Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu quái mồ côi

Phiên bản Dịch · 2511 chữ

Sự xuất hiện đột ngột của Trang Khanh làm Phù Ly hơi giật mình, cậu vội lui lại một bước rồi hỏi: “Sao Trang tiên sinh lại tới đây?”

“Hồi nãy thấy linh khí dao động nên tôi tưởng có đại yêu nào đó xuất hiện liền đi theo xem thử, không ngờ lại là Phù tiên sinh.” Trang Khanh mặc một bộ tây trang hàng hiệu không phù hợp với căn nhà nhỏ cũ kĩ này cho lắm, mắt anh nhìn lướt qua đầu vai của Phù Ly thấy được tấm ảnh chụp treo trên tường.

“Anh yên tâm đi, lúc tôi dùng pháp thuật di chuyển ngàn dặm thì còn dùng cả pháp thuật ẩn thân nữa, camera của con người không quay lại được đâu.” Phù Ly tuy vẫn chưa hiểu biết hết về thế giới nhân loại nhưng làm bảo vệ đã hơn nửa tháng, ít nhiều cậu cũng biết được công cụ theo dõi của con người lợi hại như thế nào rồi.

Nghe Phù Ly nói vậy Trang Khanh cũng không biết mình nên khen Phù Ly suy nghĩ chu đáo hay là nên trách mình chuyện bé xé ra to nữa. Có lẽ Yêu hoàng từng xuất hiện trong lời kể của Chu Yếm đã vô tình khiến anh cảm thấy cảnh giác với tất cả mọi chuyện.

Đất nước này có hơn một tỷ người, nếu Yêu hoàng xuất hiện làm loạn thì chắc chắn sẽ có vô số người chết hoặc bị thương. Loại chuyện này anh không dám coi nhẹ một chút nào.

Ở bên cạnh, Phù Ly đóng cửa phòng lại rồi bảo: “Trang tiên sinh, nếu không có việc gì thì chúng ta đi theo xem một chút đi.”

Trang Khanh không phản đối, thấy Phù Ly đi xuống dưới lầu anh liền im lặng đi theo cậu.

….

Trong không khí có một loại mùi vị đặc trưng của biển, sóng triều gần đó đập vào bờ cát phát ra tiếng kêu ào ào khá ầm ĩ. Chu Mộ vội vàng chạy, chân anh không có một giây phút nào dừng lại, anh chạy mãi chạy mãi cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng bên bờ biển phía xa xa kia.

“Mẹ.” Anh kêu lên tiếng “mẹ” thân thương mà anh đã gọi suốt hai mươi tám năm trời rồi chạy ào tới trước mặt bà lão như chim non tìm được đường về tổ.

“Con đã về rồi đó hả?” Bà lão kiễng mũi chân giúp con trai sửa sang lại mũ, bà nhìn thấy huân chương trước ngực anh liền mỉm cười, trên mặt đầy vẻ tự hào: “Con lại lập công cho quân đội rồi phải không?”

“Có lập công gì đâu ạ.” Người đàn ông gần ba mươi tuổi kia mỉm cười ngượng ngùng, anh tháo mũ xuống cầm trên tay rồi vừa dắt bà cụ đi vừa cười bảo: “Mình về nhà đi mẹ, gió ở đây lạnh quá coi chừng bị bệnh đó.”

“Ừ ừ, mình về nhà thôi.” Bà cụ cười tủm tỉm nhìn Chu Mộ rồi chậm rãi bước đi theo anh. Người đàn ông bình thường đi đường luôn sải từng bước chân lớn nay khom lưng đi chầm chậm từng bước nhỏ theo bà, tư thế nhìn có vẻ hơi buồn cười. Sóng biển tràn lên ngập bàn chân họ rồi lại chậm rãi lùi về, nơi bọn họ đi qua không để lại bất kì dấu vết nào.

“Trang tiên sinh, thời gian ba ngày đã đến.” Vương Trinh bỗng xuất hiện ngay bên cạnh Trang Khanh, ông ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm trên trời rồi bảo, “Đây là nhiệm vụ của tại hạ, mong Trang tiên sinh hiểu cho.”

Trang Khanh nhìn hai mẹ con đang dắt tay nhau đi trên bờ cát, mí mắt anh rũ xuống. Một lúc lâu sau anh mới mở miệng, âm thanh nhạt nhẽo gần như không có cảm xúc: “Cảm ơn sự dàn xếp của âm kém đại nhân.”

“Trang tiên sinh không nên khách sáo, một quân nhân bảo vệ đất nước nay mất sớm khi tuổi vẫn còn trẻ, để cho mẹ con bọn họ gặp mặt lần cuối cũng là chuyện tôi nên làm.” Vương Trinh thở dài một cái rồi nói tiếp: “Dọc theo đường đi, hai mẹ con bọn họ có người đi cùng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.”

Hắn chú ý thấy Phù Ly đang đứng bên người Trang Khanh, tuy lần trước đã gặp qua cậu ở khách sạn một lần nhưng mà hắn cũng không biết rõ lắm thân phận của đối phương, cho nên chỉ gật đầu với Phù Ly một cái rồi đi tới gần hai mẹ con kia.

Từ đầu tới cuối Phù Ly đều không nói gì cả, khi Vương Trinh rời đi cũng không có ngăn cản. Cậu chỉ nhìn chằm chằm hai mẹ con kia như thể muốn nhìn ra cái gì trên người họ vậy.

Lúc Vương Trinh xuất hiện trước mặt hai mẹ con, người mẹ có vẻ không hề ngạc nhiên chút nào, bà còn cười chào Vương Trinh nữa. Vương Trinh đối với những hồn phách vừa gào vừa khóc rất nghiêm khắc, nhưng đối với những hồn phách ngoan ngoãn lại có công đức trong người thì cực kỳ mềm lòng.

“Lâm Thúy Dung, Chu Mộ, ta tới đón các ngươi, các ngươi cần đi rồi.”

Chu Mộ che ở trước mặt mẹ mình với vẻ cảnh giác cao độ: “Ông là ai?” Biểu tình của anh khi nhìn thấy xiềng xích trên tay Vương Trinh thì lại càng trở nên nghiêm túc hơn, “Hình phạt cho tội bắt cóc rất cao, tôi khuyên ông nên ngừng tay lại, không nên làm hại nửa đời sau của mình.”

“Chu Mộ, ngươi đã chết từ hơn hai mươi ngày trước rồi.” Vương Trinh lấy chuông chiêu hồn ra nhẹ nhàng lắc lên, toàn bộ kí ức bị quên đi do cái chết bỗng xuất hiện ở trong đầu Chu Mộ.

Hai mươi ngày trước có một con thuyền chở khách bị đắm, anh cùng với những chiến hữu khác không hề do dự lựa chọn cứu người. Lúc anh đang cứu một đứa bé thì gặp một bầy cá dưới đáy biển bơi qua, anh chỉ nhớ rõ cảm giác bị vô số đuôi cá quét vào trên người, ngoài ra không còn nhớ gì nữa cả.

“Cô bé kia…” Chu Mộ xoa đầu nhìn Vương Trinh: “Cô bé kia còn sống không?”

“Còn sống. Trước lúc bị đàn cá cuốn đi ngươi đã dùng răng nanh cột cô bé vào dây cứu hộ, đồng đội của ngươi đã đem cô bé kéo lên thuyền rồi.” Vương Trinh mỉm cười, “Cô bé hiện giờ vẫn sống rất tốt.”

Nói rồi hắn vung tay lên, một màn ảnh xuất hiện trước mặt Chu Mộ. Anh thấy được một bé gái mặc đồ trắng đeo khăn tang đang quỳ tặng hoa trước một ngôi mộ. Anh quay đầu lại nhìn mẹ mình đang đứng bên cạnh, dưới chân bà không hề có bóng dáng.

Mắt của Chu Mộ lập tức đỏ lên.

Cuối cùng anh vẫn không thể trở về gặp mẹ trước khi bà mất.

“Thi thể của ngươi không tìm được nên trong nghĩa trang liệt sĩ chỉ chôn di vật của ngươi.” Giọng nói của Vương Trinh hơi trầm trọng, biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt cũng biến mất. “Cô bé kia gọi ngươi là ba nuôi, nói là sau này hàng năm đều sẽ đến thăm ngươi.”

“Vậy thì tốt rồi. Tôi sống độc thân hai mươi tám năm, tự nhiên lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy.” Một nụ cười trong sáng xuất hiện trên khuôn mặt của Chu Mộ: “Vẫn là tôi hời rồi.”

Vương Trinh châm một điếu thuốc nhưng lại kẹp trong tay chứ không hút, không biết nghĩ như thế nào hắn lại nở nụ cười: “Kiếm lời lớn chứ còn gì nữa.”

“Mẹ,” Chu Mộ nắm tay của bà lão, “Con trai bất hiếu…”

“Mẹ hiểu.” Lâm Thúy Dung vươn bàn tay đầy nếp nhăn của mình ra, lấy cái mũ trong tay anh rồi kiễng chân đội lên đầu giúp anh: “Con trai mẹ là quân nhân, sau khi chết còn có thể được chôn trong nghĩa trang liệt sĩ cơ mà, mẹ cảm thấy tự hào về con lắm.”

Bàn tay khô ráp lạnh lẽo của bà khẽ nhéo lấy tai anh, tựa như ngày anh còn bé không nghe lời bị mẹ nhéo lỗ tai lôi về nhà đánh đòn vậy.

“Nhưng mà con vẫn không nghe lời mẹ nói, hồi con còn bé thầy đã nói con kỵ nước rồi mà con không tin, toàn bảo đấy là mê tín, bây giờ sáng mắt ra chưa?” Lâm Thúy Dung tuy rằng miệng mỉm cười nhưng hốc mắt bà lại đỏ ửng lên, bà xoay người vái Vương Trinh một cái: “Ngài là âm kém đúng không? Cám ơn ngài để cho mẹ con chúng tôi được đoàn tụ.”

Cổ họng Vương Trinh hơi nghẹn lại, hắn giẫm tắt tàn thuốc ở dưới chân rồi nhặt lên nhét vào túi áo, đoạn cười gượng nói: “Đi thôi.”

“Nước sông không nên phạm vào nước giếng, linh hồn hướng sinh thì không nên quay đầu lại. Còn sống làm việc thiện tích công đức, kiếp sau sẽ được cai quản vạn hộ…”

Tiếng chuông chiêu hồn dần dần đi xa, Vương Trinh và hai mẹ con kia hóa thành sương khói biến mất trong màn đêm, mơ mơ hồ hồ còn nghe được tiếng hát lệch nhịp điệu kia của Vương Trinh vọng lại.

Phù Ly ngồi xổm trên bờ cát, không thèm để ý đến hình tượng của mình, biểu tình trên mặt cậu hiện giờ rất phức tạp. Cậu không biết hỏi ai nên đành hỏi con yêu quái máu lai duy nhất đang ở cạnh mình.

“Rõ ràng bọn họ rất đau buồn nhưng sao họ vẫn cười?” Cậu nhớ tới linh hồn của Lục Nhâm Gia có chết cũng không chịu đi cùng âm kém, lại nghĩ tới hai mẹ con nọ, Phù Ly thật sự cảm thấy tình cảm của nhân loại thật rắc rối, khóc hay cười cũng không đơn giản chỉ là vì buồn bã hoặc vui vẻ nữa.

Trang Khanh thấy Phù Ly ngồi xổm ở trên đất trông thật giống một con cún ngu xuẩn và ngây thơ, anh lấy chân đá nhẹ vào người cậu: “Đứng lên, đừng có ngồi xổm như vậy.”

“Tại sao?” Phù Ly nghe vậy bèn ngồi bệt xuống đất luôn rồi ngẩng đầu nhìn Trang Khanh: “Được ngồi thì sao lại phải đứng làm chi?”

Ánh mắt của cậu như muốn nói anh bị dở hơi à?

Trang Khanh hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân mình đây là một con yêu quái đã tu hành bốn nghìn năm rồi và còn có giấy chứng nhận yêu quái lương thiện nữa, quá xúc động sẽ có ảnh hưởng đến tu hành nên cố kìm nén lại. Cuối cùng, anh chỉ trả lời cậu câu hỏi ban đầu: “Vì tình cảm.”

“Tình cảm gì?”

“Tình cảm trân trọng của mẹ đối với con và tình cảm quyến luyến của người con đối với mẹ.”

Phù Ly suy nghĩ thật lâu rồi khẽ lắc đầu: “Linh hồn của người mẹ đã ở lại nhân gian rất lâu rồi, chẳng lẽ bà chưa bao giờ nghĩ đến việc làm âm kém tức giận sẽ ảnh hưởng đến kiếp sau của mình sao?”

“Cho nên tôi mới nói đây là tình thương của người mẹ.” Trang Khanh hơi xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Phù Ly: ‘Chẳng lẽ cậu không có mẹ sao?”

Cho dù là yêu quái cũng thì cũng phải được dựng dục trong cơ thể mẹ mới sinh ra được mà.

Phù Ly lắc đầu nói một cách đương nhiên: “Tôi là yêu quái mồ côi, nên không hiểu mấy chuyện này là bình thường. Anh có vẻ hiểu rất rõ loại tình cảm này của con người là vì mẹ của anh đối xử với anh tốt lắm hả?”

Trang Khanh đứng thẳng người lên, không thèm để ý đến sự tò mò của Phù Ly nữa. Phù Ly cứ tưởng rằng anh sẽ không trả lời mình thì đột nhiên anh lại hơi gật đầu nhẹ một cái.

“Bà ấy là một người phụ nữ rất tốt, cũng là một người mẹ rất tốt.” Trang Khanh đút hai tay vào túi quần rồi giục Phù Ly: “Cậu là một con yêu quái đã sống bốn ngàn năm mà sao vẫn còn tò mò quá vậy? Đi về thôi, nhanh lên.”

“Lão yêu quái thì đã làm sao?” Phù Ly sờ sờ mặt mình: “Bộ dáng con người của tôi trông còn trẻ hơn anh đấy.”

Trang Khanh nhìn Phù Ly một cách thản nhiên, anh hỏi: “Cậu có biết người ta thích kiểu người già như thế nào không?”

Phù Ly lắc đầu.

“Kiểu người ít nói, đức cao vọng trọng.” Trang Khanh bỏ lại một câu rồi không thèm để ý tới Phù Ly nữa, xoay người đi nhanh về phía trước.

Phù Ly đứng tại chỗ cũ trợn mắt nhìn, thuận miệng nói: “Xã hội loài người còn có câu kính già yêu trẻ nữa đấy.”

“Tôi lại không phải là con người.” Trang Khanh đi càng nhanh hơn.

Phù Ly đuổi theo, lắc đầu bảo: “Tính tình của những con yêu quái trẻ bây giờ thật là tệ, nói mới tí xíu đã bực bội rồi.”

Trang Khanh dừng bước lại nhìn cậu một cái rồi sử dụng phép dịch chuyển ngàn dặm biến mất trước mặt Phù Ly.

“Tính tình nóng nảy như vậy, nếu mà là năm xưa…” Phù Ly đột nhiên lại nhớ tới ánh sáng công đức vàng óng trên người Trang Khanh bèn nuốt câu nói kia vào bụng, “Hình như cũng không ai dám làm gì anh ta cả.”

Nói xong cậu cúi đầu xuống định nhặt vỏ sò hay gì đó, cuối cùng lại phát hiện rác rưởi còn nhiều hơn cả vỏ sò, bốc mùi khắp nơi.

“Con người bây giờ thật là…” Phù Ly lắc đầu rồi thuận tay phất một cái, toàn bộ rác bẩn trên bờ biển được gom lại thành một tòa núi nhỏ.

Ngày hôm sau đài truyền hình Bắp Ngô đăng một mẩu tin tức khiến cho rất nhiều người chú ý. Trong một đêm, rác rưởi ở một bãi biển nọ được người ta nhặt lại thành một đống lớn, bên cạnh còn kê một tấm bảng viết mười chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Giữ gìn môi trường là trách nhiệm của mọi người.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 15/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.