Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bạch hồ được đưa tới cửa.(1+2)

Phiên bản Dịch · 1644 chữ

Gần đây bên trong Mực đầm đều bao trùm trong không khí áp suất thấp, tất cả sinh vật sống trong đó đều rất cẩn thận, e sợ vô ý một cái mà chọc vào tâm tình tồi tệ của đại BOSS Mặc Yểm, không khí căng thẳng khiến con chuột cũng không dám chạy lung tung, ruồi bọ cũng tự động kiếm đường vòng đến nơi khác kiếm thức ăn.

Công bằng mà nói, Mặc Yểm đối với sinh vật trong Mực đầm xem như có quý trọng, ít nhất sẽ không vì thấy không vừa mắt mà tùy tiện ra tay giết như xà yêu, nhưng là mọi người nhìn mặt hắn so với màu đen còn hắc ám hơn nên không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, tâm tình hắn tệ đến mức ngay cả người trung thực đơn giản như tiểu yêu Bích Bích cũng đều phải buông tha hắn .

Nếu không có việc gì tất cả mọi người đều không dám tìm đến hắn, Mặc Yểm thường xuyên nhốt bản thân ở trong phòng, ngẩn ngơ cả ngày, không ai biết hắn đang làm gì, nhưng tình cảnh này, ngay cả lão nhân trong Mực đầm thấy cũng cảm thấy lo sợ — tình hình quá mức tương tự giống như lúc ba ngày trước khi hắn xông lên đại náo thiên đình, rõ ràng là lúc nào cũng có thể từ trầm mặc mà bạo phát!

Mặc Yểm cũng không biết bản thân làm sao vậy, rõ ràng ngàn năm trước cũng vậy, vì sao hiện giờ hắn nhìn cái gì cũng không thấy thuận mắt, làm gì cũng cảm thấy không có sức lực.

Mọi người bên cạnh dùng ánh mắt kinh sợ lén đánh giá hắn, hắn biết rõ, nhưng lại không khơi dậy nổi hứng thú thay đổi chút gì. Trong lòng dường như có một con quái vật, mỗi ngày đều tả xung hữu đột, vây khốn trong lòng, khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng lại không biết làm thế nào để tiêu giải.

Mấy ngày nay hắn không nghĩ đến con tiểu hồ ly tinh chết tiệt kia nữa, thật sự không có! Chính là cảm thấy phiền chán! Mỗi giờ mỗi khắc đều muốn phá hỏng cái gì đó để phát tiết, nhưng khi nhấc tay muốn lật đổ cái bàn trước mắt ở trong phòng, mà một chưởng lại không nỡ xuống tay! Muốn hung hăng ném mấy bình rượu hoa đào xuống đất, kết quả cầm lấy lại nhẹ nhàng buông xuống! Thậm chí nghĩ muốn hủy chiếc giường đi, vẫn là lăn qua lộn lại không ra tay được!

Khi nào thì chính mình lại không nỡ phá đồ vật này nọ như vậy?

Đúng vậy! Bất cứ thứ gì trong Mực đầm, bản thân mình cũng không nên xuống tay!

Vì thế Mặc Yểm đi ra ngoài Mực đầm, vừa mới giơ tay đã dễ dàng san phẳng khắp cả triền núi, nhưng mà tâm tình của hắn vẫn là không thể vui lên được, chỉ cảm thấy càng thêm phiền! Lúc thấy sườn núi thì không vừa mắt, lúc không thấy sườn núi thì nhìn lại càng không thuận mắt!

Phẫn nộ trở lại trong Mực đầm, bỗng nhiên nghe được trong bụi cây hoa hồng có vài tiếng thét chói tai, bởi vì Mặc Yểm đã rất lâu không có nhớ tới con tiểu hồ ly chết tiệt kia, cho nên hắn lập tức nhận ra đó là giọng của Bích Bích.

Trước mắt vài bóng trắng hiện lên, Mặc Yểm bỗng nhiên cảm thấy được tim đập nhanh lên, tập trung nhìn vào, không ngờ là mấy con tiểu bạch hồ ly!

Bạch Bạch? ! Phì Phì! Mặc Yểm tức giận ngăn chặn nhảy nhót trong lòng, cường điệu tự nhủ với chính mình: Bạch Bạch là cái gì? Ta đã không hề nhớ rõ con tiểu hồ ly chết tiệt kia!

“Hồ ly thối! Hồ ly hỗn đản! Ai cho các ngươi giả mạo Bạch Bạch! Ta đánh chết các ngươi!” Theo tiếng thét chói tai mạnh mẽ của Bích Bích, mấy nắm bùn đất từ trong cây hoa hồng bay ra, nhắm thẳng rơi xuống trên người mấy con bạch hồ kia.

Mấy con bạch hồ kia kêu một trận ì xèo sợ hãi, té ngã trốn bên Mặc Yểm, trong đó một con ngẩng đầu lên, mở miệng nói giọng con người: “Yểm Quân cứu mạng!”

Mặc Yểm chau đầu mày, chẳng những không có tiến lên, ngược lại rời sang bên, lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế này? ! Ai cho các ngươi vào?”

Bên ngoài A Miểu nghe thấy tiếng ồn ào, lại nghe Mặc Yểm quát hỏi, bất chấp sợ hãi đi vào nói: “Khởi bẩm chủ nhân, các nàng là Thiên Tướng Tinh Quân phái người đưa tới, nói là để làm bạn với chủ nhân, Thiên Tướng Tinh Quân đem các nàng tới thả xuống liền đi khỏi, con thấy các nàng đáng thương liền để các nàng ở lại trước. Chủ nhân nếu không thích, con, con đuổi các nàng đi. . . . . .”

Sự thật là, hắn nghĩ sau khi Bạch Bạch đi, chủ nhân mới biến thành bộ dạng quái gở, hiện giờ lập tức có người đưa tới năm con bạch hồ, nói không chừng một hai con có thể làm cho chủ nhân yêu thích, bọn họ cũng không phải chịu khổ.

Mặc Yểm còn chưa mở miệng, Bích Bích đã từ bụi cây hoa hồng chạy ra, thân mình nàng bây giờ vừa cao tới cẳng tay người, đứng ở cạnh cây hoa hồng cũng chỉ có thể cao lưng chừng, dừng lại bên này, bên kia lại chỉ vào A Sâm mắng: “Đều là ngươi! Thả bọn hồ ly thối này vào, chúng làm tổn thương hoa của ta! Đi tán loạn trong bụi hoa, giẫm lên, phá hủy rất nhiều tỷ muội hoa hồng, tên hỗn đản (*con hoang) nhà ngươi này! Mau đuổi bọn nó đi nhanh lên!”

A Sâm cũng mới ở trong Mực đầm này, lại chỉ là yêu quái nho nhỏ, ngu ngốc, hơn nữa A Sâm, thấy “tiểu cô nương” xinh đẹp như vậy liền yêu quý vài phần, nghe vậy lắp bắp, vẻ mặt áy náy.

Bích Bích nhếch đầu lên đối với Mặc Yểm nói: “Chủ nhân chủ nhân, ta không cần đám hồ ly thối này, ta chỉ cần Bạch Bạch, ngài tìm Bạch Bạch trở về được không?”

A Sâm vừa nghe thấy, sắc mặt liền biến đổi, sau đó liền không ngừng ra hiệu không cần nói về phía nàng, hai chữ “Bạch Bạch” này ở trong Mực đầm đã trở thành cấm kỵ, Bích Bích thét to lớn tiếng như vậy, chọc giận chủ nhân có thể không xong rồi!

Mặc Yểm gắt gao nhìn chằm chằm kia mấy con trong bộ dạng bạch hồ ly đang khóc thút thít nghẹn ngào trên mặt đất kia, trong lòng một chút cảm giác đều không có, chẳng qua khi đưa tay xách một con trong đó lên, con bạch hồ kia lập tức lấy lòng cọ cọ vào hắn, vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn. Mặc Yểm đưa tay sờ sờ, cũng mềm như vậy, nhưng sao lông lại thô như thế? Tiện tay lại xách một con khác, rất béo! Lại đổi một con, lông sao lại bạc màu như vậy, dài quá không cùng độ dài! Lại đổi một con, gầy quá không ăn cơm no sao? . . . . . .

Cứ như vậy kén cá chọn canh thử cảm giác, cảm giác phiền chán trong đầu lại nổi lên, hắn ném một con hồ ly cuối cùng trên tay xuống, lạnh giọng nói với A Sâm: “Ném hết ra ngoài đi!” Nói xong cũng không quay đầu lại bước vào trong phòng.

Hắn chính là không hề cảm thấy hứng thú đối với hồ ly, cũng không muốn lại nuôi dưỡng sủng vật nữa, được lắm! Như thế được rồi! Cái gì mà nuôi sủng vật? Phiền muốn chết!

Bích Bích giải tỏa nỗi lòng lần chót, nói với A Sâm: “Không có nghe thấy chủ nhân nói gì sao? Đuổi tất cả chúng nó đi!”

A Sâm không dám nói nhiều, đếm đếm, vừa vặn năm con, chỉ ra đại môn nói: “Đi nhanh đi, quay đầu lại để chủ nhân thấy , các ngươi liền thảm!”

Năm con hồ ly vừa rồi đã bị ánh mắt khủng bố của Mặc Yểm dọa tới mức cả người sợ run lên, bộ dạng Mặc Yểm kia, giống như muốn xem các nàng gầy béo có vừa phải không để mang đi hầm ăn, hù chết hồ ly! Nghe vậy cũng không quay đầu lại, chạy trối chết ra khỏi Mực đầm giống như hoảng sợ không phân biệt được đường đi, cho đến khi chạy ra được mấy chục dặm, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng Mực đầm, mới dám dừng lại nghỉ ngơi.

Dưới ánh trăng, bạch quang chợt lóe trên người đám bạch hồ, liền biến thành năm mỹ nhân áo trắng yểu điệu thướt tha, trong đó một người ít tuổi nhất cả kinh nói: “Làm ta sợ muốn chết, cái gã Mặc Yểm thật đáng sợ! Thiên Tướng Tinh Quân quả thực là muốn chúng ta đi tìm cái chết!”

Một người vỗ vỗ ngực nói: “Đúng nha! Nhưng mà chúng ta không hoàn thành xong việc, vậy phải làm sao bây giờ đây?”

Hai cô gái cùng nhìn về phía cô gái cầm đầu lớn tuổi hơn, trông cậy vào quyết định của nàng ta, nàng kia nhăn mặt nhíu mày nói: “Thiên Tướng Tinh Quân nói Mặc Yểm kia thích bạch hồ, nhưng mà ta thấy không giống vậy nha. . . . . .”

Bạn đang đọc Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly của Nga My
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.