Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi 6: Đồ tốt đến tay.

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

"Vũ, huynh biết huynh rất giống một người không?" Huyền Nguyệt mỉm cười, tay nâng sáo trúc lên thổi.

Lâm Vũ khóe môi cong lên, hai mắt híp lại thích thú, ung dung nói:

"Giống ai?"

"Ý trung nhân của ta."

Một lời nàng vừa nói ra, Lâm Vũ suýt thì cười phá lên. Ai chẳng biết nàng ngoài mặt lạnh lùng thanh cao, nhưng trong lòng là một bụng trêu chọc ý tứ cơ chứ, đối với lời của nàng, Lâm Vũ chỉ tạm coi là một trò đùa. Nhưng hắn không biết được, mắt hẹp dài híp lại thích thú kia thực tế là để che đi vẻ buồn bã sâu trong đồng tử của hắn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà đôi mắt của hắn, không thể che dấu được những thứ hắn thực sự không muốn.

"Ý trung nhân của nàng là ai?"

Hắn không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy, bất quá, hắn muốn biết câu trả lời. Bởi vì, tận sâu trong trái tim hắn thực sự không mong rằng người đó là một nam nhân khác.

"Người đó... rất giống huynh đấy." Nêu ra câu trả lời không đúng vấn đề, Lâm Vũ mày kiếm không biết từ khi nào đã chau lại, miệng cười cũng không giữ được nữa.

"Ta muốn nhìn xem, là người nào thực sự có thể làm nàng như vậy nhớ tới."

Huyền Nguyệt không nói, môi mỏng phớt hồng lại cong lên, tiếu tiếu đưa ngọc thủ lấy ra từ trong hồng bao một cái gương đồng, giơ tới trước mặt Lâm Vũ, nhẹ nhàng nói:

"Người đó... không phải đã ở đây rồi sao?"

...

"Nguyệt!" Lâm Vũ lớn tiếng hô lên, trán đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

Giấc mơ này đã lâu hắn chưa mơ lại, ngày hôm nay, coi như nhớ về một kí ức xưa cũ đi. Hắn trọng sinh tới đây, có tốt cũng tốt, có xấu cũng xấu, tốt là vì hắn có thể trân trọng gia đình mình, có thể thay đổi bản thân, nhưng xấu cũng vì, chỉ mình hắn nhớ lấy những mảnh kí ức lãng mạn này, chỉ mình hắn có thể nhớ được từng cử chỉ của nàng xinh đẹp, thanh cao như thế nào trong thế giới ảo, cũng chỉ hắn còn giữ tấm chân tình của mình giành cho nàng, nhưng, nàng không nhớ.

Hắn sợ rằng khi gặp lại, nàng sẽ hô lên:"Anh là ai?", mà không phải là:"Vũ, em nhớ anh.", hắn sợ rằng phải đối mặt với nàng trong khi bản thân hắn không thể làm được điều này. Những kí ức lúc xưa, cũng chỉ có hắn là giữ lại, còn nàng, nàng làm sao có thể nhớ?

"Nguyệt, ta nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng..." Ôm lấy chiếc gối mềm mại, hắn thủ thỉ.

Hắn muốn tiếp tục làm người mà nàng yêu thầm, cũng muốn tiếp tục làm một tên học sinh cá biệt chỉ biết đi sau nàng trong game, hắn muốn như thế, nhưng thời gian quá gấp rồi. Hắn chỉ còn nửa đời người, như vậy, thà không trọng sinh.

Nguyệt, rốt cuộc nàng đang ở đâu?

Ta muốn nói cho nàng những điều ta chưa thể nói, yêu thương và che chở nàng những thứ ta chưa làm được, muốn ôm nàng vào trong vòng tay của mình, muốn âu yếm đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng. Hắn muốn gặp được nàng, người mà hắn yêu.

Bách Tiểu Hằng loại người kia, hắn thực sự rất ngu ngốc khi tin tưởng lòng dạ rắn độc của ả.

Chỉ riêng nàng, Huyền Nguyệt, nàng là hy vọng sống của ta. Không có nàng, thà rằng để ta sống đến 40 tuổi, sau đó cứ như vậy yên ổn chết đi.

Lâm Vũ ngoái đầu lại nhìn đồng hồ mới chỉ điểm có 5 giờ sáng, thở dài một tiếng. Không còn ngủ được nữa, vậy thì ra ngoài tập thể dục một lát rồi về ăn cơm vậy. Hắn thay một bộ đồ thể thao, sau đó mang điện thoại và headphone ra khỏi nhà, còn không quên lưu lại lời nhắn cho cả nhà. Thực ra kiếp trước hắn không có can đảm bước ra đường như vậy, bởi vì sau vụ chuyện của Bách Tiểu Hằng, cả trường ai cũng tẩy chay hắn, nếu không muốn bị đánh thì chỉ có thể rúc trong nhà lướt web mà thôi.

Nhưng, hiện tại hắn lại không muốn ở nhà, nếu không muốn nói là không có tâm trạng.

Chuyện của "Huyền Nguyệt" hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tìm mọi cách để hồi tưởng ID của nàng, nhưng mà uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không nhớ lại được, nhất thời hắn cũng không biết làm cách nào để tìm thấy nàng.

Bầu không khí buổi sớm rất trong lành, tiếng chim hót líu lo xoa dịu tâm hồn của hắn, làm hắn vô cùng thoải mái. Lâm Vũ chọn hồ Văn Sương gần nhà, ngoài đem theo headphone và điện thoại ra thì hắn còn mang theo một chai nước lạnh, một chiếc khăn lông, một cái bánh mì. Bởi vì hắn chưa bỏ gì vào bụng nên lựa chọn ăn bánh mì lót dạ trước, sau đó về nhà ăn sáng sau. Dù sao bao tử của hắn rất lớn, ăn hoài cũng không có mập lên được.

Hắn loanh quanh vài vòng ở bờ hồ thì ngồi lại nghỉ trên một cái ghế đá, uống nước, bật nhạc, coi như là nhàn nhã. Từ khi trọng sinh tới nay, hắn không có tự tin ra ngoài nhiều, đồ ăn, thức uống, còn có thẻ game, đều là do Lâm Tử Nhi em gái đi mua về, cả nhà cũng không muốn hắn ra ngoài chạm mặt bọn người côn đồ rồi lại đánh nhau, cuối cùng lên đồn công an lằng nhằng một hồi, như vậy ở nhà còn tốt hơn nhiều lắm. Bách Tiểu Hằng bị phạt tù hai năm cùng người nhà vì tội làm ăn bất hợp pháp, công ty của nhà ả cũng tiêu tùng, còn bị tịch thu tài sản. Lúc trước ả không biết Lâm Vũ là người nhà Lâm thị, tiếp cận hắn cũng bởi vì hắn nhìn có chút ngốc, dễ lừa, còn có rất đẹp trai, nhưng mà khi chán rồi thì liền bỏ hắn đi bên Vương thị người nhà Vương Hạ đại thiếu gia, cũng không có nghĩ đến bị Lâm thị trả thù cho ngồi tù. Hẳn là ả đang rất ăn năn hối lỗi rồi. Bách Tiểu Hằng hai năm ngồi tù trôi qua, cũng không có thấy bén mảng tới tìm Lâm Vũ nữa, điều này làm hắn vô cùng thảnh thơi.

Hắn không cần biết kiếp trước hắn đã yêu ả như thế nào, bây giờ, trong đầu hắn chỉ có duy nhất mục tiêu quan trọng, đó chính là tìm thấy phu nhân của hắn, Huyền Nguyệt.

Haiz, nhắc tới nàng, hắn lại thở dài. Đời người đã ngắn, giờ chỉ còn sống được còn từng ấy năm, giữa người với người, làm sao có thể tìm ra nàng đây? Mà tìm được nàng rồi, thời gian ở bên nhau cũng rất ít.

Hòn đá trên vai hắn, khi nào mới có thể buông xuống?

...

"A, có bản cập nhật rồi." Lâm Vũ nhìn vào màn hình, vui mừng reo lên.

Phải biết kiếp trước hắn bỏ lỡ bản cập nhật, thế là trừ hắn và đám người chơi kia, toàn thiên hạ được một trận đổi mình lớn, điển hình chính là Thanh Đằng lão đầu đã một lúc tăng liền 20 cấp, trở thành 75 cấp cường giả, chiếm lĩnh cả một vùng trời. Cũng may nhờ vào kỹ thuật điêu luyện cùng kinh nghiệm của mình, hắn cuối cùng vẫn trở thành đệ nhất thiên hạ cường giả, 100 cấp max level, danh chấn thiên hạ. Nhưng mà để làm được điều này, hắn còn không phải mất cả một tuần không ngủ để làm hay sao.

Nhấn vào nút "cập nhật", môi bạc nâng lên. Cần thời gian tải, dung lượng không vấn đề, hơn nữa trong tài khoản của hắn còn sở hữu hơn trăm triệu nhân dân tệ, chuyển một chút vào đây hỗ trợ tải cập nhật bản cũng không thành vấn đề. Hiện tại hắn có tổng cộng 50 cái thẻ game V.I.P, mỗi lần nâng cấp vip thì phải cào một cái nhập vào, như vậy đãi ngộ cũng tốt hơn bọn người không có tiền kia nhiều lắm, hơn nữa hắn cũng vừa mới đột phá 66 cấp, game xuất hiện bản cập nhật cùng gói ưu đãi vô cùng hấp dẫn, khiến hắn không cầm lòng được mà nạp 120 nghìn nhân dân tệ vào, vừa vặn nhận được 5 gói quà, 20 cái túi trữ vật, 10 con thú cưỡi mạnh mẽ và hơn 3 cái vũ khí chiếm giữ toàn những danh ngạch cao trên bản xếp hạng.

Haha, lần này trúng mánh rồi!

Bạn đang đọc Đường Tới Trái Tim Em sáng tác bởi DạVũThiênĐường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạVũThiênĐường
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.