Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 2

Phiên bản Dịch · 2690 chữ

Đối với em gái cùng mẹ khác cha là Lăng San San, Sở Dĩnh vẫn không biết nên nói cho mẹ như thế nào, mặc dù là con gái của mẹ, nhưng mẹ chưa bao giờ biết có con bé, huống hồ, cha của con bé còn là Lăng Thủ Chính.

Có lúc suy nghĩ một chút, Sở Dĩnh cũng cảm thấy họ và nhà họ Lăng ân oán rối rắm thật sự không phân rõ, cô và Lăng Chu đã qua, còn có Lăng San San, con bé là em gái của mình và Lăng Chu, liên hệ máu mủ này bất kể như thế nào cũng không dứt bỏ được.

Khi Sở Dĩnh vẫn còn rối rắm thì Lăng San San liên lạc với cô trước, con bé trở về nước, là gọi điện thoại ở sân bay, nói chuyện có chút thận trọng cẩn thận, làm cho trong lòng Sở Dĩnh có chút chua xót không biết tên, nghe được giọng nói của con bé trong ít giây, thì Sở Dĩnh có loại cảm giác gần gũi, đó là một loại tình cảm trời sinh giữa chị em gì đó.

Sở Dĩnh dặn con bé đợi cô ở sân bay, không được đi lung tung, thân thể cô em gái này không được tốt, lại sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, hiện tại đột nhiên trở lại sợ rằng không thể thích ứng được, hơn nữa con bé còn nhỏ như vậy, mới mười bảy tuổi, tự mình đi đến một nơi vô cùng xa lạ, nghĩ tới những việc này thì trong lòng Sở Dĩnh cũng rất khổ sở.

Vừa vào cổng sân bay Sở Dĩnh liền chú ý đến một cô gái trẻ tuổi ngồi ở bên lề đường, bên cạnh để một va li hành lý thật to, một mình cô đơn lẻ loi ngồi ở nơi đó, cúi đầu nghịch điện thoại di động, cô ấy mặc áo sơ mi quần jean đơn giản, tóc rất dài, rũ xuống một bên, lúc Sở Dĩnh đi tới, cô ấy ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, Sở Dĩnh cảm thấy giống như mình đang soi gương, chẳng qua cái gương này có chức năng quay ngược thời gian thôi.

Con bé thật sự rất giống bản thân mình, nhưng cẩn thận nhìn kĩ lại, giữa hai lông mày cũng có chút bóng dáng của Lăng Chu, đây chính là do gen di truyền, dù sao cha con bé là Lăng Thủ Chính, con bé cũng là em gái của Lăng Chu.

Lăng San San nhìn thấy cô, giang rộng cánh tay ôm lấy cô thân mật thắm thiết gọi một tiếng: "Chị." Nghe tiếng gọi chị này, trong lòng Sở Dĩnh nói không ra tư vị gì, mình đâu có xứng làm chị, những năm này không biết sự tồn tại của con bé thì cũng thôi đi, sau khi biết rồi, vẫn do dự có muốn gặp con bé hay không, có nên nói cho mẹ biết về con bé hay không, thật ra thì những việc này đều không nên do dự, con bé là con gái của mẹ cô, là em gái của mình, phần máu mủ tình thân này đến chết cũng không đổi được.

Sở Dĩnh sờ sờ tóc của con bé: "Sao em không gọi điện thoại nói trước, tự mình chạy về nước như vậy, xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?" Ánh mắt Lăng San San trong suốt sáng lóe lóe: "Em không biết chị có đồng ý gặp em hay không, kể từ khi em biết mình còn có một người chị, mỗi ngày em đều muốn gặp chị, còn có mẹ nữa, em cũng từng nghĩ sẽ trở về, số điện thoại của chị là em tìm được từ chỗ của anh trai, mới vừa rồi khi gọi, chị không biết đâu, em rất sợ, sợ chị không nhận em, không muốn gặp em."

"Nha đầu ngốc, em là em gái của chị! Làm sao chị sẽ không nhận em chứ, đi thôi! Về nhà với chị." Một tay cô kéo va li hành lý, một tay dắt con bé, ra khỏi sân bay, lên xe.

Lăng San San ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Sở Dĩnh nửa ngày: "Chị, chúng ta thật sự rất giống nhau có đúng hay không? Chị không biết đâu, lần đầu tiên khi anh trai gặp em, cũng ngây người thật lâu, sau này em mới biết, thì ra anh và chị từng là người yêu, không trách được anh trai rất thích nhìn em, em nghĩ nguyên nhân là bởi vì em và chị rất giống nhau."

Sở Dĩnh ngẩn người, thoáng cái cũng đã nửa năm rồi, mình gả cho Chu Tự Hàn, Lăng Chu đi ra nước ngoài, đoạn tình yêu đã từng khắc cốt ghi tâm trong quá khứ, l.q.đ rốt cuộc cũng dần dần phai nhạt đi theo thời gian, có lẽ chỉ phai nhạt đi ở chỗ mình thôi, còn Lăng Chu vẫn chưa buông tay.

Cũng là bởi vì cô gặp được Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn quá bá đạo, anh yêu cô, liền buộc mình cũng phải yêu anh, không yêu cũng không được, Sở Dĩnh cũng không hối hận khi yêu Chu Tự Hàn, lần trước tận mắt thấy anh dùng mạng mình tới cứu cô trong chớp mắt kia, cô cũng biết, mình có bao nhiêu may mắn, khiến một người đàn ông phục vụ quên mình tới yêu cô, làm phụ nữ còn có yêu cầu gì, cô sống rất hạnh phúc, còn đối với Lăng Chu, cô chỉ có thể chúc phúc cho anh ấy, hi vọng anh có thể quên đi quá khứ, tìm một người tới yêu thương lần nữa.

Tháng trước Sở Dĩnh mới biết, Lăng Chu ra khỏi nước liền đưa Lăng San San đến chỗ của anh để chăm sóc, so với mình, người anh trai Lăng Chu này càng xứng chức hơn.

Nghĩ tới những việc này, Sở Dĩnh chợt đem xe dừng ở ven đường, nghiêng đầu hỏi con bé: "Em trở về nước Lăng Chu có biết không?" San San chột dạ nháy mắt mấy cái, lắc đầu một cái: "Em không dám nói với anh trai, hai ngày nay anh ấy có chuyện đi gặp thầy của anh ấy rồi, l/q/đ em liền mua vé máy bay trở về nước." Vừa mới dứt lời, điện thoại của San San liền vang lên, Lăng San San liếc mắt nhìn tên người gọi tới liền chột dạ, đưa di động cho Sở Dĩnh: "Là anh trai gọi, chị giúp em năn nỉ một chút có được hay không, nhất định anh trai sẽ nghe lời chị."

Sở Dĩnh nhận lấy điện thoại di động: "Lăng Chu, là em đây, San San ở chỗ em, anh yên tâm đi." Bên kia điện thoại di động trầm mặc một hồi lâu, mới truyền đến giọng nói của Lăng Chu: "Dĩnh Nhi em sống có tốt không?" Sở Dĩnh rũ con mắt xuống nói một câu: "Rất tốt." Cô cũng không biết nên nói cái gì nữa, giữa hai người giống như ngay cả nói chuyện xã giao cũng đều gặp vấn đề.

Thật lâu sau Lăng Chu bên kia mới nói: "Vậy San San liền nhờ em rồi." "Ừ." Sở Dĩnh để điện thoại di động xuống, phát hiện San San dựng lỗ tai lại gần để nghe lén cả nửa buổi, bộ dáng tinh ranh kì lạ kia, Sở Dĩnh buồn cười điểm một cái lên cái trán của con bé.

Lăng San San le lưỡi một cái, nhận lấy điện thoại di động: "Nhất định anh trai còn thích chị á! Em xem, đúng rồi, anh rể đâu rồi, l,q,đ, ngay cả em ở nước ngoài cũng thấy tin tức về anh rể trên tạp chí, thật là lợi hại! Chỉ là, em vẫn cảm thấy anh trai em hơi đẹp trai hơn."

Sở Dĩnh không khỏi bật cười, nhớ tới cái gì đó lại vội vàng dặn dò con bé: "Nếu để cho anh rể em nghe lời này thì có thể ầm ĩ cả một tháng đấy, thấy anh ấy thì ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện của anh trai em, một chữ cũng đừng nhắc tới, có biết hay không?"

Lăng San San gật đầu một cái: "Chị, em có thể thể trông thấy mẹ không, em biết thân thể của mẹ không được tốt, chị yên tâm, em sẽ rất nghe lời." Trong lòng Sở Dĩnh đau xót: "Ừ, chỉ là mẹ không có ở thành phố B, em ngồi máy bay lâu như vậy, trước tiên về nhà ngủ một giấc thật ngon, sáng mai chị dẫn em đi." Lăng San San gật đầu một cái.

Đến nhà, Sở Dĩnh sắp xếp phòng khách xong, để San San tắm rửa nghỉ ngơi, cô gọi điện thoại qua cho cậu, đại khái nói chuyện ngày mai mình và San San muốn đi về phía nam một chút.

Nhạc Nam Thần để điện thoại di động, xuống liếc nhìn em gái trên ban công ngoài cửa sổ, ông đẩy cửa đi ra ngoài: "Thu Mạn, có một chuyện anh và Dĩnh Nhi vẫn không biết nên nói cho em như thế nào, năm đó Lăng Thủ Chính lấy trộm trứng của em rồi làm thụ tinh trong ống nghiệm ở nước ngoài, sinh con gái."

Nhạc Thu Mạn khiếp sợ nhìn ông thật lâu, mới chậm rãi nói: "Anh nói em còn có một đứa con gái sao?" Nhạc Nam Thần gật đầu một cái: " Nhỏ hơn Dĩnh Nhi rất nhiều, năm nay mười bảy tuổi rồi, l:q:đ con bé mới tới thành phố B, đang ở chỗ của Dĩnh Nhi, con bé muốn gặp em, ý của em như thế nào đây?"

Nhạc Thu Mạn đứng lên đi ra bên ngoài: "Hiện tại em muốn trở về thành phố B ngay." Nhạc Nam Thần cản cũng không ngăn được, chỉ đành phải lên máy bay với bà, ở sân bay gọi điện thoại cho Sở Dĩnh.

Sở Dĩnh nói với San San: "Mẹ đi máy bay khoảng hai giờ nữa sẽ đến thành phố B." San San vô cùng khẩn trương, lục ra vài bộ quần áo ở trong va li hành lý, đổi đi đổi lại nửa ngày, cuối cùng vẫn là Sở Dĩnh nhìn không được, lôi kéo con bé nói: "Em là con gái của mẹ, mặc cái gì cũng không quan trọng." Lăng San San mới tốt hơn chút ít.

Hai giờ chiều Nhạc Thu Mạn xuống sân bay, Chu Tự Hàn tự mình tới sân bay đón mẹ vợ và cậu của Sở Dĩnh, hiện tại Chu Tự Hàn cũng không dám đắc tội với người của nhà họ Nhạc, anh thật sự sợ người nhà họ Nhạc đem bảo bối nhà anh đi, chỉ là, sau khi thấy cô em gái của bảo bối nhà anh, Chu Tự Hàn vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Tiểu tử Lăng Chu kia, cả ngày chăm sóc em gái giống như bảo bối nhà anh vậy, rốt cuộc trong lòng nghĩ cái gì đây, không chừng còn nhớ thương bảo bối nhà anh đấy! Chuyện này phải xử lý thật tốt, l/q/đ Lăng San San là em gái của bảo bối nhà anh, chính là em gái của Chu Tự Hàn anh, vậy thật tốt, cũng đừng nghĩ liên hệ với Lăng Chu như vậy, đừng hòng mơ tưởng.

Nhạc Nam Thần liếc anh một cái, cũng biết trong lòng tiểu tử này chắc chắn lại khó chịu, hơi cong môi một cái hỏi: "Tự Hàn, San San và Dĩnh Nhi có giống nhau hay không?" Đây cũng là một lão hồ ly, đừng nhìn trên mặt ôn tồn nho nhã, không có việc gì liền thua thiệt ông đôi câu, trong mắt Chu Tự Hàn, nhà họ Nhạc không có một người nào hiền lành cả, ban đầu lúc kết hôn, chỉnh anh thiếu chút nữa tàn phế mất, vào lúc này nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà cũng không dám đắc tội.

Ừ một tiếng: "Đúng là rất giống nhau, chỉ là bảo bối nhà cháu xinh đẹp hơn." Nhạc Nam Thần thật sự không nhịn được cười một tiếng, xe vừa mới quẹo vào cổng biệt thự, Nhạc Thu Mạn đã nhìn thấy một cô gái tương đối trẻ tuổi đứng cùng với Dĩnh Nhi ở trước cửa lớn.

Ánh mắt Nhạc Thu Mạn xẹt qua Dĩnh Nhi rơi vào trên người cô gái nhỏ bên cạnh cô, thật tốt giống như nhìn thấy Dĩnh Nhi trước kia, đây cũng là con gái của bà, đứa con gái không biết mặt mười bảy năm.

Hốc mắt Nhạc Thu Mạn ê ẩm, nước mắt không nhịn được liền rớt xuống, xuống xe giang rộng hai cánh tay: "San San, con là San San có đúng hay không?" San San cũng nhào tới khóc, một đầu quấn tới trong ngực Nhạc Thu Mạn, hai mẹ con ôm nhau mà khóc, mắt Sở Dĩnh cũng không khỏi ướt át, cô cũng có cảm giác thân thiết đối với San San, huống hồ là mẹ.

Hôm sau San San liền theo Nhạc Thu Mạn trở lại phía nam, San San vừa đi, Chu Tự Hàn liền nói với Sở Dĩnh: "San San là em gái của em, anh thừa nhận, những người khác ít liên hệ đi."

Sở Dĩnh liếc anh một cái: " Những người khác gì chứ, anh nói thẳng là Lăng Chu không phải được sao, sao trái tim nhỏ như vậy, thời gian đã lâu như vậy rồi, vẫn còn ghen lung tung được."

Chu Tự Hàn ôm cô gặm một cái: "Thời gian dài thì có ích lợi gì? Hiện tại tiểu tử kia vẫn còn độc thân, ngay cả một người bạn gái cũng không có, khẳng định trong lòng còn nhớ thương bảo bối nhà anh rồi, bảo bối, em xem San San là em gái ruột của hắn ta, cũng là em gái của em, hai người các em miễn cưỡng cũng coi như anh em, giữa anh em có cái gì thì chính là loạn luân." Sở Dĩnh giơ chân đá anh một cước: "Anh mới loạn luân đấy."

Chu Tự Hàn che chân nhảy: "Bảo bối, em cũng quá hung ác rồi, lát nữa đá tàn chồng của em, xem em làm thế nào đây? Bảo bối bảo bối. . . . . ."

Mặc dù cảm thấy Chu Tự Hàn có chút thần hồn nát thần tính, nhưng Sở Dĩnh vẫn tận lực tránh gặp mặt với Lăng Chu, Nhạc Thu Mạn nhận San San, không yên tâm để con bé sống ở nước ngoài một mình, liền để con bé ở lại đi học trong nước, cũng có thể chăm sóc con bé, dù sao một cô gái nhỏ, một mình ở bên ngoài cũng sẽ gặp khó khăn.

Lăng Chu cũng đồng ý, cứ như vậy, anh cũng có thể chuyên tâm đào tạo hơn, chỉ là anh vẫn chưa buông tay đối với đoạn tình cảm với Dĩnh Nhi kia. Năm năm sau Dĩnh Nhi đã là mẹ của hai đứa bé, con trai Chu Lịch, con gái Chu Tuyết, nhìn cuộc sống của cô hạnh phúc như vậy, Lăng Chu cảm thấy, có lẽ thật sự mình nên bỏ qua, Dĩnh Nhi đã sớm không thuộc về anh, tình yêu, hạnh phúc, cuộc sống của cô đều thuộc về một người đàn ông khác, mà mình chỉ là một người khách qua đường.

Bao nhiêu năm sau, Lăng Chu thiết kế đạt được giải thưởng quốc tế lớn, rốt cuộc anh cũng thực hiện được giấc mộng của mình, trở thành một kiến trúc sư xuất sắc, tòa nhà chọc trời mệnh danh do anh thiết kế cũng đứng vững vàng ở bờ bên kia đại dương, ghi lại đoạn tình yêu đã từng khắc sâu nhất của anh.

Hoàn

Bạn đang đọc Đuổi Tình Yêu Đi của Hân Hân Hướng Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.