Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Không Sợ Quỷ

Phiên bản Dịch · 1593 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Một ngày trong trường.

Toàn bộ chương trình học cấp ba đang tiến vào giai đoạn ôn tập, cho dù ở trên lớp cũng không ngừng làm bài thi, làm bài thi, làm bài thi.

Ha, chuyện quan trọng phải nhấn mạnh ba lượt mới được.

- Đủ rồi. - Chu Đại Lực che tai lại, thân hình cao lớn thô kệch giờ phút này rụt lại chẳng khác gì cún con, tội nghiệp nhìn Nhan Tuấn Trạch. - Cậu đã nói ba lần rồi, đáp án của mình là: Mình… không… đi!

- Cậu xác định không đi? - Nhan Tuấn Trạch rất chân thành hỏi.

- Hai cậu định đi đâu vậy? - Bảo Khiết ngồi bên cạnh chồm tới, vẻ mặt hiếu kỳ.

- Đi một nơi không có người. - Nhan Tuấn Trạch tỏ vẻ thần bí.

- Nhưng có quỷ. - Chu Đại Lực bổ sung.

Bảo Khiết càng thêm hưng phấn:

- Các cậu muốn đi quay video à?

- Đúng, mình chuẩn bị đăng video thứ hai lên nên tảng “Mở mắt”. - Nhan Tuấn Trạch gật đầu. - Bất quá Đại Lực không dám đi.

- Ai nói mình không dám?

Trước mặt cô gái mình yêu thích, Chu Đại Lực nhất thời hùng hùng hổ hổ nói, bất quá, chưa đến một giây sau hắn đã mềm nhũn, giọng nhỏ đến mức không thể nghe được:

- Chỉ là mình đúng lúc có việc cuối tuần, đi không được.

Nhan Tuấn Trạch quay sang nói với Bảo Khiết:

- Cậu đi không?

Bảo Khiết sững người, mặt thoáng cái lộ vẻ hoảng sợ, lắc đầu:

- Mình chỉ dám xem qua màn hình, xâm nhập hiện trường linh dị? Mình không dám!

Nhan Tuấn Trạch nói:

- Các cậu cứ yên tâm, mặc kệ có chuyện gì phát sinh, mình dám cam đoan các cậu sẽ không gặp nguy hiểm.

Nói xong, hắn lấy ra một cái cúc áo màu đen, đặt trong lòng bàn tay, ước lượng vài lần.

- Đây là… - Chu Đại Lực chồm tới, cẩn thận đánh giá một hồi, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. - Cái này là cái…

- Đúng, là táng khấu, thủ đoạn trừ linh của Trừ Linh nhân. - Lúc này, Nhan Tuấn Trạch đã thu hồi cúc áo màu đen.

- Sao cậu có món đồ này? - Bảo Khiết ngạc nhiên hỏi. - Tôi có thấy trên TV, nghe nói đồ của Trừ Linh nhân, người thường không thể tự tiện động vào, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhan Tuấn Trạch cười cười:

- Các cậu chớ có quan tâm chuyện này, tiểu cẩu Nhị Lăng của hàng xóm của chị họ của dì cả của nhị thúc của cô ba mình cùng mẫu cẩu (1) Nhị Nha canh cổng cho Tổ sự kiện linh dị Thuận Thiên thị vốn là thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, trong lúc chơi đùa vô tình tha về đấy.

(1) chó cái.

Bảo Khiết cùng Chu Đại Lực hai mặt nhìn nhau, nghe đến dại người.

Lúc này, Tưởng Duệ Hân vừa đi toilet trở về, cô lắc lắc đôi tay ướt sũng, vừa khóe bắn nước lên mặt Chu Đại Lực.

Chu Đại Lực giật mình tỉnh táo lại, vội hỏi Nhan Tuấn Trạch:

- Vừa nãy cậu nói gì?

- Mình nói lai lịch của tàng khấu này rất trong sạch, các cậu không cần lo lắng. - Nhan Tuấn Trạch phất phất tay.

- Nếu như vậy thì… - Bảo Khiết trầm ngâm một hồi, rồi nói. - Để mình tính chút, trong nhà mình có một cái DV xách tay, hiệu quả quay chụp rất tuyệt, đến lúc đó mình làm phó nháy cho cậu.

- Cậu xác định không đi? - Nhan Tuấn Trạch quay sang hỏi Chu Đại Lực.

Mặt gia hỏa này chẳng khác nào bị táo bón, xoắn xuýt cả buối, rốt cuộc hắn cũng mở miệng:

- Đi! Bất quá mình đi hoàn toàn là vì bảo vệ Bảo Khiết chứ không phải nể mặt cậu đâu đấy.

- Ừm! Mình biết. - Nhan Tuấn Trạch gật đầu.

- Các cậu đang nói gì đó? Đi đâu? - Tưởng Duệ Hân lau sạch hai tay, ngẩng đầu nhìn ba người, bộ dáng có hơi ngốc.

Năm giây sau, nhóm bốn người thám hiểm linh dị coi như tạm thời thành lập.

Nhan Tuấn Trạch nói:

- Chúng ta hẹn thứ bảy hành động. Trước tạo group đi, thời gian cùng địa điểm cụ thể mình sẽ thông báo trong group. Còn có Đại Lực, sáng thứ bảy cậu chuẩn bị ít công cụ, loại dùng để nạy tường, đào đất ấy. Chuyện này giao cho cậu nhé!

- Mình biết ngay là một hai kéo mình đi không đơn giản mà! - Chu Đại Lực bất bình nói.

- Mình sẽ chuẩn bị mấy cái đèn pin cường quang. - Tưởng Duệ Hân nhấc tay.

Nhà cô có mở một cái bách hóa nhỏ, mang theo mấy vật này cơ bản không thành vấn đề.

Phân công hoàn tất, ngoại trừ Nhan Tuấn Trạch, có thể thấy được ba người còn lại đều rất khẩn trương, nhưng rõ ràng là cảm giác kích thích đã lấn át sợ hãi.

Chương trình học ngày thứ sau nhanh chóng kết thúc.

Bốn người rời khỏi trường học, trước đó họ tạo một cái group, đặt tên là “Chúng ta không sợ quỷ”. Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, cái tên ngố như vậy chắc chắn xuất phát từ Chu Đại Lực rồi, đầu gia hỏa này so với tay của hắn… có vẻ nhỏ hơn.

Trên đường về nhà, Nhan Tuấn Trạch tiện tay ném cái cúc áo màu đen vào sọt rác.

Hắn đào đâu ra tàng khấu của Trừ Linh nhân cơ chứ? Thứ này chỉ để dỗ ba đồng học của mình an tâm mà thôi. Bí mật của hắn không phải tàng khấu, mà là vòng lặp, chuyện này chắc chắn không thể nói ra được.

Còn vì sao lại chọn bọn họ giúp bản thân hoàn thành nhiệm vụ “Nhìn vào hốc tường”… Cái này cũng có nguyên nhân đấy. Đầu tiên là nhiệm vụ có ghi chú phải mang theo công cụ, cho nên rất có thể phải đạo tường các kiểu, mấy việc đó… là đo ni đóng giày cho Chu Đại Lực rồi còn gì.

Lại nói, trong một môi trường xa lạ, có bạn bè bên cạnh chiếu cố lẫn nhau vẫn tốt hơn. Bằng không, chỉ dụa vào một mình Nhan Tuấn Trạch, muốn lẻn vào tầng hầm cao ốc Kiến Nghiệp? Nói dễ hơn làm.

Hiện tại năng lượng dị thứ nguyên sung túc, cộng thêm số lần hoàn thành nhiệm vụ cũng không nhiều, hắn cần tìm ra một hướng đi thích hợp trong tương lai. Hơn nữa có một vài nhiệm vụ sợ là một mình căn bản không hoàn thành được, có tổ chức đoàn đội sẽ đạt hiệu suất cao hơn.

Bất kể là một mình hay tập thể, cái nào cũng phải thử một chút mới biết được.

Hơn nữa, đẳng cấp nhiệm vụ “Nhìn vào hốc tường” là “Hoàng khủng bất an (cao)”, vẫn chưa đạt tới “Đảm chiến tâm kinh”.

Cho nên muốn hoàn thành có lẽ cũng không quá khó, đây là nguyên nhân Nhan Tuấn Trạch dám để ba đồng học đi theo.

Đương nhiên, trước khi bắt đầu hắn sẽ thiết đặt vòng lặp, bất kể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ cân nhắc lợi hại mà quyết định tiếp tục hay từ bỏ nhiệm vụ.

Sau khi trở lại Phong Hoa cư xá, vừa tiến vào tòa nhà số 7, Nhan Tuấn Trạch liếc mắt liền thấy được bóng dáng màu trắng của bối thân nữ.

Bối thân nữ đứng úp mặt vào tường, ngay vị trí khúc ngoặt cầu thang lên tầng một, nói cách khác, muốn đi lên lầu nhất định phải đi ngang qua cô ta.

Lúc này, một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc áo jacket màu đen đang đi xuống lầu, vẻ mặt hoảng sợ vạn phần, một tay che ngực, một tay vịn lan can cầu thang, ngày cả thở cũng không dám thở, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người bối thân nữ, thậm chí hắn cũng không phát hiện Nhan Tuấn Trạch đang đứng ở đầu cầu thang.

Bối thân nữ không nhúc nhích.

Người đàn ông này nhón chân, cẩn thận từng chút một đi xuống cầu thang, xuống đến nơi, hắn mới thở hắt ra một hơi, liếc nhìn Nhan Tuấn Trạch, khóe môi giật giật, sau đó sải bước rời khỏi tòa nhà số 7.

Nhan Tuấn Trạch đại khái nhìn ra được đối phương nhắc nhở hắn lúc lên lầu nên cẩn thận một chút.

Bối thân nữ này tuy rất khủng bố nhưng chỉ cần không trêu chọc cô ta, có vẻ như độ nguy hiểm cũng không cao lắm, ít nhất cô ta lúc nào cũng quay mặt vào tường, cứ thế mà đứng, vô cùng yên tĩnh.

Nhan Tuấn Trạch học bộ dáng người trung niên kia, dán sát người vào lan can cầu thang, nhẹ nhàng đi lên lầu, lúc đi ngang qua bối thân nữ, một luồng khí lạnh chạy dọc theo cột sống, xộc thẳng vào tim.

Cũng may, hữu kinh vô hiểm lên lầu, hắn lập tức gửi tin nhắn cho bố mẹ, nhắc bọn họ lúc trở về nên cẩn thận một chút.

Hơn nữa, không ngoài dự liệu, Khả Nhi vẫn luôn nằm sấp trên lưng hắn đã sớm chạy mất dạng.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.