Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cắn thêm phát nữa

Tiểu thuyết gốc · 720 chữ

"Còn muốn chống đối tôi sao?"

Dứt lời, Tiêu Chính Thuân liền đem thân hình to lớn của mình đè lên người của cô, bàn tay thô to hung hăng nắm lấy cằm cô,

bóp mạnh. Ánh mắt chứa đầy sát khí. Hắn nhìn cô giống như một con quái vật ăn thịt đang nhìn con mồi, thật đáng sợ.

Lực từ bàn tay hắn mỗi lúc một tăng, xương quai hàm Xảo Xảo truyền tới một cơn đau đớn dữ dội, lông mày cô bất giác nhăn lại. Cô cố nút cục tức vào bụng, nhìn hắn trừng trừng, bặm môi cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không hề có ý định van xin.

Hắn bị cô nhìn trừng trừng thì khó chịu ra mặt, chân mày nhíu nhíu vào nhau, cất giọng lạnh lẽo "nhắm mắt lại."

Trước giờ chưa một ai to gan dám nhìn hắn như vậy, cô gái này đúng là lá gan quá to. Không lẽ, cô không cảm nhận thấy sự nguy hiểm đang rình rập, bao trùm lấy mình.

Cả người Tiêu Chính Thuân toát ra một luồng khí lạnh, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Dưới cằm Xảo Xảo bắt đầu xuất hiện dấu vết bầm tím. Cô cảm thấy vùng da thịt quanh cằm đau đớn tựa như bị dao cắt, cổ họng nghẹn lại, không thể hít thở mhư bình thường. Mặc khác, cơ thể còn bị thân hình đồ sộ, cứng cáp của hắn đè lên đâm ra lại càng thêm khó thở.

Theo như sự chống trả vốn có của mỗi người trước cơn nguy hiểm, cô cố hết sức đưa tay gỡ tay hắn ra khỏi cằm mình. " bỏ ra, đau!"

"Nhắm lại!" hắn không những không buông tay mà còn bóp mạnh hơn.

Cô cơ bản không thể phản bát thêm nữa đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong lòng khẽ rủa thầm. " thù này, nhất định bà phải trả gấp bội."

Đợi đến khi hai mắt cô khép lại, Tiêu Chính Thuân mới chậm rãi buông lỏng cằm cô ra. Hắn cúi người cắn lên đôi môi đỏ mọng đang mím chặt của cô một cái khiến nó bật máu "sau này tốt nhất đừng để tôi phải nhắc nhỡ nhiều lần."

Dù nhắnn mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận qua câu nói và hành động của hắn.

Cmn chứ! Anh ta là đang cảnh cáo cô sao?

Hai bàn tay Xảo Xảo nắm chặt lấy ga giường, cố kiềm nén lại cơn thịnh nộ đang ngầm trỗi dậy trong lòng mình.

Khuôn mặt cô bị hắn sờ soạng đến mức không còn sót chỗ nào. Năm ngón tay thon dài vuốt ve từng chỗ, từng chỗ một trên gương mặt cô rồi bất chợt khựng lại ở vị trí dưới cằm. Những nơi mà hắn đi qua đều để lại cho cô một cảm giác nóng bức. Làn da vốn trắng ngần bỗng trở nên đỏ hồng đến kì lạ.

"Còn đau không?"

Hắn vừa hỏi vừa đưa tay xoa xoa chỗ bầm tím, dưới đáy mắt lóe lên tia phức tạp.

Cô nghe thấy giọng nói giống như đang quan tâm của hắn thì cũng ráo riết theo.

"Đau, đau chết đi được!"

Nghe xong, lông mày Tiêu Chính Thuân càng nhíu chặt hơn, hắn vừa xoa nhẹ vừa cúi người thổi thổi lên chỗ bị thương.

Đường Xảo Xảo có cảm giác hình như hắn đang biến thành một người khác. Không, không phải đây đích thực là một người khác chứ không phải hắn. Trong lòng tự nhiên giáy lên cảm giác bất an vô cùng, mi mắt bất giác mà rung lên. "Không...không, tôi nói đùa đấy! Không đau chút nào!"

"Không đau?"

Hắn nói rồi dùng tay bóp nạnh cằm cô một cái khiến cô phải nhăn mặt, a một tiếng rồi hét lên. Đôi mắt đang nhắm cũng mở ra " anh diên rồi sao?"

"Cô bảo không đau!" biểu cảm trên gương mặt hắn quả nhiên có chút thay đổi, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú, ngón tay thon dài vuốt vuốt môi cô, trên cánh môi vẫn còn vươn lại một vệt máu đỏ "hay để tôi cắn thêm phát nữa!"

Bạn đang đọc Đưa Sói Lên Giường sáng tác bởi HànTháiHy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànTháiHy
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.