Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 5784 chữ

Tháng sáu mùa hoa phượng nở, trong buổi lễ tốt nghiệp trang trọng, một tay Dương Kỳ Phong cầm bó hoa, một tay dắt bạn gái Lê Phức Mạn, hai người như siêu sao, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ, máy ảnh bốn phía không ngừng nháy.

Trường cấp III, học tỷ tốt nghiệp, đàn em năm nhất năm hai, đứng xem buổi lễ, phụ trách vỗ tay reo hò, Hà Tân Vũ và bạn học ngồi hàng dài bên dưới, như đang xem kịch, cô hợp làm khán giả, không thích hợp làm diễn viên chính.

Sở trường của Ngô Tuyết Yến là chụp rất nhiều ảnh, lại cảm thán: “Đội trưởng và học tỷ quá xứng đôi, tuy mình ghen tỵ lắm nha, nhưng cũng chịu vậy.”

“Đúng vậy.” Hà Tân Vũ cũng đồng cảm, nhìn Dương Kỳ Phong và Lê Phức Mạn đứng chung, dù là ai cũng phải khâm phục khẩu phục, không ai có thể đẹp đôi như bọn họ, giống câu chuyện cổ tích ngoài đời, quá đẹp.

Về gian tình của cô và Dương Kỳ Phong, nên dừng lại thôi, chờ anh lên đại học, sẽ càng có nhiều hoạt động hơn, nhiều thách thức hơn, anh còn muốn phát triển tương lai, không nên làm những chuyện vô vị này nữa.

Mấy ngày nay, mỗi lần hẹn hò, cô coi nó là hồi ức để cất giữ, mặc dù không lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng là ấn ký sâu nhất.

“Em muốn ra khỏi đội bóng.” Hà Tân Vũ đã quyết, cô phải vĩnh biệt hoàn toàn.

Ngô Tuyết Yến gật đầu đồng ý. “Ừ. Học trưởng Dương Kỳ Phong cũng đi rồi, không còn gì hay nữa cả.”

Hà Tân Vũ hiểu, giờ chẳng ai cản cô nữa, chờ qua kỳ nghỉ hè, sẽ có nữ sinh năm nhất, phía sau tiếp trước muốn làm quản lý đội bóng.

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Hà Tân Vũ tìm được Chu Bằng Phi trong đám người, mở miệng gọi: “Đội phó, em có việc muốn nói.”

“Nên gọi anh là đội trưởng đi.” Chu Bằng Phi từ lớp 11 lên lớp 12, cũng trở thành người lãnh đạo đội bóng.

“Đội trưởng, ngại quá, em muốn rút khỏi đội bóng.” Lần đầu tiên cô gọi anh là đội trưởng lại đưa ra cái loại việc này, thật là có lỗi quá đi.

“Vì sao?” Lòng anh nhất thời như dao cứa, bởi vì anh siêu thích ăn đồ ăn cô làm, về sau không được chén nữa thì phải làm sao đây?

“Em biết, đội bóng thiếu người, nhưng em phải đi làm, thật ngại quá.”

“Đi làm?” Cô không nhiệt tình yêu đương như các cô gái khác, vì gánh nặng kinh tế sao?

“Gia đình em không có cha, em muốn thay mẹ gánh vác một phần.” Bình thường cô hiếm khi nhắc đến gia cảnh mình, nhưng vì một cuộc sống mới, cô không thể không nói cho nghiêm trọng chút chút, tuy đây cũng là thật.

“Em đã nói vậy, anh còn có thể nói không sao?” Anh là người mềm lòng, đối mặt với một cô bé vừa dịu dàng vừa kiên cường như thế, con người sao có thể sắt đá được. “Được rồi, khoảng thời gian này biểu hiện của em rất tốt, anh quyết định tặng em một món quà.”

“Đừng khách khí.”

Anh ưỡn ngực, ngạo mạn nói: “Quà chính mà một lần hẹn hò với anh, thế nào?”

“Đội trưởng, con người anh thật tốt.” Cô cố nín cười, Chu Bằng Phi quả nhiên kế thừa tôn chỉ của đội trưởng trước, tưởng nữ sinh đến với đội bóng đều là có ý đồ riêng, vì vậy bọn họ đều hi sinh cái tôi để đền đáp, tình cảm cao quý như thế thật cảm động quá đi.

Chu Bằng Phi hất mái tóc đẹp rạng ngời. “Chỉ là chút lòng thành thôi mà.”

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu, tạm biệt.” Cô cúi đầu rồi xoay người bước đi, tự nói với mình, từ nay về sau, cô sẽ không dính dáng gì đến nam sinh đội bóng nữa, coi là thành kiến cũng được, cô không chịu được thị phi đâu.

Cho cả một mùa hè, tiếng ve kêu cũng không dai dẳng như vậy, khi gió thu thổi đến, tâm tình cô sẽ nguội lạnh thôi.

**

Trong lúc nghỉ hè, Hà Tân Vũ cố lôi tư tưởng trở về, ngoài bài tập, làm việc nhà, còn phụ tiệm hoa bên cạnh, vừa làm vừa học. Bận rộn có thể khiến thời gian qua nhanh một chút, tin rằng chẳng bao lâu, cô có thể quên hết về Dương Kỳ Phong.

Thế giới của hai người sớm đã khác nhau, trời sinh anh không giống người thường, mà cô chỉ muốn yên ổn, có trời mới biết sức mạnh nào đã kéo bọn họ lại một chỗ như vậy, tóm lại là về lâu về dài không còn cách nào, anh sẽ thăng tiến rất nhanh, khác xa con đường của cô.

Ngày từng ngày trôi qua, cô không hề nghe thấy tiếng chuông di động, vì cô đã tắt điện thoại vĩnh viễn, đặt ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, như một di vật.

Chín giờ sáng, Hà Tân Vũ ăn qua bữa sáng, quét nhà, giặt quần áo, nghe tiếng bước chân ở cửa biết ngay là mẹ đã về, vì bươn trải kiếm tiền, mẹ cô nhận cả trực đêm.

“Mẹ ăn chút gì đã, đừng đi ngủ luôn.” Hà Tân Vũ mở nồi cơm điện, lấy ra cốc sữa đậu nành và bánh trứng nóng hổi.

Hà Thu Mỹ mệt mỏi nở nụ cười, con gái lớn còn giống y tá hơn bà. “Đã biết. Thiến Văn đâu con?”

“Nó đi học thêm rồi.” Vừa tốt nghiệp cấp II, em gái cô quyết định thi lên, trường luyện thi cũng tự tìm, hi vọng lần này nó có thể đạt kết quả tốt.

“Ừ.” Hà Thu Mỹ không yêu cầu nhiều lắm ở hai đứa con gái, tự các cô quyết định tương lai, chỉ cần đừng giống bà lấy nhầm người là tốt rồi.

“Mẹ, con đi làm đây.” Hà Tân Vũ xỏ giầy, chuẩn bị ra ngoài.

“Vất vả cho con rồi.”

Hà Tân Vũ đạp xe đạp, không lâu đã đến chỗ làm, biển hiệu ghi “Đậu Hoa Tẩu”, trong cửa hàng ngoài mấy món đậu, cũng bán mấy loại đồ ngọt và đồ lạnh, vì chất lượng tốt nên cũng có chút danh tiếng trong vùng.

Vào cửa hàng, Hà Tân Vũ nói. “Bà chủ, cháu đến rồi.”

Ở nhà bếp, một đám hơi xông ra, bà chủ đứng trong đó quệt mồ hôi. “Tân Vũ, cháu mang những món này ra ngoài đi.”

Ngoại hiệu của bà chủ là Đậu Hoa Tẩu, mỗi ngày đều nấu rất nhiều thức ăn, do ông chủ phục vụ khéo léo, nhưng kỳ nghỉ hè hoạt động nhộn nhịp, ông chủ thường đi giao hàng, cho nên muốn thuê học sinh sinh viên phụ giúp.

“Dạ.” Hà Tân Vũ mặc tạp dề vào, động tác khá thành thạo, cô rất vui khi làm những việc này, cuộc sống vì thế cũng nhẹ nhàng thoải mái mà trôi qua.

Từ lễ tốt nghiệp đến nay đã hơn tháng, cô thấy tự hào, không gặp Dương Kỳ Phong lâu như vậy, cô vẫn sống tốt, trên đời này vốn có đạo lý không phải ai cũng là độc nhất, mỗi người đều có thể được thay thế, đội bóng không có Dương Kỳ Phong, chẳng phải cũng có đội trưởng mới đó sao?

Đang nghĩ như vậy, vị khách đầu tiên vào cửa, làm cô sửng sốt: “Chào anh, xin hỏi… Anh muốn ăn gì?”

“Đậu thập cẩm.” Dương Kỳ Phong chọn món thượng hạng trên thực đơn, anh diện quần bò và áo sơ mi, trên mặt đeo một cặp kính râm, như sợ bị người ta nhận ra, kết quả là càng gây sự chú ý.

“Dạ, xin chờ một chút.” Anh vừa đi ngang qua? Hay là đặc biệt tìm cô? Cô không dám nghĩ nhiều, tóm lại người đến là khách, không thể chậm trễ.

Rất nhanh cô đã bưng thức ăn lên, hai tay hơi run, Dương Kỳ Phong bỏ kính nhìn cô một cái, lúc này lại không có khách nào đến, sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ, cô có thể trốn đi đâu?

Giống như tiên đoán trước, radio trên quầy phát một ca khúc…

_ Em hiểu tình cảm trong ánh mắt anh, ngọn lửa cháy có thể lan rộng trên đồng cỏ bất cứ lúc nào _

_ Nguy hiểm kia em đã từng trải qua, cũng bởi thế đã để lại vết thương _

_ Tình yêu vẫn là truyền thuyết, đừng động đến nữa, cứ để lòng hoang vắng đau âm ỉ đi thôi _

_ Đừng yêu em, nếu như chỉ là trống vắng, nếu không thể kéo dài, nếu không có bến đỗ an toàn… _

Lần đầu cô nghe một bài hát như thế, lại thấy rất quen, như đã nghe qua nhiều lần, chỉ vì cũng từng vùng vẫy như thế trong lòng anh, chờ mong lại sợ tổn thương, dù sao đối mặt với cô là một tên con trai rất nguy hiểm, nhưng hình như đã khắc sâu vào lòng cô mất rồi.

★★★

Nét mặt Dương Kỳ Phong không thay đổi tẹo nào, yên lặng ăn xong một chén đậu. “Bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi đồng.”

Anh đưa ra một trăm tiền mặt, rất nhanh, cô thối tiền lẻ cho anh, ai ngờ anh cố ý không cầm, ngược lại còn hỏi: “Bao giờ em xong việc?”

“Xin hỏi có chuyện gì ạ?”

Câu hỏi của cô làm anh giận tái mặt, chẳng lẽ cô nghĩ anh nhàn rỗi không có việc gì làm, không may tạt qua? “Không có việc gì thì không thể tìm em? Từ khi nào em đã hống hách vậy? Sao lại tắt di động?”

“Em…” Câu hỏi liên tiếp, cô đều không thể trả lời, cô không hiểu, anh muốn ai mà chẳng được, vì sao còn đến tìm cô?

“Anh chuyển ra ngoài rồi, đây là địa chỉ bây giờ.” Anh lấy một tờ giấy trong túi ra, còn có một chùm chìa khóa.

“Đây là ý gì?” Đây không phải là chìa khóa nhà của anh chứ? Cho dù có mở được cửa phòng anh, cũng không có khả năng vui vẻ được.

“Rảnh thì đến tìm anh.”

“Chúng ta…” Là loại quan hệ gì? Gặp lại có ý nghĩa gì? Nếu anh không ngủ được thì tìm bác sĩ, nếu muốn ăn thì tìm đầu bếp, đừng cho cô cái cớ, đừng để cô mềm yếu, đừng để cô ảo tưởng nữa….

Anh ngắt lời cô, chỉ thấy anh trợn mắt nhìn mình, cảnh cáo nói: “Chỉ có anh được nói chia tay, em chớ có quên!”

Nói xong, Dương Kỳ Phong không quay đầu đã rời đi, bà chủ đi ra từ nhà bếp thấy vậy thì khó hiểu, lập tức tò mò truy hỏi: “Nó là ai vậy? Bạn trai cháu?”

“Không phải.” Hà Tân Vũ nắm chìa khóa trong tay, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại thấy nặng nề, cô nào có tư cách kết giao với vị đại nhân này? Nhưng anh vừa nói đến hai chữ chia tay, giống như bọn họ từng quen nhau thật…

Đương nhiên bà chủ không tin. “Vợ chồng trẻ cãi nhau?”

“Không phải mà.”

“Nam sinh lạnh lùng [cool boy =))] như thế, ta thấy là cháu bị ăn rồi, biết điều một chút chấp hành mệnh lệnh đi.”

Bà chủ hay nói đùa, nhưng cả người Hà Tân Vũ lại rét run, vì cô cũng có cảm giác này, nếu Dương Kỳ Phong không chịu bỏ qua, cô có bản lãnh kháng cự sao?

Giữa mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran bên tai, như kêu gọi sinh mệnh, có phải một góc nhỏ trong lòng anh, cất giấu một tình cảm không dám thừa nhận, giờ phút này đang thoát ra, không thương không được…

★★★

Chủ nhật, cửa hàng đóng cửa, Hà Tân Vũ làm xong việc nhà, mẹ đang ngủ bù, em gái đi học thêm, hôm nay là ngày thuộc về cô.

Ra cửa, cô đón xe bus đi đến một nơi chưa từng đặt chân đến, cầm tờ giấy và chìa khóa trong tay, đứng trước cửa tòa nhà nhưng không cất nổi bước, không hiểu cô còn làm gì? Dương Kỳ Phong cũng không ép cô, cô lại tự nộp mạng, cứ vậy mà rơi vào bẫy sao?

Không biết qua bao lâu, cánh cửa màu đen tự động mở ra, Dương Kỳ Phong đi ra, anh mặc áo Polo và quần kaki, nhìn có vẻ nhàn nhã, mặt lại tỏ ra dữ tợn, trừng mắt hỏi cô: “Em đứng đây bao lâu rồi? Chìa khóa này là cả tầng trên và tầng dưới, em có thể tự vào mà, không lẽ còn muốn anh phải kính mời em lên lầu sao?”

Anh nhìn cô qua cửa sổ tầng trên được nửa giờ, cô gái này thật lề mề, rõ ràng đã đến lại còn giậm chân tại chỗ, hại anh phát điên.

Nhìn dáng vẻ giận dữ của anh, cô không biết phát biểu cảm tưởng thế nào, trừ cao to đẹp trai, có tiền, có bản lĩnh, rốt cục thì có gì mê người? Cá tính của anh hỏng bét, tự cho là đúng, là đại thiếu gia điển hình. Lại dựa vào vai cô mà ngủ, còn dùng cặp mắt đủ để giết người kia nhìn cô, vì thế, cô luyến tiếc, không bỏ xuống được sao?

“Còn không mau vào đi.” Dương Kỳ Phong cầm tay cô, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, trực tiếp kéo cô vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có hai người, cô muốn rút tay về, nhưng anh không tha, từ trong gương nhìn thấy, vẻ mặt hai người rất nghiêm trang, giống như… giống một đôi tình nhân đang chiến tranh lạnh.

Thang máy dừng ở tầng bảy, trên hành lang chỉ có một cánh cửa, anh vừa mở vừa nói: “Đây là món quà thi vào đại học cha tặng anh.”

“Ặc.” Kẻ có tiền quả nhiên khác người, vào đại học được một căn hộ, cho dù cha anh có ba bà vợ, mười một đứa con, hiển nhiên của cải vẫn thừa tiêu.

“Anh còn có một chiếc xe, anh cũng thi bằng lái rồi, lúc nào cũng có thể ra ngoài hóng gió.”

“Ặc.” Vẫn là một câu trả lời, anh cũng sẽ không đưa cô ra ngoài chứ, cô là bí mật, gặp ánh sáng sẽ chết.

“Sao mặt em nhìn khổ sở vậy?” Anh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thẳng vào ánh mắt hờ hững của cô, không hiểu cô bé này hôm nay làm sao vậy? Đã bằng lòng đến tìm anh, lại cứ đứng dậm chân ở ngoài, anh nghĩ biểu hiện của mình đã đủ rõ rồi, chẳng lẽ cô còn muốn anh dùng lời ngon tiếng ngọt? Đúng vậy sao?

“Học tỷ có biết chuyện này không.”

“Không quan trọng.” Trên thực tế, anh đã chia tay Lê Phức Mạn, mặc đối phương đau khổ van xin, anh không có lòng nào mà gặp gỡ nữa, nhưng anh không muốn nói cho Hà Tân Vũ biết, sợ cô sẽ cho là mình quá để ý cô.

Hà Tân Vũ nhìn bốn phía, một nơi rất đẹp, nhưng không ấm cúng: “Em thấy mình quả thật không nên đến đây.”

“Em căng thẳng cái gì? Anh đã làm gì em chưa?”

Đúng vậy, anh chưa bao giờ chạm vào cô, chỉ là thường ngủ cùng cô thôi, nhưng lời anh nói lại có chút kỳ quái, quan hệ của bọn họ rất khó định nghĩa, nhưng không tiến thêm một bước cũng không có nghĩa là an toàn, anh là mối nguy hiểm lớn nhất mà cô từng gặp.

“Anh biết không công bằng với em, chưa cho em một danh phận, cũng không hứa hẹn gì cả, nhưng anh muốn gặp em, nếu không không làm nổi việc gì.” Anh có thể nói tốt hơn để dụ cô vui vẻ, sau này dù có chia tay cũng không oán anh, nhưng anh không muốn lừa gạt cô, trước mặt cô gái này, ngay cả diễn trò anh cũng không bằng lòng.

Anh lật bài ngửa như thế. Vì thế cô lại im lặng, đây là thời khắc mấu chốt, cô nên trả lời thế nào? Cô có thể bỏ lại chìa khóa rồi đi, cũng có thể giữ lại chìa khóa, rồi từ nay về sau cứ đắm chìm dần. Giữa hai người là một dải đất màu xám, đi hay ở là do quyết định lúc này.

Anh chưa đợi cô trả lời, từ chứa chan dịu dàng đã hóa thành nôn nóng. “Em cho rằng anh không bực mình sao? Kế hoạch tương lai của anh rất thuận lợi, em lại hại anh suy nghĩ không yên, phiền cũng đã phiền chết rồi.”

Trong khoảng thời gian này, anh không thể không nghĩ đến lúc đoạn tuyệt quan hệ, nhưng anh ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí còn mơ thấy cô, không thể không thừa nhận với mình, anh đã bại dưới tay cô bé này, nhìn thì cô chẳng có lực sát thương tí nào, không hiểu sao lại có khả năng ăn mòn lòng người đến thế.

“Đừng nói nữa.” Cô đứng dậy đi ra cửa, thừa dịp còn chút sức, cô phải tự cứu mình.

“Chờ một chút.” Anh ôm vai cô từ phía sau, ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng đi.”

Cô chưa bao giờ thấy anh dùng giọng điệu này để nói chuyện, cầu xin giống như cún con mèo con, nhưng thế giới của anh không có chỗ cho cô, tại sao còn phải làm nhau khó xử? Cô không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể, nhân từ với anh chính là tàn khốc với mình.

“Anh là tên vô lại, nhưng anh cần em.”

Anh xoay nhẹ người cô, lấy kính của cô xuống, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nếu cô muốn chạy trốn thì chỉ có lúc này, nhưng cô không thể động đậy, như đã bị phép thuật thôi miên, khi anh cúi đầu xuống gần cô, cô chỉ có thể mặc mọi việc xảy ra.

Cứ như vậy đi, cũng chỉ có thể như vậy, trong nháy mắt môi hai người chạm vào nhau, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô không có cách quay đầu, biết rõ anh ích kỷ lại nguy hiểm, nhưng vì cô anh đã không màng hư vinh, thậm chí còn thầm cảm động....

Hôn lại hôn, tạm dừng vì thở gấp, lập tức lại muốn xuyên qua đối phương, chiếm lấy nụ hôn nóng bỏng, không cần lời nói, bọn họ đã trao đổi tâm ý, dù có chút kỳ lạ, hai người khác nhau như thế lại có thể hấp dẫn nhau.

Cảm thấy cô đang run rẩy, anh buông lỏng một chút, chạm trán mình lên trán cô, chăm chú nhìn đôi mắt có thể làm người ta say đắm kia, cô không phải người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng lại khiến anh không muốn rời xa.

Anh cứ đòi hỏi trong im lặng như vậy, trận tranh tài này cô thua rồi, cô cố nén nước mắt xúc động, nức nở nói: “Anh chỉ dám nói trong căn phòng này thôi.”

Thật đáng buồn cô chỉ có thể vạch ra giới tuyến này, hạn chế anh trói buộc mình!

“Đúng vậy, chuyện em muốn làm, anh tuyệt đối không ép em, chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh sẽ tìm cách để có thể ở bên em.”

Thành khẩn trong mắt anh làm cô tin tưởng, anh không tệ đến mức ép buộc cô, nhưng chỉ sợ là cô không giữ nổi mình, từ đầu đến cuối anh đều rất thành thật, thành thật đến mức làm cô không thể cho đây là ảo giác, không thể lừa gạt tình cảm của anh, tất cả là do cô tự chuốc lấy.

“Hôm nay em về trước, khi rảnh lại đến.”

“Ừ.” Anh tiễn cô ra cửa, không nhịn được lại ôm cô vào lòng, dùng giọng nói nhẹ vô cùng nói ba chữ: “Thật xin lỗi.”

Vì tiền đồ của anh, cô không thể nào lộ diện, chỉ có thiệt thòi cho bản thân cô, làm người yêu bí mật của anh, cô có quyền hận anh, nhưng cô biết chuyến đi này vốn đã không còn đường về, cô không có anh vẫn có thể sống qua ngày tháng, anh thiếu cô sẽ là những ngày sống khó khăn. (Vô.....Ảnh...33..Các....https://qttp.wordpress.com/)

" Hôm nay em đi về trước, có rảnh lại đến."

Câu “Thật xin lỗi” này hãy nói trong tương lai đi? Như cô có thể nhìn thấy, cô sẽ phải vì anh mà đau khổ, đau khổ rất nhiều.

Cô đẩy anh ra, lẳng lặng xoay người ra cửa, người đi nhưng lòng ở lại, cô biết trái tim đã không còn nghe lời nữa, chỉ mong anh lưu tình, đừng làm nó vỡ hoàn toàn...

★★★

Từ ngày đó, khi rảnh, Hà Tân Vũ đều đến chỗ Dương Kỳ Phong, có lúc anh không ở nhà, có lúc anh đang ngủ, nhưng chỉ cần thấy cô, anh luôn cầm tay cô, cười khúc khích với cô, giống như cô là mặt trời, không khí và nước.

Trong phòng thỉnh thoảng người giúp việc có đến quét dọn, nhưng cô vẫn làm thứ gì đó, như nấu cơm, pha trà, giặt quần áo, bọn họ như đôi tình nhân vô cùng thân thiết, cô rất cảm ơn anh, chưa từng đưa cô gái khác đến đây, có điều cô cũng có tình cảm với anh, đời người thật ngắn, ngày tận thế có thể đến bất cứ lúc nào, giờ có thể ở cùng một chỗ là tốt rồi, về tương lai thương tâm, chờ đến tương lai hãy nói sau.

Khi Hà Tân Vũ nấu cơm, Dương Kỳ Phong không thể giúp gì, nhưng anh cứ lởn vởn trong phòng bếp, có vướng chân cô cũng không màng.

“Em biết không? Chỉ xem em nấu cơm thôi anh cũng thấy rất hạnh phúc.”

“Vì sao?”

“Tiếng rửa rau, thái rau, xào rau, giống như có một loại nhịp điệu, làm tâm tình người ta thả lỏng.”

Là hương vị gia đình, vì gia cảnh đặc thù của anh, lục đục với nhau là chuyện như cơm bữa, chưa từng có một gia đình ấm áp. Cô nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, sợ đả kích lòng tự trọng của anh. Cô muốn làm cho anh rất nhiều thứ, nhưng lại không thể tạo cho anh một gia đình, trước mắt chỉ là một mái nhà tạm bợ, còn phải che dấu tai mắt của mọi người, nhưng dẫu có ra sao, cô sẽ vẫn gìn giữ lại quãng thời gian tốt đẹp này.

Làm cơm xong, bọn họ ăn cơm cùng nhau, anh phụ trách rửa bát, cô phụ trách pha trà, rồi hai người ngồi vào ghế sô pha, nghe nhạc cũng tốt, xem phim cũng tốt, cái gì cũng tốt, chỉ cần có thể gắn bó cùng nhau.

Những ngày như vậy còn có thể kéo dài bao lâu nữa? Cô không muốn đoán, nhưng nó lại thường hiện lên trong lòng, sự nghiệp của anh rất quan trọng, liệu anh có kết hôn sớm không, nếu đủ may mắn, nếu anh không chán ghét, có lẽ cô có thể theo anh trải qua mười năm thanh xuân, có phải như vậy nên cảm tạ vận mệnh hay không?

Trên truyền hình phát bộ phim tình yêu cảm động, Dương Kỳ Phong xem không chuyên tâm, tay ôm lấy vai cô, thỉnh thoảng nhắm mắt dưỡng thần, cô là cô bé duy nhất không than phiền việc anh ngủ, luôn bao dung anh, cả tính ích kỷ và vô lại.

Trước khi kết thúc bộ phim, anh lấy một chiếc dây chuyền bạc từ túi ra. “Cái này cho em.” (Vô.....Ảnh..34...Các....https://qttp.wordpress.com/)

“Cho em? Vì sao?” Cô ngơ ngác, anh sao lại mua vòng cổ tặng cô? Vật quý như vậy cô có thể nhận sao?

“Ngày mai không phải sinh nhật em sao?” Tài liệu về đội viên của đội bóng viết rất rõ, anh xem một lần mãi không quên.

Anh lại có lòng như vậy, cô không nhận sẽ làm anh thất vọng, vì thế cô mỉm cười nói: “Cám ơn.”

“Không cần cảm động, thấy đẹp thì mua.” Anh đeo cho cô, ngoài miệng nói không sao, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Cô hiểu, bọn họ không thích hợp để nói chuyện yêu đương, chỉ cần trong lòng anh có cô là đủ rồi, cô sẽ không ép anh.

Nhìn cô đeo vàng cổ anh mua, anh khá thỏa mãn, động tác này giống như một chiếc còng giam, nhưng không biết là để giữ anh hay giữ cô? Tóm lại, khi cô mỉm cười như vậy, anh nhất định phải hôn cô, một lần không đủ, hai ba lần cũng không đủ.

Hôn hôn, anh ôm cô thật chặt, thở dốc nói: “Tối hôm nay... đừng về.”

“Anh...” Anh muốn làm gì cô? Bọn họ ngoài việc hôn nhau thì ngủ cùng nhau, trước sau chỉ có hai việc này, anh không định ăn cô chứ?

“Đùa chút thôi mà, em chắc vẫn muốn làm cô gái ngoan.” Nếu không thể hứa hẹn gì với cô, có thể chiếm lấy thân thể của cô không? Đó hẳn là dành cho người đàn ông cô yêu nhất!

Cô gật gật đầu, cảm tạ anh không tham lam, nếu anh muốn, cô cũng không thể kháng cự được, cô không sợ từ con gái biến thành phụ nữ, chỉ sợ rồi mình sẽ không thể rời xa anh được.

Anh uống hai ngụm trà, đỡ cơn khát, tán gẫu đề tài an toàn: “Gần đây học hành thế nào? Đừng vì anh mà mất thời gian học bài đó.”

“Em vẫn tốt.” Thực ra thành tích của cô chỉ hạng trung, gần đây đội nhiên tiến bộ vượt bậc, nhảy lên top 5 của lớp, thầy giáo và bạn bè đều kinh ngạc. Có lẽ là do trong lòng không phục, muốn chứng minh mình cũng có thể, cô không muốn cách anh quá xa.

“Có gi không hiểu có thể hỏi anh.” Thành tích của anh trước giờ đều đứng đầu, có thể nói là văn võ song toàn.

“Ừ.” Cô biết điều đáp, không muốn vì việc học mà làm phiền anh, đây là trách nhiệm của cô, ở đại học anh có rất nhiều thứ phải quan tâm, bước qua cánh cửa này, chính là một cuộc sống mới của bọn họ.

“Em nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” (Vô.....Ảnh..35...Các....https://qttp.wordpress.com/)

Anh kéo cô vào lòng, tuy giữ cô bên cạnh, nhưng tâm hình như đã bay đi rất xa, thật ra anh cũng không hiểu lắm về cô, có điều anh lại càng không hiểu mình, vì sao giữa nhiều cô gái như vậy, lại chỉ muốn yên lặng ở cạnh cô.

“Chờ em thi đậu đại học, muốn quà gì?”

Những thứ cô muốn, anh không thể tặng nổi, vì vậy cô cũng không làm anh khó xử, rất nhanh đã dàn xếp xong: “Ở đây không có lò nướng, mua một cái đi, em muốn làm ít bánh.”

“Không thành vấn đề.” Cô làm gì đều không phải là cho anh ăn sao? Cô gái này chẳng bao giờ nghĩ cho mình, ngoài lò nướng, anh còn muốn tặng cô nhiều thứ khác, để cô có thể mỉm cười với anh như vậy một lần nữa.

Khi cô mỉm cười với anh, chắc là rất hạnh phúc? Anh tin bằng tài năng này, cô sẽ không thể rời xa anh chăng?

Xuân đến thật nhanh, mối tình bí mật của Hà Tân Vũ và Dương Kỳ Phong cũng đã được gần ba năm, trừ hai người, không có ai biết, cùng lắm thì là bảo vệ khu nhà, bọn họ đều quen mặt Hà Tân Vũ, nhưng cũng không hỏi đến quan hệ của cô và Dương Kỳ Phong. Cao ốc nhiều hộ gia đình như thế, người đến người đi, tan tan hợp hợp cũng là chuyện thường tình.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Hà Tân Vũ thuận lợi thi đỗ đại học quốc lập, học cùng trường với Dương Kỳ Phong, nhưng khác khoa, thỉnh thoảng lại gặp nhau ở sân trường, hai người vờ không quen biết, coi như người qua đường.

Lén lút, anh tặng cô một chiếc notebook, nói là anh không dùng nữa, cô cũng không vạch trần lời nói dối của anh, mỉm cười nhận lấy, nếu việc này có thể giảm bớt mặc cảm tội lỗi của anh, tự đáy lòng cô hi vọng anh sẽ vui vẻ, dù sao khi mua lò nướng, cô làm nhiều thức ăn ngon cho anh ăn là được.

Học bài xong, Hà Tân Vũ bắt đầu đi dạy gia sư và làm thêm, một nửa tiền lương đưa mẹ, một nửa tiết kiệm, dần dần, cô có thể làm dáng cho mình, bởi vậy cô thay kính áp tròng, đổi kiểu tóc, còn đi dạo phố mua sắm với bạn học.

Nữ sinh năm nhất luôn được hoan nghênh, Hà Tân Vũ không phải đóa mân côi làm người ta kinh diễm, lại giống hoa nhài tươi mát, khiến không ít người theo đuổi. Cô vô tình phát triển các mối quan hệ nam nữ khác, vì vậy mà thấy tự tin hơn, thì ra mắt kính học muội cũng có thể biến thành một mỹ nữ bậc trung tốt.

Dương Kỳ Phong rất nhanh nhận ra điểm ấy, liền chất vấn cô: “Sao em lại thay đổi vẻ ngoài?”

“Là em muốn trưởng thành.” Anh đã từng nói mắt cô rất đẹp, con gái thường vui mừng khi được khen, anh không hiểu sao?

“Anh thích em trước kia hơn.”

“Nhưng em không thích.” Cô không muốn làm con vịt xấu xí nữa, ngoài việc thi vào cùng trường với anh, cũng hi vọng khi đứng cạnh anh sẽ không yếu thế hơn, coi như là một loại theo đuổi đi, muốn gần nhau hơn nữa, cho dù không có kết quả tốt, ít nhất cô cũng đã cố hết mình rồi.

Dương Kỳ Phong nhận ra cố chấp trong mắt cô, không phải anh không tin cô, nhưng anh vẫn lo lắng không thôi. “Lỡ đâu, lại làm tên con trai nào phải lòng thì sao? Em có biết đàn ông ở bên ngoài rất nguy hiểm không?”

Cô im lặng nhìn anh trong chốc lát, giọng điệu của anh như là bạn trai cô vậy, sao anh luôn tự cho mình là đúng cơ chứ? Mỗi lần cô gặp anh ở trường học, bên cạnh anh lại là một cô gái khác, không cần hỏi cũng biết, anh chính là người đào hoa, so với sự nghiệp to lớn của anh, cô còn thua xa lắc. (Vô.....Ảnh..36...Các....https://qttp.wordpress.com/)

“Em nghĩ, việc này không phải chuyện của anh.”

Cô chưa bao giờ nói chuyện như vậy, đây là dịu dàng động lòng người sao? Anh không thể tin vào lỗ tai mình, lay lay vai cô hỏi: “Rốt cục em làm sao vậy?”

“Anh có thể được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh, sao em không thể quen những nam sinh khác.”

“Em đang ghen?” Đúng thật là, sau khi anh tốt nghiệp trung học đã chia tay với Lê Phức Mạn, ba năm đại học cũng không kết giao với bạn gái, còn không phải đều vì cô? Nhưng da mặt anh mỏng, vẫn không nói cho cô chân tướng này, trên thế giới nhiều con gái như vậy, anh lại chỉ muốn ở chung chỗ với cô, tuy nói là không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, làm cô chịu oan ức...

“Em không có.” Cô nào có tư cách ghen? Bọn họ không phải là bạn bè, cũng chẳng phải vợ chồng, lại càng không phải người nhà, rốt cục là cái gì?

“Là anh không tốt, đúng vậy, nhưng em cũng cam tâm tình nguyện, không phải sao?”

Nói cho cùng, trách nhiệm đều đẩy lên người cô, đều do cô ngốc. “Đúng vậy, quan hệ của chúng ta chỉ tồn tại trong căn phòng ấy, đi ra cửa, em muốn như thế nào thì sẽ như thế nấy!”

Khi hai người ở chung, luôn là cô chăm sóc anh, anh ỷ lại vào cô, hiếm khi cô bày ra thái độ lạnh lùng này: “Tân Vũ, em muốn thay đổi, không sao, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng em không cần thay đổi nhiều, em biết là anh cần em mà.”

“Tự em sẽ quyết định.” Đúng vậy, đã đến lúc cô phải tự quyết định.

Anh vươn tay ôm cô, tiểu cô nương đã trưởng thành, đôi cánh dài, sắp bay về phía chân trời rộng mở, anh nên cột cô lại hay thả cô đi? Một ngày nào đó anh phải kết hôn cùng “đối tượng thích hợp”, anh lấy quyền gì mà lãng phí tuổi thanh xuân của cô? Sự tốt đẹp của cô không chỉ có anh nhận thấy, những tên con trai kia cũng chú ý đến, nếu... Nếu có một đối tượng vừa tốt vừa chân thành, có thể nắm tay cô tản bộ dưới ánh mặt trời, sao anh có thể yêu cầu cô đừng đi?

Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm anh, lo lắng của anh là dư thừa, nhưng cô không muốn yếu thế, cô muốn chứng minh cô có thể, đây không phải loại suy nghĩ trẻ con, nhưng cô đã yêu, mà cô cũng không phải người có lý trí, ai có thể nói cho cô biết, tình cảm dây dưa này rốt cuộc sẽ đi về đâu?

Bạn đang đọc Đừng Yêu Em của Khải Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.