Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi 7: Gặp lại người quen.

Tiểu thuyết gốc · 2396 chữ

Bận rộn bên máy tính một hồi, Lâm Vũ cuối cùng vươn vai một cái. Xong, level sau khi tải xong 100% bản cập nhật cũng tăng lên đáng kể, cuối cùng cũng đột phá, trở thành 68 cấp cường giả rồi. Haiz, cũng quá khổ cực đi a.

Bây giờ là 3 giờ, trà chiều uống rồi, tải game cũng xong rồi, để xem còn cái gì để giết thời gian hay không ta?

Lâm Vũ xoa xoa cằm, cuối cùng quyết định đi tới tủ quần áo. À, lí do hả, là vì trong cái tủ to lớn này không có lấy một cái tất, quần áo cũng lác đác vài ba bộ, còn lại chẳng có gì cả. Hắn mệt mỏi nằm trườn ra ghế, nhìn tủ quần áo của chính mình rồi nghĩ:"Lúc trước không có ăn diện nhiều lắm, nhân tiện lúc này mua vài bộ quần áo, sửa sang chút đỉnh."

Nghĩ là làm, hắn đem ví tiền móc ra, kiểm tra một lượt sau đó chọn lấy một cái áo sơ mi và quần tây, cũng không quên thông báo với mẹ cùng em gái một tiếng. Ba Lâm đi làm chưa về, việc xin phép cũng không mất nhiều thời gian cho lắm. Lái con xe bốn bánh sang trọng rời khỏi garage, Lâm Vũ cười khổ. Kiếp trước đâu có thong dong như thế này, cứ sợ ra đường là gặp côn đồ, cũng không đủ tuổi để lái xe, vì vậy nên hắn cũng lười không mua thêm phương tiện di chuyển nào nữa, hiện giờ lại ngồi lái xe đẹp, mặc sang, hắn có chút không quen.

Lòng vòng mất vài tiếng đồng hồ, hắn cuối cùng cũng tới được khu mua sắm. Chỉ khổ cho Lâm Vũ của chúng ta, trước kia không hay đi đâu nên lạc đường, lại mất thêm vài tiếng nữa, cuối cùng đến đúng 5 giờ 30 hắn mới có mặt ở gian hàng bán quần áo. Khu mua sắm này do Lâm thị lập ra, Lâm thị làm chủ, chỉ tiếc vì hắn bị Bách Tiểu Hằng lừa, không nghi ngờ chuyển hơn 2/5 gian hàng có trong này cho nên hiện tại nơi đây cũng không có đông đúc như thế, có điều vẫn đủ làm những người bán hàng phải luôn chân luôn tay. Thực ra Vương thị và Lâm thị vốn chính là đối thủ kinh doanh, vì vậy ả hồ li tinh kia dụ dỗ Lâm Vũ xong liền chuyển ngay cái số 2/5 cửa hàng đó sang cho Vương Hạ, làm hắn kinh tế cải thiện rất nhiều, nhất thời nhỉnh hơn Lâm Thị một chút. Cũng bởi vì điều này mà ba hắn vô cùng đau đầu. Phải biết 2/5 cửa hàng hắn cho đi chính là một trong những cái trọng yếu cửa hàng của Lâm thị, nhưng vì hắn từ đầu vốn không có tham gia chuyện của tập đoàn nên không biết, hại ba phải mấy hai ngày làm việc thâu đêm mới kéo lại được vốn liếng.

Nghĩ tới đây hắn lại bực mình. Bách Tiểu Hằng đó, rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào mà ngay cả bản thân bị lợi dụng cũng không biết?

Lâm Vũ lang thang ngắm nghía hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, khiến cho chủ cửa hàng không hài lòng, cứ gườm gườm nhìn hắn suốt. Thực ra hắn không cố ý chọn lâu như vậy, mà là vì hắn muốn chọn một cái áo thật vừa với size của mình, lại vừa đẹp, vừa không diêm dúa. Có điều, dường như hắn đã vào lầm cửa hàng rồi, ở đây quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy cái áo "dỏm" không có chất lượng, hơn nữa còn vô cùng màu mè, rốt cuộc loanh quanh mất thêm nửa tiếng, hắn mới có thể tìm thấy một cái áo phông hợp với mình. Là họa tiết sọc vằn, tay áo co dãn, mặc vào rất thoải mái, hơn nữa cổ áo rộng, không bí, mà cái này còn hợp thời trang lắm.

Hắn lại nhìn quanh quất, sau đó mắt dán lên chiếc quần bò được treo trên cao kia. Ồ, là của Jeans True Religion đây mà, chi phí và giá cả cũng rất cao. Mà cũng phải, hãng Jeans True Religion vốn là thương hiệu quần bò vô cùng đẹp, được làm thủ công tại Hoa Kỳ và được phân phối sản phẩm qua 900 cửa hàng tại 50 quốc gia trên khắp thế giới, vô cùng nổi tiếng, vì thế không lí do gì nó lại phải trưng bày trong một cửa hàng nhỏ bé như này được. Nghĩ thế, hắn đem áo và quần bỏ tới quầy tính tiền, còn chưa kịp tính toán gì hết, nhân viên thu ngân đã bị gọi giật ngược lại:

"Đã bảo là phải để cho tôi rồi mà."

Giọng nói the thé như đàn bà này... là Vương Hạ?

Thế gian đúng là nhiều duyên ngộ, ai biết được đâu hắn chỉ tùy tiện mua vài cái áo với mấy cái quần cũng đụng mặt thằng cha này nữa, đúng là xui tận mạng. Mà có hắn ở đây, còn nghi ngờ gì nữa mà Bách Tiểu Hằng cũng xuất hiện chứ?

Lâm Vũ quay lại, bắt gặp hai khuôn mặt quen thuộc. Đúng như hắn nghĩ, chính là hai người Vương Hạ a. Bách Tiểu Hằng khuôn mặt dễ thương vừa trông thấy hắn liền cúi đầu e lệ, mặt thoáng cái đỏ bừng. Còn không phải hắn sửa soạn nhìn đẹp trai hơn sao? Xương quai hàm góc cạnh đầy nam tính, áo sơ mi trắng bỏ ba nút áo để lộ bờ ngực vạm vỡ, săn chắc, mày kiếm tinh tế khẽ nhếch lên, môi bạc câu nhân khiến con gái không ai không đổ rạp, còn là Bách Tiểu Hằng vốn quen với khuôn mặt bị tóc che đi hết của hắn, không đỏ mặt mới lạ. Cô ta không vì đã bị Lâm thị cho ngồi sau song sắt bóc lịch mà cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn si mê nhìn vào Lâm Vũ, rõ ràng để Vương Hạ một cái khuôn mặt xấu xí đằng sau cho ăn bơ đẹp.

"Chào anh..." Bách Tiểu Hằng giơ tay trắng noãn lên, cố mỉm cười thật tươi nhìn hắn.

Lâm Vũ thấy một màn này cũng không có bài xích, trực tiếp giơ tay lên chào lại, nén giận trong lòng mà môi bạc miễn cưỡng câu lên, hoàn thành một vòng cung quyến rũ. Cô ta vừa nhìn thấy liền ngay lập tức cúi đầu xuống, thiếu chút nữa là chảy máu mũi rồi. Ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm, hôm nay cô ta mới thấy được vẻ đẹp trai ẩn tàng sau khuôn mặt bị tóc mái lờm xờm che đi mất, hơn nữa, mỗi khi nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm đó, cô ta lại cảm thấy khắp người tựa như có điện giật. Nếu như không phải hận Lâm thị đã bắt nhốt cô ả cùng người nhà vào tù, thì có lẽ một màn ta theo ngươi ngươi theo ta như cái đuôi sẽ lập tức xảy ra, dẫu sao cô ả còn giấu cái mối hận này trong lòng thì Lâm thị cũng sẽ không được yên đâu, nếu không muốn nói là ả không có đủ năng lực để làm việc này. Bởi vì tài sản đã bị tịch thu hết từ hai năm trước nên Bách thị phải làm lại từ đầu, cuối cùng nhờ vào da mặt dày di truyền của bản thân mà bọn họ đã lại đặt chân được vào giới kinh doanh, hơn nữa còn có gan chơi cổ phiếu, vì vậy 6 năm trôi qua Bách thị lại trở về vị trí như trước, tuy không còn hùng mạnh nữa.

Còn Bách Tiểu Hằng và Bách Dạ - cha cô ta vẫn canh cánh chuyện trong lòng bị đem đi bỏ tù, cho nên hai cha con lòng dạ rắn độc này đã muốn tiếp tục lợi dụng tên con trai vô sản trong cái gia đình đó, cũng chính là hắn - Lâm Vũ, để mong có cơ hội hủy diệt Lâm gia. Bởi vì trước đây ả không biết Lâm Vũ chính là quý tử nhà họ Lâm nên cũng không coi trọng quá việc tình cảm của mình với hắn, nhưng không ngờ trong phút nóng nảy ả đã chia tay với hắn, dẫn đến cái kết đắng cho Bách thị. Nhưng mà hiện tại đã khác, ả biết được rõ ràng Lâm Vũ chính là đứa con trai duy nhất của nhà đó, là người mà Lâm Thừa Trạch - Ba hắn vô cùng trọng dụng, tương lai sẽ là người thừa kế của Lâm thị, vì thế nên lần này ả quyết tâm phải đưa hắn vào tròng một lần nữa, nếu không muốn nói là cố tình quyến rũ.

Bách Tiểu Hằng không ngu mà nghĩ rằng hắn sẵn sàng chấp nhận ả khi ả quay về, 8 năm trôi qua cũng là trong tù không khí ảm đạm khiến ả suy nghĩ lung tung, nhưng mà bản tính khó đổi, ả vẫn muốn nắm lấy Lâm thị, trực tiếp gây cho hắn người nhà gánh chịu những hậu quả khôn lường, chính vì vậy mà ả không tiếc tiền đi thẩm mĩ viện chỉn chu nhan sắc, thế nên, như ngày hôm nay người ta thấy ả: khuôn mặt trắng hồng tròn trĩnh phúng phính như bánh bao, đôi mắt bồ câu long lanh linh động, mày đẹp không rậm mà thanh cao, làn da trắng sứ và dáng người thon gọn đầy đặn, ngọt nào, tất cả đều do đám máy móc tiền tỷ ả không tiếc xối tiền vào để thay đổi toàn diện. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện những lỗi sai trên khuôn mặt ả vô cùng ngớ ngẩn: mặt tròn mất đi phúc khí sẵn có, mắt bồ câu quá cỡ gây mất thiện cảm, mày trông không mềm mại mà còn nam tính, góc cạnh, xương quai xanh lộ ra không những đem tất cả các điểm về nhan sắc kéo xuống mà còn gây thêm cho người ta vẻ ức chế, thân hình không đến nỗi tệ, nếu như không muốn nói là cực xấu.

So với "Huyền Nguyệt nữ thần" của Lâm Vũ thì cô ả thực sự không có điểm gì vừa mắt cả, cả ngoại hình lẫn tính cách bên trong. Hoàn cảnh này mà gặp lại cũng gây cho hắn không ít bất ngờ, nhất thời soái khí vẫn chưa kịp thu lại, không nghi ngờ gì thu hút kha khá đám "kiến" trong cừa hàng kéo tới, người thì chụp ảnh, người lại ca ngợi. Thực chất lúc trước hắn vốn như thế này, nhưng vì để tóc dài che kín nửa trên, chỉ để lộ ra cái mũi cao cùng môi bạc thiên sinh mà thôi, vì thế nên hắn tuy đẹp trai nhưng chưa từng có người để ý, cả hắn cũng không biết dung mạo của mình thực sự là như thế nào a. Áo quần trên tay chưa kịp buông bỏ xuống, hắn đã bị một lực không nhẹ bất ngờ đẩy lùi lại 2 bước, nhất thời làm hắn có chút mất thăng bằng.

"Lâm Vũ à? Mày còn có gan tới đây câu dẫn vợ tương lai của tao?" Vương Hạ nghiến răng, mặt từ xanh chuyển sang trắng rồi lại biến thành một dạng đen sì, vô cùng khó coi, hai mắt gắt gao khóa chặt thân ảnh Lâm Vũ.

Haiz, hắn ta ghen để làm gì cơ chứ, không yêu cũng có thể ghen sao? Hắn ta vốn đâu có yêu Bách Tiểu Hằng?

"Ồ, Vương thiếu nói vậy không phải rồi. Nếu anh không nhìn kỹ thì có thể đi xem lại camera, rõ ràng là cô ta nhìn tối rồi đỏ mặt trước, tôi hoàn toàn vô can." Lâm Vũ giơ hai tay lên thanh minh, vô tội nói.

"Rõ ràng mày cố tình làm thế, còn tưởng tao không thấy? Hừ, coi như may cho mày là tao vẫn còn chút lương tâm đó. cái áo đó, cả cái quần đó nữa, đặt xuống và biến đi."

Haha, tên này, hình như não có vấn đề thì phải?

Lâm Vũ nghe thế lập tức xoay người lại tính tiền, sau đó cầm túi đồ nhởn nhơ lượn qua lượn lại chỗ của tên họ Vương kia, rõ ràng là muốn chọc hắn tức chết.

"Tao vừa nói gì hả? Hôm nay mày chết chắc rồi!" Vương Hạ chau mày, lại nghiến răng ken két, hai tay ôm quyền bẻ nghe kêu "răng rắc".

Lâm Vũ môi bạc cong lên, nham nhở cười:"Vương đại ca, tôi đi trước."

Tại vì kiếp trước không có thời gian học võ, mà tố chất cơ thể của hắn khá yếu, vì thế nên cũng không có đánh được ai cả, toàn bị đánh thôi. Nhưng mà hắn cũng đâu có ngu mà ở lại để tên đó đánh, hơn nữa không biết công ty Vương thị kém hơn Lâm thị tập đoàn biết bao lần, nếu hắn mà dám đụng vào Lâm Vũ, Lâm Vũ cũng dám đụng vào tiểu tình nhân của hắn - Bách Tiểu Hằng.

Hắn thừa biết con hồ li tinh này biết được hắn là quý tử nhà họ Lâm, vì thế nên chắc chắn sẽ nuôi hy vọng gả vào Lâm thị, nhờ vào cái trí não suy nghĩ đơn giản của cô ả mà Lâm Vũ lập tức hiểu ra vấn đề, vì vậy nên vừa nãy mới giơ tay chào lại ả chứ. Lâm Vũ cũng không có ngốc nghếch như bề ngoài, chỉ dựa vào cách hắn ăn nói trước mặt Vương Hạ là Bách Tiểu Hằng đã lập tức hiểu ra: hắn ta không còn ngây ngô nữa! Mà chuyện này đồng nghĩa với gì? Đồng nghĩa với việc phần trăm cô ta được gả vào Lâm gia đã giảm xuống chỉ còn 56%!

Nhưng mà, cô nàng này không chỉ có tâm địa độc ác, mà mưu mô quỷ kế cũng chẳng ít đâu.

Bạn đang đọc Đường Tới Trái Tim Em sáng tác bởi DạVũThiênĐường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạVũThiênĐường
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.