Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưỡng Long - Chương 23: Tương Phùng

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Khi Dung Sâm đối mặt với Yến Chỉ Hoài liền ngẩn ra, y thấy người trước mắt mặt mày ôn thuần, tiên phong đạo cốt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi. (tiên phong đạo cốt: phong cách của người tu tiên)

Cẩn thận đánh giá hắn lần nữa, Dung Sâm mở miệng nói: “Thần Quân và ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đúng không?”

Yến Chỉ Hoài sửng sốt một chút, liền cười nói: “Từng gặp mặt một lần ở hỉ tiệc của Long quân.”

Dung Sâm nhớ lại một chút, vẫn không có ấn tượng, bèn hỏi lại: “Không phải lần đó. Vì sao ta vẫn cảm thấy hình như ta đã gặp qua Thần Quân rồi? Nhìn ngươi có chút quen mắt.”

Yến Chỉ Hoài cười cười, nói: “Không hề, chắc là Long quân nhớ lầm rồi.”

Dung Sâm cảm thấy có chút nghi hoặc như cũ, nên cứ nhìn chằm chằm Yến Chỉ Hoài. Lục Cận thấy y dán mắt vào Yến Chỉ Hoài, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, liền quay sang quan sát Yến Chỉ Hoài. Yến Chỉ Hoài bình tĩnh, trên mặt cũng không có kinh động, nhưng tiểu Long quân không nhịn được, khóc sướt mướt quấn lấy Dung Sâm, muốn y hảo hảo giáo huấn Yến Chỉ Hoài một trận.

Dung Sâm phục hồi tinh thần, khiển trách nó: “Hồ nháo, vốn là ngươi sai trước, còn không nhận tội với Thần Quân?”

Tiểu Long quân vạn lần không ngờ được phụ vương chẳng những không giúp mình, ngược lại thay ngoại nhân nói chuyện. Nó càng thấy ủy khuất nên lập tức hung hăng trừng Yến Chỉ Hoài. Bộ dáng kia hận không thể nhào lên cắn hắn một ngụm mới cam tâm.

Cuối cùng vẫn là Yến Chỉ Hoài cười hiền, khuyên can mãi mới đuổi được đôi phụ tử này. Sau khi Dung Sâm trở lại thủy phủ, y vẫn cảm thấy có chút khó chịu, trong đầu nghĩ tới sơn thần Tê Long Sơn, qua một lát liền kêu Quy Thừa tướng tới.

“Ta hỏi ngươi, ngày đại hôn của ta có sơn thần Tê Long Sơn đến chúc mừng hay không?”

Quy Thừa tướng sửng sốt một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ, trả lời: “Thưa có, Long quân quên rồi sao? Lúc ấy người còn hỏi lão thần mà.”

Dung Sâm nao nao, trong giây lát nhớ tới ngày đó nghe Quy Thừa tướng niệm danh sách quà tặng chúc mừng của khách, thật sự có sơn thần Tê Long Sơn, xem ra Yến Chỉ Hoài kia không có nói dối. Nhưng mà y suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ nổi lúc trước người nọ đã tặng hạ lễ gì, liền kêu Quy Thừa tướng mang tới nhìn. Quy Thừa tướng vẻ mặt đau khổ, thầm nghĩ đây là chuyện nhiều năm về trước, sơn thần kia năm đó tặng hạ lễ gì, ông cũng quên mất luôn, bây giờ không biết cái đó ở nơi xó xỉnh nào nữa. Hết cách, đành phải tìm ra danh mục quà tặng năm đó, rồi đi vào nhà kho chậm rãi tìm kiếm, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra rồi, phủi phủi lễ hạp đầy tro bụi, đưa đến trước mặt Dung Sâm.

Dung Sâm tiếp nhận, mở lễ hạp ra,nhìn thấy một đôi Như Ý kết bình thường.

Y lấy đôi Như Ý kết kia ra, quan sát trong chốc lát, thấy đôi Như Ý kết được khảm hai phiến hình thù kỳ quái, liền tò mò, cẩn thận nhìn, là loại vật hơi giống vảy màu thương mặc.

Dung Sâm nhíu nhíu mày, hỏi Quy Thừa tướng: “Ngươi lại đây nhìn xem, bên trong đôi Như Ý kết này là cái gì?”

Quy Thừa tướng tới gần nhìn, nói: “Hình như là vảy của loài giao.”

Dung Sâm lập tức sửng sốt.

“Nghe nói loài giao mỗi trăm năm liền thay một lần da, cái này chắc là lấy từ bộ da cũ của giao.” Quy Thừa tướng nghi hoặc, “ Nhưng vì sao lại khảm món đồ như vậy vào Như Ý kết chứ?”

Dung Sâm im lặng, nhưng lại dùng tay nhẹ nhàng sờ cái vảy kia. Xúc cảm rất quen thuộc, không nhịn được nhớ tới long thân của mình, cũng là vảy thương mặc sắc. Năm đó lúc y từ Hoán Long Trì đi ra, đã biết chính mình vốn là một con yêu giao hạ giới, tu luyện ngàn năm hóa rồng – thật sự trùng hợp, Như Ý kết mà Yến Chỉ Hoài đưa tới cũng được khảm hai cái vảy của yêu giao.

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vì sao y cảm thấy Yến Chỉ Hoài kia hình như nhìn rất quen mắt? Dáng vẻ mỉm cười, thần thái nói chuyện, ngay cả cảnh tượng hắn giáo huấn ấu tử hư hỏng của y cũng giống như đã từng thấy qua.

Quy Thừa tướng gặp Long quân chỉ lo ngắm nhìn đôi Như Ý kết, cũng không biết xuất thần nhớ tới cái gì, ông không dám quấy rầy, đành khoanh tay đứng một bên, thầm nghĩ vô duyên vô cớ, Long quân lại đột nhiên hỏi về sơn thần Tê Long Sơn kia? Hay là trong đôi Như Ý kết này có cái gì cổ quái sao?

Dung Sâm ngây ngẩn một hồi,lúc phục hồi tinh thần liền cẩn thận thu hồi đôi Như Ý kết kia, nghĩ nghĩ, dứt khoát đeo lên đai lưng của mình. Quy Thừa tướng mắt trừng lớn, vị Long quân này của ông trời sanh thích xa hoa, phục sức đeo trên người đều là báu vật, nay lại đeo một đôi Như Ý kết như vậy trên đai lưng, thật sự có chút dở dở ương ương.

Trước đây sơn thần Tê Long Sơn đưa hạ lễ tới, Long quân ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, hỏi cũng không hỏi nhiều một câu, nay qua hai trăm năm, bỗng nhiên lại quan tâm đến hắn -Long quân này đến tột cùng bị sao vậy? Sơn thần kia…… Rốt cuộc có quan hệ gì với Long quân?

Quy Thừa tướng nghẹn một bụng nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi. Một lát sau, ông bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, gấp gáp nói với Dung Sâm: “Lão thần suýt nữa đã quên, sáng nay Nam Hải thái tử sai người tới, nói là ba ngày sau thỉnh Long quân đi dự tiệc.”

Dung Sâm nhíu mày, nói: “Không nói là vì chuyện gì sao?”

Quy Thừa tướng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Long quân đang giả bộ hồ đồ sao? Từ sau khi Vương phi đi về cõi tiên, Nam Hải thái tử nhắc tới rất nhiều lần, muốn thay Tam công chúa nhà y làm mai……”

Dung Sâm thở dài, phất tay cắt lời ông: “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Quy Thừa tướng lén nhìn y, trong lòng nghĩ thầm, Nam Hải Tam công chúa kia nghe nói là tiểu mỹ nhân nổi danh trong Long tộc, năm đó trong lúc vô ý thấy Long quân liền nhất kiến chung tình, đúng là cam tâm tình nguyện gả cho y. Đáng tiếc ‘hoa rơi cố ý nước chảy vô tình’, Long quân nhà ông uyển chuyển cự tuyệt nhiều lần, Nam Hải công chúa vẫn không chịu chết tâm.

Chuyện tốt như vậy, vì sao Long quân không chịu đáp ứng a? Vương phi đã mất nhiều năm, bên người Long quân cũng chưa từng xuất hiện nữ tử thứ hai, y thâm tình như vậy, lại làm người ta sầu lo.

Nhưng ông cũng không dám lắm miệng, yên lặng lui ra ngoài.

Dung Sâm cho lui Quy Thừa tướng xong, một mình ngồi ở ghế trên, tiếp tục xuất thần.

Yến hội ba ngày sau, y cũng phải đi, nếu lúc đó Ngao Lăng nhắc lại việc làm mai, đành phải khéo léo từ chối lần nữa. Y hồi tưởng lại thê tử đã mất của mình, lần đầu gặp gỡ vào năm đó, nàng ấy váy trắng tóc dài, tay áo tung bay, cúi đầu mỉm cười, đáy mắt ẩn chứa một tia ôn nhu.

Trong nháy mắt đó tâm y đã rung động.

Hình như ngàn năm trước, cũng có một người như vậy, trường bào trắng thuần, nhẹ nhàng thanh thoát, ánh mắt nhìn chăm chú y vô cùng ôn nhu.

Y nghĩ, kia nhất định là bộ dáng tình nhân mơ ước trong lòng y.

Nhưng mà tâm động lúc đó, so với khiếp sợ hôm nay nhìn thấy Yến Chỉ Hoài, lại càng không bì kịp.

Lúc y ngủ, từng vô số lần mơ thấy một thân ảnh mơ hồ, lại không thấy rõ bộ dáng. Giống như cách sương mù thật dày, chỉ mang máng thấy một đôi mắt ôn nhu. Y nghe được có người dùng thanh âm trìu mến, nhẹ nhàng gọi y, Tiểu giao, Tiểu giao…… Dung Sâm.

Sau khi tỉnh lại, trước mắt chỉ còn một mảnh hắc ám.

Y từng nghĩ tới, có thể trước lúc mình hóa rồng, đã từng gặp gỡ người nào đó, thậm chí còn thích hắn. Người nọ mỉm cười nhìn y, gọi tên y, trong thanh âm tràn ngập sủng nịch.

Nhưng dù thế nào y cũng nhớ không nổi.

Trong trí nhớ trống rỗng, cái gì cũng bắt không được. Y vốn nghĩ, mặc dù thực sự có một người như vậy, vậy thì bọn họ chung quy là vô duyên. Huống chi, y được phong làm Long quân đã hơn ba trăm năm, người nọ…… chắc là đã mất từ lâu.

Sau khi thê tử mất, y nghĩ mình sẽ không bao giờ động tâm với người thứ hai nữa, cho dù là Nam Hải công chúa quốc sắc thiên hương, cũng chưa từng đả động được tâm y.

Nhưng hôm nay, trong phút chốc thất thần, khi y nhìn thấy sơn thần Tê Long Sơn kia.

Sơn thần kia nói, hắn gọi Yến Chỉ Hoài.

Yến…… Yến…… Yến tử…… Hư……

Là ai, dùng thanh âm yếu ớt nói không rõ ràng, đọc ra cái tên buồn cười như vậy.

Dung Sâm đưa tay che trán, giữa mi có dấu chu sa đỏ như máu, dị thường yêu dã. Là ai…… điểm ấn chu sa ở giữa trán y?

Không thể nhớ ra, mỗi lần nghĩ tới, liền cảm giác đáy lòng hình như có đau đớn xé nát tâm can. Càng muốn nhớ lại thì càng thấy thống khổ.

Dung Sâm cảm thấy chính mình trở nên mê muội.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Chỉ Hoài.

Bạn đang đọc Dưỡng Long của Tô Đặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.