Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Vào Hốc Tường (1)

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

“Xác định tọa độ: Tầng ngầm số 1 cao ốc Kiến Nghiệp, kho hàng số 004.”

Nhiệm vụ: Nhìn vào hốc tường.

Đẳng cấp nhiệm vụ: Hoàng khủng bất an (cao).

Bối cảnh nhiệm vụ: Vận mệnh hắn bi thảm, thê ly tử tán, tên của hắn chú định cả đời cô độc, không một ai để tâm đến hắn. Đáng tiếc thay, sự cố ngoài ý muốn xảy ra, mọi người bỏ quên hắn ở nơi hẻo lánh. Đúng, hắn ở đó, nơi sâu nhất trong tòa nhà.

Nhiệm vụ cụ thể: Giúp hắn vĩnh viễn an nghỉ.

Phần thưởng nhiệm vụ: 300 điểm năng lượng dị thứ nguyên.

Trừng phạt: Trở thành thế thân, đổi lấy tự do cho hắn.

Nhắc nhở:

  1. Ác linh không thể khóa. Hắn rất đáng thương, xin hãy buông tha hắn.

  2. Bí mật trong mắt hắn.

Ghi chú: Có lẽ bạn nên mang theo công cụ.

Ra đến cổng cư xá, trong lúc chờ đợi những người khác, Nhan Tuấn Trạch kiểm tra lại một lượt nhiệm vụ trong thời không đồ phổ.

Nhiệm vụ này yêu cầu giúp ác linh vĩnh viễn được an nghỉ, nói cách khác, tên này hiện tại đang ở trong một trạng thái không thoải mái, phải giải quyết khốn cảnh mà hắn gặp phải thì mới có thể giúp hắn cảm thấy nhẹ nhõm, từ đó được an nghỉ.

Các thành viên của tiểu đội dò linh vừa thành lập đến rất đúng giờ, trước 9 giờ, một chiếc taxi ngừng trước cổng khu cư xá, cửa sau xe mở ra, Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân lần lượt bước xuống xe.

Hai người đều mặc đồ thể thao màu tối để thuận tiện hành động, sau lưng mang theo balo, trông có hơi phình ra, hẳn là chứa camera cùng đèn pin.

Kế đó, tay lái phụ mở ra, Chu Hằng duỗi chân voi ra giẫm xuống đất, dưới ánh mắt xem thường của các đồng đội, từ chút từng chút một dịch chuyển thân hình to bè của mình ra khỏi xe,

Thời điểm hắn vừa xuống xe, nháy mắt có thể thấy được chiếc taxi kia rõ ràng là nâng lên một chút, danh phù kỳ thực “Như trút được gánh nặng”.

Sau khi thanh toán tiền xe, Chu Đại Lực phủi phủi mông, nói với Nhan Tuấn Trạch:

- Bọn mình đúng giờ ha? Trễ như vậy rồi, hay là ăn khuya trước rồi hành động?

- Giảm béo! - Hai nữ sinh trăm miệng một lời đáp.

Chu Đại Lực sờ sờ bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Đám nữ sinh các cậu nếu không phải đang giảm béo thì cũng là chuẩn bị giảm béo, may mắn là mình có chuẩn bị trước.

Dứt lời, hắn lấy trong balô của mình ra mấy bao bánh bích quy, xé vỏ ném vào miệng nhai.

Từ sau khi linh dị xuất hiện, người ra đường ban đêm cực kỳ ít, ngược lại là xe cảnh sát tuần tra ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe tuần tra nhá đèn tín hiệu nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào chạy vụt qua.

Bốn người mang theo balo, đi trên con đường vắng vẻ lúc nửa đêm rất dễ khiến người chú ý, cho nên bọn họ không nán lại quá lây, mà lập tức di chuyển, tiến đến cổng Cao ốc Kiến Nghiệp cách đó hơn 100 mét.

Cao ốc Kiến Nghiệp cùng cửa điều khiển bằng điện, bên cạnh cửa điện có một cái cửa sắt nhỏ, hiện tại hơi khép hờ, đẩy một phát liền mở ra.

Bất quá, cạnh cửa sắt là phòng trực ban của bảo vệ cao ốc, trong phòng có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ đang ngồi xem TV. Là một bộ phim truyền hình cẩu huyết kiểu như Tôi yêu em mà em không yêu tôi, lại đi yêu hắn, hắn lại yêu em gái tôi, tôi để em gái tôi giả bộ yêu hắn, hắn liền bỏ rơi em, em quay về khóc lóc cầu xin tình yêu từ tôi.

Đối với ông chú bảo vệ, kịch tình này có vẻ rất hấp dẫn, thời điểm hắn còn đang nhìn vào TV không rời mắt, cửa sắt sau lưng đã từ từ bị đẩy ra.

Bốn người Nhan Tuấn Trạch mang balo, dùng mũi chân chạy vào khuôn viên cao ốc Kiến Nghiệp.

Quay đầu lại khẽ đếm… Thiếu một người!

Nhan Tuấn Trạch bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.

- Duệ Hân, mau tới đây! - Bảo Khiết cũng phát hiện không đúng, vội quay đầu lại nhỏ giọng nhắc nhở.

Hiện tại, Duệ Hân nhà chúng ta đang thò nửa đầu lên, ghé vào bệ cửa sổ phòng trực ban, háo hức xem phim với ông chú bảo vệ.

Kịp phản ứng, cô vội chạy lại cùng đám bạn, oán giận nói:

- Vì đi dò xét linh cùng các cậu mà hôm nay mình không xem được tập hai mươi mốt “Tôi yêu em như vậy mà em lại tay trong tay cùng người khác đi dạo trong công viên, tôi rất muốn dùng một quyền đánh chết em”.

Chu Đại Lực cùng Nhan Tuấn Trạch hai mặt nhìn nhau.

- Cậu nói bộ phim này tên là…

- Tôi yêu em như vậy mà em lại tay trong tay cùng người khác đi dạo trong công viên, tôi rất muốn dùng một quyền đánh chết em. - Bảo Khiết thuần thục lặp lại một lần, rồi nói. - Tháng trước mình cũng xem bộ phim này, nhưng hiện tại không theo dõi nữa, chủ yếu là do kịch tình có hơi dài dòng.

- Nghe thấy tên đã đủ thấy dài dòng rồi! - Nhan Tuấn Trạch lắc đầu.

Chu Đại Lực dùng sức ôm lấy bụng, rốt cuộc cũng không cười ra tiếng.

Bốn người tiến vào cao ốc Kiến Nghiệp.

Tòa cao ốc này có 35 tầng, khoảng chừng 50 công ty, bất quá, bọn Nhan Tuấn Trạch không có ý định lên lầu, cho nên bỏ qua thang máy, sử dụng thang bộ tiến xuống tầng hầm.

Trên hành lang có đèn điều khiển bằng âm thanh, vì không muốn để khác chú ý, tất cả đều im lặng hành động.

Đi đến đầu cầu thang, Tưởng Duệ Hân phát cho mỗi người một cái đèn pin nhỏ, đây là cô lấy từ trong siêu thị của gia đình mang ra đấy.

Bốn người do Nhan Tuấn Trạch dẫn đầu lần lượt tiến xuống tầng hầm số 1.

Trên bậc thang tương đối sạch sẽ, xem ra chỗ này thường xuyên có nhân viên vệ sinh dọn dẹp, ngay cả một mảnh giấy cũng không hề thấy.

Đi xuống đến tầng hầm số 1, mượn ánh sáng của đèn pin, nhóm Nhan Tuấn Trạch phát hiện chỗ này đã bị khóa lại bằng khóa chữ U.

Nhan Tuấn Trạch liếc mắt nhìn Chu Đại Lực, Chu Đại Lực liền ngồi xổm xuống, mở balo lấy một cây kiềm nhổ đinh ra, nói:

- Mình lục lọi hết đống dụng cụ của bố một lượt, những… thứ này đều là trang bị mạnh nhất rồi.

- Hiện tại nhờ cả vào cậu đấy! - Nhan Tuấn Trạch không chút do dự vỗ vỗ bả vai Chu Đại Lực, cho gia hỏa này một chút tán thưởng.

Nếu không, với “lòng dũng cảm” to bự của Chu Đại Lực, đợi lát nữa hắn sợ hãi bỏ cuộc giữa chừng, đảm bảo chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, như vậy sẽ rất bất lợi cho hành động chung của cả nhóm.

Chu Đại Lực cười hắc hắc, cầm kìm nhổ đinh ngồi xổm trước cửa tầng hầm số 1 bắt đầu công việc.

Nhan Tuấn Trạch nhân cơ hội điều khiển thời không đồ phổ trong đầu, ngay khi Chu Đại Lực vặn gãy khóa chữ U, hắn liền thiết đặt điểm khởi đầu của vòng lặp, kế đó, đặt hạn cuối là 40 phút sau.

Đương nhiên, nếu trong khoảng thời gian đó xảy ra tình huống đột biến bắt buộc phải trở về một thời gian ngắn… Cái đó cũng không có nghĩa là cả tuyến thời gian của hắn sẽ biến mất, mà chiều dài của nó sẽ ngắn đi một đoạn tương ứng mà thôi.

Giả sử trở về nhiều lần, bởi vì năng lượng dị thứ nguyên hao tổn, cuối cùng, vòng lặp của hắn sợ cũng không đến mấy phút.

Sau khi cửa mở ra, trong hành lang âm u thổi qua một cơn gió lạnh, đám người đứng ở đầu cầu thang nhịn không được run lên.

Chỉ có Chu Đại Lực đang bận phủi tro bụi trên tay, bằng vào thể chất cường tráng của hắn, mấy thứ gió lạnh này hoàn toàn không có đất dụng võ.

- Cảm giác cứ như trong này có một cái kho lạnh. - Bảo Khiết suy đoán.

- Đại Lực, cậu không lạnh à? - Tưởng Duệ Hân ôm hai tay trước ngực, vừa run lẩy bẩy vừa hiếu kỳ hỏi.

- Ha ha, mình không hề cảm thấy lạnh chút nào. - Hiện tại, Chu Đại Lực càng thêm tự tin hơn.

- Vậy cậu đi trước chắn gió cho mọi người đi. - Nhan Tuấn Trạch nói.

Sắc mặt Chu Đại Lực cứng đờ:

- Cái đó… Thật ra… Vẫn có chút lạnh nha. Còn nữa, mắt của mình không tốt lắm.

- Vậy thì để mình. - Nhan Tuấn Trạch cười mà không cười nói.

Bảo Khiết bật camera cầm tay lên, nhờ một điểm sáng trên camera, bóng tối trong tầng hầm thoáng cái bị xua tan vài phần.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.