Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung Thủ

Phiên bản Dịch · 3724 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

–Thời điểm vụ án xảy ra, bằng hữu của ta cũng không ở đây.

Đàn Không nhìn ra Hoàn Tông không thích nói chuyện nên chủ động mở miệng trả lời thay:

–Cho nên việc này không có liên quan gì tới hắn cả!

Nàng cho rằng Lăng Ba sẽ tiếp tục hỏi nhưng không ngờ đối phương nghe nàng trả lời xong thì chỉ là gật gật đầu mà không mở miệng nữa.

Vị Lăng Ba tiên tử này có tính cách kiêu ngạo cỡ nào mà giờ phút này lại dễ nói chuyện như vậy chứ? Đàn Không kinh ngạc nhướng mày, nàng vươn chiếc đũa kẹp một cái bánh bao nhân nước cuối cùng bỏ vào trong chén mình rồi vùi đầu chăm chỉ ăn. Vốn dĩ nàng đã ăn no rồi nhưng khi nhìn thấy lồng hấp còn dư lại một cái bánh bao thì trong lòng nàng cảm thấy có chút tội lỗi, chỉ có thể đưa nó vào trong bụng, để nó đoàn tụ với mấy huynh đệ tỷ muội khác.

Hoàn Tông lẳng lặng nhìn Đàn Không ăn hết lồng bánh bao nhỏ, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn như là mấy thứ này được ăn vào trong bụng mình vậy.

Thấy Hoàn Tông mỉm cười nhìn mình, Đàn Không sờ sờ mặt:

–Làm sao vậy?

Trong mắt đồi phương, Hoàn Tông thấy được khuôn mặt tươi cười của mình, hắn thu lại nụ cười:

–Không biết cô nương chuẩn bị đi đâu, nếu như cô nương không chê thì chúng ta có thể đồng hành với nhau!

–Cái này…

Đàn Không có chút do dự, đây là lần đầu tiên nàng một mình ra ngoài rèn luyện, mục đích là để có thể tiếp xúc với những người khác nhau, hiểu biết phong tục tập quán của các nơi trong thiên hạ, nếu nàng đồng hành với Hoàn Tông đồng hành thì có còn được tính là đi một mình không đây?

–Mấy năm nay tại hạ thường xuyên ở trong gia viên, rất ít khi ra cửa nên cũng không quá hiểu biết đối với nhiều chuyện ở bên ngoài. Nói là đi ra ngoài xin thuốc thì không bằng nói là ra ngoài để giải sầu thì đúng hơn!

Vẻ mặt Hoàn Tông vô cùng thành khẩn:

–Nếu điều tại hạ yêu cầu khiến cô nương khó xử thì cô nương hãy coi như là tại hạ chưa nói gì đi!

–Không sao, không có gì đâu!

Nghe thấy đối phương nói là rất ít ra cửa, trong đầu Đàn Không đã hiện lên hình ảnh một vị công tử ốm yếu ngồi lẻ loi ở trong phòng, không thể ra gió, không thể phơi nắng, uống thuốc thay cơm, chưa bao giờ được nhìn thấy thế giới xuất sắc bên ngoài.

Thật là bi thảm, thật là đáng thương!

–Vừa lúc tiểu nữ cũng là ra ngoài du lịch chứ không có nhiệm vụ gì trong người, nếu công tử không chê thì tiểu nữ đành quấy rầy vậy!

Đàn Không không biết đến tột cùng Hoàn Tông là bị bệnh gì, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt và bộ dạng ốm yếu của đối phương thì nàng có thể đoán được bệnh của hắn cũng không nhẹ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ……

Chà xát mặt, xoa xoa để xóa suy nghĩ không tốt ra khỏi đầu, Đàn Không lập tức đồng ý. Thật ra vị công tử Hoàn Tông này rất không tồi, lớn lên đẹp, lại không kiêu căng hay làm giá, quan trọng nhất là hắn cũng thích Diệu Bút Khách. Dọc đường đi, nàng còn có thể thảo luận với Hoàn Tông về tình tiết và nội dung trong thoại bản của Diệu Bút Khách. Nghĩ như thế, Đàn Không càng thêm chờ mong hành trình sắp tới của mình.

–Sau này huynh cứ kêu muội là Đàn Không đi, không cần khách khí như vậy!

Đàn Không đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói thầm nói:

–Cũng không biết khi nào có thể đi, vị Lăng Ba tiên tử này của Chiêu Hàm Tông hình như có tính tình không tốt lắm! Trước khi tìm được hung thủ thì nàng ta khẳng định sẽ không để chúng ta đi đâu!

–Dựa theo quy củ của Tu Chân giới, nơi nào đã xảy ra chuyện thì thành chủ địa phương hoặc là tông môn quản lý sẽ phụ trách giải quyết. Tuy Chiêu Hàm Tông là người bị hại nhưng họ cũng nên dựa theo quy củ của Tu Chân giới để làm việc chứ!

Lâm Hộc luôn trầm mặc, ít lời đột nhiên nhíu mày nói:

–Người ở đây hôm nay chỉ cần có thể chứng minh bản thân trong sạch, thì dù là thành chủ Khâu Thành cũng không thể cưỡng ép người ta ở lại, vị Lăng Ba tiên tử này đã hư quy củ rồi!

–Tiên sinh, ngài nói nhỏ một chút!

Đàn Không bụm mặt, nháy mắt ra dấu với Lâm Hộc:

–Hiện tại nàng ta đang tức giận, ngài đừng chấp nhặt với nàng ta.

Nàng cũng cảm thấy Lăng Ba làm thế này có hơi quá đáng, khi nàng xuống lầu đã thấy có người bị thương, mới liều mình đắc tội người khác mà đỡ người bị thương lên, còn cho người đó một viên dưỡng khí đan. Nhưng mặc kệ thế nào thì quan hệ giữa Chiêu Hàm Tông và Vân Hoa Môn cũng không tệ lắm, nàng còn không muốn vừa ra cửa được mấy ngày đã xảy ra mây thuẫn với Chiêu Hàm Tông đâu! Nếu chuyện này mà vị truyền về tông môn thì thật là mất mặt!

Lâm Hộc quay đầu nhìn Hoàn Tông, thấy vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào thì mới nói:

–Đàn Không cô nương yên tâm, ra cửa thì phải chú ý quy củ, việc này Chiêu Hàm Tông xử lý không đàng hoàng, cô nương không cần phải lo lắng đắc tội nàng ta!

Đàn Không cười gượng, Lâm Hộc trông trung hậu thành thật, bộ dạng lại trầm mặc ít lời như thế mà không ngờ khi nói chuyện lại cứng rắn như vậy, xem ra hai người này cũng là người của môn phái lớn rồi.

Giọng của Lâm Hộc cũng không nhỏ, mấy bàn sát với bọn họ đều nghe rõ từng chữ. Với tu vi của Lăng Ba thì tất nhiên cũng nghe nhìn thấy lời Lâm Hộc nói, sắc mặt nàng ta trở nên cực kỳ khó coi, nhưng khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàn Tông thì nàng ta lại không phát tác. Từ nhỏ đến lớn nàng ta được người trong tông môn chiều chuộng, tuy rằng nàng ta xem thường tu sĩ bình thường nhưng thân phận Hoàn Tông không rõ ràng, tu vi của hộ vệ bên cạnh hắn lại cao thâm, nói không chừng đây là một vị lão tổ Nguyên Anh, nàng ta không dám tùy tiện đắc tội.

Tu Chân giới hiện tại nằm dưới sự thống trị của các môn phái lớn đã không còn giống tình trạng nói đánh là đánh, nói sát liền sát của mấy ngàn năm trước. Nhưng xét đến cùng thì họ vẫn chú trọng quy luật ‘cường giả vi tôn’. Cho nên dù Lăng Ba khinh thường những tu sĩ trong khách điếm này, mà lại không thể thằng thắn trở mặt với Đàn Không, cũng không dám gây sự với Hoàn Tông.

Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, những tu sĩ khác ở đây thấy Lăng Ba nhẫn nhịn không phát giận thì trong lòng có thêm tự tin. Vị tu sĩ Kim Đan cố nén sự bất mãn của Long Hổ Môn vừa rồi mở miệng nói:

–Vị đạo hữu này nói rất có đạo lý, tỳ nữ của tiên tử bị sát hại một cách vô tội, chúng ta cũng rất tiếc hận, cũng rất thông cảm với cảm thụ trong lòng tiên tử. Nhưng tại hạ lại đang có chuyện quan trọng, mong tiên tử lý giải cho sự khó xử của tại hạ!

–Đúng vậy, thời gian cũng đã qua một đêm rồi, nói không chừng hung thủ đã lén chạy thoát từ sớm rồi! Tỳ nữ của quý phái lại không cho hộ vệ của thành chủ phủ tới gần thi thể người chết thì án này tra xét kiểu gì đây?

Có tu sĩ trốn ở trong mọi người, nói bằng giọng âm dương quái khí:

–Ai biết có phải do đám tỳ nữ này có nội chiến, giết người rồi giá họa lên đầu chúng ta hay không chứ?

–Nói bậy!

Lăng Ba vỗ bàn thét lên:

–Hung thủ ra tay giết người vào đêm trăng tròn, còn móc trái tim của nạn nhân đi, ta hoài nghi đây là do tà tu gây ra, chẳng lẽ như thế là sai sao?

Mắt phượng của nàng ta đảo qua mọi người, ánh mắt trở nên sắc bén:

–Cho nên ta mới không thể không hoài nghi là hung thủ đang ẩn nấp trong mọi người, cố ý gây xích mích để nhân cơ hội này thoát khỏi hiềm nghi.

Đàn Không tán đồng với cách nói của Lăng Ba, xác thật hung thủ có khả năng đang ẩn nấp ở trong mọi người, thậm chí còn cố ý gây xích mích quan hệ giữa các môn phái. Nhưng mà thái độ của Lăng Ba tư cũng quá cứng rắn nên đã khiến cho mấy vị tu sĩ ở đây phản cảm trong lòng rồi, giờ nói điều này cũng không có tác dụng.

Quả nhiên, cho dù Lăng Ba đã nói như thế nhưng trên mặt chúng tu sĩ vẫn có vẻ không vui. Có người chuyển ánh mắt qua phía Đàn Không, hy vọng một đệ tử của tông môn lớn là nàng cũng ra tới nói vài câu. Hoặc là nói, bọn họ càng hy vọng Đàn Không cùng Lăng Ba tiên tử sẽ tranh chấp với nhau, giúp bọn họ có thêm khí thế.

Nhưng mà điều khiến cho bọn họ thất vọng chính là Đàn Không không có đứng ra nói chuyện, khi Lăng Ba tiên tử nói chuyện với Đàn Không cũng cực kỳ bình thường, làm cho nội tâm nhiều chuyện của bọn họ không có chỗ để xả.

Không có người của tông môn lớn khởi xướng nên những người khác cũng chỉ ồn ào vài câu rồi cũng không dám làm lớ chuyện, không khí ở trong đại sảnh đã cứng lại rồi.

Ánh mắt Đàn Không quét qua quét lại mọi người, bởi vì không khí trong đại sảnh quá nặng nề nên không thích hợp để nói thầm, mà thân thể của Hoàn Tông thì quá kém nên không thể dùng thuật truyền âm, nàng đành phải móc ra một tờ giấy, lại lấy ra một cây bút than đơn giản rồi viết một câu lên giấy, sau đó đưa qua trước mặt Hoàn Tông.

【 huynh cảm thấy ai khả nghi nhất? 】

Nhìn tờ giấy trước mặt, lại xem thiếu nữ đang tò mò đầy mặt, Hoàn Tông cười cười, duỗi tay lấy bút than trong tay Đàn Không rồi viết vài nét bút trên giấy.

【 có đối tượng hoài nghi không? 】

Đàn Không gật đầu, trên giấy viết một người mình hoài nghi.

【 là tu sĩ Trúc Cơ gây chuyện vừa rồi. 】

Hoàn Tông nhìn xong thì cười lắc đầu.

【 nam nhân mặc áo bào tro trong góc kia】

Đàn Không nhìn thoáng qua như chỉ là đang tùy ý liếc mắt, nếu Hoàn Tông không đề cập tới thì nàng căn bản chú ý không đến người này. Bởi vì người này thật sự quá bình thường, diện mạo bình thường, tu vi bình thường, ngay cả trang phục cũng rất bình thường. Nếu gã ta ngồi ở chỗ kia mà không nói lời nào thì gần như sẽ không có ai chú ý tới gã ta. Nếu nhất định phải dùng một từ để miêu tả tên này thì chính là từ ‘ thành thật’.

Chính là hình tượng của loại người dễ bắt nạt, không biết tức giận nên sẽ không dám làm lớn chuyện.

Người trông không có khả năng nhất có đôi khi lại kẻ khả nghi nhất. Đàn Không đột nhiên hiẻu ra, nàng cảm thấy Hoàn Tông thật sự quá thông minh, thông minh hệt như nhân vật chính trong thoại bản cảu Diệu Bút Khách.

【 muội cảm thấy huynh hoài nghi rất có đạo lý. 】

Hoàn Tông thấy biểu tình trên mặt Đàn Không thay đổi liên tục, cuối cùng lại lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thì có chút hoài nghi không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì mới có thể lộ ra biểu cảm sinh động và phong phú như thế.

Lâm Hộc yên lặng nhìn Đàn Không và Hoàn Tông truyền qua truyền lại một tờ giấy, tâm tình hắn ta có chút phức tạp. Bọn họ cho rằng động tác cảu mình rất kín đáo à, tờ giấy ở ngay trước mắt mọi người như vậy là sợ những người kia không biết họ đang nói thầm sao?

Hành động của Đàn Không và Hoàn Tông đã sớm lọt vào trong mắt Lăng Ba, sắc mặt nàng ta cứ đổi tới đổi lui, cảm thấy trong ngực có chút bực bội. Nàng ta bỗng nhiên có chút hiểu ra tại sao khi người trong tông môn nhắc tới Vân Hoa Môn thì lại có biểu tình giống như một lời khó nói hết.

Khi không khí cáng lúc càng xấu hổ, ngoài cửa có ba người đi vào, cha con Đỗ gia quản lý Khâu Thành và còn có một thanh niên có vẻ mặt trầm ổn và vũ khí hiên ngang. Lăng Ba tiên tử vốn còn đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn thì vội vàng đứng lên khi nhìn thấy thanh niên kia:

–Sư huynh chưởng phái, sao huynh lại tới đây?

Thanh niên kia đi đến trước mặt nàng ta, thái độ có chút không vui:

–Hồ đồ!

Y xoay người chắp tay với mọi người:

–Chư vị đạo hữu, tại hạ là đệ tử Chiêu Hàm Tông - Trường Đức, sư muội không hiểu chuyện nên đã gây phiền toái cho mọi người rồi!

Trường Đức? Đại đệ tử Trường Đức của chưởng môn Chiêu Hàm Tông à?

Mọi người kinh hãi, sao họ dám chịu cái lễ này của y chứ. Bọn họ vội vàng đáp lễ, miệng nói ‘ không ngại’. Hiện tại, đại đệ tử chưởng phái, chính là chưởng môn tương lai của một phái, ai đắc tội nổi đây? Huống chi lời nói Trường Đức vô cùng lễ độ, cực kì khiêm nhường với bọn họ, trong lòng bọn họ dù có tức giận tới mấy thì lúc này nhìn thấy thái độ củaTrường Đức như thế cũng sẽ ta đi.

Lăng Ba cũng có chút kính sợ vị sư huynh chưởng phái này, tuy rằng nàng ta bị y răn dạy trước mặt mọi người như thế thì có chút không vui nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, một câu cũng không dám nói.

–Nói vậy, vị này chính là cao đồ Đàn Không tiên tử của Phong chủ Vong Thông, bởi vìcủa việc nhỏ bỉ phái khiến tiên tử bị trì hoãn hành trình cá nhân, mong tiên tử thứ lỗi!

Trường Đức đi đến trước mặt Đàn Không để tạ lỗi:

–Nếu tiên tử có yêu cầu gì thì xin tiên tử cứ mở miệng!

–Đạo hữu không cần khách khí, tỳ nữ của quý phái vô cớ bỏ mình, Lăng Ba tiên tử khổ sở trong lòng cũng là chuyện bình thường!

Đàn Không đứng dậy đáp lễ:

–Đạo hữu không cần đem việc này để ở trong lòng!

Tướng mạo Trường Đức tuấn tú, dáng người cân xứng, coi như cũng được coi là thiên chi kiêu tử ở Tu Chân giới. Người như vậy lại dùng ngữ khí thành khẩn để tạ lỗi thì rất dễ dàng làm người đối diện sinh ra thiện cảm. Đàn Không tưởng, cũng chỉ có người như vậy mới xứng làm đệ tử chưởng phái.

Trường Đức đã từng nghe thấy tên Đàn Không khá sớm, cũng biết nàng là kỳ tài tu luyện. Nhưng là y không ngờ, đối phương lại là một thiếu nữ kiều tiếu như vậy. Một đôi mắt như có thể nói, cười rộ lên lại giống như bông hoa đang nở rộ, cực kỳ dễ khiến người khác yêu thích. Khi biết được hành đồng của sư muội, trong khách điếmlại còn có đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn, Trường Đức lập tức lo lắng sư muội sẽ đắc tội với người ta, làm hỏng tìnnh cảm và quan hệ giữa hai phái.

Hiện tại, y gặp được Đàn Không thì lại lén nhẹ nhàng thở ra, may mắn đối phương không phải người không nói lí. Đã quen với tính nết kiêu ngạo vì là thiên tài Ngũ Linh Căn của sư muội, yêu cầu về tính cách của thiên tài Ngũ Linh Căn của y cũng đã hạ thấp tới mức không giới hạn rồi!

Thời điểm vừa vào cửa, Trường Đức lập tức chú ý tới Hoàn Tông, trông đối phương như là một công tử ốm yếu, không có tu vi, nhưng áo gấm trên người lại là pháp bào phòng ngự sang quý nhất của Ngự Tiêu Môn. Hộ vệ bên cạnh y lại là lão tổ Nguyên Anh, một nam nhân như vậy thì không có ai dám xem nhẹ, y cũng như thế. Tuy không biết rõ về thân phận của đối phương, Trường Đức vẫn nghiêm túc tạ lỗi với hắn.

Có lẽ tính cách của Hoàn Tông không thích nói chuyện nên hắn chỉ mở miệng đáp lễ hai câu rồi thì không lên tiếng nữa. Trường Đức cũng không miễn cưỡng hắn, sau khi y lại tạ lỗi với mọi người lần nữa thì nói:

–Không dám trì hoãn thời gian của mọi người thêm nữa, người đã chứng minh bản thân trong sạch thì có thể tùy thời rời đi.

–Sư huynh……

Lăng Ba nghe thấy lời này thì có chút không vui, nàng ta tốn nhiều công sức để giữ bọn họ lại thế mà sư huuynh lại nói thả là phải thả.

Trường Đức không để ý đến nàng ta mà cũng không thay đổi quyết định của mình. Lăng Ba tức giận đến độ dậm chân, ngồi xuống bên cạnh bàn, không nói gì nữa.

Mọi người biết Trường Đức không nói dối nên người có việc vội vàng đứng dậy cáo từ, như là sợ bọn họ lại thay đổi quyết định không để cho bọn họ đi. Trong đại sảnh, số người đã rời đi hết một nửa, người không có việc bận thì cũng có ý định rời khỏi.

–Chờ một chút!

Đàn Không vốn đang ngồi phẩm trà thì đột nhiên phóng phi kiếm từ trong tay áo ra, chỉ vào nam nhân áo bào tro đang chuẩn bị rời đi ở cửa:

–Những người khác có thể đi, ngươi thì không được!

Đỗ Kinh đứng ở trong một góc không dám nói lời nào, khi hắn ta thấy Đàn Không lên tiếng thì vội ra lệnh hộ vệ:

–Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!

nam nhân mặc áo bào tro thấy hộ vệ chặn đường mình thì trên gương mặ bình thường kia lộ ra vẻ khó xử và ấm ức, gã rụt rè xoay người lại nhìn Đàn Không:

–Không biết tiên tử có ý gì?

–Người vô tội có thể đi, hung thủ là ngươi thì không được!

Đàn Không đứng lên, phi kiếm được nàng khống chế tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương, tóc mai hai bên của nam nhân mặc áo bào tro cũng bị chặt đứt mấy cọng.

Lâm Hộc kinh ngạc nhìn Đàn Không, công tử nhà hắn ta nói người này là hung thủ thì nàng tin luôn sao? Lỡ mà sai thì nàng không sợ mất mặt à? Hắn ta cũng không biết nên nói đầu óc nàng đơn giản hay là nên nói nàng quá dễ dàng tin người đây.

Trường Đức nghe Đàn Không nói như vậy, sắc mặt tức khắc thay đổi, lợi kiếm trong tay ra khỏi vỏ, ngăn cản nam nhân áo bào tro. Thân hình nam nhân mặc áo bào tro giật giật, gã muốn thừa dịp mọi người còn chưa có phản ứng kịp thì đào tẩu, kết quả khi trong đầu gã vừa có ý niệm này thì thân thể lại không chịu khống chế mà bay trở về.

Lâm Hộc cũng không quay đầu lại nói:

–Đạo hữu hà tất gì phải vội vã rời đi, không bằng chúng ta cứ nói rõ ra cho nhanh rồi đi!

Mọi người nhìn Lâm Hộc, trong mắt là vẻ kinh hãi không thể che dấu. Khi nam nhân áo bào tro chuẩn bị đào tẩu thì trên người hắn ta lộ ra uy áp ít nhất là tu vi Kim Đan hậu kỳ, hộ vệ ngay cả nháy mắt một cái cũng chả cần, chỉ phất tay lên là tên kia đã bị lôi về, tu vi người này rốt cuộc cao bao nhiêu chứ?

Có thể khiến người như vậy làm hộ vệ cho mình thì vị nam tử tuấn mỹ mà ốm yếu này lại có thân phận gì đây?

  • bánh bao nước: là món ăn đặc sắc có nguồn gốc từ Dương Châu, nguyên liệu là bột mì, nước ấm và thịt heo ba chỉ.
Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.