Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 10377 chữ

Câu chuyện thứ ba

Tham bệnh

Trong sở nghiên cứu có nuôi một ổ mèo.

Lúc Lưu Phi vừa mới đến, mấy con mèo chỉ lớn cỡ chừng nửa bàn tay, nhút nhát e sợ, meo meo kêu khóc, mỗi con đều có đuôi xoắn. Vóc dáng tuy nhỏ, nhưng đã cai sữa, sức ăn lại lớn. Chúng nó thích ăn thịt tươi, nhưng Lưu Phi cảm thấy như vậy không vệ sinh, luôn đem thịt xắt nhỏ nấu chín mới cho chúng ăn.

Dần dần, số thịt cô cần xắt ngày càng nhiều, mỗi ngày nấu cơm cho chúng ăn là cả một công trình lớn, trước kia Lưu Phi chưa từng nuôi mèo, cho nên không biết quá trình trưởng thành và kích cỡ của chúng.

Nhưng dù có không biết gì đi nữa, cô cũng có thể dựa vào hiểu biết thông thường mà biết… mèo bình thường, sẽ lớn như vậy sao?

Cô đến sở nghiên cứu này đã gần nửa năm, mà đám nhóc mèo này, cũng đã lớn đến quá mức, trước kia ôm chân cô đòi ăn, hiện tại sắp ôm đến bả vai cô rồi. Chén đựng thức ăn của chúng liên tục đổi mới, hiện tại đã dứt khoát lấy chậu rửa mặt đến đựng thịt.

Đây… Thật là “mèo nhỏ” sao?

“Sư phụ…” bị đám “mèo lớn” vây quanh kêu gầm đòi ăn, cô cố hết sức cho chúng ăn, “Sư phụ, mèo chúng ta nuôi là mèo thật sao…?”

Đang ăn dở bữa sáng, Mạnh Ân ánh mắt mơ hồ một chút, đoạn gắt gao nhìn chằm chằm tờ báo chí, “…Đúng nha.”

“Mèo mà lớn như vậy sao?” Lớn gần bằng chó chăn cừu (chó shepherd) cổ đại rồi, cho dù có nhỏ hơn chút, cũng không thấy nhỏ được bao nhiêu.

“…Dinh dưỡng tốt thôi.”

Thật là do dinh dưỡng tốt sao? Vì sao mấy con “mèo nhỏ” này bắt đầu mọc ra lông xơ xồm xàm, chân lại lớn cỡ chiếc bát, trên người còn có mấy xoáy hoa văn vậy sao?

Đây rốt cuộc là giống mèo gì a?

Không bao lâu, rốt cục cô cũng biết được chân tướng, còn ước gì bóp chết Mạnh Ân.

Vào một buổi sáng nọ, Lưu Phi đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa, làm cho Mạnh Ân đánh vỡ một cái ống nghiệm, thiếu chút nữa bị a xít clohydric làm cho hủy dung.

Hắn mặc kệ vết bỏng, sắc mặt trắng bệch xông lên lầu, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?!”

“Bé, bé heo…” Lưu Phi kêu to, “Bé heo của ta!”

Mạnh Ân nhìn đến một đống mảnh sứ vụn đầy đất, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét. Lưu Phi có một con heo đất bảo bối đòi mạng, mỗi ngày đều cẩn thận nhét tiền xu vào trong, đó là vật cô quý trọng nhất, ngay cả sờ cũng không cho ai sờ.

Nhưng đám “nhóc mèo” kia chẳng những làm vỡ nát con heo đất… Còn cực kỳ hứng thú mà ăn sạch số tiền xu đầy đất.

Xong rồi, lộ tẩy rồi. Tệ hơn là, cả người Lưu Phi đều trào ra sát khí mãnh liệt, hắn bắt đầu lo lắng an nguy cho đống cục bông này. Sợ đương nhiên là rất sợ, nhưng hắn vẫn kiên trì, che lấy mặt, “Ta đền ngươi! Ta đền cho ngươi một con heo đất là được! Ngươi đừng có vì một cái ống heo mà sát sinh a ~” nhất là đừng giết ta nha…

“…Tụi nó rốt cuộc là con gì?” ngừng tiếng thét chói tai, thanh âm bình tĩnh ngoài ý muốn của Lưu Phi, lại làm cho cả người Mạnh Ân dựng cả tóc gáy.

“A là…” Mạnh Ân cúi đầu lẩm bẩm tên của chúng.

“Rốt cuộc là con gì?!” Lưu Phi hét lớn, làm cho toàn bộ nhóc mèo đều sợ tới mức cuộn thành một cục, còn túm tụm ôm nhau một chỗ.

Mạnh Ân u oán nhìn đám nhỏ gây họa này, và Lưu Phi nổi giận lên như diều gặp gió, một phát bay tận trời… Hắn cũng rất muốn lui vào góc nhà, nép chung với đám mèo.

“…Bì hưu (da hưu)”

“Da hưu? Là con gì…” Lưu Phi thừ người một hồi, cẩn thận nghĩ ghĩ, không khỏi tức giận đến ngất đi, “Tỳ Hưu?! Sở nghiên cứu của ngươi lại nuôi loại mãnh thú này?! Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không…”

Tỳ Hưu[1] chính là một trong Thụy thú[2], cũng được xưng là tị tà (trừ quỷ). Cánh ngắn, đuôi cuốn, có bờm có râu, mắt lồi, răng nanh dài, trước nay được xem là một linh vật biểu tượng ay mắn và tài lộc. Giang hồ thuật sĩ khoa trương khen Tỳ Hưu có công dụng sinh lợi, cải vận, xua tà, hộ thân.

[1] Tỳ Hưu: là sản phẩm theo truyền thuyết của người Hồng Kông. Hình dáng giống con Kỳ Lân nhưng dài người hơn 1 chút vì là rồng con. Trong truyền thuyết về con rồng ở Hồng Kông, Tỳ Hưu là con út (con thứ 9), sinh ra bị dị tật bẩm sinh, không có hậu môn. Vì bị dị tật nặng như vậy, lại không có đội ngũ Đại phu cao cấp và phương tiện cứu chữa hiện đại nên sau vài ngày chào đời, Tỳ Hưu thăng thiên. Ngọc Hoàng Thượng đế thấy Tỳ Hưu khóc oe oe thảm thương nên rất lấy làm đau xót, cho rằng đó là lỗi của mình gây ra nên đã cho Tỳ Hưu trở lại nhân gian, hiển linh thành thần. Từ đó, nhân dân các địa phương đều thờ Tỳ Hưu làm thần giữ của trong nhà. Nguyên do là nó chỉ có ăn mà không có ị. Bao nhiêu của nả vào mồm nó là không có đường ra. Những ai thờ Tỳ Hưu đều phải hết sức trân trọng, vì con này tính tình ưa sạch sẽ, lại hay khóc mè nheo, vì nó vốn chết yểu, nên tính khí trẻ con, không cho ăn là quấy khóc. Ai lấy đồ của Tỳ Hưu là nó gào lên như cha chết, ai rước nó về thờ phải nâng niu, tắm rửa sạch sẽ cho nó.

[2] Thụy thú: thần thú viễn cổ được người dân TQ vẫn luôn sùng bái. Có tứ đại thụy thú: Thanh long ở phương đông, phương tây Bạch hổ, phương nam Chu Tước, phương bắc Huyền vũ, ngoài ra còn có Kỳ Lân cũng là một loại Thụy thú của TQ cổ đại.

Nhưng cho dù có phóng đại hơn thế nào, loài thụy thú tên Tỳ Hưu vẫn giữ lại dã tính uy mãnh như trước này không nên sinh tồn ở nhân gian. Chớ quên rằng, loại mãnh thú này ngay cả yêu ma đều nhượng bộ lui binh, muốn nuốt một người thường, có là gì…

Nghĩ kỹ lại cũng không có gì kỳ quái, tên sư phụ siêu cấp không có đầu óc này nuôi ly long sau núi, nuôi mấy con Tỳ Hưu là đương nhiên…

Nhưng vì sao lại nuôi trong nhà a?! Sở nghiên cứu này thường xuyên có đệ tử đến thực tập a!

“Chúng nó vẫn còn bé mà, “ Mạnh Ân tranh cãi, “Ngươi xem, cánh cũng chưa có dài ra đâu…”

…To như chó chăn cừu cổ đại, miệng đầy răng nanh bén nhọn mà là “còn bé” sao?!

Quay đầu nhìn con heo đất âu yếm của cô… Lưu Phi không nén được mà trào dâng nỗi buồn. Sư phụ ngu ngốc, thụy thú đáng chết…

“Các ngươi toàn bộ cút cho ta!” Cô mặt đầy nước mắt rống giận, “Hôm nay các ngươi đều không có cơm ăn!”

Cô quơ lấy cây chổi đánh túi bụi, lùa sư phụ chạy trối chết cùng đám Tỳ Hưu sợ tới mức khóc la, toàn bộ đuổi khỏi phòng.

“…Các ngươi chạy tới ăn ống heo của cô ta làm gì?” bưng lấy mặt, Mạnh Ân cũng muốn khóc, “Không phải ta cũng lấy tiền xu cho các ngươi ăn rồi sao?”

Đám tiểu Tỳ Hưu ô ô vài tiếng, giống như kháng nghị.

“Cái gì?! Một đồng tiền không đủ hương vị?! Làm ơn đi, các ngươi ăn là tiền đó, là tiền thực sang quý a! Rốt cục ta nuôi đám các ngươi có chỗ lợi gì… Cái gì?!! Muốn ăn đồng xu 50 nguyên?! Các ngươi phải nói lý một chút chứ, khẩu vị lớn như vậy, ai mà nuôi nổi các ngươi a ~”

Lần này thật sự đã chọc tức Lưu Phi, cô khóc đến buổi chiều mới mặt sa sầm, quét những mảnh vụn của bé heo bỏ vào bao quăng vào thùng rác trong bếp, sau khi nhịn đói qua hai bữa, cô cuối cùng cũng đi nấu cơm tối.

Lưu Phi nổi giận, đám sinh vật ở sở nghiên cứu đều run rẩy co rúm lại. Chẳng những đám tiểu Tỳ Hưu kia cụp tai tỏ vẻ sám hối, mà ngay cả Mạnh Ân cũng không dám thở lớn.

Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, ăn cơm thực không chút tư vị, Mạnh Ân còn hy vọng Lưu Phi cứ dứt khoát đánh hắn một trận cho rồi.

“…Ta đền lại cho ngươi một con heo đất vừa lớn vừa đẹp được không?” Hắn dè dặt hỏi, “Đương nhiên, cũng đền lại số tiền xu kia cho ngươi…”

“Không cần.” Lưu Phi ngữ khí rất lạnh mạc, “Mất rồi thì thôi.”

“…Bằng không, ngươi đánh ta hả giận đi?”

Lưu Phi nhìn sư phụ một cái, thở dài. “Là ta không đúng, ta không nên nóng nảy như vậy… Cũng không phải sư phụ làm vỡ.”

Cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Ta… Ta không có thơ ấu chân chính. Tất cả thơ ấu đều là đọc từ trong sách… khi còn bé ta có đọc được từ một quyển truyện, những đứa bé đều có một con heo đất, khi muốn có cái gì sẽ đập vỡ heo đất…”

Kỳ thật, đây là một loại khát khao ngu xuẩn. Những đứa trẻ khác đều có tuổi thơ, khiến cô rất hâm mộ. Cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ mà sống, chưa bao giờ dám mở miệng đòi hỏi thứ gì. Cho nên, khi cô trở thành thực tập sinh của “Đêm Hè”, có một chút tiền trợ cấp, cô cái gì cũng tiếc không dám mua, bèn mua một con heo đất để giành.

Đây là thứ đầu tiên mà cô có được, một vật của chính mình. Đây cũng là một chút bồi thường đối với thời thơ ấu mờ nhạt của mình.

Thật sự là vừa buồn cười lại ngây thơ, đúng không? Vỡ rồi cũng tốt, hai tháng nữa cô đã mười sáu tuổi rồi, thế nào còn trẻ con như vậy…

“Đừng lo. Vỡ rồi thì coi như xong.” Cô cố nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, “Chỉ là một con héo đất mà thôi…”

Yên lặng qua bữa tối, lúc rửa chén, cô thoáng nhìn số mảnh nhỏ trong thùng rác… Nước mắt lại không nghe lời rơi xuống.

Mình khóc cái gì? Có gì mà khóc? Khi nào thì mình trở nên yếu ớt như vậy rồi? Mình sớm nên biết, mình sẽ không có được cái gì… Như vậy cũng tốt, mình cũng sẽ không mất đi cái gì.

Nhưng cô vẫn mang theo nước mắt đi vào giấc ngủ.

Bởi vì cô ngủ sớm, cho nên không biết Mạnh Ân cau mày nhìn bao mảnh nhỏ trong thùng rác kia thật lâu thật lâu. Cuối cùng, hắn từ trong thùng rác lôi bao mảnh vụn kia ra.


Ngày hôm sau, Lưu Phi tinh thần uể oải rời giường, mí mắt sưng đỏ. Cô ủ rũ đi xuống lầu, Mạnh Ân đang ngồi cạnh bàn ăn đọc báo, mấy con mèo nhỏ… Ách, tiểu Tỳ Hưu lấy lòng cọ cọ cô, hết thảy đều không có gì bất đồng với những buổi sáng bình thường.

Cô mở tủ lạnh ra… dụi dụi mắt, trợn trừng nhìn Bé heo không hề sứt mẻ nằm trong tủ lạnh.

Không thể tin được lấy ra, quả nhiên đúng là Bé heo của cô… thực cẩn thận thực nhìn kỹ mới nhìn ra được, Bé heo có những vết nứt vô cùng nhỏ.

“… Sư phụ.”

Mạnh Ân ánh mắt mơ hồ nhìn qua, “Ai nha, lâu lắm rồi ta không có phục hồi đồ sứ. Phục hồi không tốt lắm còn chưa tính… tạm chấp nhận đi.”

Lúc này Lưu Phi mới để ý, hai mắt Mạnh Ân, nổi đầy tơ máu do thức đêm. Cô lúng ta lúng túng, “…Vì sao…”

Hắn có chút lúng túng khụ một tiếng, vờ như không có việc gì. “Bởi vì đó là Bé heo quan trọng với ngươi a. Ngươi đã kêu ta một tiếng sư phụ, thì đã như con gái của ta. Thay con mình sửa món đồ yêu thích là việc nên làm thôi…”

Lưu Phi cúi đầu, ôm Bé heo. Không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

Mình thật không giỏi biết cách an ủi người. Mạnh Ân hơi thương tâm nghĩ. “Kỳ thật… Ngươi không cần cứng rắn chống đỡ như vậy. Ngươi mới mấy tuổi đầu? Cho dù có trẻ con một chút cũng bình thường, bởi vì ngươi vốn chính là một đứa nhỏ a…”

Tiêu, vốn muốn an ủi cô bé, kết quả hại cô khóc. Điều này làm cho Mạnh Ân có hơi luống cuống tay chân. Người khác làm như thế nào nhỉ? Aizz aizz…

Đúng rồi, lúc con gái nhỏ nhà Diệp sư phụ khóc, hắn hình như là làm như vầy…

Hắn kéo Lưu Phi qua, ôm cô ngồi lên đầu gối, có hơi vụng về nói, “Ngoan nha, không khóc nha, xùy xùy…” vừa xoa tóc cô.

Lưu Phi ôm bé heo, nước mắt lại càng rơi mãnh liệt. Có lẽ… cô vẫn khát vọng được như vậy. Có người sẽ ôm cô, sẽ ở lúc cô thương tâm hoặc thống khổ mà an ủi cô.

“Ta không phải đứa bé… Ta không phải đứa bé…” Cô thì thào, lại khóc không thành tiếng chui vào lòng Mạnh Ân liều mạng khóc.

Phụ nữ a, mặc kệ là lớn hay nhỏ, tất cả đều nói một đằng làm một nẻo. Mạnh Ân thầm nghĩ. Nhưng lúc cô khóc, đáng thương hề hề thế kia, giống như con mèo nhỏ bất lực ướt đẫm dưới cơn mưa tầm tã vậy.

Đã nói, đối với loại biểu tình đáng thương này, hắn là không có sức chống cự nhất.

Mạnh Ân nhẹ nhàng thở dài thườn thượt.


Năng lực thích ứng của Lưu Phi cực tốt.

Ban đầu kinh hãi không duy trì lâu lắm, ngày thứ ba, cô đối đãi với đám tiểu Tỳ Hưu kia cũng không khác mấy với đám mèo bình thường, cho dù biết chúng nó là loài linh thú hung mãnh, nhưng cô gái kiên quyết lại nghiêm khắc này vẫn túm lấy da trên cổ của đám Tỳ Hưu (mèo người ta thường hay túm trên cổ, như vậy nó sẽ ngoan ngoãn), đem cái đám gia hỏa đầy răng nanh với móng vuốt mà lôi đi tắm rửa.

Cho dù Tỳ Hưu giãy dụa phản kháng rồi cào rách tay cô, cũng không làm cho Lưu Phi sợ hãi, ngược lại kích thích cô nổi quạu.

“Mày dám cào tao? Mày không muốn sống hả? Mày đừng quên từ lúc mày bé bằng bàn tay là do tao nuôi đấy!” Cô hướng tới cái đầu to xù của Tỳ Hưu mà binh binh xuống vài cái, “Cào nữa tao rút sạch móng rồi bẻ răng mày! Nhìn cái gì? Mày nghĩ là tao không làm được?!”

Tỳ Hưu khóc oe oe không dám phản kháng, từng con bị cô chộp tới mãnh liệt chà mãnh liệt tẩy, đám tiểu linh thú khóc, Lưu Phi rống, cả sân thật sự là náo nhiệt đến muốn nổ banh.

…Luôn cảm thấy cô có sức sống và năng lực khôi phục như dã thú, Mạnh Ân mặt đầy hắc tuyến, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tiếng gào thét vang vọng, hắn yên lặng trốn trong phòng thí nghiệm làm việc.

Lúc Đại sư phụ gọi điện đến, còn hoài nghi có phải chiến tranh thế giới thứ ba đổ bộ tại sở nghiên cứu của Mạnh Ân hay không. “…Ngươi đang làm gì? Sao ta nghe được tiếng la của mãnh thú? Ngươi lại nuôi con gì hả?”

“…Lưu Phi.” Hắn rất thành thật mà báo cáo. Thật sự, nơi đây mãnh thú mạnh nhất là đệ tử của hắn, chính là nữ vương tàn bạo này thống trị đầu óc và… dạ dày của bọn họ.

Đại sư phụ nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không bạo phát, “Ngươi đang nói đùa sao?!”

“A? Nghe qua giống nói đùa lắm sao?” Mạnh Ân gãi gãi đầu.

Đại sư phụ gân xanh nổi lên, hắn hoài nghi dây thần kinh nào của mình không ổn, lại đi nhận tên Mạnh Ân này làm học trò của hắn. “Lưu Phi có thể ăn nhiều vậy sao?! Hóa đơn tài khoản của ngươi là chuyện gì xảy ra?! Một tháng ăn hết nửa tấn thịt! Nói thật mau, rốt cuộc ngươi đang nuôi con gì!?”

Mạnh Ân rụt đầu, kiên trì trả lời, “…chỉ mấy con mèo cùng thằn lằn… A, còn có mấy loại rắn và bò cạp, nhền nhện linh tinh…”

Từ ‘loại’ này, thật sự là làm người ta không thể không hoài nghi.

“…Thôi, ta hiện tại không rảnh đi xem, đừng để cho ta biết được ngươi lại lén lút nuôi mấy con độc cầm mãnh thú gì!” Đại sư phụ gào thét, “Nghe đây, một chút nữa có một ‘nhân vật lớn’ sai người tới đón ngươi. Ngươi đi theo họ đến khám bệnh tại nhà.”

“Đại sư phụ, “ Mạnh Ân có hơi cụt hứng, “Người nghiên cứu học vấn như chúng ta phải có khí khái, không phải hễ chính khách gì kêu đi là phải đi. Chúng ta cũng không phải cún nhà họ nuôi…”

“Chúng ta là đám cún ký sinh trùng ăn bám trong số những sản phẩm phụ tham lam được tạo ra dưới chế độ giáo dục hủ bại của cơ quan quốc gia khổng lồ.” Đại sư phụ lãnh khốc vô tình trả lời, “Mà ngươi là cẩu học sinh ăn bám trong số những sản phẩm phụ tham lam được tạo ra dưới chế độ giáo dục hủ bại của cơ quan quốc gia khổng lồ!”

Mạnh Ân im lặng trong chốc lát, “… Đại sư phụ, có phải ngài xem hài kịch nhiều quá rồi đúng không?”

Đại sư phụ bùng nổ, “Nếu ngươi không đến nhà khám bệnh, ngươi cứ chờ ta cắt tất cả tài khoản của ngươi đi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi quăng điện thoại.

…Có phải huyết áp của Đại sư phụ lại tăng không? Như vậy rất dễ bị trúng gió a. Mạnh Ân hết sức lo lắng cho sức khỏe của ông.

“Đại sư phụ gọi điện thoại tới sao?” Lưu Phi cả người ẩm ướt ngượng ngùng tiến vào, “Ngươi lại chọc tức lão nhân gia hắn.”

Mạnh Ân vô hạn u oán liếc nhìn cô một cái, “…Vì sao mọi người đều nổi giận với ta? Ta thật đáng thương…”

…Đối với loại người không được bình thường như ngươi, là người ở bên cạnh ngươi mới thật đáng thương mới đúng?

“Hắn cư nhiên muốn ta đi xem bệnh ột chính khách a.” Mạnh Ân vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, “Chúng ta nghiên cứu tri thức, ít nhiều cũng phải có chút khí khái chớ? Làm sao có thể vì nguồn tài chính mà đi làm những hành động nịnh nọt khó coi như vậy…”

Lưu Phi gãi gãi hai má. Cô dầu gì cũng đã ở “Đêm Hè” một năm, rất hiểu Đại sư phụ. Ông ta thật sự là một người rất khéo léo biết cách giao tiếp, những người nghiên cứu loại tri thức bí mật như họ, có thể bình yên vô sự nhiều năm nay, với nguồn tài chính dồi dào, chủ yếu đều hoàn toàn phụ thuộc vào tác phong xử sự khôn khéo của ông.

Đã nghiên cứu loại huyền học này, thật không tránh được việc phải “Giải phẫu” thi thể, lấy nội tạng hoặc xương cốt người chết làm vài thí nghiệm cổ quái, nhưng Đại sư phụ phi thường cẩn thận tận lực đứng về phía pháp luật, ít nhất cũng đứng ngay biên giới màu xám, làm việc khiêm tốn đến mức muốn chui vào trong đất luôn, khiến không có ai bắt được nhược điểm nào. Lại càng không phải làm một vài chuyện ơn huệ cho người đương quyền…

Đây cũng là nguyên do vì sao “Đêm Hè” u ám này vẫn có thể lặng lẽ tồn tại.

Tuy cô cũng không thích làm chuyện đi ôm đùi chính khách. “Vậy… Sư phụ không đi sao?”

“Đi a. Bằng không phí ăn uống sẽ không được phát xuống.” Mạnh Ân thực đúng lý hợp tình, “Ta đi khai báo cáo bệnh tình nguy kịch. Dù sao Đại sư phụ chỉ cần ta xem bệnh mà thôi, lại không bảo ta chữa khỏi.”

Đến phiên Lưu Phi nổi gân xanh. “Mạng người quan trọng, ngươi còn ở đây nói nhảm với ta?” Cô rất muốn đi theo, nhưng vì giúp Tỳ Hưu tắm rửa, cô tiêu tốn hết cả buổi chiều, quần áo còn một đống chưa giặt chưa phơi, bài tập chồng chất còn chưa làm, lại thêm một đống việc nhà…

Cô thật là bà chủ gia đình trẻ tuổi nhất mà khổ nhất.

Một cước đá văng Mạnh Ân ra cửa, “Cút mau! Nhớ phải chữa khỏi cho người ta! Ngươi làm bác sĩ kiểu gì…”

“Ta đâu phải là bác sĩ.” Mạnh Ân vô hạn ủy khuất, “Ta là ma đạo sĩ khoác vỏ khoa học a.”

“Mạnh sư phụ!” Lưu Phi quả thực hét lên.

Trước khi Lưu Phi phát điên, Mạnh Ân yên lặng leo lên chiếc xe hơi to lớn sang trọng đến đón hắn. Hơn nữa còn vô cùng không khách khí mà nhổ toẹt một bãi nước bọt lên chiếc ghế bọc da bò sang trọng.

Tài xế xe xanh mặt, nén lại lời mắng thầm trong lòng, đưa vị bác sĩ nghe nói vô cùng tài giỏi này đến nơi.

Trong cơn say xe, Mạnh Ân sắc mặt rất khó xem, nhưng không hề giấu đi được khí chất diễm lệ bẩm sinh của mình, ngược lại còn trông rất giống mỹ nhân bệnh. Chàng trai đi ra nghênh đón hắn ngẩn người, hắn không biết “Đêm Hè” sẽ cử đến một mỹ nữ tuyệt thế như vậy.

Mạnh Ân mềm nhũn chạm vào bàn tay hắn một cái, xem như đã bắt tay. “…Ta là con trai.” Loại trường hợp này hắn đã gặp nhiều rồi, nói toạc ra sớm một chút có thể giảm được rất nhiều rất nhiều phiền toái.

Chàng trai kia lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng, nhưng vẫn lễ phép dẫn hắn vào trong. Đó là một căn biệt thự nho nhỏ, được bí mật giấu sâu trong những bụi cây, đương nhiên khoảng đất triền núi này chính là nơi đắt nhất nhì toàn thành phố Đài Bắc.

Được bày trí rất lịch sự tao nhã khiêm tốn, bước vào phòng khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Nhưng những đồ gia cụ trang trí này hẳn là có hơn phân nửa đều là vật lỗi thời, là những ‘vật’ được bảo trì tao nhã nguyên vẹn, lưu giữ vô số ký ức cùng lịch sử.

Đương nhiên không phải hoàn toàn đều là tốt đẹp, ngược lại huyết tinh cùng tử vong có vẻ nhiều hơn, bên trong còn có nhiều vật bồi táng. (vật chôn theo người chết)

Người có hơi nhạy cảm sẽ thấy không được tự nhiên. May mắn Lưu Phi không đi theo tới… Bằng không cô bé sẽ không kịp tông cửa xông ra, đã té xỉu rồi.

Hắn thật sự không hiểu được sở thích của kẻ có tiền, trang trí nhà cửa cũng biến thành lăng tẩm, như muốn tự rước quỷ đến vậy.

Bất quá, có một làn khí trong mát mà ôn nhu lởn vởn trong căn biệt thự ma quái này, có lẽ bởi vì có thứ này trấn an, cho nên nơi ‘nghĩa địa’ này không xảy ra chuyện gì lớn.

Mạnh Ân bắt đầu cảm thấy thú vị.

“Người cần xem bệnh đâu?” Hắn thực thẳng thắn hỏi.

Chàng trai kia nhìn hắn vài lần, “…Là ta.”

Ngươi là ai a? Mạnh Ân không mấy kiên nhẫn, “Ta họ Mạnh, Mạnh Ân.”

“Bác sĩ Mạnh.” Hắn rất lễ phép đáp lời, sau đó liền trầm mặc.

Mạnh Ân tức giận, lôi bút máy và sổ ghi chép ra, “Tên tuổi? Ngày sinh tháng đẻ? Trước đây từng có bệnh gì không, nếu có thì có bệnh án để tham khảo không?”

Chàng trai kia trừng mắt to, “…Ngươi không biết ta là ai sao?”

Mạnh Ân bắt đầu tức giận, “…Đại sư phụ chỉ nói có người sẽ tới đón ta, mà quý tài xế cái gì cũng không nói với ta.” Tài xế xe nhà ngươi chỉ vì ta phun trong xe ngươi liền trợn trắng mắt với ta, cái gì cũng chưa nói.

Kết quả chàng trai kia còn tức giận hơn hắn, “Nhìn thấy mặt của ta ngươi còn không biết ta là ai? Cả Đài Loan này đều đối với ta điên cuồng! Ngay cả tổng thống cũng mê nhạc của ta!”

“…Thực xin lỗi, ta chỉ biết nghiên cứu học thuật, không hỏi thế sự.” Mạnh Ân lửa giận cực lớn. Đại sư phụ bị gì? Sao chỉ vì mỗi một tên thần tượng âm nhạc mà gọi hắn tới đây?

Tự cao tự đại là bệnh nan y, trực tiếp khai giấy chứng tử là được rồi. Sao? Hắn còn chưa chết á? Yên tâm, qua một giáp sáu mươi năm nữa, giấy chứng tử này vừa dùng rồi.

“Nếu ta làm cho ngài cảm thấy không thoải mái, có lẽ ngài nên đổi bác sĩ khác thì hơn.” Mạnh Ân đứng lên, “Thực xin lỗi vì không biết ngài.”

“Đợi đã, đợi đã!” người nọ nóng nảy, “Thật có lỗi, là ta đã vội vàng xao động. Ta đối với ‘bệnh’ này đã bó tay không còn cách nào…” Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi, “Cần điền số liệu gì?”

“Ta nghĩ ngươi đã bỏ qua mục sơ chẩn rồi? Tiên sinh.” Mạnh Ân rất thành thực không khách khí mà đưa tờ khai bệnh án cho hắn.

Nhìn hắn điền tên, Mạnh Ân vẫn thờ ơ như trước. Hắn không xem tivi, đọc báo cũng không đọc mấy loại báo điện ảnh giải trí, cho nên hắn không biết, chàng trai tuấn dật trước mắt này, chính là một ca sĩ thần tượng mới nổi năm nay. Những fan hâm mộ đối với hắn điên cuồng đến mức không thể tưởng tượng được, ngay cả tổng thống cũng mê lời ca của hắn.

Nguyên nhân chân chính không làm cho Mạnh Ân phẩy tay áo bỏ đi, chính là làn khí thanh mát, ngọt ngào, lại mang theo dày đặc đau thương lưu động nơi đây.

Hắn tình nguyện lấy đầu mình ra đánh cược, làn khí kia tuyệt đối không tỏa ra từ người tên tự cao tự đại này.

Xem bệnh nửa ngày, lông mày Mạnh Ân dần dần chau lại. Tên bệnh nhân phiền phức này thực làm người ta muốn nổi điên: hắn nói, hắn không hát được ca khúc mới.

Những bài hắn có thể hát đều là những bài hát trong album cũ trước đây, nhưng đột nhiên hắn mất đi năng lực sáng tác, cũng mất đi khả năng hát ca khúc của người khác.

“Nói đơn giản, là ngươi không có linh cảm?” Mạnh Ân rất thành thực không khách khí mà vạch trần, “Lục tiên sinh, ta phải thật có lỗi nói cho ngươi biết, dây thanh quản của ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu ngươi cho rằng không có linh cảm là một loại bệnh, dân cư toàn thế giới ước chừng tàn phế hết 4,5 phần rồi.”

Lục Hạo đỏ mặt, biện bạch, “Được rồi, không sáng tác được ta thừa nhận, nhưng vì sao ca khúc người khác giúp ta viết cũng không hát được?”

“Nói không chừng ngươi nên đến khoa tâm thần kiểm tra thử xem?” Mạnh Ân dần dần cạn nhẫn nại, “Nói không chừng đây là một loại chướng ngại tâm lý.”

“Không được!” Lục Hạo rống lên, “Ta là người thế nào? Sao ta có thể đến bệnh viện tâm thần được? Ta là Lục Hạo a!”

Ta mặc xác ngươi là Lục Hạo hay Lục Háo, dù sao xem thì cũng xem bệnh rồi, muốn nghe hay không mặc kệ ngươi, có cái đặng về ăn nói với Đại sư phụ là tốt rồi. “Ta nghĩ ta lực bất tòng tâm, có lẽ ngài nên tìm bác sĩ khác…”

“Đợi đã, đợi đã!” Lục Hạo la hổn hể, “Ngươi nghe ta hát chưa? Ngươi chưa từng nghe qua sao?”

“Xác thực là chưa.” Mạnh Ân thừa nhận, “Nhưng này…”

Lục Hạo không đợi hắn nói xong, bắt đầu cất tiếng ca.

Mạnh Ân ngây người, đột nhiên lý giải vì sao hắn có thể khiến cả nước điên cuồng như vậy. Giọng ca này… là Thiên âm mà căn bản không phải phàm nhân có thể xướng lên. Điều duy nhất phá hư loại Thiên Âm hoàn mỹ này, là ca từ loạn thất bát tao. Nhưng ai lại để ý đến điểm thiếu sót ấy chứ?

Tiếng ca của hắn mềm mại quanh quẩn trong bầu không khí trống trải, trong trẻo mà can tịnh, làm cho người nghe tựa như được tắm trong làn ôn nhu thanh mát, được gột rửa hết thảy đau thương.

Tiếng ca hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức như không có thật.

Chờ hắn hát xong. Mạnh Ân sa sầm mặt. “Đây không phải tiếng ca của ngươi, không phải ca khúc của ngươi.”

Lục Hạo lập tức biến dung. “Đó đương nhiên là của ta. Là ta hát ra, vì sao không phải của ta?” Hắn cơ hồ có chút kích động.

Mạnh Ân không nói gì, chỉ nghiêm nghị nhìn hắn, làm cho hắn cúi đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lục Hạo có chút sợ hãi nghĩ, chỉ sợ bí mật của hắn không giữ được. Nhưng vào lúc mấu chốt này, hắn chỉ có thể tin tưởng vào đề nghị của đại sư. Người duy nhất có thể giúp đỡ hắn, là hậu nhân của Hoạn Long thị.

“Kỳ thật,” Lục Hạo khô khốc nói, “Ta xác thực là có ‘tham khảo’ sáng tác của người khác. Nhưng phần lớn vẫn là ta…”

“Ngay cả giọng hát cũng ‘tham khảo’?!” Mạnh Ân vừa sợ vừa giận, có một cảm giác vô cùng xấu đánh úp tới. Hắn chân thành cầu nguyện, sự tình đừng có bi thảm như hắn tưởng tượng, “ ‘Cô ta’ hiện đang ở đâu?!”

“Cô ta không chịu ăn cơm không chịu ngủ, hơn nữa… Cô không chịu viết ca khúc!” Lục Hạo kêu to, “Cô ta sao có thể đối với ta như vậy?! Album tiếp theo của ta phải làm sao bây giờ?!”

“Ngươi tìm ta đến, là vì chỉ có ta mới có thể xử lý đúng không?” Mạnh Ân sắc mặt xanh mét, “Ta mặc kệ cái album cóc xì gì của ngươi, ‘người’ viết ca khúc ở đâu!?”

Lục Hạo há miệng thở dốc, lau mồ hôi trên trán, “…Ngươi sẽ giữ bí mật cho ta chứ?”

Mạnh Ân hăm he nhìn tới, Lục Hạo đột nhiên toàn thân rét run, run rẩy không ngừng. Người đàn ông với dung mạo tuyệt mỹ hiếm có trên thế gian này, lại như là mang theo tấm mặt nạ tuyệt mỹ, còn phía sau nó chính là tràn ngập quỷ khí sát ý, làm cho hắn không rét mà run.

Mình sẽ bị giết mất! Người đàn ông lai lịch không rõ này, lập tức sẽ giết mình mất!

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh nhìn khủng bố kia liền đình chỉ. Mạnh Ân cứng ngắc dời tầm mắt đi, “Ta đồng ý với ngươi, sẽ không nói ra ngoài.”

Loại sát khí áp bức kia lập tức rút đi, Lục Hạo hơi có can đảm chút. Có lẽ chỉ là ảo giác.. Hắn tự an ủi mình. Quan trọng là, album của hắn đã để lâu đến mốc meo rồi, cho dù Mạnh Ân có là ác ma đi nữa, hắn cũng vui vẻ mà giao tiếp.

“…Mời đi hướng này.” Hắn dẫn Mạnh Ân lên lầu hai, mở cửa một căn phòng ngủ chính.” Thanh Nhi, em đã khá hơn chưa? Hôm nay có viết được ca khúc nào không?”

Trên chiếc giường trắng như tuyết, một tấm chăn lớn viền hoa xinh đẹp được phủ lên. Một dải tóc đen mượt uốn lượn ra từ trong chăn, làn khí ngọt ngào mà đau thương kia mỏng manh quanh quẩn trong không khí.

Mạnh Ân cảm thấy vô cùng khổ sở. Có lẽ hắn rất ngu ngốc, nhưng trân trọng linh thú, thánh thú, vốn là di truyền của gia tộc hắn, đã khắc sâu vào trong ADN.

“Sao em còn chưa viết được cái gì?!” Lục Hạo tức giận, “Rốt cuộc em muốn thế nào?!” Hắn không kiêng nể gì mà kéo người con gái gầy yếu trong chăn ra, “Sao em có thể đối với anh như vậy? Ngay tại thời điểm khẩn cấp này? Em…”

“Buông cô ấy ra.” Mạnh Ân lạnh lùng nói, cố hết sức đè nén sát khí xuống, “Ta khuyên ngươi tốt nhất buông cô ấy ra, sau đó đi ra ngoài.”

Lục Hạo hung hăng nhìn gương mặt gầy yếu không chút biểu tình của cô gái, vừa khiếp sợ sát khí của Mạnh Ân. Hắn ngượng ngùng buông cô gái ra, cô gái kia giống như một con rối gỗ, vừa được buông lỏng liền bịch một tiếng, ngã nhào xuống giường.

“Xin ngươi…” Lục Hạo cố lấy dũng khí, “Nhất định phải làm cho cô ấy viết ra được.”

“Ra ngoài.” Mạnh Ân chỉ cho hắn hai chữ này.

Lục Hạo căm giận đóng sập cửa. Trong không khí yên tĩnh, thanh âm rầm mạnh kia quanh quẩn hồi lâu.

Mạnh Ân nhìn trần nhà. Thật tàn nhẫn… Tàn nhẫn đến mức hắn thật sự không đành lòng nhìn. Hắn đã từng nói, hắn không chịu nổi loại ánh mắt và bi thương như bị vứt bỏ này, nhất là tôn quý thánh thú.

“Ngài là Phượng tộc tôn quý đi?” Mạnh Ân quỳ một gối xuống trước giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay gầy yếu như da bọc xương, “Ngài là Thanh Loan đại nhân?”

Cô gái chuyển động con ngươi mắt, gương mặt không lớn đến một bàn tay, chỉ còn lại đôi mắt vẫn còn trong veo như trước. Cô rốt cục khẽ khàng thở ra, một nụ cười mỉm mờ nhạt hiện ra.

Trên gương mặt không chút biểu tình hiện ra tia ôn nhu hoang mang, mở miệng, nhưng không có thanh âm. Cô suy yếu dùng khí âm nói, “Ta cho là… Nhân loại trừ bỏ gương mặt như thần, cũng chỉ có gương mặt của quỷ.”

Thanh âm đâu? Thanh âm có thể đạt đến Thiên thính đáng tự hào của cô đâu? Bị “Tham khảo” đi rồi sao?

“Ta không phải thần cũng không phải quỷ,” Mạnh Ân rơi nước mắt, “Ta là người Hoạn Long thị, là nhân loại được chỉ định phụng dưỡng thánh thú.”

Cô vẫn phát ra khí âm suy yếu, “Ta sắp chết rồi. Nhưng… Ta không muốn chết ở đây.”

Mạnh Ân gật gật đầu, “Ta sẽ không để cho ngài chết. Ta đến để đưa ngài đi.”

Thấp thỏm lo âu, Lục Hạo đi tới đi lui ngoài cửa.

Hắn không tin bất luận kẻ nào, hơn nữa không tin cái tên bác sĩ quỷ dị kia. Hắn chỉ vừa mới leo lên đỉnh cao, mặc kệ hắn đã dùng biện pháp gì, đều đã dùng hết tất cả mọi biện pháp có thể. Người ta không phải nói, trời giúp kẻ tự giúp mính sao? Hắn đã cố gắng như vậy, vì sao ông trời còn không giúp hắn, ngay cả Thanh Loan vốn yêu thương hắn, cũng muốn đối nghịch với hắn?

Thực không hiểu cô ta nghĩ cái gì. Cô ta bất quá chỉ là một con thanh điểu (sứ giả của Tây Vương Mẫu), nói khó nghe một chút, là loài cầm thú. Lúc cô mới đến thế gian, hắn chăm sóc cô đủ điều, chẳng lẽ những ân tình đó cô đều quên hết? Còn chính hắn dạy cho cô phổ nhạc nữa chứ đâu! Bất quá thuận miệng dụ dỗ cô, cư nhiên lại tưởng thật sao. Biết hắn sắp kết hôn, cư nhiên không ăn không uống, cũng không viết nhạc! Cô ta nghĩ cô là cái gì? Cô dựa vào cái gì mà độc chiếm một mình hắn?

Hắn thế mà là Lục Hạo a!

Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất. Hắn không kiềm được muốn vọt vào hảo hảo giáo huấn cô ta…

Ngay lúc này, cửa bỗng mở ra. Vị bác sĩ với gương mặt tuyệt mỹ lại lạnh lùng như băng sương, bễ nghễ nhìn hắn, ánh mắt làm cho người ta rất không thoải mái.

“Sao rồi? Cô ta đã chịu viết rồi sao?” Lục Hạo không buông tha hy vọng.

“…Một tháng sau, ta đến khai giấy chứng tử.” Mạnh Ân lạnh lùng nói, “Cô ta đại khái sống không đến một tháng.”

“Ngươi nói cái gì? Một tháng?” Lục Hạo cả tâm đều lạnh, “Ta mặc kệ! Cô ta phải viết trả lại cho, đó là cô ta thiếu ta!”

Mạnh Ân hít sâu vài hơi, cố gắng đè nén cơn giận xuống. Tên cắp. Ăn cắp ca khúc cả giọng hát của người khác, tự đội lên ình cái danh tiếng rồi nghênh ngang đắc ý. Kẻ cắp vô sỉ như vậy, còn có mặt mũi ép bức Thanh Loan đang hấp hối viết ca khúc cho hắn sao.

“Ta không phải thần.” Mạnh Ân quay đầu, “Nếu ngươi muốn cô ấy sống, thì để ta mang cô ta đi. Nếu không cần, một tháng sau, ta đến khai giấy chứng tử.”

“Ngươi đừng hòng mang cô ta đi.” Lục Hạo nghi ngờ nheo mắt.

“Người chết sẽ không viết được nữa.” Mạnh Ân cười lạnh, “Dù sao đây là lựa chọn của ngươi.”

Lục Hạo sắc mặt âm tình bất định. Nhưng hắn nhớ lại pháp bảo của hắn, hắn không sợ Thanh Loan đào tẩu. Sợ cái gì? Hắn nắm giữ nhược điểm của Thanh Loan, hơn nữa Thanh Loan đã có khế ước với hắn.

“Một tháng.” Lục Hạo âm trầm nói, “Ta cho ngươi thời gian một tháng, chữa trị không chết cũng được, nhưng phải làm cho cô ta viết được ca khúc ra.”

Mạnh Ân thâm sâu khó hiểu giấu trong bóng tối, “Được.” Hắn xoay người đi vào phòng, ôm Thanh Loan suy yếu lên.

Ôm Thanh Loan được bọc trong tấm chăn mỏng, thật ra Mạnh Nhân rất đau lòng.

Xưa kia Thái Hành có nói: loài phượng vốn có 5 loại, loại màu đỏ như máu cũng chân chính là đại diện cho phượng, màu xanh là chim loan, màu vàng là loài uyên, màu trắng cũng là thiên nga, màu tím là chim nhạc (loài chim nước nói trong sách cổ).

Trên thực tế, thánh thú Phượng tộc xác thực cũng có 5 tộc, Thanh Loan và Xích phượng là linh thú xem như gần gũi với con người nhất, thời viễn cổ, thường bay đến nhân gian, dựa vào thiên phú may mắn và hòa khí của mình, mà thay cho chúng nhân thê lương hồng trần mang đến vài phần ấm áp.

Nhưng nhân gian sớm sống theo lý trí từ lâu, đối với linh thú mà nói, “Không tin” như một loại khí độc, càng ngày càng không thích hợp để sinh tồn. Ngay cả Xích Phượng có khả năng chịu đựng giỏi nhất cũng sớm tuyệt tích, càng không cần nói đến loài tộc Thanh Loan tinh tế mẫn cảm.

Trong lòng hắn, cô gái gầy tựa bộ xương hóa thân từ thánh thú này, vì lý do gì mà bay xuống nhân gian? Lại vì lý do gì, mà ngay cả tiếng ca kiêu ngạo nhất của cô đều biến mất đây?

Hắn không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ. Chỉ nhẹ nhàng ôm cô, cẩn thận che chở. Sợ cô bị phong tà, nếu việc đó xảy ra thì rất khó lường. Cô hiện tại chỉ sợ ngay cả không khí vẩn đục của nhân gian cũng không chịu nổi, làm sao có thể chống đỡ được phong tà tàn phá đây?

Hoàn toàn quên mất bệnh say xe của mình, chỉ chăm chú để ý đến Thanh Loan hô hấp mỏng manh trong lòng.

Cô mở đôi mắt to tròn với hàng mi thật dài ra, thương xót nhìn Mạnh Ân đang gần như muốn khóc, bàn tay lạnh lẽo như thế, lực vuốt ve yếu ớt như thế, “Đừng đau buồn… đây là kiếp số ta tự tìm đến. Đừng vì ta khổ sở.”

Cho dù chỉ còn lại khí âm suy yếu, cô vẫn từ bi ôn nhu như vậy.

“…Thần sẽ chữa khỏi cho người.”

Thanh Loan nở một nụ cười ngắn ngủn, nhắm mắt lại. Giờ phút này cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để chết đi, không muốn nghĩ gì nữa. Không ngờ, ở nhân gian sẽ gặp được Hoạn Long thị… Điều này làm cho cô nhẹ nhàng thở ra.

Điều này đại biểu cô sẽ có được đãi ngộ tương đối lý tưởng, sau khi chết thi thể cũng sẽ không bị người làm ô nhục. Như vậy, là đủ rồi.

Ôm trong lòng một loại hư vô như tro bụi, cô ngoan ngoãn mà bị động nép vào trong lòng Hoạn Long thị, cư nhiên sau một giấc ngủ ngắn ngủi… Sau đó lại bị một loại hơi thở non nớt xa lạ nhưng lại quen thuộc đến khó hiểu làm cho tỉnh lại.

Mở mắt ra, cô ngạc nhiên nhìn thấy đầu mấy con Tỳ Hưu con túm tụm lại đây, ngửi ngửi đẩy đẩy, trong đôi mắt trong veo đều là hiếu kỳ.

Tỳ Hưu? Nhân gian không nên có đến nửa tá linh thú như vậy?

“Các ngươi đang làm gìvậy?!” Một cô gái hét ầm lên, “Các ngươi sao lại dọa bệnh nhân như vậy?! Đi đi đi, lăn xa một chút!” Cô gái xinh xắn kia tay đấm chân đá đuổi đám Tỳ Hưu ra, “Đừng sợ đừng sợ, bọn chúng không cắn người đâu… Ách…”

Cô ta và nàng bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây dại.

Thanh Loan đáy mắt trào ra nước mắt, chính mình cũng không rõ vì sao. Cô rõ ràng đã khóa lại tình cảm của mình, miễn cho người có khế ước với cô kia lại lấy đi thứ gì của mình… Nhưng khi nhìn thấy cô gái này, lại như đứa trẻ bị lạc đường tìm được người thân, cảm thấy tất cả gian khổ cùng bi thương đều được an ủi vỗ về, làm cho cô rốt cuộc không khóa được nỗi bi thương thảm thiết tràn đầy cõi lòng.

Cô ta không phải là con người. Đây không phải là lời mắng chửi, mà là một cảm giác thánh khiết dị thường dâng lên từ đáy lòng Lưu Phi. Thực thuấn khiết thực mỹ lệ… Cô ta rõ ràng bệnh chỉ còn có da bọc xương. Nhưng ở trong mắt Lưu Phi, lại vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, tựa như một viên ngọc xanh trong vắt nhất, mê người nhất.

Loại màu lục mỹ lệ này đáng lẽ nên được gọi là “Thương” (vừa lam vừa lục), có lẽ bởi vì đôi mắt xanh thẫm buồn mang mác mà sâu thẫm của cô, làm cho tự đáy lòng người khác rung động.

“Em tên là Lưu Phi.” Cô xuất phát từ bản năng đi đến ôm cô gái gầy yếu tựa như một bộ quần áo kia, “Không phải sợ, chị sẽ khỏe thôi. Không sao đâu, chị cứ khóc đi. Có những vết thương phải khóc lên thì mới lành lại được…”

Như đến gần một nguồn suối sinh mệnh với sức sống vô tận dào dạt. Cô tin cậy vươn tay đến Lưu Phi, dán vào trong ngực Lưu Phi. Tựa như được gột rửa vậy, nước mắt đã tích tụ như một thứ ung nhọt trong lòng, từ từ không ngừng chảy ra, lặng lẽ mà khóc nức nở đến nghẹn ngào.

Thì ra mình còn biết khóc. Mình còn tưởng rằng… Ta đã sớm chết từ lâu rồi. Mà trái tim mình cũng đã chết từ lâu rồi.

“Em ở đây nha.” Lưu Phi nhẹ giọng khuyên dỗ, “Em sẽ luôn luôn ở đây nga.” Cô cái gì cũng không có hỏi, rất tự nhiên mà ôm Thanh Loan về phòng mình, theo sau là nửa tá tiểu Tỳ Hưu loi nhoi.

Mạnh Ân run run cánh tay vươn ra giữa không trung, đột nhiên cảm thấy ai oán mà suy sụp. “…Vì sao? Vì sao Thanh Loan đại nhân thích Lưu Phi hơn thích mình? Ô ô… Ta cũng thích Thanh Loan đại nhân, ta mới là Hoạn Long thị a… Ta ở đây còn có địa vị gì a…”

Hắn ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn thật lâu, sau lưng bao phủ mây đen sầu bi.

Dưới sự chăm sóc của Lưu Phi, Thanh Loan một lòng chờ chết, thế nhưng dần dần đã chuyển biến tốt, cô ngoan ngoãn ăn cơm Lưu Phi đút, ngoan ngoãn cúi đầu để cho Lưu Phi giúp cô chải đầu. Đôi má gầy tóp khô héo của cô dần nở nang, như đóa hoa hồng đã héo rũ được che chở, nở rộ ra hương thơm ngọt ngào và kiều diễm.

Cô hoàn toàn ỷ lại Lưu Phi, chỉ cần một khắc không có nhìn thấy cô bé, đáy mắt liền tràn ngập sợ hãi bất an.

Ngày nọ, Thanh Loan tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, không thấy Lưu Phi bên cạnh, cô sợ hãi nhìn quanh, ngón tay gắt gao túm lấy grap giường, ngay cả Tỳ Hưu đến thân thiết an ủi cũng không làm cho cô bình tĩnh lại được.

“Lưu Phi đang ngủ.” Mạnh Ân nhẹ xoa bóp tay cho Thanh Loan, “Thanh Loan đại nhân, mấy ngày nay cô bé gần như không chợp mắt, thần đã ôm cô bé đến phòng thần ngủ một chút.”

Thanh Loan nhìn Mạnh Ân, ánh mắt không tự nhiên lắm mà dời đi. Cô đột nhiên có chút sợ ánh mắt của vị Hoạn Long thị còn lại duy nhất này… con ngươi can tịnh cơ hồ có chút vô tình của hắn, như là có thể nhìn thấu hết thảy.

Thậm chí có thể nhìn thấu hành động ngu dại đáng xấu hổ kia của cô.

“…Thanh Loan đại nhân, xin đừng trốn tránh.” Những ngày này Mạnh Ân cũng không phải nhàn rỗi không làm gì. Hắn liên hệ với Đại sư phụ, dựa vào mạng lưới tình báo của “Đêm Hè” làm một ít điều tra, “Ngài có thể trốn tránh tất cả, nhưng không thể trốn tránh chính mình.”

Đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức dâng lên một tầng sương mù.

“Thanh Loan đại nhân, thanh âm của ngài đâu?” Mạnh Ân cũng thấy thực ưu thương, “Vì sao ngài lại đem Thiên Âm chia sẻ cho người khác?”

Cô ngoảnh đầu qua một bên, lệ tuôn như suối.

“Cho dù ngài đem thanh âm chia sẻ cho người khác, nhưng cũng không đến mức ngài mất đi thanh âm của mình.” Mạnh Ân càng ép chặt hơn, “Nhưng vì sao, ngài lại mất đi thanh âm của mình?”

“… Không biết. Ta… Không biết.” Thanh Loan dùng khí âm suy yếu nói, “Ta đột nhiên… không có thanh âm. Ta không biết vì sao…”

“Ngài có lời, muốn nói với người kia đúng không.” Mạnh Ân sắc bén xé miệng vết thương của cô, “Nhưng người lại nói không nên lời… Bởi vì hắn rất đặc biệt với người.”

Thanh Loan không nói lời nào, cũng không động đậy. Chỉ không ngừng rơi lệ châu.

“Ngài đã đem hôn ước cả đời ký kết với hắn sao?”

Cô che mặt, không tiếng động phát ra tiếng rên rĩ.

Nhân loại xem hôn nhân tựa như trò đùa, nhưng Phượng tộc lại không hề như vậy. Sinh mệnh của Phượng tộc kéo dài tựa như vĩnh hằng, đối với sự quan trọng của hôn ước còn vượt xa hơn cả sinh mệnh. Cô sống một thời gian dài như vậy, lại đem hôn ước quan trọng như thế phó thác ột con người tuổi thọ ngắn ngủi, có thể nói là một hy sinh phi thường nghiêm trọng. Điều đó có nghĩa là chỉ có vài chục năm vui vẻ đoàn tụ, thời gian còn lại, cô phải một mình đối mặt với năm tháng cô tịch vô tận.

Nhưng không sao, cô nguyện ý.

Nhưng nhân loại tựa như loài phù du kia hồi báo lại cô chính là sự ác độc và lừa gạt, ngay tại lúc cô gần như đã dâng hiến hết thảy…

“Ngài đã đưa vũ y cho hắn sao?” Mạnh Ân cảm thấy thực không đành lòng. Hắn đã nói, hắn không có năng lực chống cự với bi ai cùng cực này. Thanh Loan thống khổ rất cuốn hút hắn… Nhưng hắn quyết tâm kết thúc nỗi thống khổ này của Thanh Loan, “Ngài đem chiếc cánh được xem như vật tượng trưng cho hôn ước, giao cho hắn sao?”

Thanh Loan nhắm lại đôi mắt rơi lệ không ngừng, khẽ gật đầu.

Chuyện này, là tình trạng tồi tệ nhất. Mạnh Ân thấy càng thêm trầm trọng.

“Thần sẽ giúp ngài đòi lại vũ y.” Không thành vấn đề, mình cũng là nhân loại giảo hoạt đáng khinh mà. “Nhưng thỉnh ngài… Đem tất cả lời muốn nói, hảo hảo nói ra.”


Một tháng sau, nhận được điện thoại của Mạnh Ân, Lục Hạo vội vàng chạy đến.

“Cô ta đã viết sao? Cô ta có viết nhạc ra không?” Ngay cả giày còn chưa kịp cởi, hắn nắm lấy Mạnh Ân hỏi không ngừng, “Rốt cuộc thế nào, mau nói cho ta biết!”

Mạnh Ân lãnh đạm nhìn hắn một cái, “Ngươi có đem vũ y đến không? Ta nói rồi, đó là thuốc dẫn, không có thứ đó sẽ không chữa trị hết được. Ngươi phải biết rằng, còn sống mới có thể vẫn viết nhạc cho ngươi, người chết thì không thể.”

Lục Hạo do dự một lúc, “Trước hết ta muốn nhìn thấy bản nhạc cô viết đã. Sao ta biết được là ngươi không gạt ta?”

Mạnh Ân không kiên nhẫn ném bản nhạc phổ cho hắn, Lục Hạo tham lam nhìn, hàng mày vốn nhíu chặt dần dần buông ra, lộ ra biểu tình vui sướng muốn điên, “Chỉ cần cô ta nguyện ý, là có thể thôi! Cô ta đâu? Thanh Loan bao lâu có thể trở về?”

Mạnh Ân không trả lời, ôm vẻ mặt nghiên cứu nhìn Lục Hạo. “Ngươi yêu cô ấy không?”

Lục Hạo bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn có chút lúng túng. “…Có lẽ ngươi không tin, nhưng ta thật sự yêu cô ấy. Bằng không, làm sao ta có thể đem một dị tộc đến nhà ta mừng năm mới? Ba mẹ ta cũng đã gặp qua cô ấy! Bất kể là con người cô ấy hay là tài hoa của cô ấy… Ta đều rất yêu rất yêu. Chỉ vì cô ấy cãi lời ta, mới làm cho ta vô cùng thương tâm…”

“Vậy tại sao ngươi lại vi phạm hôn ước?” Mạnh Ân vô tình hỏi.

Lục Hạo sửng sốt một chút, đột nhiên trở nên cuồng nộ, hắn rít gào, “Ta đã nói với cô ta biết bao nhiêu lần rồi, đó là bí mật giữa chúng ta, sao cô ta có thể nói cho người khác biết? Thật là quá đáng! Cầm thú chính là cầm thú, muốn bọn họ giữ lời hứa lại khó khăn như vậy…”

“Cô ấy chưa nói nửa chữ.” Mạnh Ân thản nhiên, “Nhưng Phượng tộc lại trở nên thê thảm chật vật như vậy, cũng chỉ có nguyên nhân là hủy lời thề.”

“Ta không có hủy lời thề!” Lục Hạo rống lên, “Nếu không phải cô ta càng ngày càng không nghe lời, ta làm sao có thể đi lấy người khác? Cô ta trừ bỏ biết viết nhạc, còn giúp được gì cho ta chứ? Thế giới này hễ có tài hoa là có thể phóng ra thành tựu xuất sắc sao? Đừng có ngây thơ quá! Vị hôn thê của ta là tiểu thư thiên kim của ông chủ của một cty đĩa nhạc, cô ấy có thể làm cho ta sáng lên nóng lên trên vũ đài thế giới, chứ không chỉ hạn chế trên hòn đảo nhỏ bé này… Cô ta có thể làm được điều đó sao? Thanh Loan có thể làm được sao? Cô ta thậm chí dùng pháp lực mê hoặc ông chủ cty đĩa nhạc cũng không chịu làm!”

“Ngươi cần thiên kim kia giúp, cũng cần tài năng của Thanh Loan.” Mạnh Ân bình tĩnh phân tích, “Đơn giản mà nói, ngươi bị bệnh, là tham bệnh.”

“Ta không có bệnh.” Lục Hạo nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đại khái cảm thấy ta là người đàn ông phụ tình, xấu xa đúng không? Thẳng thắn nói cho ngươi, ta làm vậy với Thanh Loan, một chút áy náy cũng không có. Có một đại sư nói với ta, kiếp trước ta đã cứu Thanh Loan. Nếu không nhờ ta cứu cô ta, cô ta đã sớm mất mạng rồi. Hiện tại cô ta làm hết thảy chỉ là hoàn lại ân tình kiếp trước mà thôi!”

Đứng một bên nhẫn nại trầm mặc, Lưu Phi trợn tròn mắt, sửng sốt trước những lời nhăng cuội này, lập tức cuồng nộ. Cô siết chặt nắm tay lại bị Mạnh Ân ngăn lại, ánh mắt cô vô cùng oán giận nhìn sư phụ, Mạnh Ân lại dùng một loại ánh mắt lãnh đạm lại nham hiểm hồi báo cô.

Sư phụ, ước chừng sẽ không để cho tên này sống yên ổn đi. Lưu Phi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận.

Mạnh Ân nở một nụ cười quyến rũ với Lục Hạo, dung mạo tuyệt mỹ hiếm có của hắn làm dịu đi cơn tức của Lục Hạo. “Nói cách khác, tới bây giờ ngươi không muốn kết hôn với Thanh Loan, hôn ước của các ngươi chưa từng thành lập?”

“Làm sao một con người lại đi lấy một con chim chứ?” Lục Hạo không chút suy nghĩ trả lời, “Hôn ước cái gì? Đó bất quá chỉ là lời dỗ ngọt cô ta thôi.”

“Nói như vậy, hết thảy đều là hiểu lầm.” Mạnh Ân tâm bình tĩnh hòa nhã vươn tay, “Đưa Vũ y cho ta đi. Ta cần vị thuốc dẫn này.”

Hắn chần chờ một chút, nhìn nhìn bản nhạc phổ trong tay… Thanh Loan còn sống, xác thực có vẻ quan trọng. Tuy rằng vũ y là pháp bảo duy nhất giữ lại Thanh Loan, nhưng, vũ y này chỉ có một nửa. Hắn chỉ cần vũ y, lại không hề nói là không cần hết toàn bộ, đúng không?

Hắn vẫn còn lại một nửa vũ y, có thể làm cho Thanh Loan không thể rời đi.

Lục Hạo đưa vũ y ra, trong hư không vươn ra một bàn tay trắng nõn, nhận lấy vũ y. Thanh Loan tiếp nhận nửa kiện vũ y kia, u buồn nhìn Lục Hạo.

“Hôn ước được giải trừ.” Mạnh Ân nhẹ nhàng nói một câu.

Thanh Loan chậm rãi, vô cùng thống khổ mà mỉm cười. Đôi mắt đầy lệ quang, cô chăm chú nhìn người đàn ông gần như cướp đi tất cả của cô… người mà cô trân quý nhất tin cậy nhất.

Cô muốn nói… Cô rất muốn nói…

“Đem thanh âm của ta, trả lại cho ta.” Cô dùng khí âm nói, nhưng không khí xung quanh lại rung động lên, “Đem tình yêu của ta, trả lại cho ta.” ôn nhu Thanh Loan giận dữ, ngay cả mặt đất cũng cùng rung động với cô, “Đem tiếng ca của ta, trả lại cho ta!”

Bắn lên cuồng phong, trong phòng, tất cả mọi vật đều bị cuốn vào phi vũ cuồng bạo, Lục Hạo mở miệng muốn nói, lại phát hiện thanh âm của hắn không thấy đâu.

“Đem tất cả của ta, toàn bộ trả lại cho ta!” Thanh Loan lấy lại được thanh âm của mình, cho dù là gào thét cũng tựa như Thiên Âm.

Lục Hạo chỉ cảm thấy mình như bị xé rách ra. Tất cả những thứ đoạt được từ Thanh Loan: linh cảm, tiếng ca, tất cả mọi thứ, toàn bộ đều không còn. Hắn kinh hoảng ôm lấy nửa kiện vũ y còn sót lại, nhưng nửa kiện vũ y kia tựa như có sinh mệnh, giãy dụa thoát ra từ trong tay hắn, bay về trên tay Thanh Loan.

Lấy lại được vũ y, Thanh Loan dần dần phát ra ánh quang thương thanh (lam + lục), cánh tay trắng nõn mọc ra lông chim màu xanh, biến ảo thành một đôi cánh chim cực lớn sải rộng, cô nhẹ nhàng xoay vài vòng trong phòng, rồi kề sát vào Mạnh Ân thì thầm vài câu, sau đó từ cửa sổ bay đi.

Lục Hạo khàn khàn gọi Thanh Loan, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.

“Ngươi!” Hắn một phen túm áo Mạnh Ân, “Ngươi cư nhiên dám lừa ta!”

“Ta lừa ngươi? Ta có sao?” Mạnh Ân lãnh đạm đẩy hắn ra, “Ta đã chữa trị được cho Thanh Loan, ngươi lấy được bản nhạc cuối cùng của Thanh Loan. Bất quá tham bệnh của ngươi… Ta bất lực rồi.”

Lục Hạo lại muốn nhào tới, lại bị một bầy ‘Chó lớn’ vừa giống sư tử vừa giống ngao khuyển chắn ở phía trước, nhe hàm răng sắc bén gầm gừ.

Hắn sợ hãi lui ra sau hai bước, “…Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Mạnh Ân mặc kệ lời uy hiếp của hắn, nhoẻn miệng lộ ra nụ cười mỉm xinh đẹp nhất, “Tham bệnh là bệnh nan y, thật đáng tiếc. Nhưng ta có thể giúp ngươi khai giấy báo cáo bệnh tình nguy kịch. Ngươi có cần ta thông báo cho người nhà không?”

“Fan hâm mộ của ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Lục Hạo khàn khàn gào thét, “Bọn họ sẽ đến xé ngươi thành mảnh nhỏ!”

“Tốt,” Mạnh Ân biểu tình thực nhẹ nhàng, “Ta chờ.”


Uy hiếp của Lục Hạo vẫn không hề có hiệu lực.

Kể từ khi thanh âm bị Thanh Loan thu hồi lại, fan hâm mộ cũng dùng tốc độ tương tự quên đi hắn. Mỗi ngày đều có một ca sĩ mới lên, mỗi ngày đều có một thần tượng mới. Những fan hâm mộ hắn, cũng rất nhanh trở thành fan của người khác.

“Thanh Loan về nhà rồi sao?” Nhìn trời không, Lưu Phi có chút buồn bã hỏi.

“Ừ, hẳn là về đến nhà rồi.” Mạnh Ân đọc báo.

“Chị ấy nói với ngươi cái gì?” Lưu Phi đoạt lấy tờ báo, ánh mắt phi thường nghiêm túc

“Ách…” Mạnh Ân khẽ ho một tiếng, “Cô ấy cám ơn ngươi, cũng cám ơn ta.”

“Có vậy thôi?” Lưu Phi có chút thất vọng, “Chị ấy còn đến nữa không?”

“Chỉ sợ không thể.” Mạnh Ân rất thành thực. Nhân gian đối với Thanh Loan đơn thuần mà nói, thật sự rất hiểm ác.

Kỳ thật, Thanh Loan không phải chỉ nói lời cám ơn với hắn. Dùng tâm nói chuyện so với ngôn ngữ còn nhanh chóng hơn.

Cô nói, đối tốt với Lưu Phi một chút. Lưu Phi ôn nhu như vậy, là vì ôn nhu mà cô cần là không người nào có thể cho cô bé, cho nên cố đối với loài sinh vật khác nhiều ôn nhu và săn sóc hơn, cũng được tặng lại ôn nhu lớn hơn.

“…Ngoan nha.” Mạnh Ân có chút vụng về ôm Lưu Phi lên đầu gối, “Sư phụ thương ngươi nha.”

“…Sư phụ, ngươi thần kinh sao? Ngươi vò rối tóc ta rồi.”

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 5 [END] Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1 Tiết tử 2 Tiết tử 1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Dưỡng Cổ Giả của Hồ Điệp Seba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.