Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Ưng Môn

Phiên bản Dịch · 2524 chữ

Cánh cửa năng lượng này tuy rằng không có lực lượng khổng lồ như Thất Thải Huyễn Quang Môn ở Huyền Đảo nhưng khi Tần Lập đi qua liền cảm nhận được một cỗ năng lượng mặt trời nóng rát.

Mỗi ngày Tần Lập kiên trì tu luyện, thứ hắn hấp thu chính là một chút Tiên Thiên Tử Khí trước khi mặt trời mọc. Cho nên đối với lực lượng thái dương cũng rất có cảm giác ấm áp dào dạt toàn thân. Cỗ lực lượng này không ngừng gột rửa kinh mạch trong cơ thể. Tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng Tần Lập vẫn cảm giác thu được lợi ích không nhỏ.

Địa phương hai người đặt chân xuống là một chỗ thảo nguyên nhìn như vô tận, cỏ xanh tươi tốt, cao như một người trưởng thành. Đi bên trong thập phần bí mật!

Tần Lập nhắm mắt, hơi chút cảm giác vị trí bọn người kia, ước chừng cách bọn họ khoảng bảy tám dặm. Hẳn là khi trở về bọn họ liền vội vã chạy đi.

Hai người Tần Lập và Thi Vũ một đường đi theo rất xa phía sau. Đám người kia đi một lúc lại nghỉ một lúc, mãi cho tới chạng vạng tối hôm sau mới đi đến bờ một cái hồ.

Cái hồ này rất lớn, dõi mắt nhìn ra ước chừng rộng hơn trăm dặm. Chắn trước mặt bên trái hai người là một dãy núi. Hồ nước này cũng xâm nhập sâu vào phiến núi này. Bên phải là một thảo nguyên vô tận. Nơi thần bí này linh khí kém hơn một chút so với Huyền Đảo nhưng so với ngoại giới lại nồng đậm hơn rất nhiều.

Lúc này, trên bầu trời có mấy con chim ưng rất lớn, bay rất cao. Hai cánh sải ra không ngờ tới bảy, tám thước!

Mấy con chim ưng khổng lồ này dường như cũng đã phát hiện ra Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ, một còn trong đó phát ra một âm thanh bén nhọn, hướng về phía hai người lao xuống. Tốc độ của nó giống như sao băng, cực kì mạnh mẽ!

Một cỗ sát khí từ trên người con chim ưng đó truyền tới. Hai mắt Tần Lập ngưng trọng, không thể ngờ được đây là một con linh thú thực lực đạt tới cảnh giới Thiên cấp!

Mấy con chim ưng khổng lồ khác, dưới sự dẫn đầu của con chim ưng kia cũng lập tức phát ra âm thanh bén nhọn như kèn lệnh, xé gió lao xuống.

Tần Lập thầm nghĩ trong lòng không ổn. Khí tức của mấy người kia biến mất bên hồ thì mấy con chim ưng kia lập tức bay ra. Đây là ngẫu nhiên?

Tuy nhiên đối mặt với mấy con súc sinh Thiên cấp, Tần Lập cũng không quá để ý, tùy tay đánh ra một đạo kình lực, đánh cho con cự ưng thực lực Thiên cấp kia thành thịt vụn. Mấy con cự ưng kia lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi, thân thể thật lớn ở giữa không trung tạo ra một đường vòng cung thật lớn, cấp tốc bay lên!

Trong lòng Tần Lập nghi hoặc, làm sao có thể để cho bọn chúng chạy thoát, liền thi triển khinh công, như bay lên trời vậy. Trong không trung, Ẩm Huyết Kiếm trong tay lập tức đánh ra một đạo kiếm khí màu tím, chém chết toàn bộ mấy con cự ưng còn lại kia.

Sau khi rơi xuống, hắn nheo mắt nhìn mặt hồ rộng lớn, nhẹ giọng nói:

-Có ý tứ! Không ngờ lại mất dấu!

Thượng Quan Thi Vũ ngồi xổm xuống, tra xét thân thể khổng lồ của con cự ưng, bỗng nhiên nói:

-Huynh xem, những con cự ưng này chính là được người ta nuôi dưỡng!

Tần Lập đi tới, nhìn thấy phía sau lưng con cự ưng này bị nhổ trụi một vạt lông, nhìn qua tựa hồ là có người thường xuyên ngồi trên người nó.

Tần Lập hơi gật gật đầu nói:

-Mấy người kia có lẽ là cưỡi loại cự ưng này rời đi, còn lại mấy con hẳn là dùng để canh gác môn phái kia!

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng nói:

-Có thể nuôi dưỡng linh thú Thiên cấp, môn phái này chưa chắc đã yếu!

Hai người đang nói chuyện thì Tần Lập đột nhiên cảm giác được một cỗ dao động rất mạnh từ sơn mạch xa xa kia, đang hướng về vơi này. Trong lòng khẽ động, hắn nói:

-Có người đến đây, chúng ta trốn đi một chút!

Nói xong, Tần Lập nắm lấy Thượng Quan Thi Vũ xoay người tiến nhập vào trong thảo nguyên mờ mịt kia.

Quả nhiên, sau một lúc có một vài lão già mặc áo gai xuất hiện tại nơi Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ vừa đứng, đang xem xét thi thể của mấy con cự ưng kia. Cả đám này đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.

-Kẻ nào dám giết thần ưng của chúng ta? Đây chính là linh sủng Thiên cấp, nếu bị ta tra ra được nhất định phải bầm hắn thành vạn đoạn!

Một lão già vẻ mặt âm trầm trong đó phẫn nộ nói.

-Đại trưởng lão, điều này còn cần phải nghĩ sao? Ngoại trừ Tùng Phong Môn thì còn ai vào đây nữa?

Một lão già thập phần khô gầy, đưa tay lên vuốt đám râu dê trên cằm, thập phần khảng định nói.

-Lục trưởng lão, đám đồ tôn của Thất trưởng lão vừa mới từ bên ngoài trở về, chuyện này...

Một lão già mặt trắng, nhìn qua cực kì phúc hậu cau mày nói:

-Có thể là bọn chúng làm không?

-Tứ trưởng lão, điều này không có khả năng! Mấy môn hạ của lão Thất kia mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Phá Thiên mà thôi, làm sao có thể dễ dàng giết chết được đám linh sủng Thiên cấp này! Bọn họ không đủ thủ đoạn, lại càng không có thời gian!

Lão già khô gầy phân tích.

Đại trưởng lão vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

-Ngoại trừ lão Thất, không ai có thể dễ dàng giết chết đám linh sủng này!

Lão già Lục trưởng lão khô gầy lắc đầu nói:

-Vừa rồi ra còn thấy lão Thất vẻ mặt phẫn nộ mắng mấy tên môn hạ không có tiền đồ, ngay cả mấy gốc linh dược cũng không tìm được. Lại nói, chẳng lẽ Thất trưởng lão bị điên rồi à? Giết linh sủng của môn phái ta để làm cái gì?

Tứ trưởng lão có khuôn mặt trắng phúc hậu cười cười nói:

-Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy rằng từ khi cứu nữ nhân kia năm đó, tâm của lão Thất cũng đã không ở lại Thần Ưng Môn chúng ta à?

Đại trưởng lão gật gật đầu nói:

-Lão Tứ nói có lí, từ khi lão Thất cứu kĩ nữ thối tha kia về tính tình đã bị thay đổi, thái độ đối với Tùng Phong Môn cũng mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều. Hừ, nếu không phải có môn chủ làm chỗ dựa thì ta đã sớm giết cái thứ chân ngoài dài hơn chân trong (ăn cây táo rào cây sung) đó rồi!

Tứ trưởng lão cùng với Lục trưởng lão liếc nhìn nhau một cái, đáy lòng có chút khinh thường đối với Đại trưởng lão, thầm nghĩ Thất trưởng lão đó là vì si tình, còn ngươi thì tính là cái gì? “Năm đó, ngươi chính là nhìn trúng mỹ sắc của nữ tử kia mới ra tay giết chết trượng phu của nàng ta, sau đó muốn lợi dụng người ta khi gặp khó khăn, đối với một nữ nhân không có ý thức định xuống tay.” Tuy nhiên, e ngại thực lực và uy nghiêm của Đại trưởng lão, hai người Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão cũng không ai lên tiếng.

-Chuyện này cơ bản có thể kết luận là do Tùng Phong Môn làm ra!

Một lão già vẫn không lên tiếng nào thản nhiên nói:

-Nơi thần bí này của chúng ta cũng chỉ có hai môn phái, từ trước đến nay vẫn rơi vào đủ loại khúc mắt, ai cũng không diệt được ai, cũng không đánh phục ai. Môn hạ đệ tử có đám hỏi, cũng có kết thù, không có gì đáng để ngạc nhiên. Hiển nhiên là có trưởng lão của Tùng Phong Môn đi qua nơi này, bị đám Thần Ưng phát hiện ra, chủ động công kích nên mới bị giết chết!

-Lời nói của Nhị trưởng lão cũng có lý!

Lão già mặt trắng phúc hậu gật gật đầu nói:

-Chính là có điểm xảo hợp, môn hạ của lão Thất vừa trở về liền phát sinh chuyện này. Ta xem, chúng ta tốt nhất vẫn là trở về báo cáo môn chủ, mời lão nhân gia định đoạt là tốt nhất!

Nhị trưởng lão nheo mắt, đánh giá tình cảnh xung quanh, nhẹ giọng nói:

-Ta hoài nghi kẻ giết Thần Ưng còn chưa đi xa, chúng ta có nên thử tìm kiếm xung quanh đây hay không?

Đại trưởng lão khoát tay ngăn lại nói:

-Không cần, hừ, chuyện này cho dù không quan hệ gì tới lão Thất nhưng hắn cũng phải có trách nhiệm! Vì sao bình thường không có chuyện gì xảy ra mà khi môn hạ của hắn trở về thì chỗ này lại xảy ra chuyện? Còn nữa, ta phải chất vấn hắn một lần, Thần Ưng Môn chúng từ khi nào đã bị hắn oán độc như thế? Môn hạ đệ tử tùy tiện phái đi ra ngoài thế tục, nếu bị kẻ hữu tâm dây dưa thì khi trở về hắn đã làm tốt chức trách sao?

Những người khác đều biết Đại trưởng lão cùng Thất trưởng lão không hợp mắt, nghe vậy cũng không ai chen vào nói gì.

Mấy lão già nhặt hết thi thể của đám cự ưng này, sau đó có người hô lên một tiếng, mấy con cự ưng từ trong dãy núi bay ra, thấy nơi này có nhiều đồng bạn chết như thế đều phát ra âm thanh rền rĩ. Mấy tên trưởng lão ngồi trên lưng cự ưng bay về phiến quần sơn kia, nhanh chóng biến mất.

Thật lâu sau Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ mới từ giữa bụi cỏ xa xa đi ra. Lúc trước Tần Lập dùng Tiên Thiên Tử Khí bao vây lấy hai người khiến mấy tên trưởng lão kia không thể phát hiện ta được.

Mà Tần Lập cũng cảm giác được mấy tên trưởng lão kia thực lực cũng không tầm thường, không phải thuộc loại đơn giản. Nhất là Đại trưởng lão kia có thực lực sâu không lường được.

Tuy nhiên đối với Tần Lập mà nói thì cho dù võ giả cảnh giới Dung Thiên hắn cũng không sợ. Dù sao hắn và Thi Vũ có được Trấn Áp Quyết, loại công pháp cường đại đến độ nghịch thiên! Tuy không dễ dàng triển lộ ra nhưng nếu gặp phải trường hợp nguy hiểm thì để bảo mệnh vẫn không có vấn đề gì.

Hai người theo mép hồ chậm rãi đi tới phía dãy núi kia. Dọc theo đường đi Thượng Quan Thi Vũ tận lực thu liễm toàn bộ khí tức, tựa như hai người bình thường vậy. Do đó tốc độ của hai người cũng không nhanh, nhưng khoảng cách tới đại môn của Thần Ưng Môn cũng không còn xa!

Hai người Tần Lập cũng đi mất hai canh giờ mới thấy giữa đám quần sơn kia ẩn ẩn có một số kiến trúc xuyên qua tầng cây cối, xuất hiện trước mắt hai người.

-Trước tiên tìm một chỗ để trốn đi đã, đợi tối xuống chúng ta lại đi thám thính thật hư!

Tần Lập nhẹ giọng nói.

Thượng Quan Thi Vũ khẽ gật gật đầu, không biết vì cái gì mà càng tiếp cận nơi này, nàng càng có cảm giác khẩn trương, đáy lòng cực kì phức tạp và mâu thuẫn. Nàng cũng coi Tần Lập là chỗ dựa duy nhất của mình, thậm chí nàng không thể tưởng tượng được nếu không có Tần Lập thì bản thân mình lúc này không biết phải làm cái gì mới phải!

Thần Ưng Môn này dường như thập phần rời rạc, thoạt nhìn giống như mỗi trưởng lão lại có được một ngọn núi riêng của mình. Bởi vì giữa những dãy núi lên xuống này, mãi cho đến ngoài mười dặm mới lại thấy được kiến trúc khác.

Nơi trước mắt này là một tòa đại sơn, trên núi cây cối xanh um, tươi tốt, quái thạch lởm chởm, đầy cây cỏ tạp nham. Thỉnh thoảng lại có đệ tử từ bên trong những tòa kiến trúc kia đi ra, còn có thỉnh thoảng vang lên tiếng hô quát của luyện công!

Rất nhanh, mặt trời đã ngả hướng Tây, ngọn đại phong này trở nên yên tĩnh lại. Tần Lập để Thi Vũ ở lại trong một thạch động trong thạch lâm, bản thân mình lại đơn độc một mình, thân hình giống như quỷ mị, chui vào trong khối kiến trúc giữa rừng kia.

Một tòa phòng ở lớn nhất còn lộ ra một chút ánh sáng qua cửa sổ. Tần Lập đi vòng ra phía sau căn phòng này, ẩn mình vào giữa bóng đêm, thần thức lặng lẽ tản ra, nghe thấy từ bên trong căn phòng truyền ra âm thanh nói chuyện:

-Sư phụ, ngài nói lần này Thất trưởng lão lại phải thất vọng rồi! Đám đồ tử đồ tôn của hắn thực lực không ổn, ngay cả một chút linh dược cũng không tìm được phải trở về. Ta xem ra nữ nhân kia cũng không duy trì được bao lâu nữa!

Một thanh âm trung niên mang theo vài phần ý cười nói:

-Kì thật ta vẫn không hiểu được Thất trưởng lão! Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, trong môn phái không phải có rất nhiều, tại sao không quan tâm. Bộ dáng xinh đẹp nhưng chỉ là một nữ nhân nửa sống nửa chết thì dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không để làm gì cả!

Một âm thanh già nua chậm rãi nói:

-Ngươi thì biết cái gì? Trên người nữ nhân này là có bí mật! Ngươi cho rằng Đại trưởng lão thật sự nhìn trúng mỹ sắc của nàng ta hay sao? Hừ, cho dù đúng là nhìn trúng vẻ đẹp của nàng ta thì cũng không cần phải...có ý đồ đối với một người vô dụng như thế! Hắn không phải cố ý gây rối mà là nghĩ có thể đạt được cái bí mật kia hay không mà thôi!

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tôn của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.