng thêm xấu xí cười lạnh:

- Tiểu tử! Muốn lấy thực lực Hợp Thiên cảnh liều mạng với Dung Thiên cảnh, dù là thân pháp ngươi có cực mạnh đi nữa thì ngươi cũng phải chết!

Chỉ là ngay khi hai đạo kiếm khí tử sắc kia xé nát cương khí hộ thể của hắn như đập xé một tờ giấy, sau đó cắt đoạn hai cánh tay của hắn như cắt một miếng đậu hũ. Trong nháy mắt, dáng cười dữ tợn của Đại trưởng lão liền cứng lại trên mặt. Sau đó... phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa!

Còn đạo kiếm khí Đại trưởng lão bổ về phía Tần Lập, bị Tần Lập dễ dàng tránh qua. Tốc độ của Tần Lập cực nhanh nhắm thẳng về phía Đại trưởng lão đang đau lăn lộn trên mặt đất, một cước hung hăng đá về phía hạ thể Đại trưởng lão!

Aaaaaa! Một tiếng hét thảm thiết, cực kỳ bi thảm, giống như vang ra từ bên trong Cửu U địa ngục!

Một cước này chẳng những đạp nát bét nhè chỗ đó của Đại trưởng lão, còn đẩy thẳng vào bên trong đan điền, khiến hắn muốn kích hoạt đan nguyên tự bạo cũng trở thành một hy vọng xa vời!

- Lão già dê không biết xấu hổ, cười tiếp đi chứ?

Thân thể hai người đồng thời hạ xuống mặt đất, chẳng qua một người là nằm, một người lại đứng. Một chân của Tần Lập dẫm lên mặt Đại trưởng lão, trong miệng vừa cười lạnh vừa nói:

- Tiếp đi, cười một tiếng cho đại gia xem!

Đại trưởng lão bên dưới đã đau muốn chết ngất đi, miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu lớn tràn ra ngoài. Đôi mắt tràn ngập quang mang vô cùng oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lập.

- Cho ngươi không cười!

Rắc rắc!

- Ta cho ngươi còn trừng ta!

Rắc rắc!

- Ta cho ngươi giết nhạc phụ ta!

Rắc rắc!

- Ta nhìn ngươi thật là phiền!

Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!

Đám người Thần Ưng Môn bên kia lúc này đã hoàn toàn ngây dại, nhìn người người thanh niên giống như ác ma kia mỗi khi mắng một câu liền đạp nát một khớp xương trên người Đại trưởng lão. Trước tiên là bắp chân, kéo dài cho đến bắp đùi, đến xương sườn, kéo đến trước ngực!

Đợi đến khi Tần Lập đạp bét nhè gần hết khớp xương trên người Đại trưởng lão, lúc này lão ta ngay cả phát ra tiếng rên thảm cũng không còn sức để kêu nữa.

Lúc này, một thân thực lực của Tần Lập, ở dưới cảnh giới Chí tôn thì đơn đấu đã gần như vô địch, cần gì phải dùng đến Trấn Áp Quyết? Giết hắn như thế, mới có thể hoàn toàn giải tỏa ác khí trong lòng!

Đại trưởng lão nằm trên mặt đất, cặp mắt già lão híp thành một đường nhìn về bầu trời xanh. Trong cổ họng khục khục mấy tiếng, chỉ có hít vào, không có thở ra.

Tần Lập nhìn đám người Thần Ưng Môn đang rục rịch muốn xông lên kia, cười lạnh nói:

- Các ngươi còn có ai muốn lên chịu chết?

Bên đám người kia lập tức trở nên hết sức an tĩnh, tuy rằng sắc mặt mọi người để trở nên vô cùng khó coi, nhưng đối mặt với một cường giả trẻ tuổi lại hung mãnh như vậy, trong lòng bọn họ đều lui bước! Thật là đáng sợ mà!

Coi như là một cường giả cảnh giới Chí tôn, muốn chém giết một võ giả Dung Thiên cảnh cũng không có khả năng dễ dàng như vậy!

Người thanh niên này đã dùng thứ chiến kỹ gì? Còn nữa, thanh kiếm trong tay hắn, đúng là một thanh thần binh lợi khí mà!

Đúng lúc này, bỗng nhiên thấy thân hình Thất trưởng lão chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ. Sau đó một thanh kiếm trong tay hắn liền đặt trên yết hầu Thượng Quan Thi Vũ, lớn tiếng quát:

- Tiểu súc sinh! Còn không buông vũ khí trong tay ngươi ra, trói tay chịu chết? Nếu không... ta liền giết nàng!

Tần Lập giống như đã sớm đoán sẽ như thế, trên mặt hiện lên một vẻ tươi cười cổ quái, hơi lắc đầu:

- Quả nhiên ngươi là một súc sinh!

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 531

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.