Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 975 chữ

Lòng nặng trĩu. Tôi trằn trọc trên chiếc giường vẫn thường ngủ. Tôi không biết những lời nói của mình hôm nay có đúng không, tôi thấy sợ hãi và cảm thấy cô đơn. Tôi muốn Huy làm như vậy với tôi nhưng tại sao tôi lại phản ứng như thế.Tôi chờ đợi Huy về nhưng không, suốt đêm Huy đã không về. Huy đi đâu? Tại sao không về nhà? Huy giận tôi ư? Tôi không biết, những câu hỏi làm tôi thấm mệt và ngủ quên.

_Dậy nào, Ân, dậy nào. -Huy đã về và nó đánh thức tôi.

_Huy đi đâu từ tối qua tới giờ vậy? Tôi dụi mắt và nhìn nó.

_À, tui đi chơi với đám bạn. -Nó vẫn bình thường nhưng tôi biết nó đang giận tôi.

_Dậy ăn sáng rồi phụ tui dọn phòng nè.

_Hử, dọn phòng ai?

_Mẹ mới lau chùi lại cái phòng trống và Ân có thể ngủ ở đó.

Tôi chợt thoáng buồn, Huy đã giận tôi thật rồi. Sau khi dọn đồ sang phòng mới, tôi đứng ngắm nhìn căn phòng, một gam màu tối trùng với tâm trạng tôi hiện giờ. Tôi ngẩn ngơ không biết phải làm gì khi mà nó cứ tránh mặt tôi. Tôi có hứa sẽ phụ mẹ Huy làm việc tại quán coffee vì hôm nay chị thu ngân xin nghỉ phép, tôi nhìn đồng hồ đã 7h30. Lết bộ ra quán coffee, tôi thấy lòng thật nặng nề. Huy đang ngồi uống cà phê với vài người bạn và mặc nhiên không chú ý gì đến tôi.

Buồn, buồn quá...

Những tưởng sẽ thoát khỏi sự cô đơn...

Nhưng không...

Nó lại tìm đến với tôi...

Ngày hôm nay tôi chẳng thiết làm việc gì. Tôi xin phép về sớm vì thấy hơi mệt. Tôi thả bộ ở công viên gần nhà Huy, tôi đắm chìm trong suy nghĩ với bài "listen", nó đã thay tôi nói lên tâm trạng lúc này.

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=ds7lHJZ6hE46

(các bạn nghe thử đi, hay lắm đó)

" Listen, (Hãy nghe đây)

I am alone at a crossroads (Tôi đang cô đơn bước trên ngã giao của con đường)

I'm not at home, in my own home (Tôi không ở nơi gọi là nhà của mình)

And I've tried and tried (Và tôi cứ cố rồi cố nói ra)

To say whats on my mind (những gì chất chứa trong lòng)

You should have known (Anh nên biết rằng)

Oh,

Now I'm done believin you (Bây giờ tôi không còn tin anh nữa)

You don't know what i'm feelin (Anh không hề biết đến cảm nhận của tôi)

I'm more than what, you made of me (Tôi còn hơn những gì anh nghĩ về tôi)

I followed the voice (Tôi đã từng lắng nghe những)

you gave to me (điều anh nói với tôi)

But now I gotta find, my own.. (nhưng giờ đây tôi sẽ tìm tiếng nói cho riêng mình)"

Những khi buồn tôi thường nghe bài này, nó luôn khiến tôi giải tỏa được cái bức rức trong lòng. Tôi mệt mỏi và ngước lên nhìn trời xanh và thở dài. Không gian riêng rẽ của tôi bị phá hỏng bởi một đám thanh niên. Họ chặn đường tôi như muốn kiếm chuyện.

_Mày là thằng sống trong cái nhà to lớn đó phải không?

_Nhà giàu dữ hen. -Nó không kịp cho tôi trả lời.

_Tao không quen tụi bây, muốn gì hả? -Tôi nói cứng nhưng thật sự thì tôi đang sợ muốn chết đây nè.

_Muốn gì đâu, hết tiền muốn xin một ít xài thôi mà.

_Tao chỉ ở nhờ thôi, làm gì có tiền cho tụi bây.

_Không có tiền hả, mày tưởng tụi tao tin à?

_Cái lũ tụi bây, có sức mà không chịu làm, chỉ biết đi xin đểu, thật xấu hổ cho người đã sinh ra tụi bây.

Vừa dứt câu thì cả bọn lao vào tôi. Tôi thấy trời đất tối sầm, đau quá. Bọn nó đập thùi thụi lên lưng và bụng của tôi. Tôi nghĩ mình sống cũng chả được gì, cho tụi nó đánh chết lại hay. Cả bọn năm, sáu thằng đánh tôi, đau quá, đau đến độ muốn xỉu. Tôi té xuống đất, bọn chúng đạp vào đầu, vào mặt. Mặt tôi rát ghê gớm, tôi thấy mằn mặn trong miệng. Tôi chỉ biết ôm đầu cho tụi nó đánh. Mấy chú xe ôm gần đó thấy vậy nên gọi người lại can ra. Tụi nó thấy đông nên bỏ chạy. Mọi người đỡ tôi dậy và hỏi:

_Con có sao không? sao mà bị tụi nó đánh dữ vậy?

_Nó xin tiền con không có nên đánh con.

_Cái tụi mất dạy, con tự về được không?

_Dạ không sao đâu, con bị trầy sơ thôi hà.

Tôi lầm lũi bước đi. Tôi không muốn về nhà nó, cô đơn lắm. Tôi ngồi bệch lên ghế đá cạnh công viên. Cái xã hội này hình như không còn cần tôi nữa thì phải. Họ thay phiên nhau chà đạp tôi. Nước mắt lại trào ra, nó tuôn ra vì buồn tủi, buồn vì số phận. Miệng tôi vừa mặn vừa đắng, mặn lắm. Tôi thấy mệt mỏi, khi mà 1 chút hi vọng nhỏ nhoi lại bắt đầu vụt tắt.

Trời đổ mưa rồi. Mưa từng hạt rơi xuống, mưa hay là ông trời đang khóc thay cho mình. Rát, mặt mình rát quá nhưng mình lại thích nhìn mưa như thế này. Nó sẽ che đi những giọt nước mắt. Mình không còn gì cả, tâm trạng mình đang rối ren, 1 câu hỏi thôi, mình đã tự hỏi, mình đã làm sai điều gì...

Buồn

Lại buồn.

Khó chịu.

Dằn vặt.

Hối hận.

Hối hận vì đã lỡ lời...

Bạn đang đọc Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười của SadDairy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.